Duy Ngã Độc Tôn

Chương 877

Thật là như mây khói thoảng qua mà! Tần Lập có chút cảm khái, ôm vòng eo mảnh mai của Triệu Thiên Thiên, yên lặng rời đi.

Ba ngày sau, Tần Lập gặp được Triệu Tinh Hải đã nhiều năm không thấy. Hôm nay Triệu Tinh Hải cũng có thực lực Thiên Tôn, dung mạo bảo trì hình dạng lúc bốn mươi tuổi, một thân khí độ uy nghiêm, đã mạnh hơn trước kia rất nhiều lần.

Chẳng qua lúc nhìn thấy Tần Lập, Triệu Tinh Hải dường như trở thành Nhị hoàng tử phong độ hiền hòa chiêu hiển đãi sĩ khi xưa.

- Nhiều năm không gặp, em rể lại không có bất kỳ biến hóa gì, ta lại già rồi.

Lúc Tần Lập đại hôn mười sáu năm trước, Triệu Tinh Hải cũng từng phái người đi đưa rất nhiều tài vật. Tuy là hoàng gia thế tục, nhưng ra tay cũng không tầm thường, cho nên hôm nay gặp Tần Lập, gọi một tiếng em rể cũng coi như bình thường. Chẳng qua cũng chỉ là miệng gọi như thế, hắn tuyệt không dám đem vị vương giả chân chính Giới Hạ này là Phò mã Thanh Long Đế quốc.

- Phong thái bệ hạ vẫn như xưa.

Tần Lập cười cười, để Triệu Thiên Thiên ngồi bên cạnh mình.

Triệu Tinh Hải nhìn muội muội đã mấy chục năm qua, dung mạo không phát sinh thay đổi nào, chỉ là bề ngoài có vẻ thành thục trầm ổn hơn nhiều, trong lòng cũng thật cảm khái.

- Thiên Thiên, những năm qua muội có tốt không?

Nhị ca thăm hỏi, làm cho vị công chúa hoàng gia khi xưa, vành mắt đỏ lên, Triệu Thiên Thiên gật đầu:

- Muội rất tốt!

- Vậy là được rồi, lúc nào nhớ nhà thì quay về xem, hoàng thất Thanh Long vĩnh viễn là nhà của muội!

Lúc này Triệu Tinh Hải vô cùng thống hận ca ca Triệu Tinh Hà của mình, năm đó nếu không phải hắn giết cha hại mẹ, khẳng định tiên hoàng vẫn sống đến hôm nay. Như thế, Triệu Thiên Thiên nhất định sẽ thường đi vấn an cha mẹ, thế thì quan hệ giữa mình cùng vị em rể Tần Lập này khẳng định sẽ càng thêm thân mật hơn!

Hoàng gia cũng có thể càng nhận được nhiều lợi ích hơn nữa!

Đến hôm nay, khắp thiên hạ có ai không biết đan dược sản xuất ra từ môn phái Viêm Hoàng, tất cả đều xưng là thần đan?

Đây cũng là một chuyện tốt to lớn mà Tần Lập làm vì Giới Hạ, để cho võ giả Giới Hạ nâng cao thực lực chỉnh thể. Nếu chỉ dựa vào thay đổi pháp tắc thiên đạo, vậy thì không được.

Cần phải có đan dược bom sức!

Vì vậy, Tần Lập đem ra rất nhiều loại đan dược, tất cả giải cấm mở ra. Ngoại trừ trên cảnh giới Địa Tiên, những thứ khác đều tiêu thụ công khai!

Cũng không phải bán bằng tiền, mà là dùng dược liệu tới đổi. Mấy năm nay, đã có hàng trăm hàng ngàn vạn võ giả vì thế mà được lợi. Danh tiếng Tần Lập như mặt trời giữa trưa, đây cũng là một nguyên nhân làm cho Triệu Tinh Hải bất an.

