Duy Ngã Độc Tôn

Chương 853

Lão đầu này dường như không biết điều đó, bị Tần Lập bố trí đi dò đường ngay phía trước, trong lòng còn có chút bất mản, chẳng qua không dám nói ra ngay trước mặt Tần Lập. Sát khí trên người Tần Lập, làm cho lão cảm giác được có phần sợ hãi.

Con đường này rất dài, rất quái dị, xung quanh không khí như hỗn độn mờ mịt, có thể thấy rõ con đường phía trước, nhưng lại không biết ánh sáng từ đâu chiếu rọi tới, làm cho người ta có một loại cảm giác như đây là một con đường đi không gian khác.

Bốn người đi xuống dưới hơn trăm dặm, vẫn không đi tới tận cùng. Mọi người đều không nói gì, mà tiếp tục trầm lặng đi tới trước. Rốt cuộc, sau khi đi tới chừng ba trăm dặm, lúc mọi người cảm giác có chút mệt mỏi, con đường này rốt cuộc đã đến cuối.

Một cánh cửa, chắn ngang ở đó, ngăn cản mọi người.

Trên cánh cửa này điêu khắc những hoa văn xa xưa, bên trên không có dấu rỉ sét, nhưng lộ ra khí tức cổ xưa thê lương. Những hoa văn này xem ra đều đơn giản cổ kính, cũng không có sắc thái Thần bí gì. Nhưng chỉ có thế, Tần Lập chỉ nhìn thoáng qua, đã bị hoa văn này hấp dẫn cứng lại, trên người trào ra đạo vận.

Cảm nhận được trên người Tần Lập tản mát ra đạo vận huyền điệu khó nói, lão đầu sửng sốt một chút, tiếp đó trong ánh mắt hiện lên một tia hoảng sợ. Hai nàng Diệp Tử Kỳ cùng Linh Nhi đều nắm lấy cơ hội không dễ dàng này, liều mạng cảm ngộ.

Có thể nói, mấy ngày nay theo cạnh Tần Lập, làm cho hai nàng được lợi không nhỏ. Loại cảm ngộ này không phải ai ai cũng có cơ hội chạm tới, tiến vào cảnh giới không linh một lần, đó là một chuyện khó khăn. Nhưng ở bên cạnh Tần Lập, chỉ cần thân thể Tần Lập tản mát ra cổ đạo vận kia, các nàng có thể tùy lúc tùy chỗ tiến vào trong cảnh giới không linh.

Lão đầu cũng muốn tiến vào cảnh giới không linh, tìm hiểu cỗ đạo vận huyền diệu trên người Tần Lập, nhưng lão không dám. Lão sợ Tần Lập ném bỏ lão ở chỗ này, càng sợ Tần Lập đột nhiên ra tay với lão.

Rõ ràng sắp thấy được rất nhiều bảo vật, lão đầu không dám tin vào lời hứa của ngươi khác, còn xa không bằng tự mình đề cao cảnh giác, mới làm cho bản thân mình ổn định.

Điêu khắc hoa văn trên cánh cửa, vừa nhìn rất là bình thường, những hoa văn uốn lượn rất đơn giản. Nhưng nếu ngưng thần nhìn kỹ, dùng tinh thần lực chạm đến những hoa văn này, liên có thể cảm giác được một cỗ đạo vận hùng hồn như vũ trụ tinh không, phà thẳng vào mặt!

Không có chút hoa lệ, cũng không hề có bất kỳ ý nghĩa phức tạp nào. Đại đạo tối giản, kỳ thật áo nghĩa thiên địa chân chính, ở trong mắt người đã thấu hiểu thì chỉ đơn giản như vậy, ở trong mắt người không hiểu được, lại là muôn ngàn khó khăn.

Đạo vận thần kỳ không ngừng gột rửa tâm linh Tần Lập., giờ phút này, cái gì cảnh giới Thánh Chủ cái gì cảnh giới Thần Vương cảnh giới Đế vương, tất cả đều bị Tần Lập quên đi. Trong lòng Tần Lập, chỉ còn lại đạo hoàn toàn thuộc về hắn.

Cái gọi là khi phúc đến thì lòng sáng tỏ, Tần Lập mở mắt, bồng vươn tay chỉ lên cánh cửa đá, khẽ giọng nói:

- Mở!

Cửa đá không một tiếng động, biến mất trước mắt mọi người, giống như ở nơi này đến giờ chưa hề có cánh cửa đá đó. Đạo vận xa xưa còn chưa tan trong không khí, như đang im lặng nói rằng: chỉ có thiên đạo là vĩnh hằng!

Trước mắt, chính là tận cùng con đường này, rộng hơn đường hầm một chút. Vách tường hơi cong, chậm rãi thấm ra giọt nước. Phía dưới, hình thành một cái hồ nhỏ xanh như ngọc bích, không lớn lắm, chỉ vừa đủ một thước vuông. Trong hồ có nửa hồ nước trong xanh, nhìn qua như một dòng suối mát.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ánh mắt lão đầu đỏ lên, đây chính là nước tinh thuần nhất thế gian, là thủy bổn nguyên đó!

