Duy Ngã Độc Tôn

Chương 759

Lúc này, chỉ thấy bốn phương tám hướng có vô số bóng người lăng không bay tới. Hơn nữa có mấy đại năng trực tiếp phong kín một mảnh thiên địa này, ngay cả trận bàn cũng không thể khơi động được!

Muốn triệt để hủy diệt bọn người Tần Lập!

Nếu như lúc này Tần Lập muốn rời đi, không ai có thể cản được. Nhưng phía dưới còn có một đứa nhỏ cùng một nữ tử yếu đuối, Chu Vô Phong không có khả năng buông tha các nàng, Tần Lập càng không làm ra loại chuyện bỏ chạy một mình.

Chu Vô Phong nhìn về phía Tần Lập, trầm giọng nói:

- Chủ nhân, liên lụy ngài rồi!

Tần Lập khoát khoát tay, cười nói:

- Không cần nghĩ tệ như vậy!

Chu Vô Phong chỉ coi Tần Lập đang an ủi hắn, thở dài một tiếng, trong mắt hiện một tia kiêng quyết. Cho dù chết, mình cũng phải chết trước!

Chẳng qua là chết!

Có gì lớn lắm đâu?

Hắn đã từng là đế vương Đại Chu, nhưng thật là thất bại, về đến nhà rồi, vốn tưởng rằng chỉ là Chu Vô Tình cùng một nhóm nhỏ thành viên hoàng thất phản bội mình, hiện giờ xem ra, là toàn bộ hoàng tộc phản bội mình!

Hơn nữa, hắn vẫn cho rằng mình là chính thống hoàng thất, hoàng tử dòng chính, lại bị Chu Vô Tình phê phán không đáng một đồng. Tuy rằng biết rõ Chu Vô Tình luận điệu hoang đường, nhưng được làm vua thua làm giặc, hiện giờ mẫu thân Chu Vô Tình đã được truy phong làm thái hậu đại Chu!

Ai dám không thừa nhận điều này?

Cái gọi là huyết mạch, cái gọi là chính thống!

Ai ngồi vào vị trí kia, kẻ đó sẽ là chính thống!

Chu Vô Phong vẻ mặt cười khổ, có chút áy náy nhìn thoáng qua chắt trai Chu Đồng dựa sát vào lòng mẫu thân thở ra một hơi dài, nói:

- Đồng nhi, thái gia gia có lỗi với các ngươi mà!

- Thái gia gia, Đồng nhi không sợ!

Bé trai giọng nói thanh thúy, trong ánh mắt ngây thơ chóp động nước mắt, nhưng biểu tình lại vô cùng kiên nghị.

- Ha ha ha! Tốt. tốt!

Chu Vô Phong cảm thấy an ủi, nhìn thoáng qua trên đầu càng tụ càng nhiều các lão tổ nội tình hoàng gia Đại Chu.

Chu Vô Phong ngửa đầu, lớn tiếng nói:

- Các vị lão tổ, ở giữa các ngươi có gia gia ta, có phụ thân ta, có thái gia gia ta...Ta biết nhà đế vương vô tình nhất, nhưng không ngờ tới các ngươi cũng sẽ lạnh lùng như vậy. Ngày hôm nay các ngươi đều tới đây, là tới giết ta phải không? Yên tâm, ta nhất định sẽ phản kháng! Các ngươi có thể mặt không biểu tình hạ thủ với hậu nhân của ta, ta cũng không thể trơ mắt nhìn chắt trai của ta chết thảm trên tay các ngươi!

- Nghịch tử!

Một tiếng quát lớn, truyền từ trên đầu xuống, một lão già hoàng bảo khuôn mặt nghiêm nghị khí độ uy nghiêm đạp hư không bước tới, trong ánh mắt nhìn về phía Chu Vô Phong, tràn ngập ý lạnh.

