Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm trong tay Tần Lập. trong giây lát bộc phát ra một luồng sát ý rất nặng. Cái này là nguồn gốc phát xuất từ thanh Bảo khí trường đao kia. kiếm là vương giả trong các binh khí, mà đao...cũng là bá chủ của trăm binh khí.
Khí thế vương giả trên thân kiếm kia có thể nói đứng đầu thiên hạ, mà khí phách trong đao đó cũng ngạo thị quần hùng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Trong lúc khẩn cấp. hai vị Thái thượng trương lão ô Long Sơn. đã không còn đường lui. Vị Thái thượng trưởng lão ô Long Sơn bị Tần Lập vung đao chém về phía mình, lão quát lên một tiếng lớn, song Chưởng bộc phát ra một đoàn hào quang màu vàng, giận dữ hét:
- Tiểu nghiệt súc! Dám lấy kiếm làm đao khi dễ ta sao! Hãy xem ô Long Sơn bí thuật của ta!
- Rào rào!
Trên Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm trong giây lát bộc phát ra một luồng sát khí ngưng tụ thành thực chất, chém vào vầng hào quang màu vàng trên tay phải của vị Thái thượng trưởng lão ô Long Sơn. phát ra một tiếng nổ lớn như kim thiết va chạm nhau.
- Keng!
Tiếng nổ vang chấn động chín tầng trời, bàn tay trái của vị Thái thượng trưởng lão ô Long Sơn bị Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm mạnh mẽ chém đứt rời.
- A...
Thái thượng trưởng lão ô Long Sơn bị chặt đứt bàn tay phát ra một tiếng hét thảm thiết, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ và không dám tin.
Cùng một lúc, quyền bên trái của Tần Lập cùng nắm tay của Thái thượng trưởng lão ô Long Sơn kia, va chạm mạnh vào nhau.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang, sau đó trên cánh tay vị Thái thượng trưởng lão Ô Long Sơn này phát ra một tràng tiếng xương cốt vỡ vụn. Trong nháy mắt này Tần Lập lại đổi quyền làm Chưởng, nắm lấy cả cánh tay của Thái thượng trưởng lão ô Long Sơn, dùng sức xé một cái...
Cả cánh tay phải của vị Thái thượng trưởng lão Ô Long Sơn này. vây mà bị Tần Lập ngoan độc xé nát. lập tức lão phát ra một tiếng gào thét thê thảm.
- Ầm ầm ầm ầm...Ầm Ầm ầm!
Tần Lập xé nát cánh tay phải của vị Thái thượng trưởng lão ô Long Sơn này xong, ngay sau đó lại nắm tay thành quyền trong nháy mắt không biết hắn tung ra bao nhiêu quyền đánh vào ngực vị Thái thượng trưởng lão.
Hung hăng nện cho vị Thái thượng trưởng lão ô Long Sơn. đường đường là đại năng Địa Tiên, bị đánh đập đến phun máu tươi ra ào ào, lồng ngực bị lõm vào trong, cơ hồ như bị đánh xuyên qua, toàn bộ ngũ tạng trong đó nát tan.
Tay phải Tần Lập nắm Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, sau khi chém đứt một bàn tay của Thái thượng trưởng lão. ngay tiếp sau đó đâm một kiếm vào trái tim đối phương. Thân thể cứng chắc của đại năng Địa Tiên ở dưới Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm bị đâm thủng thật giống như đậu hủ bình thường. Trái tim trực tiếp bị đâm xuyên qua. vô số máu huyết bị Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm hút lấy.
Tần Lập nhẹ nhàng rung tay phải một cái. thân thể của vị Thái thượng trưởng lão ô Long Sơn này, lập tức chia năm xẻ bảy bắn tung tóe một đám mưa máu trên không trung.
Vị phía bên trái bị Tần Lập đánh cả tràm quyền, sau đó nắm lấy cổ áo đối phương giơ lên. từ trên cao mấy trăm thước, hung hăng ném xuống mặt đất.
Trong nháy mắt. liền đập mạnh trên mật đất, chìm sâu vào trong lóp đất, trực tiếp bị ngã chết.
Bốn đại năng, thời gian chỉ trong chốc lát. toàn bộ ngã xuống, toàn bộ bị Tần Lập tiêu diệt.
