Duy Ngã Độc Tôn

Chương 579

- Thái cổ Thánh Long Quả?

Tần Lập hơi nhíu mày, cố nhớ lại xem trên Thái cổ đan phương có đề cập qua thứ này hay không? Tuy nhiên trên Thái cổ đan phương tổng cộng hơn hai trăm loại phối phương, trong lúc nhất thời, cũng rất khó mà nhớ được hết.

Bây giờ nghĩ đến, Ô Quận Vương quả không hồ là cường giả thời đại thượng cổ, lão trực tiếp trích ra hơn một trăm bảy mươi loại phối phương Thái cổ đan phương võ giả Thiên cấp có thể luyện chế, ba mươi sáu loại trên cảnh giới Phá Thiên mới có thể luyện chế.

Đích xác, luyện chế những đan dược này, cũng không cần người thực lực rất cao thâm, nhưng tài liệu của những phối phương đan dược này, đừng nói cảnh giới Phá Thiên, cho dù là cường giả cảnh giới Lôi Kiếp như Tần Lập trước mắt này, cũng không dám nói toàn bộ đều có thể kiếm được!

Bỗng nhiên Tần Lập lại sinh ra một mối hoài nghi, vốn trước đây hắn cho rằng Ô Quận Vương chỉ là một võ giả cảnh giới Chí Tôn mà thôi, hiện tại nghĩ đến, Ô Quận Vương không hẵn chỉ có cảnh giới Chí Tôn.

Lãnh Dao cười nói:

- Thái cổ Thánh Long Quả, cũng không phải là tài liệu trên bản đồ Thái cổ đan phương kia. Trên thực tế, bởi vì nó quá hi hữu, truyền thuyết về nó cũng rất hư vô mờ mịt, hơn nữa đều không thể khảo chứng. Cho nên, từ thời đại Thái cổ đã có rất nhiều tiên hiền đại năng đều từng nghi ngờ, loại này là không thực sự tồn tại.Nguồn: http://truyenfull.vn

Lãnh Dao đứng dậy, kích động đi tới đi lui, nói:

- Trong truyền thuyết, Thái cổ Thánh Long Quả là cự long sau khi chết đi, một thân long khí biến hóa mà thành, có thể sống lâu đến mấy trăm ngàn năm! Hơn nữa, Thái cổ Thánh Long Quả, cả đời cũng chỉ kết quả một lần, quả của nó cần trải qua bảy giai đoạn, phân biệt là bảy màu đỏ, cam, vàng, xanh, đen, lam, tím. Mỗi một loại màu sắc, cần phải kéo dài một trăm năm. Quả mà huynh nhìn thấy, có lẽ ở giữa giai đoạn màu xanh và đen, vậy ít nhất còn tới ba trăm năm, nó mới có thể thực sự chín muồi! Hơn nữa phu quân này! Huynh có biết Thái cổ Thánh Long Quả vì sao bị người ta truy lùng như thế không?

Tần Lập lắc đầu, hắn quả thật không biết, phương diện này, hắn so với Lãnh Dao kém không phải một chút nửa điểm.

Lãnh Dao nói:

- Theo truyền thuyết ăn vào Thái cổ Thánh Long Quả chín muồi, có thể đột phá cảnh giới Địa Tiên! Trở thành Chân Thần!

Lãnh Dao nói xong, đôi mắt xinh đẹp dừng ở trên người Tần Lập, cười nói:

- Cho nên nói, vận khí của phu quân ta thật sự không biết nên nói như thế nào. Xem ra những người đó nói không sai, huynh quả nhiên chính là người kia người ứng với vận mệnh vì thế giới này mà sinh ra. Dường như vận khí tốt này, vĩnh viễn đều thuộc về huynh!

- Cái gì? Đột phá Địa Tiên?

Tần Lập thất thanh nói, cũng là vẻ mặt khiếp sợ.

