Duy Ngã Độc Tôn

Chương 763

- Kiêu Dưởng sư đệ!

Hoàng đế bệ hạ Đại Thương, mở miệng nói ra một câu này, nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ kinh ngạc lọt tròng mắt vô số người. Đường đường đế vương hoàng triều Đại Thương xa xưa, có được bí thuật Thái cổ, có được thần thông Hoang cổ, lại sẽ bái sư phụ khác họ, tin tức này quả thật quá kinh người.

Hoàng đế bệ hạ Đại Thương Quốc, họ Thưởng, tên là Vũ Liệp, là hoàng tử dòng chính hoàng thất Đại Thương Quốc, kế thừa ngôi vị hoàng đế đến nay đã hơn bốn trăm năm mươi năm. Trong những năm tại vị, Đại Thương Quốc mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an.

Hoàng đế thưởng Vũ Liệp có được uy vọng cực cao ở trong lòng bách tính Đại Thương, vung tay hô một tiếng, kẻ ủng hộ nhiêu như mây.

Một vị đế vương địa vị tôn sùng như thế, lại gọi vương giả trẻ tuổi Đại Thương, Hô Diên Kiêu Dưởng là sư đệ. Hơn nữa từ thần thái xem ra, cũng cực kỳ quen thuộc thân thiết với tiểu sư đệ này.

Còn Hô Diên Kiêu Dưởng, vẻ mặt đồng dạng cũng mang theo biểu tình cung kính, hơn nữa nhìn có vẻ còn có chút ngượng ngùng của ngừơi trẻ tuổi. Đây đâu phải một tuyệt thế cường giả trẻ tuổi cứ ba bốn ngày lại khiêu chiến một tuyệt đỉnh đại năng, rõ ràng là chàng trai xấu hổ bên nhà mà.

- Sư huynh có chuyện gì cứ nói.

Thái độ Hô Diên Kiêu Dưởng cực kỳ ôn hòa, cực ít có người biết được, Hô Diên Kiêu Dưởng vốn là một cô nhi lưu lạc, do Thưởng Vũ Liệp trong một lần xuất hành gặp phải, phát hiện đứa nhỏ này có được thiên phú cực cao, vạn năm khó gặp, vì vậy thu dưỡng ở bên người.

Không chỉ như thế, bởi vì Hô Diên Kiêu Dưởng không phải người trong hoàng thất, không thể truyền thụ bí thuật hoàng thất Đại Thương cho hắn, Thưởng Vũ Liệp đặc biệt cải trung xuất hành, tìm được môn phái lánh đời hắn bái nhập khi còn là hoàng tử năm đó, giới thiệu đứa nhỏ này co sư phụ hắn, chưởng môn nhân môn phái lánh đời kia.

Chưởng môn nhân này cảnh giới vượt quá xa Thưởng Vũ Liệp, lúc đó vừa thấy Hô Diên Kiêu Dưởng, lập tức giật mình không thôi, thu vào môn hạ, trở thành đệ tử quan môn của hắn.

Vì vậy, Hô Diên Kiêu Dưởng nhỏ hơn Thưởng Vũ Liệp mấy ngàn tuổi, cứ như vậy trở thành tiểu sư đệ Hoàng đế Đại Thương.

Năm đó Thưởng Vũ Liệp rất khó tưởng tượng, tiểu sư đệ của mình lại ưu tú đến như thế. Thời gian mấy chục năm ngắn ngủi, mang tới cho mình một tin mừng to lớn.

Đối với Hô Diên Kiêu Dưởng mà nói, Hoàng đế sư huynh này tựa như phụ thân hắn. Năm đó nếu không phải sư huynh, sợ rằng bây giờ hắn còn là tên ăn mày lưu lạc đầu đường, hoặc là trà trộn vào người trong giang hồ, trở thành một tên côn đồ tầng dưới chót nhất. Thành tựu ngày hôm nay...dù là đánh chết cũng không dám mơ tưởng, cũng không mơ tới được.