Tần Lập không cần xem cũng rõ ràng phía dưới có bao nhiêu người đang chú ý tới mình. Trên mặt hắn lộ ra một chút ý cười trào phúng, mạnh mẽ áp bức chính mình để khóe miệng trào ra một tia máu tươi, nhìn qua giống như bị nội thương không nhẹ.
Lập tức thân thể hắn làm như mềm rũ rơi xuống.
Thời gian lúc này đang chính ngọ, hư không trên bầu trời cao sụp xuống đó. không gian vỡ nát kia đều ở dưới cân băng của pháp tắc thiên đạo. lại dần khôi phục như lúc ban đầu. Dưới ánh mặt trời chói chan, bầu trời như được tẩy rửa trở lại xanh thẳm. Hết thảy dường như không có phát sinh bất cứ chuyện gì.
Nhưng mà nhìn Tần Lập đang chậm rãi hạ xuống, gần như tất cả mọi người đều nhìn thấy hết thảy, tất cả đều kìm lòng không đậu cảm thấy trong lòng phát lạnh một trận.
Cường giả như thế ai đám chạm tới?
Nam nhân cương nghị chừng ba mươi tuổi cầm đầu Thiết Kiếm Phong nhất mạch kia. thấy khóe miệng Tần Lập trào ra một tia máu tươi, hắn thở phào một cái. nhẹ giọng nói:
- Rốt cục hắn vẫn bị thương! Yêu nghiệt, thực đúng là yêu nghiệt mà! Nếu như vậy mà hắn có thể không bị thương, thì đương thời còn có ai là đối thủ của hẳn?
Bên cạnh hắn, người trẻ tuổi anh tuấn chừng hơn hai mươi tuổi có vẻ không phục nói:
- Đó là đại ca huynh không có ra tay! Nếu huynh ra tay...Hừ! Mấy lão già ô Long Sơn đó còn không phải vừa nghe tiếng là bỏ chạy mất đất sao? Ta cũng không tin. Tần Lập kia là đối thủ của đại ca!
Một nam nhân thoạt nhìn chừng 36 - 37 tuổi, một đôi mắt đào hoa (dâm đãng) gật đầu nói:
- Đúng vậy. nếu đại ca ra tay. ta Tin tưởng cho dù không thắng, cũng tuyệt sẽ không thua Tần Lập kia! Từ đầu đến giờ ta cảm thấy, thanh kiếm trong tay Tần Lập thực có chút cổ quái, không chừng thanh kiếm đó là một kiện Thánh khí đấy!
Nam nhân cương nghị nhướng hai hàng lông mày rậm lên. sau đó lắc đầu:
- Ta không phải đối thủ của hắn! Cho dù thi triển bí thuật của gia tộc. ta cũng không phải đối thủ của hắn. Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện, ô Long Sơn Thái thượng trưởng lão thi triển ô Long Sơn bí thuật, lại bị một kiếm của hắn chém dứt rời bàn tay sao?
- Đó là kiếm của hắn sắc bén!
Gã nam nhân trẻ tuổi bác lại.
Ba thiếu nữ xinh đẹp đều không nói gì. nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Tần Lập. lại nhiều thêm vài phần khâm phục và ngưỡng mộ.
Cường giả ở nơi đâu đều là cường giả. đều sẽ nhận chịu sự chú ý của muôn người.
Thiếu nữ trẻ tuổi của Thánh Nữ Hồ kia, ngồi ở đó tay chống cằm. nhìn thân ảnh Tần Lập rơi xuống trong thành rồi biến mất không thấy, nhẹ giọng nói:
- Không nghĩ tới người ứng với số mệnh của thế giới này thực sự cường đại như thế. không phải chúng ta có khả năng là địch. Xem ra. thế giới này lại sắp xuất hiện một cao thủ tuyệt thế rồi. Cũng không biết, người ở địa phương đó có thể sẽ đưa Vực ngoại Thiên Ma tiến vào một lần nữa hay không.
Các nữ nhân khác đều rơi vào trầm mặc. bao gồm cả
"thất muội" lúc trước châm chọc Tần Lập. giờ phút này cũng không biết nên nói cái gì. Tần Lập đã triển hiện ra thực lực khiến cho bọn họ giật mình kinh sợ. Mặc dù các nàng có thể nói mình không sợ Tần Lập. nhưng trong bọn họ lại không có một người nào dám nói mình có thể thắng được Tần Lập.
Đây là chênh lệch.
