Duy Ngã Độc Tôn

Chương 74

A Hổ sửng sốt một chút, lập tức gật đầu nói:

- Tốt, chúng ta đi thôi...

Ánh mắt Bộ Vân Yên và Lãnh Dao nhìn về phía Tần Lập cũng có thêm một tia kính sợ từ trước không có. Không có biện pháp, một thân sát khí này của Tần Lập thật sự là quá nặng.

Giống như là lúc động vật gặp đồ tể đều kìm lòng không được sởn tóc gáy, cảm giác được sợ hãi. Sát khí là thật sự tồn tại, chỉ là để cảm ứng của người xa xa không linh mẫn bằng động vật. Nhưng mắt thấy Tần Lập nháy mắt ra tay, giết mười mấy võ giả Huyền cấp, nếu nói không có chút sợ hãi trong lòng vậy căn bản không có khả năng!

Không thấy đám võ giả hoàng gia ở phía xa sao, bị một cái liếc mắt của Tần Lập liền sợ tới mức khẩn trương quá độ, thậm chí có người không khống chế được, rút vũ khí ra.

Trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên Tần Lập lộ ra toàn bộ thực lực từ khi đến thế giới này. Từ khi tu luyện chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, trong lòng Tần Lập vẫn có một loại xúc động nhàn nhạt, muốn phát tiết, muốn giết người!

Ngay từ đầu còn không có cảm giác được cái gì, nhưng theo tu vi không ngừng tăng lên, loại cảm giác này càng có xu thế mãnh liệt. Trong linh hồn dường như lúc nào cũng có một loại tiếng nói không ngừng nhắc nhở hắn: giết, giết, giết!

Quả nhiên đã giết, thật sảng khoái!

Tần Lập đứng trên bè gỗ, cả người bỗng nhiên rùng mình một cái. Đột nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ: bất kì người nào tu luyện chiến kĩ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn đều phải trải qua nỗi khổ Niết bàn, chịu nổi đau linh hồn tổn thương. Đến cuối cùng linh hồn bị cắn nuốt sạch, thẳng đến khi tử vong.

Mà ở trên người của mình lại xảy ra biến dị. Sáu tháng trôi qua, mình không có Niết bàn. Về phần linh hồn tổn thương, ngay từ khi tu luyện chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, Tần Lập sớm biết trên người mình sẽ không xảy ra tình huống đó.

Nhưng chiến kĩ này nếu được xưng là Thần cấp, nếu dám đặt một cái tên kiêu ngạo hống hách như thế, thật sự không sinh ra bất kì ảnh hưởng nào đối với mình sao?

Cho tới nay, trong lòng Tần Lập đều suy nghĩ về vấn đề này. Cho tới hôm nay, cầm kiếm giết người, sau khi giết một hồi sảng khoái rốt cục Tần Lập cảm giác được mình nhất định là bị ảnh hưởng nào đó. Nếu không với tâm tính của mình, cho dù biết những người này đáng chết, nhiều nhất cũng chỉ giết sạch toàn bộ mà không có bất kì cảm giác sảng khoái!

Sau khi giết người cảm thấy sảng khoái...đây không phải là biến thái sao?

A Hổ khống chế bè gỗ lướt trên ao đầm, Tần Lập đứng trầm tư. Bộ Vân Yên và Lãnh Dao cũng không nói, trong lúc nhất thời thật là yên tĩnh.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lúc này Tần Lập bỗng nhiên hồi phục tinh thần lại, có chút tự giễu cười. Ảnh hưởng thì sao, không ảnh hưởng thì thế nào? Kì thật nói đến cùng vẫn là mình có chút không tin vào chiến kĩ này. Sát khí nặng cùng luật rừng ở thế giới này cũng không phải không có quan hệ. Nghĩ vậy, Tần Lập rốt cục hiểu rõ, chỉ cần ta vẫn là ta vậy là được rồi!

Nhìn mọi người trầm mặc, Tần Lập cười nói:

- Sao thế? Các ngươi...không phải bị ta dọa sợ đấy chứ?

Trên mặt Tần Lập lộ ra nụ cười, rõ ràng cảm giác được tinh thần mấy người bọn họ buông lỏng.

Bộ Vân Yên thở phào một cái, vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình, nói:

- Ngươi không nói lời nào, ta cũng không biết nói gì cho phải. Vừa rồi ngươi...thật dọa người! Tuy nhiên đám cặn bã đó...đáng chết! Dám nói lão nương là xấu xí. Hừ!

Tần Lập đầu đầy vạch đen, thầm nghĩ có lúc nữ nhân quả thực không thể dùng lẽ thường để suy tính. Không ngờ lại vì nguyên nhân đó mà cho rằng những người kia đáng chết. Đám võ giả thực lực không tầm thường này, nếu dưới suối vàng biết được nhất định cảm giác được chết oan uổng.