Ôm một lòng mang ơn, sau khi tài nghệ đại thành, Hô Diên Kiêu Dưởng liền truyền lời với Hoàng đế sư huynh: Nếu có chuyện cần, dù chết không từ.

Tám chữ, trực tiếp biểu lộ cỏi lòng của hắn.

- Ha ha, Kiêu Dưởng sư đệ, lần này gọi đệ tới, chủ yếu là chỗ sư huynh có một việc rất khó giải quyết.

Thưởng Vũ Liệp than khẽ một tiếng, sau đó bắt đầu kể lại.

- Bàn Long Thiên Tử Kiếm? Tần Lập Trung Châu? Cũng là cường giả tu vi thế trẻ tuổi ở Đại Chu Quốc hiện giờ?

Hô Diên Kiêu Dưởng khẽ cau mày, sau đó nói:

- Nói như vậy, người kia cùng Đại Thương ta, có thù oán?

Lúc nói chuyện, Hô Diên Kiêu Dưởng chân mày dựng thẳng, trong mắt hiện một tia sát khí, bộ dạng thuần phác vừa rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Có thể trong vòng ba năm, khiêu chiến hơn ba trăm tuyệt đỉnh đại năng, hơn nữa không một trận thua, làm sao là nhân vật đơn giản dễ đối phó được.

- Ha ha, Bàn Long Thiên Từ Kiếm là Thưởng Định làm mất, nơi này không có người ngoài, sư huynh cũng không giấu diếm, Bàn Long Thiên Tử Kiếm, huynh cũng không quá coi trọng, chẳng qua là một thanh bảo kiếm Bảo Khí. Tuy rằng do các đời Hoàng đế sử dụng, trên đó có một chút khí hoàng giả, nhưng uy lực cũng không cường đại như trong lời đồn.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Thưởng Vũ Liệp nhàn nhạt cười, nói tiếp:

- Huynh chân chính coi trọng, là chìa khoá Thái cổ Thần Miếu trên người Tần Lập. Trước kia huynh còn có chút hoài nghi, nhưng mà hiện giờ huynh tin tưởng chắc chắc, chìa khoá Thái cổ Thần Miếu nhất định ở ngay trong tay người này. Còn có một quyền đan phương cường đại đến cực điểm, Tần Lập có thể tăng lên thần tốc như vậy, người bên cạnh có thể tiến bộ nhanh như thế, không thoát khỏi quan hệ với bản đan phương đó.

- Ngoài ra, hắn còn có thể tu luyện chiến Kỳ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn loại chiến Kỳ này huynh cũng đã từng xem qua bản sao, cũng để cho vài người thử tu luyện nhưng căn bản không sống được mấy năm. Mà Tần Lập lại bằng vào loại chiến Kỳ rác rưởi ở ngoài đường thế tục Trung Châu, có được thực lực ngày hôm nay. Nếu như nói chỗ này không có một chút đặc thù gì, ta không tin được. Còn có Hoàng Kim Cung có thể trấn áp đại năng...đó chính là đệ nhất Thánh Khí thời đại Thái cổ...

Hô Diên Kiêu Dưởng nghe xong, một lúc lâu sau chậm rãi gật đầu, ngẩng đầu lên, ánh mắt tinh thuần nhìn Thưởng Vũ Liệp, khẽ cười nói:

- Đệ rõ ràng ý của sư huynh rồi, trọng bảo xưa nay vốn thuộc về người có đức, ta sẽ vì sư huynh mang về mấy thứ này. Vừa lúc, đệ cũng muốn đi xem thử, vương giả trung Châu trong truyền thuyết.

Thủ đô Đại Chu Quốc, Đan Thành, ngoài hoàng thành, trong một tiểu viện vô cùng thanh nhã yên tĩnh.

Tiểu viện này đã có mấy trăm năm không có chủ nhân, chỉ có một quản gia, đời đời truyền thừa, trông coi sân viện xa xỉ này.