Tồn tại chênh lệch thực sự, chỉ có điều là quen thói cao cao tại thượng, trong lòng các nàng còn không muốn thừa nhận mà thôi.
Bên trong một tửu lâu xa hoa khác trong thành Thông Thiên, trong một gian lo bao xa hoa nhất đang ngồi bảy tám nam nhân mặc hắc y. những người này thoạt nhìn không khác gì người bình thường, nhưng khí phách trong những ánh mắt đó tuyệt đối không phải người bình thường có thể có được.
Người cầm đầu thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, bưng lên trước mật cái chén lớn. uống một ngụm cạn rượu trong chén, thở phào một cái. cười nói:
- ô Long Sơn lần này xui xẻo rồi! Lấy cây đánh chim! Bọn họ nếu trước hết đã không nhịn được, vậy phải làm tốt chuẩn bị bị đánh đập. Tưởng Tần Lập là con cá trong rọ, không nghĩ tới là một con lão hổ. Ha ha ha ha...
Hán tử này dường như rất vui vẻ, cười thật sảng khoái.
Bên cạnh một lão già chừng năm mươi tuổi, dáng người hơi cao gầy, dưới cằm chừa bộ râu dê. lão già nhìn đại hán một cái. khóe miệng lộ ra một tia cười khô, nói:
- Hoa nhị lang! Biết ngươi có cừu oán cùng ô Long Sơn. nhưng cũng không cần biểu hiện rõ ràng ra như vậy? Nếu truyền ra ngoài dù sao cũng có chút không tốt.
- Lưu Chính Phong! Ngươi bớt nói nhảm đi! Lão tử chính là cao hứng, cao hứng ngươi hiểu không? Đừng nói đám hỗn tạp ô Long Sơn kia đều đã bị làm thịt, cho dù nơi này còn có tay sai cơ Sở ngầm của ô Long Sơn bọn chúng thì sao chứ? Lão tử còn phải sợ chúng hay sao? Không phục có thể tìm lão tử đánh một trận đi!
Hoa nhị lang lại tự rót cho mình một chén rượu, đưa chén lên uống ừng ực một hơi cạn sạch, xong ném chén rượu lên bàn. phát ra một hồi tiếng vang loảng xoảng, sau đó mới cười lạnh nói tiếp:
- Thực lực của Tần Lập. các ngươi cũng đều chứng kiến. Người như thế cho dù trên người có bảo bối nhiều cách mấy. lão tử cũng không đi cướp. Các ngươi ai thích cứ đi đi, ta
không ngăn cản các ngươi, đừng nói ta cản trở các ngươi phát tài. Tóm lại. nếu có cơ hội lão tử sẽ kết giao bằng hữu với hắn! Cho nên. nếu muốn cướp đoạt, các ngươi mau chóng làm đi. đừng để tới lúc chúng ta trở thành bằng hữu. các ngươi lại tới cướp đoạt, lão tử dù sao cũng không thể nhìn bằng hữu chịu thiệt đúng không?
Lưu Chính Phong cười khổ nhìn Hoa nhị lang, cười mắng:
- Tên lưu manh ngươi này, lại quấy cho rối nữa rồi? Tần Lập kia chém giết liên tiếp bốn đại năng Địa Tiên. người nào ngốc mới đi hứng lấy cái xui xèo của hắn? Ta xem ra mau mau trở về Lưu Hoa Hà mới là việc chính! Báo cáo rõ chuyện này lên trên, cứ nói Tần Lập kia không phải là người chúng ta có thể trêu chọc. Chúng ta cũng đã ẩn thế mười mấy vạn năm rồi ta thấy...tốt hơn là cứ tiếp tục ẩn thế đi! Người ta mang theo trên người bảo vật gì. chuyện đó đâu có liên quan gì với chúng ta chứ? Chúng ta lại không xuất thế cố lấy bảo vật có ích lợi gì?
Lúc này. bên cạnh một hán tử chừng 36. 37 tuổi chậm rãi nói:
- Đan phương trên tay Tần Lập nhất định là đan phương tuyệt thế! Nếu không thi, hắn và đoàn đội của hắn. không lý nào tăng lên tốc độ nhanh chóng như thế. Nếu có thể thu được đan phương đó. ta tin tường không cần tới bao nhiêu năm. chúng ta cũng có thể trở nên vô cùng cường đại.
