Hai người Đoạn Mi và Hoàng Sơn Dương thật ra hoàn toàn không biết người nằm trên cáng là ai, có thể chỉ là một tên đệ tử Băng Tuyết Môn,. bị thương hành động không tiện, được cáng đi cũng thực bình thường. Nên hắn nói như vậy không ngoài mục đích để chọc giận Cơ Ngữ Yên mà thôi.
Hai người này không gì khác chỉ muốn chọc giận Cơ Ngữ Yên, để nàng tiêu hao nhanh hơn một chút mà thôi.
Nhưng không nghĩ rằng, Cơ Ngữ Yên đột nhiên nổi giận đùng đùng, cắn răng một cái, tung ra một chưởng hỏa quang, hung hăng đánh về phía Đoạn Mi.
Đoạn Mi
"ái chà" một tiếng, vội vàng tránh đi, trên mặt băng tuyết trắng xóa, phát ra một tiếng ầm vang dội bị đánh thành một cái hố thật sâu.
Hoàng Sơn Dương cùng Đoạn Mi liếc nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy
"cơ hội đây rồi".
Cơ Ngữ Yên chung quy vẫn là lộ ra có hơi non nớt, tuổi trẻ thiếu lịch duyệt, ở thời điểm này liền làm cho nàng rơi vào thế hạ phong. Vô tình rơi vào bẫy của địch nhân.
Nếu đổi là loại người như Tây Qua hay Tần Lập, thì hoàn toàn sẽ không thèm để ý bọn chúng nói cái gì, hơn nữa có cơ hội ám toán, liền ám toán bọn chúng, tuyệt sẽ không bị ảnh hưởng gì với lời nói của chúng.
Tây Qua vẻ mặt đầy lo lắng, không kịp nhắc nhở, cũng không có biện pháp nhắc nhở.
Chỉ thấy thân mình Hoàng Sơn Dương chợt lóe, trực tiếp vọt tới phía Tần Lập, tùy ý vung tay lên, liền đánh bay mấy người bên Tần Lập, sau đó rơi xuống bên cạnh Tần Lập, cười lớn nói:
- Cơ chưởng môn! Nếu ngươi còn không dừng tay, ta sẽ giết tiểu tình nhân này của ngươi!
Lúc này Cơ Ngữ Yên cũng biết mình phạm sai lầm rồi, nhưng đã quá muộn, thấy Hoàng Sơn Dương tới gần bên Tần Lập, trong lòng chấn động mạnh, quát lớn:
- Buông hắn ra!
Vốn Đoạn Mi còn định thừa cơ hội này đánh lén Cơ Ngữ Yên, ngược lại không nóng nảy nữa. Bởi vì Cơ Ngữ Yên này là người Thánh Hoàng chỉ đích danh muốn lấy, một khi làm ra chút thương thế gì, làm cho khối ngọc hoàn mỹ kia xuất hiện một chút tỳ vết thì có trời biết Thánh Hoàng có thể trách bọn họ hay không. Nếu có thể làm cho Cơ Ngữ Yên cam tâm tình nguyện theo chân bọn họ trở về, vậy chẳng phải là tốt hơn sao?
Đây cũng là chỗ non nớt của Cơ Ngữ Yên, nếu đổi là một người có kinh nghiệm phong phú, biết đổi phương có điều cố kỵ, khẳng định sẽ không quản tới phòng vệ mà điên cuồng công kích. Như vậy, cho dù lấy một địch hai cũng sẽ không nhanh như vậy liền rơi xuống hạ phong, thậm chí còn bị người ta áp chế.
Tây Qua thầm than một tiếng, thầm nghĩ:
- Cái này hỏng bét, công tử còn chưa tỉnh lại, lịch duyệt kinh nghiệm của sư phụ quả thực rất kém...
- Nếu muốn ta thả hắn? Rất đơn giản ha ha ha! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo chúng ta quay về lĩnh vực Thánh Hoàng, chúng ta khẳng định sẽ không làm thương tổn hắn.
Hoàng Sơn Dương vuốt chòm râu dê, vênh váo đắc ý nói.
Lúc này Đoạn Mi cũng tới gần bên Tần Lập, chậc chậc lưỡi tán dương:
- Khó trách Cơ chưởng môn quan tâm tới người này như vậy, tướng mạo thật đúng là anh tuấn!