Nơi này, năm đó lúc Chu Vô Phong còn là Hoàng tử, đặt mua một bộ sản nghiệp. Sau khi thua chạy khỏi Đan Thành, sân viện này cũng tiếp tục truyền lưu xuống, người biết tới cũng không có hứng thú động đến một trạch viện như vậy. Người không biết, cũng không ai dám tới nơi này gây sự.

Bởi vì ở gần nơi này. phi phú tức quý.

Truyền tới một đời này, đã là truyền nhân đời thứ chín của quản gia Chu Vô Phong năm đó.

Cũng không có hiện tượng không giữ lời, bởi vì năm đó quản gia trước khi chết, đời đời tương truyền, người trông coi trạch viện này đều biết: trạch viện này, là sản nghiệp của Vô Phong đại đế.

Cho dù Vô Phong đại đế thua trong tay Vô Tình đại đế, không biết sống chết, nhưng chỉ cần người một hệ của ngài ấy không đứt, vậy nhất định phái tuân thủ tổ huấn này.

Cho nên, lúc Chu Vô Phong mang theo tín vật tới trạch viện này, hậu nhân quản gia trạch viện năm đó, hiện tại nhiều hơn ba mươi người, toàn bộ đều đi ra quỳ giữa sân nghênh đón.

Đối với bọn họ mà nói, Vô Phong đại đế, đúng là thần tiên sống.

Ngẫm lại, thời gian trôi qua mấy trăm năm rồi, tổ tiên bọn họ đã sớm hóa thành một nắm đất vàng, còn Vô Phong đại đế vẫn duy trì hình dạng trung niên, không có một chút biến hóa gì với bức họa cung phụng ở từ đường trong trạch viện.

Vậy khôngphải thần tiên sống, cái gì mới phải đây?

Người một nhà cung kính tiếp đón Chu Vô Phong cùng Tần Lập, cùng với Văn Tú và Chu Đồng chắt trai Chu Vô Phong vào trong, cẩn thận hầu hạ.

Chu Vô Phong nhớ tới năm đó, nhìn người một nhà vẫn trung tâm như trước kia, không khỏi cảm khái vạn ngàn, trực tiếp mở miệng tặng bộ trạch viện giá trị rất cao này cho bọn họ, lại từ chỗ Tần Lập lấy vạn lượng hoàng kim đưa cho ngươi nhà này.

Người nhà này càng vạn phần cảm động, lại mừng rỡ không thôi. Nhiều năm như vậy, giữa những truyền nhân cũng không phải không xuất hiện hậu nhân có ý muốn chiếm lấy trạch viện này.

Chẳng qua sau đó biết được tình huống chân thật, liền không còn ai có lá gan kia nữa.

Vô Phong đại đế coi như đã thua chạy khỏi Đan Thành, nhưng dù sao cũng là huyết mạch hoàng tộc Đại Chu, muốn cướp lấy tài sản từ trong tay con cháu hoàng triều xa xưa, vậy đúng là thắt cổ thọ tinh, ngại sống quá lâu mà.

Nhưng mà hôm nay sau mấy trăm năm, hậu nhân nhất mạch quản gia năm đó, rốt cuộc tan mây mù thấy được trăng sáng, nhận được hồi báo đáng có.

Tuy nhiên hôm nay, ngoài trạch viện này tới một đoàn người không tầm thường. Mỗi người phú quý bức người, mặc y phục kia, dùng xe kéo, quả thật có thể hù chết người.

Những người này, chính là các lão tổ tông thân phận địa vị vô cùng tôn sùng ở trong nội tình hoàng tộc Đại Chu.

Đi tới nơi này, tự nhiên là vì chuyện tân đế hoàng tộc Đại Chu.

Ngày đó Tần Lập luyện hóa xong Thổ Tinh Hoa, thu hồi Hoàng Kim Cung, chuẩn bị cùng Chu Vô Phong rời khỏi Đan Thành, môn phái Viêm Hoàng cũng không phải nuôi không nổi bọn họ.

Chu Đồng thiên phú cũng không tệ, ở môn phái Viêm Hoàng cũng sẽ phát triển rất lớn.