Hoa nhị lang liếc mắt ngắm nhìn người này một cái, bĩu môi:
- Hà lão tứ! Ngươi có thể đi cướp, nhưng xin đừng làm liên lụy tới chúng ta, không nên nói ra ngươi là lão Tứ Hà gia trong Lưu Hoa Hà...
Lưu Hoa Hà, nghe ra như là một cái tên Hà, trên thực tế cũng đích thật là một chữ Hà. Tuy nhiên, vốn chữ Hà này, cũng không kêu là Lưu Hoa Hà, mà là ở thời đại thái cổ, một địa phương bị ba anh em kết nghĩa chiếm cứ sau đó đời tên là Lưu Hoa Hà.
Bởi vì ba huynh đệ này một người họ Lưu. một người họ Hoa. một người họ Hà. cho nên mới có tên là Lưu Hoa Hà. ở thời đại thái cổ. đoạn năm tháng bị vực ngoại Thiên Ma xâm lấn kia. ba huynh đệ mang theo gia tộc. chạy trốn trối chết đến nơi đó. rồi bắt đầu cuộc sống ẩn thế lánh đời.
Kỳ thật ba gia tộc này. ở Trung Châu thời đại thái cổ. cùng có được danh tiếng không nhỏ. Nhưng người với người là bất đồng, cũng không phải tất cả mọi người, đều có được nhiệt huyết. không sợ chết như vậy.
Cho nên ba gia tộc này cứ như vậy kéo dài tới nay. giữ được thực lực, cùng với đủ loại công pháp chiến kỹ và các loại bí thuật lưu truyền từ thời đại thái cổ. Cho tới hôm nay. bọn họ đích xác có tư cách nói chính mình rất cường đại.
Hà lão tứ đảo cặp mắt trắng dã. xem thường nói:
- Người của Thiết Kiếm Phong và Thánh Nữ Hồ không phải đều đến đây sao? Bọn họ đều không đi cướp, ta điên hay sao mà đi cướp của tên Sát Thần đó!
Lưu Chính Phong vuốt hàm râu dê. gật gật đầu:
- Sát Thần! Đúng vậy. người nầy chính là một Sát Thần! Ta thấy hay là thôi đi! Người ứng với vận mệnh không đụng tới được! Ai dụng tới người đó sẽ không hay ho đâu! ô Long Sơn lần này thật sự xui xẻo rồi. tránh được trường kiếp nạn ở thời đại thái cổ kia. nhưng rất có thể. trốn không khỏi trường kiếp nạn hôm nay!
Bốn đại năng Địa Tiên của ô Long Sơn trong một trận chiến toàn bộ bị Tần Lập chém chết, tin tức này giống như mọc cánh bay nhanh lan tràn ra ngoài. Năm chữ
"người ứng với vận mệnh" này cũng bắt đầu dần dẩn truyền lưu ra phạm vi càng ngày càng rộng lớn.
Lúc này Tần Lập trở lại chỗ biệt viện, đám người Thượng Quan Thi Vũ sớm đã chờ ở đó. thấy Tần Lập bị thương đều lo lắng vây lại hỏi thăm.
Thượng Quan Thi Vũ nhìn Tần Lập với đôi mắt ửng đỏ. vẻ mặt lo lắng hỏi:
- Phu quân! Huynh không sao chứ?
Tần Lập lắc đầu. cười nói:
- Không có gì! Bị chút vết thương nhẹ mà thôi.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Người có mắt đào hoa lúc bình thường không cười mắt vẫn như cười. đó là cách dễ nhất để nhận ra. Người có mắt đào hoa thường thấy mắt luôn ươn uớt.
Dâm nhãn thần đãng Gian tâm nội manh.
Dâm nhãn còn có tên sắc nhãn và đào hoa nhãn. Đặc điểm của dâm nhãn là nhãn quang như nước chảy rất quyến rũ đối với dị phái.
Sách Tây Sương KÝ tả dâm nhãn:
- Khoé thu ba của nàng vừa chuyên đã có thể làm cho người đá phải động tình.
Tình dục vốn là bản năng của con người ai cũng có. Tuy nhiên nhu cầu ít nhiều khác nhau nên mới phải phân biệt dâm hay không dâm.
Dâm nhãn là con mắt thật ướt nếu đi đôi với Thần đãng là tính ham vui thích của lạ dĩ nhiên gian tâm nảy sinh.