Danh vọng cá nhân của Tần Lập quả thật quá cao, nếu như có một ngày hắn tâm huyết dâng trào, nói muốn thống nhất Giới Hạ, tin rằng tuyệt đối không có một tiếng nói phản đối nào!

Triệu Thiên Thiên khẽ cười, trực tiếp nói:

- Nhị ca, ca cứ yên tâm, chúng ta hoàn toàn không có chút hứng thú đụng chạm tới hoàng quyền thế tục. Chỉ cần nhị ca nhớ kỷ, ràng buộc con cháu hoàng thất đừng trêu chọc môn phái Viêm Hoàng, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Muội muội dứt khoát như thế, làm Triệu Tinh Hải có chút xấu hổ. Chẳng qua xấu hổ cũng không duy trì bao lâu, dù sao đã làm đế vương nhân gian nhiều năm như vậy, Triệu Tinh Hải cười khẽ nói:

- Đa tạ em rể!

Tiễn bước Triệu Tinh Hải, Triệu Thiên Thiên ôn nhu nhìn Tần Lập, không nói gì thêm. Tần Lập cùng các thê tử trải qua nhiều năm như thế, trong lòng đã sớm nối liền với nhau, có một số việc không cần nói ra.

Dưới ánh trăng, lương đình ở hoa viên phủ Thần Vương.

Tần Lập cùng A Hổ, hai người ngồi đối điện, trên bàn bày một số món ăn tinh xảo, hai

bình rượu ngon đặt dưới chân hai người.

- Huynh đệ, đệ thật còn muốn đi Giới Thượng?

A Hổ ngửa cô uống một bát rượu, đặt mạnh bát lên bàn nhìn Tần Lập trầm giọng nói:

- Lão ca mấy năm nay tuy rằng không tiến bộ nhiều, nhưng cũng nghe nói rất nhiều chuyện ở bên trên. Kỳ thật...đệ cân gì phải thế? Vì Linh Nhi đệ muội hay sao? Hay là vì sư phụ Hô Diên Bác của đệ? Không phải nói Thông Thiên Đại Đế tìm được biện pháp mới để trở thành Bất Tử Chân Thần hay sao? Đệ không chủ động đi gây chuyện ai dám tới Giới Hạ trêu chọc đệ? Trận huyết chiến năm mươi năm trước, giết cho đám khốn kia vỡ mật vỡ gan, nhưng nếu đệ đi lên đó, vậy không giống nữa...

- Đại ca, nếu huynh là đệ, huynh có đi không?

Tần Lập không nói cho A Hổ đạo lý gì, chính là huynh đệ thì không cần phải như thế, chỉ là một vấn đề vô cùng đơn giản.

A Hổ cúi đầu, nhấc bình rượu, lại đồ một bát. uống xong, ợ một cái, lẩm bẩm:

- Nếu như là ta, ta cũng sẽ đi, lão tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua đám người đó!

- Đúng thế, đệ không thể nào buông tha bọn họ!

Tần Lập khẽ than một tiếng, đứng lên, đi ra bên ngoài lương đình, nương theo ánh trăng nhìn cá bởi dưới hồ, khẽ giọng nói:

- Năm mươi năm rồi, lão sư có thể cũng chờ sốt ruột rồi. Đám Vương tộc nơi Thần Vực kia, có lẽ cũng cho rằng chuyện này sẽ không tiếp tục nữa?

- Ha ha! Nếu như đệ đi ra, vậy thì sẽ giết cho bọn chúng trở tay không kịp!

A Hổ cười cười, sau đó nói:

- Chỉ là, nếu đệ đi, môn phái Viêm Hoàng...

- Không sao, môn phái Viêm Hoàng đã bị đệ bày ra đại trận tuyệt thế, nối tiếp với số mệnh toàn Giới hạ! Nếu như ai cho rằng mình có thể chống lại được số mệnh một thế giới, vậy thì cứ tới đi.