Cơ Ngữ Yên vừa định lên tiếng nói lại bị Tây Qua chặn lại. Bị người ta áp chế, đã thành định cục, nhưng tuyệt đối không thể để hai người này phát hiện thân phận thực sự của Tần Lập, không thể để bọn chúng dồn chú ý vào trên người Tần Lập, cứ để đến lúc Tần Lập tỉnh lại, thừa dịp hai người này không chuẩn bị, còn có thể có cơ hội phản kích.
Cho nên, Tây Qua làm vẻ mặt phẫn nộ nói:
- Sư phụ! Đại sư huynh trước khi bị thương đã có nói qua, không cần bởi vì hắn mà làm chậm trễ toàn bộ Băng Tuyết Môn chúng ta, đừng để hắn biến thành trói buộc. Nếu hắn biết bởi vì hắn sư phụ mới bị người ta áp chế, cho dù tỉnh lại nhất định hắn cũng tự sát!
Tần Lập nằm ở trên cáng, bị rơi vào trong thống khổ cực độ, hắn cổ sức muốn xung phá mọi trói buộc thoát ra, nhưng không có cách nào, cỗ năng lượng mạnh mẽ đó vẫn còn lại hơn một nửa. Nếu hiện tại cố gượng ép đột phá loại cảnh giới này thì chỉ có một kết quả, đó chính là tử vong.
Cho nên, hiện tại điều duy nhất Tần Lập cần chính là thời gian.
Nghe Tây Qua vừa nói như vậy, Tần Lập thầm khen trong lòng. Không hổ là tên tiểu từ từ nhỏ đã xuất thân tại khu dân nghèo hỗn tạp, đầu óc chuyển biến quả là nhanh. Khỏi cần nói, Tây Qua vừa nói ra lời này, trên cơ bản sẽ đánh tan mối nghi ngờ của hai người này đối với mình.
Cơ Ngữ Yên kinh nghiệm lịch duyệt rất kém cỏi, nhưng cũng là người thông minh. Tây Qua vừa nói ra, nàng làm sao còn có thể không rõ ý tứ của Tây Qua, vì thế, Cơ Ngữ Yên làm ra vẻ mặt bi thương nói:
- Không được! Các ngươi đều là hài tử của ta, ta không có khả năng trơ mắt nhìn hắn bị người khác giết chết! Hơn nữa, hắn là đệ tử có tiềm năng nhất của Băng Tuyết Môn, ta không thể để hắn bị người ta giết!
Đừng nói Đoạn Mi cùng Hoàng Sơn Dương này vừa nghe, thật đúng là hoàn toàn tin tưởng. Mà còn vì Cơ Ngữ Yên vừa rồi biểu hiện thực non nớt, không có một chút phong phú gì về kinh nghiệm và lịch duyệt giang hồ.
Người như vậy căn bản là không biết làm thế nào để gạt người.
Hơn nữa, theo tin tức truyền về của cơ sở ngầm tại Cơ gia bên kia, cũng đích xác đề cập tới: thời điểm Cơ Ngữ Yên quay về Cơ gia, từng dẫn theo một người tuổi còn trẻ. Nhưng bởi vì tên nằm vùng kia thân phận địa vị không cao, hơn nữa chuyện xảy ra tại Cơ gia cốc ngày hôm đó, bị liệt vào chuyện cơ mật cao độ. Cho nên, ngay cả Thánh Hoàng bên này cũng đều cho rằng là người của Cơ gia ra tay, mới giết chết Lý Tư, hoàn toàn không có người nào hoài nghi đến Tần Lập.
Bởi vậy, Hoàng Sơn Dương cùng Đoạn Mi hai lão già này dù có lão luyện từng trải mấy đi nữa, cứ như vậy bị một tên tiểu tử đầu xanh, cùng một tiểu nha đầu non nớt, qua mặt lừa cho một vố.
- Cơ chưởng môn! Ngươi quả thật là người bao che khuyết! Ngươi yên tâm, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc. Hà hà! Chỉ cần ngươi thành thành thật thật theo chúng ta trở về, tên đệ tử thiên phú này của ngươi, cùng với bọn kia...
