Duy Ngã Độc Tôn

Chương 744

Người kia thấy lão đầu bếp thừa nhận thân phận của mình, liền mừng rỡ nói:

- Năm đó còn tưởng rằng đệ gặp phải bất trắc, không ngờ tới đệ vẫn còn sống. Đã nhiều năm như vậy, vì sao đệ còn không quay về? Đại Chu bây giờ còn do chỉ một bọn người Vô Tình kia nắm quyền, sưu cao thế nặng, khiến cho dân oán khắp nơi, đệ không biết có bao nhiêu người ngóng trông đệ trở lại.

Vị tiên hoàng Đại Thương Nói rồi, liền nhìn thoáng qua Tần Lập, nghi hoặc hỏi lão đầu bếp:

- Vô Phong, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Đệ làm sao lại ở nơi này?

- Một lời khó nói hết, đệ giết hai thành viên hoàng thất không hiểu chuyện các ngươi, huynh không trách đệ chứ?

Lão đầu bếp trực tiếp đem thành viên hoàng thất bị Thượng Quan Thi Vũ chém cũng tính người mình.

Thưởng Quang Minh nao nao, nhìn thoáng qua lão đầu bếp, cười khổ nói:

- Đệ cũng vẫn cứ trực tiếp như năm đó, còn có thể thế nào? Nếu là người khác làm tự nhiên huynh sẽ liều mạng với hắn, nhưng mà là đệ làm, huynh có thể thế nào đây? Kỳ thật có đôi khi chính ta cũng muốn tự tay làm thịt bọn họ, một đám tự cho là đúng.

Lời tuy nói vậy, nhưng vẫn còn có chút đau lòng, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ.

Lão đầu bếp nhìn Tần Lập, cười nói:

- Chủ nhân, có thể cho ta một cái mặt mũi, đây là huynh đệ tốt nhất của ta ở Đông Hoang, Thưởng Quang Minh tiên hoàng Đại Thương Quốc...

- Chủ nhân?

Thưởng Quang Minh lộ ra vẻ kinh hãi:

- Vô Phong...Đệ điên rồi sao? Đệ gọi hắn là chủ nhân? Trời ạ...Đệ...Đệ là hoàng tộc Đại Chu mà, đệ sao có thể...tự chịu hạ thấp như vậy được, Đệ...đệ làm ta tức chết mà!

Không ngờ tới lão đầu bếp vừa xưng hô một câu, khiến cho Thưởng Quang Minh phản ứng lớn như vậy. Vừa nảy hai thành viên hoàng thất đã chết, cũng không thấy hắn kích động như thế.

Lão đầu bếp mỉm cười, nói:

- Việc này nói đến cũng dài, đại ca có thể nghe ta giải thích vài lời hay không?

Thượng Quang Minh nhìn thật sâu Tần Lập, lạnh lùng nói:

- Tiêu tử, tuy rằng ta nhìn không thấu thực lực của ngươi, nhưng cảnh giới của ngươi cũng không cao hơn ta bao nhiêu. Nếu như Người bức Vô Phong như thế, ta có chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Nói rồi, phất tay áo đi vào trong đại sảnh tiếp khách, một thân khí độ uy nghiêm hoàng gia lơ đãng phát ra, phân khí tràng này mạnh hơn vượt xa không biết bao nhiều lần Hoàng thúc Đại Thương quỳ không dám động đậy ở bên kia.

Tần Lập cười cười, cũng không theo sau. Lão đầu bếp có gì muốn nói với tiên hoàng Đại Thương Quốc này. Hai người có chuyện riêng thì cứ nói, có gì phải sợ, nói ra có sao chứ?

Muốn chiến thì chiến, tính tình Tần Lập có sợ ai bao giờ?

Bộp!

Thưởng Quang Minh một tay lấy vỗ nát một cái bàn trong đại sảnh vẻ mặt phẫn nộ nhìn Chu Vô Phong, cả giận nói:

- Ngươi...Ngươi lại vì một nữ nhân, trở thành nô bộc của người khác? Ta...Ngươi...ta bị Ngươi tức chết rồi!

