Duy Ngã Độc Tôn

Chương 717

Hàng song cửa này tuy là tinh thiết chế thành, nhưng chỉ cần không có trận pháp cấm chế, đối với lão đầu bếp mà nói căn bản không tính là gì. Lão bước qua, đưa tay lên, nắm lấy cây thép to bằng cánh tay, trực tiếp kéo xuống. Hàng song chắc chắn vô cùng này ở trong tay lão đầu bếp giống như là giấy, trực tiếp xé ra một lỗ hổng lớn, bước vào. Lão đi tới gần nữ tử hắc y, lúc chỉ còn cách ba, bốn bước, đứng lại ở đó.

Hai người cứ vậy đối mặt nhau, nhìn nhau hồi lâu. Nữ tử hắc y Lãnh Khinh Mi lệ rơi đầy mặt nhào vào trong lòng lão đầu bếp, khóc không thành tiếng.Nguồn truyện: Truyện FULL

Thân thể lão đầu bếp có chút cứng đờ, sau một lúc lâu mới vươn tay ôm bên hông Lãnh Khinh Mi, bỗng nhiên, thân thể lão đầu bếp run mạnh, như là một con sư tử nổi giận, ôm hai vai Lãnh Khinh Mi, hai mắt bắn ra hai đạo thần quang, yếu hầu khàn khàn lạnh giọng nói:

- Khinh Mi. Là ai hại nàng thành dạng này? Phế võ công của nàng còn chưa đủ còn muốn độc chết nàng, có phải Lãnh Khinh Tuyết hay không? Có phải hay không?

Lãnh Khinh Mi cười rơi lệ, si ngốc nhìn lão đầu bếp, cũng không trả lời lão mà lại nói:

- Vô Phong. Chàng xem, chàng cũng giống năm đó, vẫn quan tâm ta như vậy, ta rất vui vẻ. Vốn ta nghĩ chỉ có kiếp sau mới có thể gặp lại chàng, cũng không biết khi đó còn có thể nhớ rõ bộ dạng chàng hay không, có thể nhớ rõ chàng hay không? Chàng có thể còn nhận ra ta không...Vô Phong, ta rất vui vẻ.

Lãnh Khinh Mi cười rất đẹp, lão đầu bếp thì cả người lạnh lẽo như rơi vào hố băng. Giọng nói lão trong nháy mắt này trở nên vô cùng khàn khàn, nhẹ nhàng nâng cằm Lãnh Khinh Mi, lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói:

- Khinh Mi. Nàng nói cho ta biết, có phải Lãnh Khinh Tuyết hay không? Nàng ta làm sao độc ác như vậy? Phế nàng còn chưa đủ, còn muốn độc chết nàng?

- Không nên trách nàng. Đây là ta tự chọn lấy.

Lãnh Khinh Mi réo rất thảm thiết cười, kéo lão đầu bếp, ngồi trên giường đá trải nệm thật dày, nhẹ giọng nói:

- Lãnh Khinh Tuyết phát động chính biến, liên hợp một đoàn Thái thượng trưởng lão cùng tiền bối danh túc, cùng với trưởng lão Quản sự hiện nay đột nhiên làm khó dễ, đẩy ta xuống đài, trực tiếp liền phế công lực ta, sau đó muốn ném ta vào trong phòng giam phía trước. Ta thà rằng chết cũng không nguyện tiến vào trong những phòng giam đó. Quanh năm không có nước, người có sạch sẽ tới đâu cũng sẽ trở nên vô cùng dơ bẩn. Vô Phong, chàng biết, ta không chịu nổi cuộc sống như vậy.

Lão đầu bếp cắn răng, trong lòng lại cực kỳ hận, trên mặt nhìn không ra bất kỳ biểu tình gì. Chỉ là tay cầm tay của Lãnh Khinh Mi, hơi chút dùng sức.

Lãnh Khinh Mi nhẹ kêu đau một tiếng, lão đầu bếp mới phục hồi tinh thần, vẻ áy náy nhìn Lãnh Khinh Mi nói:

- Khinh Mi, thật xin lõi. Ta không cố ý.

Lãnh Khinh Mi cười xinh đẹp:

- Ta biết, không sao!

Nói xong, nhìn thoáng qua Tần Lập ngồi dưới đất khôi phục công lực, nói tiếp:

- Ta cầu xin Khinh Tuyết trực tiếp giết ta, không nên nhốt ta đến nơi này. Nàng lại nói, ta là tỷ tỷ nàng, nàng không thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này. Tuy nhiên, nếu ta tự nguyện dùng một loại độc thảo tên là Băng Mộng La, nàng có thể cung cấp cho ta một gian phòng, có thể tắm rửa, có thể có một ngọn đèn, mỗi ngày có thể đọc sách...

- Băng Mộng La? Đó là thứ gì?

Lão đầu bếp cau mày, hiển nhiên chưa từng nghe nói tới loại độc thảo này.