Đoạn Mi vẻ mặt tươi cười, chỉ vào đám nữ đệ tử Băng Tuyết Môn:
- Ta cam đoan đều sẽ bình yên vô sự!
Hai mắt Cơ Ngữ Yên bắn ra hai tia sáng lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Đoạn Mi nói:
- Đệ tử của ta tới lĩnh vực Thánh Hoàng, cũng phải theo ta cùng một chỗ! Nếu bị ta biết, tên đệ tử nào bị các ngươi khi dễ, ta có chết cũng sẽ giết chết ngươi!
Đoạn Mi nhíu nhíu hai hàng lông mày ngắn ngủn, thầm nghĩ:
- Chính bản thân ngươi đã khó giữ an toàn, còn cố tình lo cho người khác? Ngươi tưởng Thánh Hoàng sẽ xem ngươi là gì chứ? Là làm đỉnh lô...đỉnh lô cảnh giới Lôi Kiếp...Chậc chậc, lão nhân gia thật xa xỉ! Dùng không được bao lâu, ngươi sẽ bị hút khô toàn thân công lực, biến thành một phế nhân! Đến lúc đó, đám đệ tử của ngươi này, còn không phải của chúng ta à?
Tuy nhiên loại câu nói này, hiện tại Đoạn Mi tuyệt đối sẽ không nói ra. Chỉ cần có thể mang Cơ Ngữ Yên trở về lĩnh vực Thánh Hoàng, nhiệm vụ của chúng coi như đã hoàn thành.
- Yên tâm đi! Lúc trước chúng ta nói chẳng qua đều là đùa giỡn. Cơ chưởng môn! Chúng ta là ai? Chúng ta có thân phận như vậy sao có thể thiếu nữ nhân chứ?
Hoàng Sơn Dương làm ra vẻ mặt chân thành tươi cười, nhìn Cơ Ngữ Yên, trong lòng lại nói thầm:
- Tuy nhiên nữ đệ tử Băng Tuyết Môn quả thực rất xuất sắc, ngược lại chính là món ưa thích nhất của bọn ta!
Cơ Ngữ Yên than nhẹ một tiếng, nói:
- Được rồi! Ta quay về với các ngươi! Tuy nhiên, các ngươi thả đám đệ tử của ta đi!
Cơ Ngữ Yên cũng không ngốc, nàng kinh nghiệm không đủ, nhưng không có nghĩa là nàng nhìn không ra người tốt người xấu, hai người Hoàng Sơn Dương, Đoạn Mi này, vừa thẩy là biết thuộc loại cao thủ thiếu đạo đức, không có danh dự gì đáng nói! Đàm phán với hạng người như thế, cho dù thỏa thuận tốt rồi, cũng không có gì bảo đảm.
- Điều đó không được! Vạn nhất bọn họ đều chạy, ngươi tự sát, chúng ta làm sao bây giờ?
Hoàng Sơn Dương xem thường vừa nhướng mắt vừa vuốt chòm râu dê, quả quyết cự tuyệt.Nguồn: http://truyenfull.vn
Cơ Ngữ Yên cố nén lửa giận trong lòng, nói:
- Êm đẹp như vậy ta vì cái gì phải tự sát?
- Ha ha! Cơ chưởng môn! Tuy rằng ngươi coi như là đứng đầu một phái, nhưng ở trong mắt chúng ta, kỳ thật ngươi cũng chính là một con nhóc mà thôi, nếu muốn dở trò bịp bợm ở trước mặt chúng ta, ngươi còn hơi non nớt. Chiêu này của ngươi, mấy ngàn năm trước hai ca ca chúng ta đã dùng qua không biết bao nhiêu lần rồi. Cho nên, cũng không cần nói gì thêm nữa, ngoan ngoãn theo chúng ta đi. Chúng ta cam đoan các ngươi an toàn suốt đoạn đường này, về tới lĩnh vực Thánh Hoàng rồi, có yêu cầu gì, ngươi tự mình nói với Thánh Hoàng, nếu lão nhân gia đáp ứng chúng ta cũng không dám không tuân theo?
