Duy Ngã Độc Tôn

Chương 729

Lý Ngọc Phong nói đến đây, đột nhiên cười to, vẻ cười mang theo vài phần đắc ý quỷ dị:

- Nửa tháng qua, ta dùng loại phương pháp này, đã thành công dẫn vào mười bảy lượt người. Trong đó có mười sáu lượt người, vừa nhìn thấy Thần Tuyển thủy chân chính liền muốn ra tay cướp đoạt, kết quả...Ha ha. kết quả của bọn họ...Ha ha ha.

Tần Lập cũng không bất ngờ, cười nói:

- Chúng ta là lượt người thứ mười bảy phải không?

Lý Ngọc Phong gật đầu, nói:

- Huynh cùng bọn họ thật không cùng một dạng. Đầu tiên là huynh có vẻ cũng không cảm thấy đặc biệt hứng thú với Thần Tuyền ta nhìn ra được. Thứ hai, dù là huynh muốn cướp, ta cũng không nắm chắc chế trụ được huynh. Cho nên, ta liên nói thật với huynh vậy.

- Người quả nhiên là đủ nhàm chán mà.

Tần Lập nói.

- Đúng vậy, ta quả thật rất nhàm chán muốn tìm chút chuyện làm mà thôi.

Lý Ngọc Phong nói rồi, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, vẻ mặt tinh minh liền hoàn toàn không thấy, chỉ còn lại loại khí độ do đại gia tộc hun đúc ra. Lúc này, Lý Ngọc Phong cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn không thể so sánh với bộ dạng tinh minh của một người bán hàng rong nữa.

- Vậy Lý công tử dự định xử lý chúng ta thế nào đây?

Tần Lập cười ha ha ngồi đó, nhìn không chớp mắt Lý Ngọc Phong nói.

Lý Ngọc Phong nâng tay gãi đầu, lấy trong nhẫn trữ vật ra một chiếc bình ngọc. Bình ngọc không lớn, chỉ bằng bàn tay, tản ra quang mang nhu hòa.

Lý Ngọc Phong mở bình ngọc ra, một cỗ dao động năng lượng vô cùng tràn trề truyền ra từ trong bình ngọc. Giữa cổ dao động năng lượng này, ẩn chứa lượng lớn khí sinh mệnh, khí tức sinh mệnh cường đại dàng trào như long khí, Tần Lập cùng lão đầu bếp đều sững sờ, nhìn bình ngọc trong tay Lý Ngọc Phong, không hề lên tiếng.

- Đây là Thần Tuyển thủy?

Lão đầu bếp giọng khẽ run run.

Tần Lập ngược lại không kích động như vậy, chỉ là cảm thấy Thần Tuyển thủy quả nhiên là danh bất hư truyền. Khí tức sinh mệnh ẩn chứa trong nó, cường đại tới mức làm người ta mê say, thậm chí có một loại cảm giác muốn cúng bái.

- Đúng vậy, đây là Thần Tuyển thủy. Nếu các ngươi thật có thứ giá trị, có thể trao đối với ta.

Lý Ngọc Phong nghiêm nghị nói.

- Người không sợ chúng ta đoạt sao?

Tần Lập cười nói.

- Nói thật, ta thật là có chút sợ.

Lý Ngọc Phong rất thành thật nói, sau đó phất tay, nói với phía bên ngoài:

- Tam bá, mời ra gặp khách quý!

Một bóng người chậm rãi bước qua cửa phòng khách đi vào trong, là một lão nhân bề ngoài rất bình thường, mặc một thân quần áo vãi thô, giày dưới chân còn dính chút bùn đất. Đôi tay rất thô ráp, mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua giống như một ngươi làm vườn bình thường.

Nhưng vừa rồi Tần Lập cảm nhận được mấy cỗ khí tức cường đại, cũng có một là người này.

- Đại công tử khách khí, lão nô chỉ là một gia nô Lý gia mà thôi, không đáng để đại công tử khách khí như thế.