A Hổ rùng mình một cái, có chút kinh dị nhìn Tần Lập, lẩm bẩm:

- Năm đó là một cái tiểu yêu nghiệt, hiện giờ là một đại yêu nghiệt rồi! Thủ đoạn này thật đúng là đáng sợ mà!

Làm một vị tướng quân từng thống lĩnh trăm vạn binh mã ra trận giết địch, A Hổ rất rõ ràng. Đừng nói số mệnh một thế giới, dù chỉ là sát khí tản mát ra từ trăm vạn đại quân, cũng không phải người bình thường có thể thừa nhận được!

Trăm vạn đại quân, có thể không qua được một chiêu tất sát của cường giả Địa Tiên. Nhưng sát khí do trăm vạn đại quân tản mát ra, lại tuyệt đối có thể dọa chạy một cường giả Địa Tiên!

Mà trận pháp môn phái Viêm Hoàng, chính là nối tiếp số mệnh của toàn Giới Hạ!

- Một ngày nào đó không chừng trở thành lão yêu mất!

Tần Lập cười cười lơ đễnh. Cho đến giờ, người dám nói chuyện với hắn như thế đã có thể đếm trên đầu ngón tay, Tần Lập quả thật không thích loại cảm giác làm người ta cô đơn này.

Chỉ là không có cách nào, ngay cả Lâm Hằng cùng Trầm Nhạc bằng hữu với Tần Lập ở trên Huyền Đảo khi xưa, lúc mình đại hôn mười sáu năm trước, nhận thiệp mời đi đến. Khi nhìn thấy mình, lúc đó cũng đã không còn thoải mái thân thiết như xưa nữa?

Người, luôn luôn sẽ thay đổi!

Một đoạn hữu tình chân thành, có thể tiếp tục duy trì mãi, không bị năm tháng ăn mòn quả thật rất khó.Nguồn truyện: Truyện FULL

- Lần này, đệ chuẩn bị đi một mình?

A Hổ nhìn Tần Lập, biết vị huynh đệ của mình rất thích hành động một mình.

- Không, lần này đệ sẽ dẫn theo nội tình của đệ, để cho đám người nơi Thần Vực kia mở to mắt chó bọn chúng nhìn cho kỹ, không phải chỉ có nơi Thần Vực bọn họ mới có thể bồi dưỡng ra cao thủ Thần Vương!

- Ha ha ha, lời này ta thích nghe nhất!

A Hổ hào sảng cười to, nâng bát rượu, cùng Tần Lập chạm một cái, uống một hơi cạn sạch.

Tần Gia Bảo, ngày Thái cổ Thần Miếu mở ra, nơi thần bí biến mất, Tần Gia Bảo cuối cùng cũng xuất hiện trên mặt đất này. Chẳng qua, Giới Hạ hôm nay đã không có người nào dám tới Tần Gia Bảo gây chuyện nữa.

Ai không biết nơi này là gia tộc Tần Vương? Mặc dù Tần Vương tách ra ở riêng, nhưng cuối cùng cũng thuộc về bộ tộc Tần thị.

Tần Lập gặp Tần Tỏa, Tần Tỏa khi xưa đến hôm nay, bề ngoài cũng đã hơn bốn mươi tuổi, một thân khí độ gia chủ đại gia tộc, biểu hiện ra vô cùng xuất sắc trên người Tần Tỏa.

Mặc kệ thế nào, dù sao cũng là huynh đệ. Hai người gặp mặt, nhớ lại các chuyện trên Huyền Đảo khi trước, đều thổn thức không thôi.

Tần Lập gặp lại bốn vị lão gia tử ở Tần Gia Bảo, hôm nay đều đã tu luyện đến cảnh giới rất cao, có bọn họ ở đó, cũng đảm bảo thực lực chính thê của Tần Gia Bảo.