A Hổ cẩn thận quan sát Tần Lập vài lần, dùng sức chống cây gỗ dài trong tay, nói:

- Bộ dạng hiện tại của Tần huynh đệ, cùng lúc vừa giết người xong hoàn toàn chính là hai người! Vừa rồi trên người ngươi dường như có một cỗ...à, không phải sát khí...nên nói thế nào nhỉ?

- Là khí phách!

Lãnh Dao cúi đầu, thản nhiên nói.

- Đúng, chính là khí phách!

A Hổ gật đầu.

Bộ Vân Yên cũng theo sau gật đầu như gà mổ thóc:

- Đúng vậy, quả thực quá đẹp trai! Bễ nghễ thiên hạ! Ngươi xem đám võ giả hoàng gia, bị Tần đệ đệ liếc mắt một cái liền bị dọa thành như vậy...

- Duy Ngã Độc Tôn...Duy Ngã Độc Tôn...chẳng lẽ đây là uy lực chân chính của chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn sao?

Lãnh Dao thì thào trong miệng, bỗng nhiên ánh mắt nhíu lại nhìn một hòn đảo nhỏ khoảng mười mấy thước cách đó không xa nói:

- Đó là cái gì?

Sau một lùm cây màu đen không có lá, lộ ra một vật gì đó màu trắng như tuyết, giống như có con động vật nhỏ nằm sấp ở đó.

- Ta đi xem.

Bộ Vân Yên thích động vật nhất trong mấy người, thấy thứ màu trắng như tuyết kia, tình yêu trỗi dậy theo bản năng muốn đi qua ôm trở về.

Nàng bị Tần Lập kéo lại, quát thấp một tiếng:

- Ngươi không muốn sống sao!

Bộ Vân Yên lập tức rùng mình, trong giây lát phục hồi tinh thần nhìn quanh bốn phía. Lúc này nàng mới nghĩ lại mà sợ, hiểu được mình sai rồi, bĩu môi nói:

- Ngươi xem nó không nhúc nhích, lại gần như vậy. Nếu có nguy hiểm không phải đã sớm xông lại đây rồi?

A Hổ thản nhiên nói:

- Tần huynh đệ làm rất đúng, Vân Yên muội muội, lần này là ngươi không cẩn thận rồi. Chúng ta trước tới giờ vẫn chưa từng tới nơi nguy hiểm như này, nhất định là phải cẩn thận một chút mới được. Có thể bình yên qua vùng đầm lầy này, ta nghĩ đại bộ phận nguyên nhân vẫn là hai ngày nay có rất nhiều người ở đây khiến cho một ít linh thú đều rời khỏi đây rồi. Nếu không, vùng đầm lầy này chúng ta căn bản không thể vượt qua!

A Hổ nói xong, lòng còn sợ hãi quay đầu nhìn lại những nơi đi qua. Bằng vào kinh nghiệm của hắn nhiều năm qua, mấy trăm thước đường thủy này ít nhất từng có dấu vết sinh sống của hai loại linh thú cường đại sống trong nước.

Linh thú sống trong nước bản thân có thực lực rất mạnh. Mà võ giả nhân loại đại đa số ở trong nước phát huy không được một nửa năng lực lúc bình thường. Cho nên, tùy tiện một linh thú thực lực Huyền cấp muốn tiêu diệt một võ giả nhân loại thực lực Huyền cấp quả thực không phải mất nhiều công phu.

Hiện tại mắt thấy sắp vượt qua vùng đầm lầy im lặng mà giấu diếm sát khí này, hắn cũng không muốn qua đó làm gì. Chỉ cần nhanh chóng lên bờ, phía trước nguy cơ chồng chất, nào có tâm tư khác.

Lúc này, bè gỗ trôi qua tiểu đảo trôi nổi. Bộ Vân Yên chưa từ bỏ ý định lại chỉ lên đó nói:

- Ôi chao! Các ngươi xem, nó bị thương rồi! Thật đáng thương!

Tần Lập quay đầu nhìn, vui vẻ thầm nghĩ đây không phải là hồ ly sao? Cả người đều là màu trắng? Bạch hồ?

Con vật đó không lớn, không đến một thước, cuộn mình bên cạnh một lùm cây thưa thớt. Bộ lông dày màu trắng nhìn không sáng bóng bao nhiêu, chân trước ở phía bọn Tần Lập Tần Lập còn dính một vệt máu lớn.

Cho dù mọi người đi qua cũng không khiến nó ngẩng đầu nhìn một cái. Ánh mắt nó nửa khép nửa mở nằm ở đó không nhúc nhích.