- Năm đó sai lầm lớn nhất của ta, chính là lập ngươi làm đế. Chính ngươi vô năng không thể thống trị tốt lãnh thổ lớn như thế, còn trách người khác mưu quyền soán vị? Hoàng tộc Đại Chu, một quái vật lớn như vậy, nếu như chỉ niệm thân tình, không để ý tới sự thật, chỉ sợ đã sớm diệt vong vô số năm rồi! Có biết vì sao mưu quyền soán vị, các lão tổ hoàng tộc mặc kệ hay không? Chính là vì để cho hoàng triều này được nắm giữ ở trong tay con cháu càng xuất sắc hơn! Ngươi làm cho ta quá thất vọng!

Chu Vô Phong cười thảm, khẽ giọng nói:

- Phụ thân, cho tới bây giờ ta không trách Chu Vô Tình, ta chỉ là tự trách mình vô năng, nhưng hắn tàn sát người nhà của ta thì nói như thế nào? Ngài đừng quên, Chu Hải nó là cháu ruột của ngài! Con cháu đời sau của con, cũng là con cháu đời sau của ngài! Năm đó ngài không phải là người thế này!

Phụ thân Chu Vô Phong trầm mặc một lúc, khẽ thở dài:

- Được làm vua thua làm giặc, nhổ có tận gốc, điều này không có gì đáng nói, muốn trách, thì trách chính ngươi vô năng, không thể bảo vệ được hậu nhân của ngươi! Huyết mạch dòng chính hoàng triều Đại Chu nhiều lắm, thiếu một nhà ngươi thì cũng không bớt!

Tần Lập cũng sững sờ ở đó, hắn thật là lần đầu tiên cảm giác được nhà đế vương lãnh khốc. Năm đó lúc ở Thanh Long Quốc nhìn Triệu Tinh Hà giết cha thí mẹ, ngồi trên bảo tọa Hoàng đế, đã cảm thấy thật khó mà tin được. Nhưng hôm nay nghe được lão đầu bếp cùng phụ thân hắn nói chuyện, Tần Lập mới biết được thì ra máu lạnh đến cực hạn, không phải ở trên người Triệu Tinh Hà!

Lão gia hỏa này, so với Triệu Tinh Hà còn muốn máu lạnh hơn vô số lần mà!

- Được, phụ thân đại nhân, ta đã hiểu được ý của ngài.

Chu Vô Phong bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt cười nói:

- Ý của ngài, chính là ai thực lực mạnh hơn, thì người đó có thể ngồi trên để vị này. Chỉ cần là tử tôn Chu gia, mặc kệ ai cũng được, phải chứ?

- Vậy thì thế nào?

Lão già lạnh lùng nói:

- Ngươi là con ta, ta sẽ không ra tay. Nhưng ngươi nghĩ, hôm nay ngươi còn có thể đi ra khỏi nơi này hay sao?

- Ta không thảo luận vấn đề này, ta chỉ hỏi ngài một câu: Phụ thân đại nhân nếu như hôm nay trước khi bị những lão tổ hoàng tộc chém giết, ta giết Chu Vô Tình trước, có phải ta chính là người thắng? Các ngươi còn muốn ra tay với ta không?

Chu Vô Phong như cười như không hỏi.

- Không thể nào!

Một Lão già thân khô gầy, diện mạo già cỗi lạnh lùng quát:

- Chuyện Hoàng đế hiện giờ làm, ngươi vĩnh viễn sẽ không làm được! Hơn nữa, chúng ta ở chỗ này, ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội giết hắn? Thật là buồn cười!

- Thật sao?

Chu Vô Phong ngực phập phồng một chút, thở ra một hơi, sau đó thân hình khoảng khắc biến mất. Sau khoảng khắc, nháy mắt xuất hiện trước mặt Hoàng đế Chu Vô Tình, một thân khí tức Hoang cổ khủng bố lập tức bùng phát ra, trùng kích không gian xung quanh thành một mảnh hổn loạn.

Khí tức Hoang cổ khủng bố trực tiếp xuyên thủng hư không, mấy hộ vệ bên cạnh Chu Vô Tình nháy mắt hóa thành máu loãng, máu đỏ tươi nhuộm đỏ bầu trời!