- Đúng vậy, trong truyền thuyết là nói như thế, tuy nhiên có phải là thật hay không, cũng không ai biết. Dù sao, bên trong những điển tịch Thái cổ, cũng chỉ ghi lại hình dáng của Thái cổ Thánh Long Quả. Truyền thuyết nói từng có người ăn vào Thái cổ Thánh Long Quả vừa lúc thành thục, trực tiếp phi thăng mà đi...Nhưng sự thật chân chính thì bất cứ một điển tịch Thái cổ nghiêm túc nào, cũng không có văn tự ghi lại có người đột phá qua Địa Tiên, đạt tới một tầng rất cao. Nói cách khác, dựa theo văn tự lịch sử truyền lưu đến nay, Địa Tiên, chính là tồn tại cường đại nhất trên thế giới này! Đương nhiên, có phải sự thực là vậy hay không, không ai biết.

Lãnh Dao khẽ cười nói, lập tức lại nhìn Tần Lặp hỏi:

- Phu quân! Muội nghe Ngữ Yên nói các người gặp người của đại lục bên kia biển rộng phải không? Là Đông Hoang gì đó? Tàu thuyền của bọn họ còn tiên tiến hơn chúng ta rất nhiều lần phải không?

Tần Lập mỉm cười gật gật đầu, thầm nghĩ xem ra người biết Đông Hoang, Nam Cương, Tây Vực, Bắc Vực, cũng không nhiều. Vì thế liền kể lại một lần chuyện trải qua trên biển cho Lãnh Dao nghe.

Lãnh Dao lắng nghe rất mê say, nghe xong nàng nhìn Tần Lập nói:

- Phu quân! Muội cảm thấy trên bí tịch Thái cổ đan phương trong tay chúng ta, rất nhiều loại tài liệu đan dược cần thiết rất có khả năng có thể tìm được ở những địa phương đó! Ôi! Muội còn là lần đầu tiên nghe nói, còn có những địa phương đó. Xem ra trước kia quả thật là kiến thức nông cạn mà!

Lãnh Dao cảm thán, cũng không khác gì Tần Lập cảm thán! Hơn nữa Tần Lập còn dựa vào quan điểm ở kiếp trước đối với thế giới địa cầu này, cho rằng tất cả địa cầu đều là hình tròn, cho rằng chỉ có hành tinh mới có thể có người ở, cho rằng địa cầu là chuyển động quanh hằng tinh...Hiện tại xem ra những quan điểm này, ở thế giới này hiển nhiên là không hiện thực.

- Nếu có cơ hội, phu quân nhất định phải mang theo chúng ta đi tới bên kia tự mình nhìn một cái! Nghe huynh vừa nói như vậy, bên kia hẳn đều là lưu truyền từ thời đại Thái cổ tới nay, có hơn trăm vạn năm lịch sử, thật sự là hâm mộ. Không giống như Thiên Nguyên Đại Lục chúng ta từ thời đại Thái cổ đến nay, có rất nhiều gia tộc tuyệt tự, cũng để lại vô tận câu đố chưa giải thích được.

Lãnh Dao có chút tiếc nuối nói.

Tần Lập gật gật đầu, nói:

- Có cơ hội, ta nhất định mang theo mọi người du lịch khắp mọi ngõ ngách của thế giới này!

Nói xong, Tần Lập mỉm cười, khẽ vuốt gương mặt mềm mại yêu kiều của Lãnh Dao, nhẹ giọng nói:

- Bằng không, sinh mệnh lâu dài của chúng ta đây chẳng phải nhàm chán lắm sao!

Lúc này, bên ngoài từ rất xa truyền đến tiếng của Tần Tỏa:

- Huynh đệ! Không có quấy phá ngươi chứ? Ha ha ha ha!

Lãnh Dao sắc mặt hơi đỏ lên, than thở một câu:

- Đáng ghét!

Tần Lập cười ha hả, nói:

- Huynh trưởng đến đây rồi! Mời mau vào trong!

Tần Tỏa ở trước mặt Tần Lập, thật không có nửa điểm dáng vẻ của huynh trưởng, chỉ vì ở trước mặt tên như yêu nghiệt này không dậy nổi cái gì là kẻ bề trên.

Tần Tỏa bước vào nhà, cũng không có nhiều khách sáo, lộ vẻ mặt u sầu nói với Tần Lập:

- Huynh đệ! Không biết đã nghe nói về chuvện xảy ra ở Huyền Đảo chưa?

