Duy Ngã Độc Tôn

Chương 79

Nhóm đối phương này tốc độ thật sự là quá nhanh. Bên này vừa mới ẩn nấp, bên kia Hắc Thủy Khuê Ngưu cũng đã tới cách bờ hồ chừng một trăm mét. Nó gào lên một tiếng, khắp cả mặt hồ bỗng nhiên giống như là sôi lên sùng sục, tiếp theo, vô số cột nước phun mạnh vọt thẳng lên bầu trời. Mười bốn cung phụng hoàng gia thực lực Thiên cấp đuổi thao sát phía sau Hắc Thủy Khuê Ngưu đều tự công kích vào nó.

Từng đạo hào quang hoa mỹ bắn về phía Hắc Thủy Khuê Ngưu.

Rống!

Lại là một tiếng gầm phẫn nộ, những cột nước vừa mới phun lên đó trong nháy mắt ngưng kết thành băng, lập tức bùng nổ bắn ra vô cùng uy mãnh, tức thì trong phạm vi hơn trăm thước trên bầu trời, giống như có thiên quân vạn mã cùng một lúc bắn tên ra như mưa!

Tuy những cao thủ này đều đạt tới cảnh giới Thiên cấp, trong lúc nhất thời cũng không khỏi có chút luống cuống tay chân, đồng thời rống giận liên tục, mười bảy cường giả siêu cấp nha! Không ngờ lại bị một con quái vật bức cho thành như vậy, còn bị thương ba người, hiện tại chỉ còn lại mười bốn...cho dù không ai thấy một màn này, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy nhục nhã hổ thẹn không chịu nổi.

Hắc Thủy Khuê Ngưu nương cơ hội này, thân mình lập tức trầm xuống phía dưới, thân mình nó đã bị trọng thương, nếu không muốn chết ở chỗ này thì chạy trốn là cách duy nhất!

Thế nhưng các võ giả Thiên cấp làm sao có thể cho phép nó ung dung chạy thoát. Trần Diệc Hàn gầm lên một tiếng! Một đạo kiếm khí mạnh mẽ bắn xuống hồ nước, lập tức một con sóng nước thật lớn ầm ầm dâng lên, bắn lên trời đầy bọt nước, gió thổi cuồn cuộn giống như phong ba bão táp, mạnh mẽ đập vào bờ hồ, làm cho mấy người đang ẩn núp không dám lộ ra nửa điểm hơi thể kia ướt sũng như chuột lột.

Trần Diệc Hàn tung một kiếm này, lập tức bức bách Hắc Thủy Khuê Ngưu phải trồi lên. Tiếp đón nó lại là mười hai kích mạnh nhất của Thiên cấp võ giả!

Ầm!

Lại là một đợt sóng lớn ngất trời dâng lên, lại mãnh liệt đập vào bờ. Mấy người kia lại đánh nhắm chặt mắt lại, dù sao cũng bị giội nước ướt một lần rồi, lần thứ hai nữa cũng không sao.

Con Hắc Thủy Khuê Ngưu này nếu như thực lực đã đạt tới hóa hình hậu kì, thì cho dù chống không lại các võ giả Thiên cấp, chạy trốn vẫn là không có chút vấn đề gì. Đáng tiếc chính là: nó chỉ có thực lực Thiên cấp.

Tuy nhiên trước khi chết, phản kích cuối cùng của nó cũng cực kì khủng khiếp: trên bầu trời trong nháy mắt đánh xuống đến mười mấy đạo sấm sét, trong đó có năm tia sét chuẩn xác bổ vào người năm võ giả Thiên cấp. Vòng cương khí hộ thể trên người năm võ giả Thiên cấp này nháy mắt bị xuyên thủng, trên người bọn họ lập tức thoát ra một màn khói mù, ngay sau đó biểu tình thống khổ, lớn tiếng kêu thảm thiết rồi đều rơi xuống mặt hồ.

Uy thế của thiên địa há có thể khinh thường!

Linh thú, vốn là vật ưu ái của thiên nhiên, được linh khí thiên địa thai nghén sinh ra, giống như con Bạch Hồ kia cùng Hắc Thủy Khuê Ngưu này, xem như đều là linh thú tiên thiên. Nói cách khác, chẳng những chúng nó sinh ra đã là linh thú, hơn nữa cha mẹ huynh muội, thậm chí toàn bộ tộc đàn hết thảy đều là linh thú! Chỉ có điều cấp bậc của gia tộc Bạch Hồ, nếu so với gia tộc Hắc Thủy Khuê Ngưu kém hơn rất nhiều.