Chu Vô Tình vẻ mặt hoảng sợ vội vàng thối lui về sau, không ngờ tới Chu Vô Phong năm đó chỉ mạnh hơn hắn một chút, lúc này lại có được thực lực như vậy.

- Muốn chết!

Mấy lão tổ hoàng tộc Đại Chu trên bầu trời quát lớn một tiếng, đều tự thi triển ra bí thuật Thái cổ, áp bách về phía Chu Vô Phong!

Chu Vô Phong hồn nhiên không sợ, hét lớn:

- Công tử, giúp ta bảo vệ tốt bọn họ!

Một thân khí tức mãnh liệt, lập tức phá đi toàn bộ bí thuật Thái cổ mấy người lão tổ hoàng tộc Đại Chu.

Vươn tay ra, trực tiếp chộp lấy yết hầu Chu Vô Tình!

Người trung niên phía sau Chu Vô Tình cười lạnh một tiếng, trong thân thể bỗng nhiên bùng phát ra một cổ dao động thổ hệ nguyên tố kinh người, một bức tường đất màu đen cực kỳ kiêng cố nháy mắt chắn giữa Chu Vô Phong cùng Chu Vô Tình.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ầm bùm!

Khí tức Hoang cổ đánh lên trên mặt tường đất. bức tường đất sụp đổ. tung lên bụi mù đầy trời!

Tốc độ Chu Vô Phong không chút bị ảnh hưởng, một bàn tay bóp chặt trên cổ Chu Vô Tình!

- Thả hắn ra!

- Thả Hoàng Thượng ra!

- Thả hắn ra!

Phụ thân Chu Vô Phong quát:

- Giết hắn, ngươi cũng không cần đi khỏi đây!

- Chu Vô Phong, tên phản nghịch này, nhanh thả Hoàng đế ra. Hiện giờ ta tuyên bố, ngươi đã bị trục xuất khỏi hoàng tộc Đại Chu! Từ nay về sau, không cho ngươi tự xưng là người trong hoàng thất Đại Chu nữa! Thả Hoàng đế ra, tha cho ngươi một mạng!

Một lão tổ hoàng tộc Đại Chu lớn tiếng quát.

- Hắc hắc hắc!

Chu Vô Phong đột nhiên phát ra mấy tiếng cười lạnh:

- Thả hắn?

Một tay bóp lấy cổ Chu Vô Tình, dần dần dùng sức, Chu Vô Tình bị chế trụ, căn bản không thể động đậy, ánh mắt bắn ra quang mang hoảng sợ, mặt nghẹn tím ngắt, hai tay hai chân điên cuồng đạp loạn.

- Đừng lộn xộn động đậy nữa trực tiếp bẻ gảy cổ ngươi!

Chu Vô Phong lạnh lùng quát, trong nháy mắt Chu Vô Tình bình tĩnh trở lại, hai mắt nhìn chăm chăm Chu Vô Phong. Tuy rằng không thể nói chuyện nhưng hàm ý rất rõ ràng.

Giết ta rồi. Ngươi cũng không sống được!

Thân hình Chu Vô Phong nháy mắt vội thối lui, trở về trên mặt đất. Đối mặt với bốn phương tám hướng bao vây, sắc mặt không đổi, đứng ở bên cạnh Tần Lập, quay sang những người trên bầu trời:

- Đều cút ngay cho ta!

- Nghịch tử! Trên bầu trời đều là tổ tông của ngươi, ngươi bảo ai cút ngay?

Phụ thân Chu Vô Phong giận tím mặt, mắng to.

- Tổ tông của ta? Hay cho tổ tông của ta! Ha ha ha, ngài không nghe thấy sao? Phụ thân đại nhân của ta, bọn họ vừa mới trục xuất ta khỏi hoàng tộc Đại Chu, hiện giờ ta đã không còn một chút quan hệ gì với các ngươi nữa!