Thưởng Quang Minh chỉ tay vào Chu Vô Phong cũng run run, đủ thấy hắn thật sự phẫn nộ rồi.

Chu Vô Phong ngồi đó, sắc mặt bình tĩnh, chờ Thưởng Quang Minh phát tiết xong, mới thản nhiên nói:

- Đại ca, từ nhỏ chúng ta đã ở chung, năm đó hai chúng ta có người nào có quyền kế thừa trực tiếp? Khi đó, mới là chân chính không lo không nghĩ, cái gì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cái gì lục đục với nhau, cái gì bồi dưỡng tâm phúc, không có một chút quan hệ tới chúng ta. Huynh có còn nhớ không, khi chúng ta còn bé, huynh đã nói một câu gì?

Thưởng Quang Minh sắc mặt thẫn thở, cơn giận tiêu tan nhìn Chu Vô Phong, lắc đầu:

- Chuyện đã Nhiều năm như vậy, ai còn nhớ được?

- Ha ha, đệ nhớ kỷ.

Chu Vô Phong cười ha ha, sau đó nói:

- Huynh nói: sinh ở hoàng gia, là một loại bi ai. Không có thân tình, không có hữu tình, càng không có ái tình. Sinh ở hoàng gia, bất cứ tình cảm gì đều là một loại xa xỉ. Cho nên, huynh muốn đệ phái nhớ thật kỹ tình huynh đệ giữa hai tạ bởi vì nói không chừng sau này chúng ta trưởng thành, giữa hai nước còn có khả năng khai chiến...

Thưởng Quang Minh sắc mặt khó coi hơi hòa hoãn một chút, nhưng vẫn còn khó nhìn, gật đầu:

- Huynh nhớ rõ chuyện này, huynh đã từng nói với đệ như vậy. Nhưng mà, chuyện này cùng với việc đệ vì một hồng nhan họa thủy, nhận thức một tên trẻ tuổi non nớt làm chủ nhân, có quan hệ gì chứ?

- Ha ha! Đại ca, huynh luôn luôn không kiên nhẫn như vậy, huynh nghe đệ nói hết được không?

Chu Vô Phong ngữ khí bình tĩnh, không chút khói lửa.

Thưởng Quang Minh cũng bất đắc dĩ, gật đầu:

- Đệ nói đi.

- Có hai nguyên nhân: thứ nhất, hồng nhan họa thủy như lời huynh nói, vào năm đó khi đệ bị rất nhiều lão bất tử hoàng tộc Đại Chu Đông Hoang truy sát, liều mạng bảo vệ đệ, chữa thương cho đệ, che giấu đệ. Giống như huynh nói, sinh ra ở hoàng gia, bất cứ tình cảm nào cũng là thứ xa xỉ, chúng ta chơi không nổi. Nhưng nàng, lúc ấy không biết thân phận của đệ, càng không biết địa vị của đệ, nhưng nàng chấp nhận vì đệ, thừa nhận sư môn phạt nặng, chịu áp lực vô số người truy sát đệ. Nữ nhân này, chết cũng không bán đệ ra, vì đệ, có thể đi chịu chết.

Chu Vô Phong nói đến đó, hơi ngừng một chút, mới cười nói:

- Vì nàng, đệ cũng có thể.

- Ôi...

Thưởng Quang Minh ánh mắt có chút mơ màng, không biết nhớ đến điều gì, thở ra một hơi dài.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Nguyên nhân thứ hai, huynh còn nhớ năm đó chúng ta đã nói một câu không? Huynh nói: làm Hoàng đế không có ý nghĩa, phải tu luyện, cầu trường sinh, mới là mục đích của chúng ta!