Hắc Thủy Khuê Ngưu vừa sinh ra, liền có được thực lực Địa cấp; mà Bạch Hồ sinh ra thì phải khởi đầu tu luyện từ một con linh thú không có cấp bậc nào. Giữa hai loài có cách biệt một trời một vựa! Nếu Hắc Thủy Khuê Ngưu giống như cô gái Bạch Hồ kia đã tu luyện một ngàn năm, vậy thì mười bảy võ giả Thiên cấp trước mắt này nếu bọ bổ trúng một luồng sét thì ngay cả cặn bã cũng không còn! Căn bản là không đáng để nó nhìn vào mắt!

Còn như loài Thiết Tí Viên thì thuộc loại linh thú hậu thiên. Nói cách khác cha mẹ huynh muội của Thiết Tí Viên, cũng không nhất định phải là linh thú. Cho nên, con đường tu luyện của nó càng gian nan hơn!

Một kích của Hắc Thủy Khuê Ngưu sắp chết gây ra thương tổn, lập tức khiến đám người Trần Diệc Hàn giận tím mặt. Trong đó có mấy người lập tức lao xuống phía dưới, chộp lấy năm võ giả Thiên cấp bị đánh trúng đanh rơi xuống nước cứu trở về.

- Huynh đệ!

- Thế nào?

- A! Lão Tam không xong rồi! Như thế nào vậy! Con mẹ nó! Tại sao có thể như vậy, chúng ta vẫn chiếm thế chủ động mà!

Một gã võ giả ôm đồng bạn, chửi mắng trong màn nước mắt già nua. Đường đường là cao thủ Thiên cấp, cũng không biết đã bao nhiêu năm không có mắng chửi người như vậy. Ở vào thời điểm này, rốt cuộc không kìm nổi cũng không khác gì đám lưu manh đường phố.

Các cao thủ bọn họ dù sống tịch mịch, nhưng cũng có thất tình lục dục!

Trần Diệc Hàn chụp lấy thi thể Hắc Thủy Khuê Ngưu trước khi nó bị chìm xuống đáy hồ, lão dùng sức quăng lên bờ, cũng là vẻ mặt âm trầm, trong lòng cực kì tức giận.

Loài linh thú Hắc Thủy Khuê Ngưu, đây cũng là lần đầu tiên trong đời lão gặp, hiểu biết về nó, cũng chỉ giới hạn ở bề ngoài: tỉ như nói Hắc Thủy Khuê Ngưu là linh thú tiên thiên, phàm là Hắc Thủy Khuê Ngưu lớn hơn trăm tuổi, cũng không phải tùy tiện có thể trêu chọc. Trời sinh ra nó có được năng lựu kết nối cùng thiên địa, sở trường mượn uy thế của thiên địa!

Mà hôm nay con Hắc Thủy Khuê Ngưu này vừa xuất hiện, Trần Diệc Hàn liền ngạc nhiên vui mừng không thôi! Bởi vì lão phát hiện, thực lực con Hắc Thủy Khuê Ngưu này chỉ trên dưới Thiên cấp, mà bên mình tổng cộng tới mười bảy cao thủ Thiên cấp, cho dù nơi này là địa bàn của Hắc Thủy Khuê Ngưu, nhưng bắt nó hẳn là rất dễ dàng mới đúng.

Nhưng đâu ngờ, vì thứ này lại còn chưa có đi vào di tích phía trước, đã bị thương ba huynh đệ, hiện tại chết thêm một người, trọng thương bốn người!

Quả thực chuyến này...chịu thiệt thòi quá lớn!

Tâm tình Trần Diệc Hàn yên tĩnh nhiều năm, cũng không khỏi bốc lên lửa giận ngập trời! Lão rất muốn phát tiết ra ngoài!

- Các ngươi đi về chỗ di tích trước đi! Sau đó chữa trị cho bọn họ! Ta đi thu lấy huyền đan cùng máu huyết của Hắc Thủy Khuê Ngưu. Lần này là ta sơ suất! Lão Tam sẽ không chết uổng: về sau người nhà của hắn, chính là trách nhiệm của hoàng thất Thanh Long!

Trần Diệc Hàn nói giọng trầm thấp. Những người còn lại tuy rằng đau lòng cũng chỉ có thể như thế.

Dù sao ai cũng không nghĩ đến, một con linh thú thực lực Thiên cấp lại có năng lực phản kích đáng sợ như vậy.

