Duy Ngã Độc Tôn

Chương 69

Tần Lập nghe xong, cũng không khỏi thêm vài phần hướng tới hồ Phượng Hoàng. Chẳng qua đồng thời, Tần Lập bỗng nhiên sinh ra vài phần "hứng thú" với Lãnh Dao, không phải là tình yêu nam nữ, mà là đột nhiên phát hiện Lãnh Dao là một nhân tài hiếm có!

Đi tới thế giới này nửa năm, đã trải qua rất nhiều chuyện, Tần Lập đã ý thức được: ở trên đời này chỉ dựa vào chính mình, dù là thực lực có mạnh mẽ đi nữa cũng là một cái độc hành hiệp mà thôi, vĩnh viễn không có khả năng chân chính đứng trên đỉnh cao nhất!

Không thấy các siêu cấp cường giả, Chí tôn cường giả, người nào không có gia tộc môn phái của riêng mình? Càng đừng nói trước khi Tần Lập xuyên qua, bản thân hắn là một lão đại bang hội, tự nhiên rõ ràng hơn người khác chỗ tốt khi nắm trong tay một thế lực to lớn.

Một cái ý tưởng, đang dần thành hình trong đầu Tần Lập.

Cho nên, Tần Lập thoáng do dự một chút. Lập tức hắn cúi đầu, vuốt trên mặt mình một cái, một lần nữa khôi phục bộ dạng thanh niên hơn hai mươi tuổi kia. Sau đó nhìn ba người đang trợn mắt há mồm hỏi:

- Chiêu này của đệ, so với dịch dung đan các người nói thế nào?

- Chớp mắt liền đổi một gương mặt! Trời ạ, nếu không phải nghe giọng ngươi nói, ta quả thật không thể tin được. Ngươi chính là Tần Lập, ngươi làm như thế nào? Đây...đây là mặt nạ sao?

Bộ Vân Yên khó nhịn được hiếu kỳ trong lòng, tuy rằng biết thủ đoạn của Tần Lập khẳng định là bí mật bất truyền, nhưng vừa cùng nhau trải qua sinh tử, cảm giác quan hệ càng tiến thêm một bước, cho nên vẫn không nhịn được hỏi ra. Đồng thời trong lòng mọc lên một dấu hỏi thật lớn: đứa con hoang Tần gia này mười ba năm qua chưa hề rời khỏi thành Hoàng Sa ngày nào, từ đâu lại học được bản lãnh này?

Chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn ai cũng đều biết, cho nên không cần phải nói, nhưng còn cái khác thì sao? Nếu như bây giờ còn có ai cho rằng Tần Lập chỉ dựa vào bản chiến kỹ "Thần cấp" kia mới trở nên lợi hại, nhất định sẽ bị cho là kẻ ngốc. Võ giả tu luyện chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn có rất nhiều, nhưng không phải chết thì là phế bỏ, nào có người lợi hại được như Tần Lập?

Không chỉ có Bộ Vân Yên, trong lòng A Hổ cùng Lãnh Dao cũng có cách nghĩ tương tự.

Tần Lập cười nhạt nói:

- Cái này, chẳng qua là một kỹ xảo nho nhỏ mà thôi, khi còn nhỏ thì nhàm chán luyện ra. Nếu các người muốn học, ta có thể dạy...

Lúc này hắn cũng chỉ có thể nói như vậy, chẳng lẽ lại nói đây là bản lĩnh làm mặt nạ học từ lão đạo sĩ lúc còn ở Địa Cầu?

Không nói đến trình độ tín nhiệm của bọn người A Hổ với mình, nếu muốn lôi kéo bọn họ, vậy tự nhiên là phải đưa ra bản lãnh để người ta tin phục.

Hiện nay giữa bốn người bọn họ, thực lực của mình là cao nhất, bọn họ lại không chút do dự lấy ra gốc Nhất Diệp Bách Niên Thảo kia...Loại tín nhiệm giữa đồng bọn này, cũng khiến bản thân Tần Lập rất cảm động.

- Ha ha, học cái này? Hay là thôi đi, khẳng định rất khó.

Bộ Vân Yên cười hì hì, ấn tượng của nàng với Tần Lập rất tốt, cũng không muốn chiếm loại tiện nghi này, lập tức chuyển hướng đề tài hỏi:

- Đệ đã có thể dịch dung, vì sao còn dùng tướng mạo vốn có xuất hiện? Dù sao bọn người kia hận đệ tới tận xương tủy mà!

Tần Lập mỉm cười, ngay trong khoảnh khắc trước khi ra tay, hắn cũng từng do dự, tuy nhiên cuối cùng vẫn quyết định dùng tướng mạo vốn có ra ngoài. Bởi vì dù là mình dịch dung bắt cóc Mạc Phỉ Phỉ cứu mọi người ra, bọn họ vẫn sẽ hoài nghi đến chính mình. Dung mạo có thay đổi, giọng nói có thể sửa, nhưng cừu hận lại không cách nào biến! Hơn nữa mặt nạ mình khổ cực góp nhặt tài liệu nửa năm mới làm ra cũng bị phế đi, còn không bằng lấy tướng mạo sẵn có đi gặp người.

Như vậy, trong lòng bọn người Tần Phong cùng Mạc Phỉ Phỉ, bản thân mình vĩnh viễn chỉ có một hình tượng.

