Duy Ngã Độc Tôn

Chương 90

Thân thể Tần Hằng Thiên chậm rãi hạ xuống phía dưới.

Sư tử vồ thỏ phải dùng toàn lực. Làm võ giả có được thực lực Thiên cấp, kinh nghiệm vô cùng phong phú, Tần Hằng Thiên càng thêm rõ ràng đạo lý này. Ngoài miệng dù mắng rất dữ, nhưng lão không bởi vậy mà không để Tần Lập vào mắt. Có thể chạy trốn tròn một ngày dưới hai võ giả Thiên cấp truy sát, sẽ là loại người đơn giản sao?

- Đi ra đây cho lão tử! Tiểu quỷ nhát gan! Thằng nhãi con! Thằng khốn nạn! Tiểu súc sinh!

Tần Hằng Thiên đã tiến vào Thiên cấp từ trăm năm trước, thực lực hiện tại càng đạt tới Thiên cấp bậc sáu, cường giả hàng thật giá thật. Nhưng tính tình bản thân cho tới giờ lại chưa từng thay đổi, cũng không bởi vì bế quan trăm năm mà có chút văn nhã, ngược lại càng già càng cố chấp!

Trong rừng rậm đen kịt yên tĩnh, khắp nơi vang vọng tiếng nói của Tần Hằng Thiên. Thời gian một ngày truy đuổi ra gần ngàn dặm, nhiệt độ nơi này phải cao hơn thành Hoàng Sa không ít. Dù ngay cả trong rừng rậm, khắp nơi cũng tràn ngập không khí nóng ẩm, khiến cho Tần Hằng Thiên trọc đầu có chút khó chịu.

Làm sao có thể? Làm sao có thể? Trong đầu Tần Hằng Thiên tràn đầy dấu chấm hỏi. Tên võ giả cấp thấp dao động nguyên lực rất yếu này, làm sao có thể đột nhiên biến mất bóng dáng trước mí mắt mình được?

Trong lòng nghĩ vậy, Tần Hằng Thiên đứng yên ở đó phóng ra thần thức cường đại, trong phương viên vài trăm thước đều không thoát khỏi linh giác của hắn. Nhưng hết lần này đến lần khác, lại không cảm thụ được một chút dấu hiệu có người tồn tại.

Điều này làm cho Tần Hằng Thiên bỗng nhiên sinh ra một cảm giác sau lưng phát lạnh. Không phải sợ hãi, lão già này sống vượt quá hai trăm tuổi, còn không đến mức không có tiền đồ lại đi sợ hãi một võ giả thực lực còn xa không bằng mình. Nhưng mà lần này, một người sống sờ sờ cứ như thể biến mất vào hư không, cái này cũng quá quỷ dị đi chứ!

Giống như là ném một hòn đá vào trong một vũng bùn, ngay cả một cái bong bóng cũng không nổi lên, đã bị nuốt mất.

Thanh kiếm chẳng biết bao nhiêu năm chưa từng động tới, rốt cuộc bị Tần Hằng Thiên chậm rãi rút ra từ sau lưng.

Bóng đêm như nước, hàn quang lóe ra từ bảo kiếm, giống như ánh mắt Tần Hằng Thiên: phẫn nộ mà lạnh băng!

Lão bỗng nhiên có một loại cảm giác: bản thân như một kẻ hề trên sân khấu, bị một tiểu tử tuổi còn không bằng số lẻ của mình đùa bỡn quay tròn, sau đó nhìn hắn khù khờ khó chịu đứng trong rừng cây này.

Nguyên lực toàn thân tràn sang thân kiếm, quét ngang phía trước!

Một đạo kiếm mang sáng rực lửa đỏ theo một kiếm của Tần Hằng Thiên kéo dài ra hơn một trượng, xoay chuyển một vòng quanh người Tần Hằng Thiên!

Ban đêm vạn vật yên tĩnh, trong rừng rậm ẩm ướt, bất chợt vang lên một hồi tiếng nổ ầm đùng sột soạt. Những cây cổ thụ mấy trăm năm, nháy mắt gãy đổ ầm ầm!

Ầm ầm ầm ầm!

Theo Tần Hằng Thiên thực sự thi triển ra một thân bản lãnh của mình, oai phong võ giả Thiên cấp cũng hoàn toàn bày ra. Chỉ trong chốc lát, trong vòng phương viên trăm mét toàn một đống hỗn độn!

Dù ngay cả mặt đất cũng bị đánh ra những đám hố sâu!

- Đi ra! Ngươi ra đây cho ta!

Tần Hằng Thiên rống giận một tiếng, mỗi lần gầm lên phẫn nộ, đều kèm thêm một chiêu kiếm hung tàn đánh ra ngoài.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tần Lập rốt cuộc tận mắt thấy được chiến kỹ cao cấp ở trong tay cường giả Thiên cấp, khác biệt cỡ nào so với trong tay võ giả Huyền cấp!

Quả thật đúng là uy thế kinh thiên mà!