- Ha ha! Trường sinh! Vô Phong, đó chỉ là một giấc mộng, trên đời này lại có ai có thể thật sự trường sinh? Là đại thần Hoang cổ pháp lực thông thiên thần thông quảng đại? Hay là đại năng Thái cổ trăm nhà đua tiếng quân hùng quật khởi?

Thưởng Quang Minh cười cười:

- Mặc kệ là ai, cuối cùng đều sẽ hóa thành một nắm đất vàng, bụi về bụi, đất về đất. thiên đạo vô tình, không ai có thể thay đổi.

- Nhưng đệ nói người thanh niên này, năm nay không đến bốn mươi tuổi, thực lực đã đạt tới cảnh giới Địa Tiên đỉnh, đại ca, nói lời huynh không thích nghe, huynh không phải đối thủ của hắn, kém quá xa.

Chu Vô Phong nhàn nhạt nói:

- Hoàng quyền gì đó, đệ đã sớm quên đi. Đệ không còn là hoàng tộc Đại Chu, đệ chỉ là một lão đầu bếp làng quê thôn dã. Đệ đối với những thứ quá khứ, đã không còn gì lưu luyến nữa, ngoại trừ lúc dọa người khác thì tự xưng một tiếng trẫm...Ha ha, ngoài ra, từ lâu đệ đã không quan tâm. Nếu như có thể theo người như vậy, có thể để đệ đi xa hơn trên con đường tu luyện như vậy trở thành người theo hầu hắn, vậy thì có gì mất mặt chứ?

Thưởng Quang Minh tức thì nghẹn họng, ngồi ở đó sững sờ nhìn Chu Vô Phong, một lúc lâu mới lắc đầu thở dài:

- Vô Phong, so sánh với trước kia, đệ thật sự đã thay đổi, biến hóa thật quá lớn. Người có chí riêng, huynh cũng không bắt buộc đệ. Lần này huynh tới, trên thực tế là bị đứa nhỏ Thưởng Định không yên tâm kia cầu ra. Nó nói là Tần Lập nhất định sẽ không trả Bàn Long Thiên Tử Kiếm, hơn nữa nếu như bên này dám uy hiếp Tần Lập, tuyệt đối sẽ gây ra đại họa. Ta lo lắng, liền tới đây xem, quả nhiên...ôi...

Lão đầu bếp chau mày, nói:

- Bàn Long Thiên Tử Kiếm ở trong tay chủ nhân? Sao đệ chưa bao giờ thấy hắn dùng tới? Nhưng mà đại ca, không phải đệ nói các ngươi, một thanh kiếm mà thôi, lại bị các ngươi phủ lên màu sắc thần thoại. Hai quân đối trận, khi nào thì huynh là bên thua trận lại tới người chiến thắng đòi lại chiến lợi phẩm? Đây không phải trò cười thiên hạ sao?

Thưởng Quang Minh mặt già đỏ lên, nói:

- Thanh kiếm kia xác thật ý nghĩa phi phàm. Đệ không biết, năm đó hoàng thất Đại Thương thời đại Thái cổ, từng xuất hiện mấy vị Thánh Hiền, bọn họ đều dùng qua Bàn Long Thiên Tử Kiếm. Cho nên, trên thân kiếm có khí tức Thánh Hiền cường đại, hơn nữa trải qua vô số đời Hoàng đế sử dụng, khí hoàng giả trong Bàn Long Thiên Tử Kiếm cực kỳ nồng đậm, đây là thứ dùng để trấn áp số mệnh.

- Quên đi, thế này vậy. Đệ đi hỏi cho huynh một chút, nhưng có trả hay không, vậy đệ không thể quyết định được.

Lão đầu bếp có vẻ bất đắc dĩ, đi tới tìm Tần Lập.

Sau khi tìm được Tần Lập, nói chuyện này một chút, Tần Lập nhìn thoáng qua Thưởng Quang Minh bên kia, mỉm cười:

- Thật là đáng tiếc quá, ta đợi mấy năm không ai tới đoạt lại, liền luyện hóa thanh kiếm kia, rút lấy khí hoàng giả bên trong, về phần thanh kiếm đó, đã sớm không còn.