Cái hồ nhỏ hình thành từ ngọc bích, không đáng nói tới, ở bốn góc hồ, lại hình thành đầu của bốn loại thần thú!

Thanh Long, Bạch Hồ, Chu Tước cùng Huyền Vũ, bốn đầu thần thú siêu cổ giống y như đúc, gần như có thể xem là thật, dính chặt một thể với chiếc hồ, trấn thủ bốn phương!

- Bảo vật! Đây tuyệt đối là bảo vật quý hiếm trên đời này mà!

Lão đầu vừa định nhào tới, lại cảm giác hai ánh mắt sắc bén đang bắn tới từ phía sau, vẻ mặt không cam lòng hét lên:

- Thứ này tuyệt đối là bảo vật suy diễn biến hóa thiên cơ tốt nhất!

- Lão đầu, lão thật là không biết xấu hổ mà!

Linh Nhi vẻ mặt cười lạnh nhìn lão đâu, nói:

- Lão cho rằng chúng ta ngu ngốc hay sao? Thứ này có liên quan gì tới suy diễn thiên cơ chứ?

Lão đầu mặt nhân thành một cục, lão biết muốn lấy được chiếc hồ ngọc bích sinh ra bốn con thần thú bảo hộ này từ trong tay ba người, quả thật quá khó khăn. Đối phương tuyệt đối sẽ không để cho lão đạt được ý nguyện

Vẻ mặt đau đớn chuyển mắt sang một bên, lại phát hiện trên mặt đất có mấy vỏ sò rải rác trước giờ chưa thấy qua. Đã trải qua không biết bao nhiêu năm, những vỏ sò này lại không bị phong hoa, tản ra một cỗ vị đạo xa xưa.

Lần này lão đầu như nhặt được bảo bối, mạnh mẽ nhào tới, lệ già ràn rụa, ôm những vỏ sò này vào trong lòng, sau đó lớn tiếng cười ha ha, trạng thái như điên cuồng.

Linh Nhi nhìn mà trợn mắt cứng lưỡi, lẩm bẩm nói:

- Lão già này điên rồi sao?

- Lão không điên, là lão quá mừng rỡ. Mấy cái vỏ sò không chớp mắt kia, rất có thể chính là "Bặc" trong truyền thuyết...

Diệp Tử Kỳ nhìn lão đâu cười như điên, như có suy nghĩ nói.

- Bặc? Nó là thứ gì vậy?

Linh Nhi hiếu kỳ hỏi.

Diệp Tử Kỳ trải đủ đau khổ, rốt cuộc nhìn thấy được Thiên Lệ Thủy, tâm tình kích động gần như không kiêm chế được. Vì để tâm tình mình khôi phục lại, nàng cố gắng không nghĩ tới Thiên Lệ Thủy nữa, kiên trì giải thích cho Linh Nhi:

- Truyền thuyết thiên địa sơ khai, lúc nhân loại vừa sinh ra, trong nhân loại sinh ra một vị đại hiền giả Toán Tử. Vị đại hiền giả kia gần như khai sáng cả một nền văn minh nhân loại, một thân thực lực của ngài thông thiên triệt địa. Khi đó, truyền thuyết toàn bộ Giới Thượng Giới Hạ, Vực Ngoại Vực Nội là một chỉnh thể, là một thế giới siêu khổng lồ. Mà nghe nói thực lực đại hiền giả Toán Tử, là hùng mạnh nhất ở trong thế giới có hoàn cảnh vô cùng ác liệt đó.

Diệp Tử Kỳ dừng một chút, ánh mắt lộ ra thần sắc hướng tới, khẽ giọng nói:

- Thời đại đó, các loại nguyên tố địa thủy hỏa phong rất không ổn định, các loại thiên tai khủng bố nhiều không kể xiết. Hôm nay còn là một mảnh thánh địa, ngày mai có thể sẽ bị bảo lũ khủng bố nhấn chìm. Cho nên, thời đại đó có thể suy diễn được thiên cơ, đã trở nên rất trọng yếu, có thể suy diễn ra thiên cơ, có ý nghĩa là có thể sống lâu hơn ở thời đại đó. Mà đại hiền giả Toán Tử, đạo suy diễn thiên cơ đã siêu phàm nhập thánh. Khi ngài ấy suy diễn Thiên cơ, chính là sử dụng Bặc! Cũng chính là...loại vỏ sò này.

Bởi vì Linh Nhi là Thú tộc, hoàn toàn không biết đoạn lịch sử nhân loại này, sau khi nghe xong liền kinh ngạc ngây người. Nàng không cách nào tưởng tượng được, lúc Giới Thượng Giới Hạ Vực Ngoại Vực Nội còn là một thế giới, sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Tần Lập lại có phần kinh dị, không ngờ Diệp TừKỳ lại biết được nhiều bí ẩn siêu cổ như thế. Nhưng mà ngẫm lại cũng có thể hiểu được, chính mình cũng có thể biết, những Vương tộc nơi Thần Vực khẳng định cũng có cách khác biết tới chuyện này.