Lúc này khoảng cách Tần Lập với Tần Hằng Thiên không đủ năm trăm thước, ngồi trên một gốc đại thụ mọc đầy lá xanh, thi triển Quy Tức đại pháp phong bế tất cả kinh mạch trên dưới toàn thân. Nếu không phải Tần Lập muốn xem hành động của Tần Hằng Thiên, ngay cả nhịp tim của hắn cũng có thể ngừng lại. Còn hiện giờ, cứ cách một hồi lâu mới chậm rãi nhảy lên một chút, trừ khi là cường giả Phá Thiên cảnh, bằng không căn bản không phát hiện được bóng dáng của hắn!

Sử dụng chiêu này, Tần Lập cũng là bị buộc bất đắc dĩ. Quy Tức đại pháp, là lão đạo sĩ truyền thụ cho hắn ở kiếp trước, dùng chiêu này đã mấy lần Tần Lập thoáng gặp qua thần chết. Kiếp này vẫn là sử dụng lần đầu tiên, mà đối tượng lại là một võ giả Thiên cấp siêu cường!

Tần Hằng Thiên ở đối diện, trong lòng Tần Lập thật không có một chút phần thắng. Nếu là một võ giả Địa cấp thì sợ rằng Tần Lập đã sớm nhảy ra, để cho Ẩm Huyết Kiếm chân chính uống máu.

Tần Hằng Thiên tỉ mỉ tìm tòi khu vực mình tàn phá cả nửa buổi, nhưng vẫn không phát hiện ra được tung tích Tần Lập, không khỏi bắt đầu có chút gấp gáp nóng nảy. Bởi vì dưới thần thức của hắn, Tần Lập căn bản không có khả năng chạy ra quá xa, như vậy nhất định hắn vẫn còn trốn ở một chỗ ở gần đây!

- Ngươi đã trốn kỹ, như vậy ta liền hấp dẫn ngươi ra. Tần gia gia ta kể chuyện xưa, là tuyệt nhất thiên hạ! Ta cũng không tin nghe xong cố sự của ta, ngươi sẽ không có một chút dao dộng tâm tình nào!

- Hắc, tiểu tử! Ta kể chuyện xưa cho ngươi đi.

- Ngươi có biết không, năm xưa Tần gia gia ta là làm cái gì?

Tần Hằng Thiên vừa dò xét xung quanh, vừa cười khặc khặc quái dị nói.

- Tổ tiên Tần gia năm đó - cũng là phụ thân của ta, chỉ là một đồ tể bình thường, mở một quán rượu nhỏ trên trấn Hoàng Sa phục vụ cho các thợ săn lui tới. Có một lần, một thợ săn rất cường đại có thực lực Thiên cấp tiến vào khu Tuyệt Sát - một trong bốn đại hiểm địa. Cửu tử nhất sinh, lấy ra được vài bản chiến kỹ thượng cổ, còn có tâm pháp nguyên lực, nhưng lại bị nội thương rất nặng. Lúc trở về, hắn tới ở chỗ Tần gia ta. Bị cha ta, kẻ đồ tể thoạt nhìn khù khờ kia dùng một bao thuốc mê liều cao, cộng thêm một thanh đao róc xương, róc từng mảnh cho đến chết!

Tần Hằng Thiên cười rất đắc ý:

- Ha ha ha, khi đó ông ta còn để ta cùng đệ đệ ở bên cạnh nhìn. Nhìn phụ thân từng đao từng đao, giống như giết lợn, từng chút một lóc thịt trên người gã cường giả kia xuống. Hắc hắc, lúc đó ta còn buồn bực, bình thường phụ thân giết lợn thì hai ba nhát là đã đứt đôi, làm sao gã võ giả kia lại tốn thời gian nhiều như vậy? Hiện giờ ta mới hiểu được, thì ra thân thể võ giả Thiên cấp quá sức cứng cỏi, đao kiếm bình thường căn bản khó có thể thương tổn. Chẳng qua hắn vẫn chết, một đời cường giả không chết ở hiểm địa, lại chết uất ức dưới đao của một kẻ đồ tể. Ha ha ha ha!

Tần Hằng Thiên cười to điên cuồng, trên mặt lại không có một chút ý cười!

Trong nháy mắt này thần thức của hắn đề cao đến đỉnh, chỉ cần đối phương có một chút dao động tình cảm nào hắn lập tức sẽ có phát hiện. Tuy nhiên, đối phương kiên trì tốt hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.

Tần Hằng Thiên nói tiếp:

- Ngươi biết vì sao phụ thân ta lại giết hắn không? Một đồ tể bình thường, căn bản không hiểu được các loại tâm pháp chiến kỹ gì đó quý giá bao nhiêu, hơn nữa khi đó thành Hoàng Sa còn rất hoang vắng, không có bao nhiêu hộ gia đình. Cường giả Thiên cấp kia lúc tới đây liền ở tại nhà của ta, nhưng cười nhạo phụ thân ta là kẻ kém trí, luôn quát bảo cha ta, sai khiến như một nô lệ! Kết quả, hắn đã chết. Người thanh niên, ngươi nói cái này có tính là báo ứng hay không? Ta thề, nếu như hiện giờ ngươi đi ra, giao ra bảo vật lấy được từ di tích cổ hồ Phượng Hoàng, ta tuyệt không làm khó dễ ngươi. Ngược lại còn tặng ngươi phú quý ngập trời!