Lãnh Khinh Mi thản nhiên cười cười, ngơi:

- Bãng Mộng La là một loại độc thảo sinh trưởng trên Tuyết Sơn Bắc Vực, ăn vào hương vị ngọt ngào, bình thường ở chung với tuyết liên. Thứ này, ngẫu nhiên ăn một hai lần không có gì hại thân thể. Nhưng nếu dùng mỗi ngày, cũng không gián đoạn, sau mười hai năm sẽ chết trong suy kiệt. Hơn nữa, thân thể sau khi tử vong sẽ không thối rữa, cho dù trải qua ngàn năm, vạn năm cùng vẫn giữ nguyên trạng.

Lãnh Khinh Mi bình tĩnh nói, giống như là kể chuyện của người khác, trên mặt không buồn không vui. Cái gọi là buồn đau nhiều tâm sẽ chết, Lãnh Khinh Mi giờ phút này chính là lọai trạng thái này. Nàng đối với thân muội muội kia trên cơ bản là hoàn toàn hết hy vọng.

Thánh Nữ Hồ, môn phái được truyền thừa lại đầy đủ từ thời đại Thái cả, khác với môn phái bình thường. Đệ tử môn phái này, từ nhỏ phải trải qua một phen lịch lãm mới có thể chân chính trở thành đệ tử nội môn.

Mà loại lịch lãm này có thể nói là cửu tử nhất sinh. Nữ hài không có thực lực gì, phải một mình sinh tồn trong rừng rậm, chẳng những đối mặt với đã thú hung mãnh cùng linh thú cường đại, còn phải đối mặt với ám toán từ đồng bạn. Cho nên muốn sinh tồn được là một chuyện rất khó.

Nếu sợ chết, cũng có thể lựa chọn làm một đệ tử ngoại môn, sau khi trưởng thành sẽ trở thành nền tảng của Thánh Nữ Hồ, hoặc làm thị nữ, hoặc ra ngoài làm các loại nhiệm vụ.

Gia tộc lánh đời, cũng cần phải sinh tồn. Đồng dạng cần tiền tài. Việc này, chung quy phải có người đi làm.

Năm đó hai tỷ muội Lãnh Khinh Mi cùng Lãnh Khinh Tuyết từ nhỏ liền lộ ra thiên phú hơn người, nhưng đứa nhỏ thiên tư tốt có rất nhiều, nếu muốn chân chính trở thành người trên người trong Thánh Nữ Hồ, vậy nhất định phải tham gia lịch lãm.

Mà trong lịch lãm, Lãnh Khinh Mi đã có chút thực lực, vốn có thể dễ dàng đạt được quán quân lần đó, nhưng vì muội muội, lại không thể không từ bỏ thứ hạng, có một miếng ăn đạt được liền chia cho muội muội hơn nửa, có bất kỳ nguy hiểm gì, đều là tỷ tỷ xông lên trước.

Năm đó cũng bởi vì hành động này của Lãnh Khinh Mi mà được không ít cao tầng Thánh Nữ Hồ thừa nhận sau đó Lãnh Khanh Mi trở thành chưởng giáo chí tôn thế hệ mới của Thánh Nữ Hồ cùng do nguyên nhân này ở trong.

Nhưng chính Bởi vì loại tính tình thân tình trên hết này của Lãnh Khinh Mi đã tự chôn nàng. Thánh Nữ Hồ là một nơi không nói thân tình, càng nhiều người thờ phụng là thực lực vi tôn. Chỉ cần ngươi có thực lực, người khác sẽ thần phục ngươi.

Ngươi đi giảng đạo lý, người ta một quyền đánh ngã ngươi, nói thông được sao? Hiển nhiên là không thông. Nhưng nếu ngươi có thực lực, người khác đánh ngươi một quyền, ngươi bẻ gãy cổ tay hắn, vậy hắn khẳng định sẽ sợ ngươi.

Bất kể là Lãnh Khinh Tuyết hay là Thánh nữ Tiểu Tiểu hiện nay, đều là người như thế. Tính tình cao ngạo, không coi ai ra gì, tâm ngoan thủ lạt.

Lãnh Khinh Tuyết có lẽ còn nhớ rõ phần thân tình năm đó, cũng không muốn thân tỷ tỷ quá mức khó coi, cho nên liên bức Lãnh Khinh Mi dùng loại độc thảo Băng Mộng La này. Cho dù chết cũng có thể giữ được bộ dạng khi còn sống.

Lão đầu bếp nghe xong, ngây người ngồi tại chỗ, thật lâu không nói nên lời. Chỉ là thần sắc đau thương trên mặt, cũng không thể nào che giấu được.

- Vô Phong. Không nên đi tìm Khinh Tuyết báo thù. Con đường này, là do chính ta lựa chọn. Vốn ta đã không thích hợp làm chưởng giáo chí tôn của Thánh Nữ Hồ. Nếu năm đó ta đưa vị trí này cho nàng, sẽ không xảy ra chuyện hôm nay. Cho nên, xét đến cùng, là sai lầm của ta.

Lãnh Khinh Mi sâu kín nói:

- Hiện tại ta còn sống không đến hai năm, Vô Phong. Chàng dẫn ta đi, chúng ta tìm một nơi non xanh nước biếc tĩnh lặng, chàng cùng ta yên bình sống qua hai năm nay. Được không?