Tần Lập nhìn thoáng qua Lãnh Dao, nói:

- Có phải chuyện Trầm Nhạc và Lâm Hằng bị bắt cóc không?

Tần Tỏa gật gật đầu, sau đó cười khổ nói:

- Chuyện xảy ra có hơi bất ngờ, tuy nhiên cũng không có gì ngạc nhiên. Hải gia một trong ba thế lực lớn Địa phương cực Tây, ở tân thành Hoàng Sa công nhiên thả ra tin tức: nói là Lâm Hằng và Trầm Nhạc đang ở trong tay bọn họ, nếu muốn bọn họ còn sống, trước cuối năm nay ngươi phải xuất hiện, bằng không, chẳng những Lâm Hằng và Trầm Nhạc sẽ mất mạng, bọn họ...còn nói...

- Còn nói cái gì?

Tần Lập nheo mắt nhìn Tần Tỏa.

Tần Tỏa cắn răng một cái, nói:

- Còn nói nếu ngươi không đếm xỉa tới chỉ làm rùa đen rút đầu, bọn họ không ngại lần nữa giết hại cả nhà A Hổ đại ca!

- Vô sỉ! Thật đê tiện! Đám súc sinh này, không ngờ lấy một nhóm người thế tục bình thường để uy hiếp phu quân! Quả thực quá vô sỉ!

Lãnh Dao tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tần Tỏa cười khổ nói:

- Vô sỉ thì thế nào? Hiện tại tân thành Hoàng Sa nơi đó, gần như mọi người đều muốn tìm bắt Tần Lập. Những thế lực phát ra giải thưởng đó đều phái rất nhiều cao thủ tới, trường kỳ ở lại nơi đó. Nói đến, ta thực không muốn nói tới chuyện này, nhưng lại sợ ngươi trách ta.

Tần Tỏa nhìn Tần Lập nói tiếp:

- Nếu đứng ở độ cao gia tộc Tần gia hiện nay mà nói, ngươi không nên để chuyện này kéo dài, hôm nay bọn họ có thể lấy cớ này để uy hiếp ngươi, ngày mai có thể lấy cớ khác để uy hiếp ngươi. Nếu cứ để bọn họ uy hiếp tới uy hiếp lui như vậy, chúng ta còn yên tâm sống được hay sao? Hơn nữa đây rõ ràng là một cái bẫy cho ngươi nhảy vào. Dựa vào cái gì chứ! Tuy nhiên dựa theo quan điểm của cá nhân ta, ngươi hẳn là nên giết bọn chúng một trận. Con mẹ nó! Đến một tên giết một tên, giết cho máu chảy thành sông, để cho bọn trứng thúi này biết đá biết vàng, để cho bọn chúng biết, người nào có thể uy hiếp, người nào thì không thể uy hiếp!

Tần Lập nhìn thoáng qua Lãnh Dao, cười hỏi:

- Lãnh Dao! Muội thấy chuyện này thế nào?

Lãnh Dao nghiến răng nghiến lợi nói:

- Phu quân! Lần này muội cùng đi với huynh! Muội muốn dùng Linh Bạo Đan nổ chết đám cặn bã này! Một lũ khốn kiếp!

Tần Tỏa trợn mắt há hốc mồm nhìn Lãnh Dao, biết nàng nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên thấy nữ nhân tuyệt sắc nhưng lạnh lùng này phẫn nộ như thế, thậm chí mắng chửi người ta để phát tiết cơn giận.

Tần Lập cười gật gật đầu, nói:

- Muội đã muốn đi, như vậy gọi Thi Vũ các người cùng đi! Chúng ta sẽ đi gặp các lộ cao thủ muốn bắt ta, muốn giết chết ta!

Thời điểm Tần Lập nói những lời này, khóe miệng hắn nhếch lên một chút hiện ra vẻ khinh thường.

Không có Bảo Khí, không có Địa Tiên, chỉ dựa vào đám ô hợp các ngươi cũng muốn tới giết ta?