Dù là Chu Đồng thật có khí đế vương, không thích một đường võ đạo, vậy cũng đơn giản, Trung Châu đất rộng mênh mông, tìm một chỗ có thể cho hắn đi chiếm lĩnh.

Có môn phái Viêm Hoàng, có Tần Lập duy trì sau lưng, làm sao có thể kém được?

Tuy nhiên thân thể Chu Đồng cùng Văn Tú thật không quá tốt, bọn họ trúng độc đã sâu...Vì vậy Tần Lập cùng lão đầu bếp thương nghị, quyết định trước tiên tìm một chỗ an tĩnh, để cho hai mẹ con thanh trừ độc tố trong thân thể, sau đó tĩnh dưỡng tốt, mới rời khỏi Đông Hoang, trở lại Trung Châu.

Hiện giờ Tần Lập cũng không sợ lỡ thời gian, chuyến hành trình này thuận lợi có chút ngoài dự liệu của Tần Lập, quá trình lấy được Hậu Thổ Tinh Hoa còn dễ hơn nhiều so với tưởng tượng.

Vì vậy, mấy người cứ ở lại trong này.

Chẳng qua bọn họ có thể yên tâm thoải mái ở lại, nhưng đối với những người hoàng tộc Đại Chu, thật quá khó có thể tiếp thu cảm giác này. Một người năm đó từng là đế vương, trong thân thể chảy huyết mạch hoàng tộc Đại Chu, lại phất tay chém giết đế vương hiện tại, nói trên cảm tình, bọn họ hận không thể trực tiếp phái người chém giết Chu Vô Phong.

Nhưng lý trí cân nhắc suy xét, bọn họ không thể làm như vậy. Nếu như Đông Hoang không xuất hiện một đôi vương giả trẻ tuổi, dù là bọn họ không giết Chu Vô Phong, cũng sẽ dứt khoát lập ra tân đế, người chọn tân đế tự nhiên chính là con cháu Chu Vô Tình.

Nhưng hiện giờ, suy xét bất kỳ phương diện nào, bọn họ cũng không dám quyết định qua loa đơn giản như vậy.

Vì thế, rốt cuộc đến ngày thứ tám, những lão tổ đức cao vọng trọng hoàng tộc Đại Chu không nhịn được, đồng loạt tìm tới nơi này, muốn tìm Chu Vô Phong nói chuyện cho xong.

Đồng Đồng còn nhỏ tuổi, sau khi trải qua trận biến cố này, với nó mà nói cả đời cũng không thể quên được, thoáng cái cũng thành thục rất nhiều. Tuy nhiên trẻ con cuối cùng là trẻ con, được Chu Vô Phong cố ý dẫn dắt, mấy ngày sau liền trở nên vui vẻ hoạt bát.

Văn Tú cũng không còn loại lo âu như trước, sau khi Tần Lập sử dụng Tiên Thiên Tử Khí mạnh mẽ thanh trừ độc tố trong người nàng cùng đứa nhỏ, người cũng khôi phục dáng vẻ đoan trang rộng rãi, hành động lễ độ mà một Vương phi phải có. Chỉ là trong ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía Tần Lập, mang theo vài phần tình cảm khó nói rõ.

- Vô Phong, ta Đại Bỉểu hoàng thất Đại Chu, vì trận chính biến cung đình mấy trăm năm trước, nhận lỗi với con.

Lão tổ tông thân phận địa vị tối cao trong hoàng tộc Đại Chu, đứng ở trước mặt Chu Vô Phong, vẻ mặt áy náy, ánh mắt phần nhiều lại nhìn Tần Lập trầm mặc phẩm trà ở một bên

Trầm giọng nói:

- Năm đó, là trách nhiệm của chúng ta, mới khiến cho con đi xa tha hương. Nhưng tiền bối lão tổ chúng ta không trốn tránh trách nhiệm. Chỉ có chuyện này, hôm nay tới tìm con nhận lỗi, không nói chuyệnkhác.
Bình Luận (0)
Comment