Đợi đến lúc mình lấy thân phận mới xuất hiện ở thành Hoàng Sa, bọn họ cũng sẽ không hoài nghi đến trên đầu mình! Đối với Tần Lập mà nói, thép tốt cần phải dùng làm lưỡi đao!

- Dịch dung đan bình thường hiển nhiên không đạt được loại hiệu quả này, mặt nạ của đệ ở khoảng cách gần như vậy cũng không nhìn ra chút kẽ hở nào. Hơi trang điểm thêm một chút, ngoại trừ không cách nào thay đổi chiều cao ra, căn bản là hai người khác nhau!

Lãnh Dao hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt nạ trên mặt Tần Lập, muốn tìm ra một chút kẽ hở lại không thể thành công. Bởi vì ngay cả ánh mắt Tần Lập cũng biến thành dáng vẻ người trẻ tuổi, cho nên không nhịn được tán thưởng.

Tần Lập nghĩ thầm: nếu ngươi biết ngay cả chiều cao thân thể ta cũng có thể thay đổi được, không biết sẽ có phản ứng như thế nào?

- Đối với tương lai, các người có tính toán gì không?

Tần Lập liếc nhìn ba người A Hổ, có chút chột dạ hỏi. Hiện tại tuy rằng thực lực của bản thân cực mạnh, nhưng nói lại ba vị đang ngồi ở đây sợ rằng ai cũng có tiền hơn hắn! Như vậy, Tần Lập có thể dùng cái gì đánh động bọn họ đây?

- Muốn theo đệ đi hồ Phượng Hoàng một chuyến.

Lãnh Dao không hề do dự, trực tiếp nói ra:

- Sau đó thì tính tiếp.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đúng vậy, hiện giờ chúng ta đắc tội Tần gia. Xem ra thành Hoàng Sa không trở về được nữa.

Trên mặt A Hổ lộ vẻ cười khổ nói, lập tức phấn chấn lại, sang sảng cười nói:

- Xem ra vẫn là sinh hoạt an nhàn quá nhiều rồi, lại có chút lo được lo mất, bốn biển là nhà mới là bản sắc của thợ săn!

Trong ba người, chỉ có Bộ Vân Yên ít nhiều nhìn ra ý của Tần Lập. Chẳng qua còn có chút không xác định, vì vậy thử thăm dò một câu:

- Tần đệ đệ, hiện giờ đệ cũng đắc tội rất nặng với hai đại gia tộc thành Hoàng Sa, trừ khi dùng gương mặt hiện giờ quay về, bằng không bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho đệ.

Tần Lập mỉm cười:

- Bộ tỷ tỷ cho rằng gương mặt này không tốt sao?

Bộ Vân Yên không theo lời Tần Lập tiếp tục nói đùa, mà là nhìn chăm chú vào mắt Tần Lập nói:

- Tần đệ đệ, nói cho tỷ tỷ sau này đệ muốn làm gì?

Tần Lập nghe vậy cũng thu lại vẻ cười đùa, nhìn thoáng qua A Hổ cùng Lãnh Dao, ánh mắt trong suốt như nước chống lại ánh mắt Bộ Vân Yên, nhàn nhạt nói:

- Nếu như ta nói, ta muốn sáng tạo ra một mảnh cơ nghiệp thật lớn, thành tựu uy danh bất hủ muôn đời. Sau đó muốn mời các người theo cùng ta thực hiện giấc mộng này, các người sẽ nghĩ như thế nào?

Quả nhiên! Trong lòng Bộ Vân Yên cảm thán một tiếng: Tiểu oan gia này quả nhiên dã tâm bừng bừng! Hắn thật là dám nói mà! Tuy nhiên nguyên nhân chính là Tần Lập dám thẳng thắn thành khẩn nói ra tâm sự của mình, trong nhất thời ba người Bộ Vân Yên A Hổ cùng Lãnh Dao cũng không hẹn mà cùng chìm vào trầm mặc.

Nếu như bọn họ thống thống khoái khoái đáp ứng, vậy mới là có chuyện. Khuôn mặt Tần Lập lúc này thoạt nhìn thành thục rất nhiều, nhưng dù sao ai cũng biết hắn mới có mười ba mười bốn tuổi. Hơn nữa hiện nay không nói tới có được căn cơ nào, cừu gia lại còn rất cường đại.

Ba người cũng không cho rằng hai huynh đệ Tần Phong cùng Tần Hổ sẽ bỏ qua tử địch Tần Lập này. Đừng nhìn trên quan hệ huyết thống bọn họ là thân thuộc, nhưng trên đời khó bảo hiểm nhất, chính là loại thân thích nhìn như thân cận này! Càng đừng nói cho tới bây giờ Tần Phong cùng Tần Hổ vốn không coi Tần Lập như người thân của bọn họ. Còn Tần Lập, tự nhiên lại càng không coi bọn hắn là người thân!

Chẳng qua ba người đồng dạng cũng hết sức xem trọng tiềm lực của Tần Lập: mười ba tuổi, Huyền cấp cao giai! Hơn nữa một thân bản lãnh quỷ thần khó lường, làm cho người ta chỉ có thể than thở, ngay cả tâm tư đố kỵ cũng không sinh ra nổi!

Bỗng nhiên trong lòng ba người xuất hiện cùng một ý nghĩ: chỉ bằng vào Tần Lập, làm sao có được nhiều bản lãnh thần bí như vậy? Phía sau hắn...có khi nào còn có một vị sư phụ càng thêm cường đại hay không?
Bình Luận (0)
Comment