Cho dù là kẻ địch của khắp thiên hạ thì có sao? Thực tưởng ta sợ các ngươi ư?

Hải gia cho dù có phái ra cao thủ mấy đi nữa, Tần Lập cũng rất rõ ràng, bọn họ tuyệt đổi không thể phái ra hết tất cả cao thủ đến Đông Phương bên này. Dù sao địa phương cực Tây bên kia còn có một Nguyệt Diêu Tiên Cung, còn có thành Thông Thiên, Hải gia nếu như bỏ trống hậu phương, thì có trời biết thành Thông Thiên cùng Nguyệt Diêu Tiên Cung bên kia, có thể lợi dụng cơ hội hành động gì hay không.

Hơn nữa, Hải gia dù có cừu thị Tần Lập, Tần Lập cũng chỉ là một người tuổi còn trẻ, chuyện của người trẻ tuổi, nên để thế hệ trẻ giải quyết. Nếu mấy lão già bế quan nhiều năm xuất hiện vậy chẳng khác nào phá hư quy củ! Một mặt không có chỗ tốt gì gọi là bồi dưỡng cho lớp trẻ trong gia tộc, sẽ làm cho bọn họ sinh ra tính ỷ lại; mặt khác, nếu trên giang hồ xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi liền bị bóp chết, thì về sau còn có ai dám đầu nhập vào Hải gia?

Điều này cũng rất bất lợi với thanh danh của Hải gia!

Cho nên, ngay cả Hải gia treo giải thưởng truy nã tập nã Tần Lập, đều là dùng cái cớ Tần Lập nguy hại đển giang hồ, tạt rất nhiều nước bẩn lên trên người Tần Lập, sau đó mới dựa vào những cớ đó treo giải thưởng đuổi giết Tần Lập.

Hiện tại khoảng cách cuối năm, còn chừng ba tháng, Tần Lập rảnh răng, liền mang theo Cơ Ngữ Yên tiến vào Hoàng Kim Cung, gặp mặt với mấy người Thượng Quan Thi Vũ, sau đó kể lại đủ loại chuyện trải qua, tự nhiên vui giận đều có.

Nghe nói Tần Lập muốn dẫn người chính diện đối phó với Hải gia, Thánh Hoàng nhất mạch, các lão tổ đế vương tử đồng Lãnh Thu Cung, cùng với những gia tộc lớn nhỏ muốn chiếm tiện nghi trên người Tần Lập.

Mọi người, đều hưng phẩn đứng lên, hoa tay múa chân khí thế dâng trào!

Làm võ giả không ai không muốn nổi danh, không ai nguyện ý ẩn cư một đời sau đó sống quãng đời còn lại trong cô độc. Đối mặt với vô số kể kẻ khiêu khích đó, đám người bọn họ cũng đều đã nhẫn nhịn đến không còn chịu đựng được nữa.

Thậm chí phải thông qua tu luyện điên cuồng để phát tiết lửa giận.

Mà hôm nay rốt cục Tần Lập muốn trực diện đổi phó với đám địch nhân kia, bọn họ không có sợ hãi, có chăng chỉ là hưng phấn!

Cách ngày năm mới còn có mười ba ngày.

Binh Mã Đại Nguyên Soái đế quốc Thanh Long, Thân vương A Hổ đã về tới tân thành Hoàng Sa, hắn thập phần bình tĩnh ngồi ở trên chủ vị, có chút khinh thường nhìn những người trong phòng khách.

- Các ngươi chính là một đám rác rưởi...là một đám rác rưởi!

A Hô há to miệng, vẻ mặt đùa cợt nói:

- Tiếp tục giết hại cả nhà lão tử một lần nữa? Tốt? Tàn sát đi! Nếu có một câu cầu xin tha thứ, ta sẽ là con cháu đám rác rưởi các ngươi!

A Hổ nói xong, bộc phát ra một thân sát khí từng trải trên chiến trường, nhưng lại khiến những người trong phòng khách đó đều biển sắc, bọn họ không thể tin được, trên người võ giả thế tục bình thường như hắn, không ngờ cũng có thể ngưng tụ ra sát khí khủng bổ như thế.
Bình Luận (0)
Comment