Các con cháu Tần thị năm xưa do Tần Lập tự tay huấn luyện qua, hôm nay đều trở thành các trụ cột, đảm nhiệm các chức trọng yếu trong toàn bộ Tần gia.

Tới cảnh giới như Tần Lập hiện giờ, đã không cần phải nói áo gấm về làng nữa.

Ngược lại các vãn bối trẻ tuổi bên trong Tần Gia Bảo, rất hiếu kỳ đối với vị nhân vật truyền kỳ Tân thị gia tộc, đều chạy tới nhìn xem.

Tần Lập để Thượng Quan Thi Vũ lấy ra rất nhiều đan dược, chia cho bọn họ. Người trẻ tuổi, Đại Bỉểu cho Tương lai, Tần Gia Bảo này cũng lưu lại không ít hồi ức của Tần Lập.

Hôm nay lại đều trở thành lịch sử.

Sau một phen náo nhiệt, Tần Lập dẫn theo một đoàn người, hư không hoành độ trở về nơi cực Tây.

Tần Tỏa đứng trên mặt đất, nhìn theo bọn họ rời đi, sau lưng hắn là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, lúc này bổng nói:

- Phụ thân, nếu như năm đó ngài theo Tần Lập thúc thúc gia nhập môn phái Viêm Hoàng, thực lực Tần gia sẽ mạnh hơn hôm nay chứ?

Tần Tỏa quay đầu lại nhìn nhi tử, vị thiên tài trẻ tuổi nhất Tần Gia Bảo hôm nay, hai mươi bảy tuổi đã đột phá đến cảnh giới Phá Toái Hư Không, là kiêu ngạo của toàn bộ Tần Gia Bảo.

Khẽ cười cười, nói:

- Trên đời này, không có nếu như! Chúng ta hiện giờ cũng rất tốt, không phải sao?

Người thanh niên như hiểu như không gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn phía đoàn xe Kim Giác Thiên Mã biến mất, vẫn mang theo vài phần hâm mộ.

Tần Tỏa khẽ than một tiếng, xoay người trở về, thần sắc cô đơn, bóng lưng có chút hiu quạnh.

Đoàn người Tần Lập trở về Viêm Hoàng Viêm Hoàng, Tần Lập liền gọi các thê tử tới bên cạnh mình, sau đó nói:

- Huynh muốn đi nơi Thần Vực!

- Chúng ta cũng đi!

Các cô gái không hề do dự, đồng thanh lên tiếng.

Tần Lập gật đầu, hiện lên ánh mắt kiên nghị, nói:

- Gọi mấy người Hô Diên Kiêu Dưởng tới đây!

- Muốn đi nơi Thần Vực? Tốt, chúng ta đã đợi không kịp nữa! Đợi nhiều nămnhư vậy, rốt cuộc phải đi chỉnh đám khốn kia rồi?

Tiếng nói Hô Diên Kiêu Dưởng truyền tới từ thật xa bên ngoài.

Ngọc Châu vẫn lạnh lùng như trước, Kiền Kính vẫn trầm mặc, Mạc Bắc vác lang nha bông, hùng hổ đi vào, Hạ Văn Vũ phe phây chiếc quạt, cười hì hì nói:

- Rốt cuộc muốn đánh rồi sao?

Trong mắt những người này, tất cả đều lóe lên hào quang hưng phấn. Năm mươi năm tu luyện, là vì cái gì? Năm đó bị Liên quân Thần Vực áp chế, ép tới mức gần như không thở nổi.

Trơ mắt nhìn một mình Tần Lập chắn ở phía trước, trong lòng những người này ai mà dễ chịu được?

Mấy năm nay khắc khổ tu luyện, bọn họ đang chờ, chính là ngày hôm nay!

Tần Lập nhìn thoáng qua mọi người, sau đó gật đầu, nói:

- Từ Nhất Địa, đến Cửu Địa, chúng ta từng nhà từng nhà...đánh sang đó!
Bình Luận (0)
Comment