- Chúng ta cứu nó đi, được không?

Bộ Vân Yên cũng biết yêu cầu này của mình có chút quá đáng, chỉ nhỏ giọng cầu xin.

- Con vật này giống như không có lực công kích gì. A Hổ đại ca. Ngươi từng gặp loài động vật này chưa?

Lãnh Dao bỗng nhiên lên tiếng hỏi, ý tứ trong lời nói rõ ràng bênh vực Bộ Vân Yên.

Nói đến lòng thương vô bờ thì không ai bằng nữ nhân! Tần Lập đối với loại động vật nhỏ này không có cảm giác nguy hiểm quá lớn. Tuy nhiên hắn thấy hai nàng không biết con vật này là hồ ly lại có chút khó hiểu.

Lúc này lại thấy A Hổ lắc đầu không nói gì. Thầm nghĩ không phải một con hồ ly sao, không ngờ đều không biết...thật là kì quái!

A Hổ lúc này nói:

- Đại khái là động vật nhỏ chỉ có hồ Phượng Hoàng này mới có. Động vật trên Thiên Nguyên Đại Lục các loài nhiều đếm không hết, rất nhiều thứ ta chưa từng thấy qua. Con vật nhỏ này, ta cũng không thấy trên tranh ảnh tư liệu linh thú, hẳn cũng không phải là linh thú. Tuy nhiên...chuyến đi này của chúng ta có chút nguy hiểm, mang nó cũng không tốt!

Giọng Bộ Vân Yên nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta cứu nó một mạng là tốt rồi.

A Hổ nhìn quanh bốn phía, không cảm giác được bất kì nguy hiểm gì cũng yên lòng, chống bè gỗ đến trước hòn đảo nhỏ trôi nổi, ngừng lại. Bốn người đều lên đảo, hòn đảo không lớn lập tức lay động một hồi, A Hổ nhanh chóng nhảy lại lên bè gỗ.

Tiểu bạch hồ cố gắng mở to mắt nhìn mọi người, một đôi mắt màu lam nhạt không có sắc thái, tiếp theo liền nhắm mắt lại.

Bộ Vân Yên chậm rãi đi đến trước mặt con bạch hồ này, mở miệng nói:

- Tiểu tử này, đừng sợ...tỉ tỉ là tới cứu ngươi.

Cũng không biết là bị thương quá nặng hay là nghe hiểu lời nói của Bộ Vân Yên, tiểu bạch hồ vẫn không nhúc nhích, mặc kệ Bộ Vân Yên ngồi xuống kiểm tra thân thể nó.

- Ồ! Vết thương rất nặng!

Bộ Vân Yên không kìm nổi kinh hô một tiếng, nâng chân trước tiểu bạch hồ lên, lộ ra cái bụng mềm mại máu thịt lẫn lộn. Máu màu đen đã có chút đọng lại, một vết thương khủng bố không biết do cái gì gây nên, thiếu chút nữa thì xé rách bụng con vật này.

Thật khó mà tưởng tượng bị thương nặng như vậy còn chưa chết. Tần Lập nghĩ trong lòng, lại phát hiện khoảnh khắc Bộ Vân Yên nâng chân trước con tiểu hồ ly lên, trong mắt con bạch hồ này dường như hiện lên một chút xấu hổ và giận dữ. Tần Lập nháy mắt nhớ tới mẫu thân Tần Hàn Nguyệt từng nói chuyện linh thú huyễn hóa thành người.

Ta nhìn nhầm sao...Tần Lập tự giễu một câu trong lòng, sau đó nhìn Bộ Vân Yên lấy kim sang dược cùng nước sạch xử lí miệng vết thương của con bạch hồ này.

- Vẫn không được. Nếu cứ để vậy nó sẽ chết!

Lãnh Dao nhẹ nhàng nói một câu, vẻ mặt có chút ảm đạm.

Tần Lập nghĩ một chút, đi qua, nói:

- Để ta xem nào.

Sự tin tưởng của Bộ Vân Yên đối với Tần Lập lúc này đã có chút mù quáng. Nhất là lúc này Tần Lập hình tượng hai mươi tuổi, lại vừa chem giết một hồi. Cái gọi là mỹ nữ yêu anh hùng, yêu này kì thật càng nhiều là sùng bái.

Tay Tần Lập cầm chân trước con bạch hồ. Lúc này con vật bỗng mở mắt, răng nhanh sắc bén của nó mở ra, hướng tới Tần Lập gào khẽ một tiếng.

Bốp!

Tần Lập vỗ đầu con bạch hồ một cái, mắng:

- Lão tử đang cứu người, đừng có không biết tốt xấu!
Bình Luận (0)
Comment