Lão nhân này bước vào phòng, đầu tiên là khom lưng hành lễ với Lý Ngọc Phong, sau đó ánh mắt rơi xuống người Tần Lập, lắc đầu nói:

- Nhìn không thấu ngươi, người thanh niên, ngươi rất cường đại!

KỲ thật lão nhân vừa vào này đang cảnh cáo Lý Ngọc Phong, nói hai người này thực lực sâu không thể lường, bảo hắn đừng hồ đồ, làm không tốt sẽ thiệt thòi lớn.

Lý Ngọc Phong hết sức tôn trọng lão nhân này, lão nhân này là một hộ vệ lúc mẫu thân Lý Ngọc Phong gả đi dẫn theo. Mà mẫu thân Lý Ngọc Phong chính là con gái lâu chủ Vạn Kiếm Lâu một bảy đại phái, thân phận địa vị vô cùng tôn quý.

Hộ vệ do nàng dẫn theo, thực lực làm sao lại kém được? Tuy rằng Lý Ngọc Phong từ khi sinh ra đã là trời sinh củi mục, nhưng lão nhân này đối với hắn chưa bao giờ có gì bất kính, Nhiều năm qua vẫn trung thành tận tâm bảo hộ bên cạnh Lý Ngọc Phong.

Kể cả lần này, hắn hành động hồ đồ như vậy, lão nhân xuất thân đại phái cũng lựa chọn yên lặng phối hợp, mà không phải đứng ra ngăn cản. Chỉ có lúc nguy hiểm chân chính, như là nói hiện giờ, lão nhân mới có thể lên tiếng cảnh cáo Lý Ngọc Phong.

Tần Lập nhìn lão nhân này, cười cười, nói:

- Lão nhân gia khách khí rồi, ngài cũng rất mạnh, hắn ngài tu luyện kiếm thuật chứ? Một thân kiếm khí đã sắp hóa thật rồi.

Lão nhân lấy làm kinh hãi, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Lập mang theo vài phần kính nể. Nếu như vừa rồi lão không nhìn thấu Tần Lập, như vậy hiện giờ lão đã bắt đầu bội phục người thanh niên này rồi. Hình dạng hiện giờ của lão, dù coi như là Địa Tiên đại năng cùng cảnh giới thấy được, cũng sẽ vô thức quên đi.

Lão nhân rất có lòng tin vào mình, người bình thường không có khả năng nhìn ra lão tu luyện kiếm thuật, càng không thể nhìn ra được một thân kiếm khí của lão đã sắp hóa thật.

Lão nhân nhìn thoáng qua Lý Ngọc Phong, nhẹ giọng nói:

- Công tử, ngài gặp được quý nhân rồi!

Lúc này Lý Ngọc Phong đứng dậy, chắp tay với Tần Lập:

- Ngọc Phong vừa rồi đã có đắc tội, mong rằng huynh đệ có thể thứ lỗi, Ngọc Phong hồ đồ rồi.

Trong mắt lão nhẩn hiện một tia vui mừng khó nhận thấy, sau đó khom người lui ra ngoài. Lão không cần phải ở lại nơi này nữa, bởi vì bằng thực lực người thanh niên này, nếu thật có ác ý thì có lão ở đây cũng không ngăn cản được, hơn nữa lão cũng không cảm nhận được một chút ác ý nào từ trên người người thanh niên này.

Tần Lập cười nói:

- Không sao, Lý huynh có thể ở giữa biển người mênh mông gặp được hai chúng ta, cũng coi như có duyên, Tại hạ Tần Lập, đây là Chu lão.

Lý Ngọc Phong nghe cái tên Tần Lập, chân mày hơi nhíu, sau đó có chút chần chờ hỏi:

- Tần công tử...Không biết có phái tới từ Trung Châu?