Đoạn Mi nói một hơi, nói khiến Cơ Ngữ Yên tức giận không thôi nhưng cũng không có gì để phản bác. Nghĩ lại cũng đúng, trước khi gặp mặt Thánh Hoàng, hai người bọn họ hẳn cũng không dám làm gì các đệ tử của mình. Vì thế nàng gật gật đầu cam chịu.
Đoàn người, lại đổi phương hướng, đi về lĩnh vực Thánh Hoàng thần bí ở trung tâm khu Băng Tuyết Cực Hàn.
Trên đường đi Cơ Ngữ Yên trở nên trầm mặc ít lời, mặc cho Tây Qua, Cơ Như Nguyệt, Cơ Như Băng tìm mọi cách an ủi. Cơ Ngữ Yên cũng đều không nói một câu nào.
Nàng đang tự trách mình.
Đang không ngừng tự trách, trong lòng không ngừng nghĩ lại chuyện đã qua: rốt cuộc vì sao diễn biến thành cục diện hiện tại thế này? Vì sao khi ở bên Tần Lập, dường như hết thảy khó khăn, liền cũng không còn khó khăn nữa, mà hiện tại Tần Lập hôn mê bất tỉnh; còn lại một mình nàng, liền trở nên khó khăn mọi bề? Hơn nữa nàng có cảm giác toàn bộ Băng Tuyết Môn, dường như đang bị mình dẫn dắt đi từng bước vào tuyệt lộ.
Chẳng lẽ, mình thật sự không thích hợp làm một chưởng môn một phái hay sao? Cơ Ngữ Yên trầm mặc suy nghĩ.
Kỳ thật không trách nàng nghĩ như vậy, bởi vì ngay cả Tây Qua xem ra đều vững chắc hơn rất nhiều so với nàng, bất kể là kinh nghiệm hay lịch duyệt, nàng thật giống như một đứa nhỏ.
- Tây Qua! Từ nay trở đi, ngươi chính là môn chủ Băng Tuyết Môn! Về sau, tất cả chuyện của Băng Tuyết Môn đều giao cho ngươi! Sư phụ...không hề thích hợp đảm nhiệm vị trí môn chủ này.
Đây là Cơ Ngữ Yên mở miệng nói câu đầu tiên trong ba ngày qua.
Tây Qua, Cơ Như Nguyệt cùng đám người Cơ Như Băng, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay lập tức Tây Qua lắc đầu cự tuyệt nói:
- Sư phụ! Băng Tuyết Môn không rời khỏi ngài! Ta không thể đáp ứng!
- Đứa nhỏ ngốc này! Một ngày nào đó sư phụ cũng phải rời đi! Thực lực của ngươi tuy rằng hơi kém một chút, nhưng sư phụ tin tưởng ngươi sẽ trở nên mạnh. Hơn nữa, một môn phái cường thịnh, cũng không phải là hoàn toàn quyết định do vũ lực mạnh yếu, sư phụ không thích hợp làm môn chủ.
Cơ Ngữ Yên nói với giọng bình thản, tựa như đang nói về chuyện của người khác.
Tây Qua khổ sở trong lòng, nhưng vẫn khuyên nhủ:
- Sư phụ! Ta hiểu ngài đang tự trách mình, nhưng không phải mỗi người sinh ra liền có được kinh nghiệm cùng lịch duyệt phong phú, mà điều này cần thời gian, cũng cần phải đích thân trải nghiệm. Bất kể như thế nào, Băng Tuyết Môn cũng không tách rời sư phụ.
Cơ Ngữ Yên vẫn lắc đầu nói:
- Không cần nói nữa, ta đã quyết định rồi! Trước đây có lẽ sẽ có cơ hội như vậy, tuy nhiên hiện tại cơ hội này mất rồi! Tây Qua! Nếu có cơ hội hãy mang theo Băng Tuyết Môn xa chạy cao bay, rời khỏi chốn thị phi này! Nếu không có cơ hội nhất định cũng phải tận lực, bảo đảm an toàn cho đám huynh đệ tỷ muội của ngươi này.
Cơ Ngữ Yên nói xong, nhìn Tần Lập nằm trên cáng, nỗi lòng thoáng chốc trở nên mềm nhũn đi, thầm nghĩ trong lòng:
- Tần Lập! Mặc kệ như thế nào, ta cũng sẽ làm cho ngươi sống thật hạnh phúc.