Tần Lập nói rồi, rút ra Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, hơi đưa vào chút năng lượng, một cỗ khí hoàng giả bộc phát ra.

Thưởng Quang Minh sắc mặt tối sầm, xua tay nói:

- Ta tin lời Tần tông chủ nói, ôi, là chúng ta đuối lý!

Thưởng Quang Minh nói rồi, đứng lên, nhìn cái bàn hắn vừa đánh nát, nói:

- Các ngươi giết hai thành viên hoàng thất chúng ta, ta đánh nát một cái bàn của các ngươi, vậy không tính nữa, hai bên hòa nhau. Vô Phong, ta đi đây...

Lão đầu bếp hơi trầm mặc một chút, nói:

- Đệ tiễn huynh!

- Không cần đâu, hiện giờ Đại Thương Quốc cũng phập phòng bấp bênh, bằng không thì hoàng thất cũng sẽ không nghĩ tới lấy lại thanh kiếm kia trấn áp số mệnh. Nhưng mà hiện giờ xem ra tất cả đều là ý trời, ý trời đã định, không ai thay đổi được.

- Đại ca, huynh nói rõ ràng một chút, bên kia xảy ra chuyện gì?

Lão đầu bếp hai mắt nhìn chằm chằm Thưởng Quang Minh, trong ký ức của lão, biểu huynh thân cận nhất này chưa bao giờ chán nản như vậy.

- Đệ rời khỏi Đông Hoang lâu lắm rồi, nhưng hắn đệ sẽ không quên phía Đông Nam bên kia Đông Hoang, còn có vùng đất hàng tỷ dặm không thuộc về ba đại hoàng triều quản lý chứ?

Thưởng Quang Minh khẽ than một tiếng nói.

- Huynh nói là đám man di kia? Bọn chúng lại rục rịch nữa sao? Đám người kia không phải không chịu được một kích hay sao?

Lão đầu bếp nhíu mày, ở phía Đông Nam Đông Hoang, đích thật có một mảnh đất đai rộng mênh mông, không thuộc ba đại hoàng triều quản lý. Nơi đó do thổ dân Đông Hoang đời đời sinh sống, vị thân bọn họ cung phụng quá nửa là thần thú Hoang cổ.

Những bộ lạc này đều hết sức xa xưa, cũng vô cùng lạc hậu. Từ cổ tới nay đều không ngừng tiến vào phạm vi thế lực ba đại hoàng triều đánh cướp.

Nhưng mà dựa theo thực lực chính thê mà nói, bọn họ đều kém rất xa bất cứ một nhà nào trong ba đại hoàng Triều. Bởi vậy, Thưởng Quang Minh nói tới bọn họ, lão đầu bếp mới đặc biệt cảm thấy kinh ngạc.

- Đệ nói đó là quá khứ. Ngay mấy chục năm trước, trời mới biết ở trong bộ lạc thổ dân kia xảy ra chuyện gì, lại bị một tên thống nhất toàn bộ. Những thổ dân tín ngưỡng thần linh bất đồng, thật là gặp quỷ, lại tiếp thu một người lãnh đạo. Sau đó chúng ta điều tra rõ, là người thống nhất tất cả bộ lạc thổ dân kia, tự xưng là nhi tử của Hậu Thổ thần linh Hoang cổ, ở cuối thời đại Hoang cổ bị phong ấn tại ở trong linh thạch thần phẩm, mấy năm gần đây mới phá phong ấn đi ra.

- Nhi tử thần thú Hoang cổ? Hậu Thổ? Đó là thứ gì?

Lão đầu bếp có vẻ nghi hoặc, Tần Lập bên cạnh cũng sững sờ.

Không khỏi trực tiếp hỏi:

- Hậu Thổ? Chẳng lẽ là thần linh chưởng quản đại địa thời đại Hoang cổ trong truyền thuyết?
Bình Luận (0)
Comment