Tần Lập có chút ngạc nhiên, bởi vì người nơi Tây Vực, hắn chỉ tiếp xúc với Thanh Đình. Mà mấy người Thanh Đình dẫn theo đã sớm bị mình diệt rồi bản thân Thanh Đình cũng đã hồn phi phách tán không có khả năng có người truyền lại chuyện này về Tây Vực được?

Hay là nói danh tiếng của mình đã cường đại đến mức truyền tới Tây Vực? Khả năng này rất nhỏ, bởi vì Thanh Đình còn là sau khi tiến vào nơi cực Tây Trung Châu, mới nghe được danh hào của mình. Lý công tử Lý gia này, làm sao nghe nói qua tên mình được?

- Đúng vậy, tại hạ tới từ Trung Châu, chẳng lẽ Lý công tử đã nghe qua tên tại hạ?

Tần Lập cũng không dự định giấu diếm gì, đoàn người Thanh Đình chết ở Trung Châu đã là một bí mật, hôm nay môn phái Viêm Hoàng phong bế từ lâu, dù là đệ tử bên trong muốn ra truyền ra ngoài, cũng là một chuyện quá không thể nào.

- Quả nhiên là huynh. Ha ha, ta đã nói mà, võ giả trung Châu có thể hư không hoành độ đi tới Tây Vực, hiển nhiên không có khả năng là người yếu. Tần công tử có lẽ không biết. Lý gia mười ba đại tộc Tây Vực ta cùng Lý gia thành Thông Thiên Trung Châu, ở thời đại Thái cổ từng là một chi. Sau này, tổ tiên Lý gia thành Thông Thiên dời đi Trung Châu. Trận bàn thời đại Thái cổ phát triển hơn bây giờ, khi đó liên hệ giữa mấy khối đại lục mật thiết vượt xa bây giờ nhiều lắm.

Lý Ngọc Phong có chút hưng phán nói:

- Chúng ta cùng Lý gia thành Thông Thiên bên kia, thỉnh thoảng sẽ có thông tin qua lại. Bên kia từng nhắc tới Trung Châu có một võ giả trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm, khẩu âm Tần công tử không phải khâu âm Tây Vực, sau đó huynh vừa nói tên, ta liền nghĩ tới ngay.

Tần Lập có chút hết biết nói, cho tới giờ hắn không nghe Lý Long Xuyên nói qua, nhưng hiển nhiên từ lời Lý Ngọc Phong nói, thật không nghe ra vấn đề gì.

- Thật là vừa khéo, ta phải thiết yến khoản đãi khách quý tới từ phương xa.

Lý Ngọc Phong hưng phấn đi ra ngoài phân phó một hồi, có người nhỏ giọng đáp lời, sau đó đi chuẩn bị.

Tần Lập cười khổ nhìn công tử dòng chính người trong mười ba đại tộc mình vừa nhận biết, trong lòng thầm nghĩ: Hành vi cử chỉ của một người, cùng với những gì hắn trải qua, khẳng định phái có quan hệ rất lớn. Nếu như Lý Ngọc Phong này không phải trời sinh kinh mạch bế tắc, mà là một tuyệt thế thiên tài, như vậy lúc này hắn còn có thể hào sảng như một nam nhân giang hồ bình thường hay sao? Khẳng định sẽ không.

Cho nên mới nói, quá trình trưởng thành của một người, thật sự sẽ quyết định rất nhiều chuyện.

- Lý công tử không vội chuẩn bị yến hội, nói thật chứ lần này ta tới, thật đúng là có quan hệ tới Thần Tuyển thủy.

Tần Lập nói thẳng.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- ổ? Tần huynh cũng muốn Thần Tuyển thủy này? Muốn cứu người hay vì duyên thọ?

Lý Ngọc Phong nhìn Tần Lập hỏi.

- Cứu người, ta có bằng hữu thân trúng Kỳ độc, đan điền bị hủy. Nghe nói Thần Tuyền công hiệu thần kỳ, liền muốn thử xem.