- Hắn là hy vọng Tương lai của hoàng tộc Đại Chu! Giết hắn rồi, ngươi cũng không sống được!

Một lão tổ hoàng tộc Đại Chu quát.

- Hôm nay ta căn bản không muốn sống đi ra ngoài!

Chu Vô Phong cười lạnh nói:

- Ta đã không muốn đàm luận vấn đề công bằng hay không công bằng với các ngươi nữa. Ta chỉ muốn nói một câu: Chu Vô Tình giết lớn nhỏ toàn nhà ta, giết nhi tử của ta, giết tôn tử của ta! Diệt sạch cả nhà ta! Hôm nay ta chỉ muốn báo thù rửa hận!

- Chu Vô Phong, chuyện gì cũng từ từ, ngươi thả hắn ra trước.

Một lão tổ hoàng tộc Đại Chu, tuyệt thế đại năng rốt cuộc mở miệng, ánh mắt bình tĩnh rơi xuống người Chu Vô Phong:

- Có yêu cầu gì, Người cứ nói ra, nhưng phải thả hắn ra.

- Yêu cầu? vốn là có, thế nhưng hiện giờ đã không có nữa!

Chu Vô Phong ắnh mắt trở nên đỏ bừng, cười thảm nói:

- Đám người ích kỷ các ngươi, không có gì để nói với các ngươi cả!

Nói rồi, Chu Vô Phong cười nhìn Chu Vô Tình, nhẹ giọng nói:

- Vô Tình, năm đó ta đối với ngươi thế nào? Có còn nhớ không, ta đã từng nói với ngươi: Nếu như năm đó phụ thân lập ngươi làm thái tử, ta không có ý kiến. Nhưng mẫu thân của ta là hoàng tộc Đại Thương, thân phận vô cùng tôn quý, ta dù là không muốn làm Hoàng đế này, cũng không có cách nào! Ngươi có biết không, năm đó ngươi phát động chính biến cung đình, đẩy ta ra khỏi ngôi vị hoàng đế, lại phái vô số người truy sát ta, dùng tấm bản đồ Hoang cổ hãm hại tạ nhưng ta cũng không chân chính trách ngươi! Đúng vậy, ta muốn báo thù, ta muốn đoạt lại những gì thuộc về ta. Nhưng nếu như Đại Chu Quốc ở trên tay ngươi có thể càng phát triển mạnh hơn ở trong tay ta ta sẽ buông tha! Bằng không, ta đã sớm trở về rồi! Cần gì phải chờ cho tới hôm nay? Đợi khi ngươi mọc đủ cánh chim? Ngươi nghĩ xem, bằng thực lực của ta, muốn giết ngươi thật khó sao?

Chu Vô Phong cười sầu thảm, lắc đầu nói:

- Không khó một chút nào, hiện giờ ngươi đã thấy đó. Mặc cho bên cạnh ngươi cao thủ như mây, mặc cho những lão tổ này bày thiên la địa võng, nhưng muốn giết ngươi thì không khó một chút nào! Ta không ngờ tới, ngươi lại hạ thủ với người nhà của ta! Hay cho nhổ cỏ tận gốc, ta cùng với ngươi vốn cùng gốc sinh ra. Ngươi nhổ gốc của ta, có khác gì tự chém vào mình?

Chu Vô Phong nói rồi, cánh tay dần dần dùng sức, một thân khí tức Hoang cổ khủng bố vững vàng trấn áp Chu Vô Tình, khiến cho hắn không chút phản ứng lại được.

- Vô Phong, chuyện gì cũng từ từ!

Trên bầu trời, phụ thân Chu Vô Phong rốt cuộc thái độ mềm xuống, có lẽ lời Chu Vô Phong làm cho hẳn có chút xúc động.

- Ta không có gì muốn nói với các ngươi, không có gì để nói hết!

Chu Vô Phong cười cười, cánh tay liền dùng sức...căn bản không cho Chu Vô Tình có cơ hội nói nửa câu!

Răng rắc!

Một tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.
Bình Luận (0)
Comment