Thâm mình Trần Diệc Hàn nhẹ nhàng bay vào bờ hồ. Ánh mắt lão lạnh nhìn lướt về hướng đám người Tần Lập đang ẩn thân, thản nhiên nói:

- Đừng trốn nữa! Cho rằng thu liễm khí tức ta sẽ không phát hiện sao? Ha ha! Các ngươi coi thường thực lực của cường giả Thiên cấp, đừng nói mấy người sống to lớn, cho dù là mấy con kiến, cũng đừng tưởng tránh được ánh mắt của lão phu!

- Ta dựa vào! Ngươi nói sớm chút! Lão tử không phải bị dội nước rồi!" Tần Lập oán giận trong lòng, dẫn đầu đứng lên, mấy người kia cũng đều đứng lên theo, vận công hong khô quần áo trên người, sau đó từ chỗ ẩn thân đi ra. Đồng thời trong lòng càng có nhận thức rõ ràng hơn về thực lực của cường giả Thiên cấp.

Trần Diệc Hàn vốn đang nổi giận đùng đùng, đang muốn xả hận trên mấy tên đui mù này, nhưng không nghĩ tới khi nhìn thấy mấy người, hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.Nguồn truyện: Truyện FULL

Đây...đám người này đều là thực lực gì đây? Hai cô gái dung mạo xấu xí, một người thực lực không đến Huyền cấp, một người mới Huyền cấp sơ kì; gã to con này. Ồ! Dáng mạo uy vũ, Huyền cấp bậc trung như vậy; tiểu tử hai mươi tuổi này: Ái chà...hắn...không ngờ...là một tên không có phẩm bậc? Quả thực...thực con mẹ nó!

Trần Diệc Hàn thiếu chút nữa bị phát hiện này của lão chấn động thành nội thương. Cho dù vừa rồi bị Hắc Thủy Khuê Ngưu sắp chết tung ra một kích giết chết đồng bạn, lão cũng không có cảm giác như hiện giờ.

Không có gì để nói! Thật sự là hết chỗ nói rồi!

Giết người như thế, quả thực ô uế tay của mình!

- Các ngươi...là tới đây bằng cách nào?

Kế tiếp, Trần Diệc Hàn cảm thấy khó tin, chỉ với thân thủ rác rưởi của mấy người bọn họ, không ngờ cũng có thể lọt vào được chỗ này?

Nhìn thoáng qua vách đã dựng đứng phía trên đầu, Trần Diệc Hàn lại lắc lắc đầu, thầm nghĩ:

- Không có khả năng! Tuyệt đối là không có khả năng! Núi Phượng Hoàng trên đỉnh tám ngọn núi cao, không ngọn núi nào không có Thiên cấp linh thú tọa trấn! Điều này căn bản là không cần dò xét cũng biết, bởi vì nhiều năm qua, từ rất lâu không biết có bao nhiêu kẻ mạo hiểm đã dùng máu và nước mắt để chứng thật chuyện này.

Tiếp theo, Lão nghĩ đến một khả năng khác: Mấy tên này có phải đi vào bằng đường đó hay không? Trần Diệc Hàn lại nghĩ như vậy, bởi vì bọn họ, đều không phải là chạy tới nơi này trước hết, mà sau đó thanh lọc hiện trường, cũng không có quá mức cẩn thận, để sót mấy con cá lọt lưới cũng là chuyện bình thường.

Trần Diệc Hàn lập tức liền cho là đúng theo phán đoán thứ hai của mình, nên ngay cả hứng thú tra hỏi mấy người một phen cũng không có. Mấy người này, nếu đổi là lúc bình thường, căn bản ngay cả liếc mắt một cái lão cũng không có hứng thú. Vừa định đuổi mấy người đi cho xong, nhìn thoáng qua Hắc Thủy Khuê Ngưu trên mặt đất, Trần Diệc Hàn do dự một chút, nghĩ thầm:

- Có mấy người hầu cũng không tệ! Vào thời điểm mấu chốt, còn có thể vứt bọn họ ra cho linh thú ăn cũng ngăn cản được một chút!

Vì thế Trần Diệc Hàn nói:

- Mấy người các ngươi! Từ hôm nay trở đi hãy đi theo ta! Chỉ cần biết nghe lời ta cam đoan các ngươi về sau sẽ vinh hoa phú quý! Các ngươi cũng không biết ta là ai phải không? Ta là Thủ tịch đại cung phụng Hoàng gia: Trần Diệc Hàn!
Bình Luận (0)
Comment