Giờ phút này lão đầu bếp không kìm nổi lệ nóng quanh tròng, lẩm bẩm nói:

- Nàng ta vì sao phải độc như vậy. Nàng là thân tỷ tỷ của nàng ta!

- Đây là Thánh Nữ Hồ. Vạn nghìn năm qua, chính là loại không khí này. Là sự xuất hiện của ta quấy rối sự cân bằng vốn có. Cho nên, ta có kết cục ngày hôm nay, là hiển nhiên.

Lãnh Khinh Mi nhẹ giọng nói, rồi tựa vào trên vai lão đầu bếp, biểu tình hết sức bình tĩnh an tường.

Tần Lập ở bên kia đang khôi phục thực lực, nghe được nhíu mày, thầm nghĩ đây gọi là môn phái chó má gì, không ngờ có thể kéo dài từ thời đại Thái cổ tới nay?

Đây làm sao là Thánh Nữ Hồ gì chứ? Rõ ràng là một tà phái mười mươi!

Nhân tính bạc bẽo đến mức này, muội muội đối xư tỷ tỷ như thế, toàn bộ môn phái không ngờ còn cảm thấy được theo lý phải thế? Thực...con bà nó!

- Hiển nhiên chó má gì?

Lão đầu bếp rốt cục không kìm nổi, đứng lên, hai tay nắm chặt, cười lạnh nói:

- Ai nói nàng không thích hợp làm chưởng môn. Đi, chúng ta hiện tại đi ra, Không phải họ thờ phụng nắm tay ai cứng, người đó có quyền lên tiếng sao? Vậy tốt lắm, đánh cho bọn họ đều chịu thua, đều cúi đầu nhận sai, vậy nàng chính là chưởng giáo chí tôn.

- Đừng. Vô Phong, đừng làm như vậy. Nội tình Thánh Nữ Hồ quá mức thâm hậu, chàng cũng không phải không rõ. Năm đó chàng ở đây dưỡng thương, đã ra mắt những lão tổ tông không xuất thế. Thực lực bọn họ đã thông thiên triệt địa, căn bản không phải chúng ta có thể nhìn rõ. Ta chỉ còn lại hai năm, chàng khiến cho ta yên bình vượt qua quãng đời còn lại. Được không?

Lãnh Khinh Mi vội vàng nói, lại chảy nước mắt:

- Vô Phong. Coi như ta cầu chàng đừng làm vậy.

Lão đầu bếp tức giận đi tới đi lui. Lúc này, Tần Lập đứng lên, ở bên ngoài thản nhiên

nói:

- Trước đừng nói ngươi muốn thế nào. Chúng ta có thể bình yên đi ra ngoài, rồi bình yên rời Thánh Nữ Hồ rồi mới tính toán tiếp theo, Lãnh Khinh Mi, chảng lẽ cô cho rằng, muội muội lòng dạ hẹp hòi độc ác của cô sẽ dễ dàng buông tha cô?

Lãnh Khinh Mi nghe xong, trực tiếp ngây người tại chỗ, không nói được tiếng nào. Lão đầu bếp cũng đứng ở đó, hắc hắc cười lạnh nói:

- Lời này của tiêu chủ nhân thật chí lý. Chúng ta đi ra ngoài rồi tính.

Lúc này Tần Lập coi như khôi phục công lực hao tổn vừa rồi được bảy tám phần. Tác dụng của Tinh Nguyên Đan, Long Đan vô cùng cường đại. Tinh thần thức hải của Tần Lập lại trở nên tràn đầy.

Đối mặt với tường đá thông đạo lúc tiến vào, Tần Lập không có lựa chọn tiếp tục dùng bạo lực phá cấm chế, mà tìm mắt trận pháp, cùng lão đầu bếp hợp lực. Sau khi phá hư, tường đá này trong mắt hai người cũng trở nên yếu ớt không chịu nổi, trực tiếp bị một kích của lão đầu bếp đánh nát, kéo tay Lãnh Khinh Mi đi ra ngoài.

Trải qua đại sảnh trống trải, đi vào hành lang vừa dài vừa rộng, con ngươi Tần Lập xoay chuyển, nhìn Lãnh Khinh Mi hỏi:

- Hai bên này. giam giữ những người như thế nào?

Lãnh Khinh Mi đáp:

- Đều là kẻ bại trong tranh đoạt chưởng giáo chí tôn đời trước, còn có một số ý kiến không hợp chưởng giáo chí tôn, bị nhốt ở nơi này.

- Có kẻ nào có quan hệ với cô không?

Tần Lập thuận miệng hỏi.

Sắc mặt Lãnh Khinh Mi đỏ lên, lắc đầu.

Tần Lập than nhẹ một tiếng. Một người thiện lương như thế thật sự không thích hợp sinh tồn trong loại môn phái như thế này. Nghĩ trong lòng, Tần Lập lại hỏi:

- Nếu thả bọn họ ra, sẽ có hậu quá như thế nào?
Bình Luận (0)
Comment