Diệp Tử Kỳ chỉ vào mấy chiếc vỏ sò bị lão đầu coi như bảo bối, ôm chặt trong lòng, ngữ khí có chút hâm mộ nói:

- Bặc đã biến mất rất nhiều năm, đến bây giờ ngay cả việc nó có từng tồn tại hay không, đã từng thật sự có một siêu thế giới hay không, sau đó chia tách thành Giới Hạ Giới Thượng Vực Nội Vực Ngoại, đều đã tranh, luận rất nhiều năm. Cho nên, những gì ta nói chỉ có thể coi nhưmột truyền Kỳ...

- Cô nương...Cô sai rồi.

Lão đầu từ khi nhìn thấy những vỏ sò này liền có chút điên điên khùng khùng, rốt cuộc khôi phục bình thường, giọng nói già nua trầm thấp:

- Những gì cô nói, kỳ thật đều là sự thật. Những điều đó không phải truyền kỳ cổ tích, đều là chuyện chân chính thật sự đã từng xảy ra. Tri thức của cô rất uyên bác, đúng thế, mấy chiếc vỏ sò này quả thật là Bặc trong truyền thuyết. Lấy được nó, ta siêu việt lão tổ gia tộc Thần Toán, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!

- Mấy cái vỏ sò thôi, thật sự thần kỳ như vậy sao? Lão đầu, lão không phải đang thổi phồng đó chứ!

Linh Nhi nhìn lão đâu vẻ mặt nghiêm túc, liền không nhịn được châm chọc lão.

- Tiểu cô nương, học thức của cô so với vị cô nương này, thật là kém quá xa!

Lão đầu nhàn nhạt cười, trên người bất ngờ lại xuất hiện một tia đạo vận sau đó nói:

- Bặc, là thần vật có từ sau khi khai thiên lập địa. Thời gian tồn tại của nó, xa xưa vượt xa trước khi nhân loại xuất hiện ở thế giới này. Vị đại hiền giả nhân loại gọi là Toán Tử kia, lúc suy diễn Thiên cơ dùng thân hỏa, đốt nóng vỏ Bặc, căn cứ dấu vết suy diễn Thiên cơ, tính toán không chút sai sót! Bởi vậy, Toán Tử đại hiền giả, được tất cả những người học toán thuật hậu thế tôn xưng là Bặc Toán Tử! Thấy không, Bặc, xếp ở phía trước. Đây...chính là một môn toán thuật, là tôn sùng đối với Bặc!

Tần Lập nhàn nhạt cười cười, nhìn lão đầu nói:

- Vậy, phải chúc mừng lão rồi!

Lão đầu cẩn thận e dè nhìn thoáng qua Tần Lập, thấy hắn không có ý muốn chiếm lấy Bặc trên người mình làm của riêng, rốt cuộc yên lòng, hành lễ thật sâu với Tần Lập:

- Ân tình của tiểu ca đối với Ôn Thương, Ôn Thương cả đời không quên. Ngày sau nếu tiểu ca có chuyện cần, Ôn Thương nhất định đáp ứng!

Thì ra lão đầu này gọi là Ôn Thương, trong lòng Tần Lập vừa nghĩ, cười cười nói:

- Vậy đa tạ!

Từ khi bị người gia tộc Thần Toán suy tính ra vị trí của mình, Tần Lập liền bắt đầu để ý tới những người gia tộc Thần Toán này, càng không coi thường bọn họ. Để cho một thanh viên gia tộc Thần Toán thiếu mình một cái nhân tình lớn, cũng rất không tệ.

Lúc này, Tần Lập nói với Diệp TửKỳ:

- Công chúa Tử Kỳ, muội có thể bắt đầu rồi!

Khóe mắt Diệp Tử Kỳcó chút ướt, duyên dáng cúi người với Tần Lập:

- Đại ân Tần công tử đối với Tử Kỳ, Tử Kỳ khắc sâu trong lòng!

Linh Nhi đứng ở bên cạnh, bĩu môi, khẽ cười lẩm bẩm:

- Dứt khoát lấy thân báo đáp là được...

Diệp Tử Kỳ sắc mặt ửng hồng, không nói gì, lấy trong người ra một chiếc ly ngọc. Ly ngọc tự nhiên mà thành, khí thế xa xưa, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.

Dùng chiếc ly ngọc này, tới bờ hồ Thiên Lệ Thủy rót đầy một ly, cánh tay trắng nõn như ngọc của Diệp Tử Kỳ khẽ run lên. Thiên Lệ Thủy này trong suốt long lanh, không màu không vị, không có chút tạp chất.

Diệp Tử Kỳ không hề do dự, uống trọn một ly.

Một cỗ hàn khí khủng bố, ầm ầm tuôn trào ra từ thân thể Diệp Từ Kỳ. Linh Nhi kinh hô một tiếng, bị Tần Lập kéo ra đưa về sau lưng. Lão đầu bên kia động tác không chậm chút nào, nhanh chóng trốn ra sau lưng Tần Lập, cổ hàn khí dọa người thấu tận xương này, nháy mắt tràn ngập không gian!
Bình Luận (0)
Comment