Tần Lập nói.

Lý Ngọc Phong nghe xong, lắc lắc đầu, nói:

- Tần huynh, đây là nghe nhầm đồn bậy rồi. Đúng vậy, một cân Thần Tuyển thủy đích xác có thể cho một Địa Tiên đại năng thọ nguyên gần khô cạn duyên thọ mười năm, nhưng đan điền bị hủy...Ta dám nói, Thần Tuyển thủy tuyệt đối không có công hiệu này. Chẳng qua giải độc thì...hình như có thể, ta cũng không quá rõ ràng. Thế này đi, trong bình ngọc nhỏ này có mười cân Thần Tuyển thủy, Tần huynh cần dùng cứ cầm lấy đi.

- Vậy sao được chứ.

Lúc này Tần Lập lại sững sờ, lập tức xua tay nói:

- Điều này tuyệt đối không được, không công không hưởng lộc, Thần Tuyển thủy giá trị liên thành, ta không thể lấy đồ của Lý huynh được.

- Tần huynh nói lời này chính là khinh thường ta. Thế nào, lẽ nào Tần huynh không muốn kết giao Ngọc Phong phế nhân này là bằng hữu sao?

Tần Lập cười khổ nói:

- Lý huynh hiểu lầm rồi, chỉ là chúng ta vừa mới quen biết, Lý huynh đưa tặng thứ quý trọng như vậy, thật là quá quý mà.

Lý Ngọc Phong tùy ý khoát tay, bĩu môi nói:

- Thần Tuyển thủy gì chứ. Kỳ thật là do một gốc cổ thụ thời đại Hoang cổ lưu lại, phân bố ra chất dịch mà thôi. Gốc cổ thụ này có chút thần kỳ, chất dịch của nó rất lợi hại, có thể duyên thọ. Bên ngoài lưu truyền cũng quá đáng, nhưng trên thực tế loại Thần Tuyển thủy này tối đa cũng chỉ có thể duyên thọ được ba ngàn năm, có người còn truyền rằng duyên thọ ba vạn năm, thật là chuyện cười. Nếu thật sự có thể duyên thọ ba vạn năm, mười ba đại tộc bảy đại phái dù có lợi hại hơn, cũng không thủ được gốc cổ thụ Hoang cổ này. Hơn nữa, đối với ta mà nói, thứ này giống như nước bình thường, ở trong nhà ta còn có rất nhiều, tặng một chút cho bằng hữu cũng không phải rất bình thường hay sao? Tần huynh nếu nể mặt ta, hảy thu lấy. Nếu không thu, vậy ta coi như không nhận thức Tần huynh, chúng ta mỗi người đi một ngả vậy.

Tần Lập không ngờ tới Lý Ngọc Phong này lại trượng nghĩa như vậy, công tử đại tộc bình thường thật không tìm được người có tâm tính này. Tần Lập cũng không tiếp tục khách khí nữa, cười thu lấy bình Thần Tuyển thủy này.

Lão đầu bếp ở bên cạnh ánh mắt nhìn đãm đãm, lão thật không ngờ tới chủ nhân của mình lại còn có một mặt như vậy. Thứ quý trọng như thế muốn từ chối cũng không được, người ta mạnh mẽ đưa cho...Thật không có thiên lý mà, diện mạo đẹp trai liền nam nữ thông ăn hay sao?

Tần Lập không biết lão đầu bếp vô lương trong lòng đang nghĩ gì, nhìn Lý Ngọc Phong nói:

- Nếu Lý huynh trượng nghĩa như vậy, ta đây cũng sẽ không che giấu nữa. Thân thể Lý huynh kinh mạch bế tấc, hắn là không phải trời sinh. Tuy rằng thoạt nhìn rất giống, Chẳng hay phụ mẫu Lý huynh có hoài nghi hay không. Tuy nhiên. ta có thể chữa khỏi bệnh tình của Lý huynh.
Bình Luận (0)
Comment