Tần Hằng Thiên thè lưỡi liếm liếm môi, đi về hướng Tần Lập ẩn thân.

- Nếu như ngươi nhất mực kiên trì, cho rằng có thể thoát khỏi ta tra xét, một khi bị ta tìm được, hắc hắc. Tên võ giả Thiên cấp kia chính là tấm gương của ngươi! Ta sẽ lóc từng khối từng khối, từng chút từng chút thịt trên người của ngươi xuống. À, đừng đánh giá thấp tay nghề của ta nha, ta cũng đã học cùng cha ta hai mươi năm cơ đấy! Còn nữa, trên người của ta còn có muối đây. Ha ha ha!

Tần Lập trốn ở trên cây, trong lòng chửi ầm lên: lão biến thái, lão súc sinh, lão quỷ quái!

Nếu không phải lúc này Tần Lập thi triển Quy Tức đại pháp, Tần Hằng Thiên nói những lời này thật đúng là sẽ khiến Tần Lập muốn ói ra. Bởi vì hắn nói thật sự quá ghê tởm, bất cứ một người bình thường nào nghe xong thì tâm tình đều sẽ có chút dao động. Bởi vì một chút tình tiết oán hận như thế, lại hung ác lăng trì người ta đến chết. Kẻ có thể hoàn toàn thờ ơ, chỉ sợ cũng chỉ có sát thủ biến thái máu lạnh cùng người chết mới làm được.

Lúc này Tần Hằng Thiên cũng đi mệt rồi, bước tới phía dưới gốc đại thụ che trời Tần Lập ẩn thân, dựa vào thân cây lấy ra túi nước ừng ựng mấy ngụm nước. Con mắt lại láo liên xung quanh, kỳ vọng có thể phát hiện một chút dị thường.

Tuy nhiên vẫn khiến hắn thất vọng, trải qua một hồi lăn qua lăn lại, gần chỗ này ngay cả một con sâu cũng không thấy, rừng rậm yên ắng tới mức dọa người.

- Hắc hắc, chuyện cũ vừa rồi không dễ nghe, ta lại nói cho ngươi nghe một bí mật nhé. Xem chừng ngươi cũng là đệ tử nhà nào ở thành Hoàng Sa, tuy rằng lão phu chưa thấy qua ngươi, nhưng ngươi quen thuộc hồ Phượng Hoàng như vậy thì không phải người bên ngoài mới phải. À, nếu là như thế thì lão phu kể cho ngươi một chuyện. Nói cái gì đây? Được rồi, hơn ba mươi năm trước, lúc lão phu ngẫu nhiên xuất quan, phát hiện Tần gia ta đã hết sức phồn vinh, có được cơ nghiệp khổng lồ như vậy. Nếu như phụ thân ta có thể thấy được cảnh tượng hôm nay, dưới chín suối cũng có thể nhắm mắt. Chẳng qua lão phu lại phát hiện, Tần gia lại có rất nhiều trẻ con. Lão phu thật cao hứng mà, con cháu đầy đàn, đây là chuyện tốt!

Giọng nói của Tần Hằng Thiên trầm thấp, thanh âm tràn ngập từ tính, đúng như hắn nói, đích thật là một cao thủ kể chuyện xưa. Còn Tần Lập, cũng vui vẻ ở trên đỉnh đầu nghe hắn kể chuyện phiếm.

- Nhưng vừa hỏi lại mới biết được, mẹ nó thì ra những đứa trẻ này phần lớn đều là cướp tới! Thằng ranh con Tần Hoành Viễn kia, thật đúng là di truyền truyền thống tốt đẹp của Tần gia ta mà! Trong đó có một đứa bé gái, hồng hào mềm mịn, lớn lên thật là quá khả ái! Lão phu vừa nhìn liền ưa thích. Hắc hắc! Đừng nhìn lão phu đã hai trăm tuổi, nhưng phương diện kia vẫn còn rất mạnh!

Tần Hằng Thiên cười dâm đãng vài tiếng, đồng thời càng buông thần thức ra ngoài. Nếu đối phương là đệ tử thành Hoàng Sa, không có khả năng một chút hứng thú với chuyện này cũng không có!

- Vẫn không có động tĩnh!" Trong lòng Tần Hằng Thiên thầm mắng vài câu, nói tiếp.

- Lão phu đã nghĩ, con bé này nếu lớn đến hơn hai mươi tuổi, khẳng định là mỹ nhân tuyệt sắc! Vì vậy lão phu liền nói hắn lưu lại con bé này cho lão phu. Ai biết, thằng ranh con kia lại nói đó là để sau này dâng lên cho Hoàng đế, để cho Tần gia một bước lên mây. Hắn tìm kiếm rất lâu mới tìm được một đứa bé gái thiên tư tuyệt thế như vậy. Con mẹ nó, có thứ tốt không biết giữ lại cho lão tổ tông, ngược lại còn muốn tặng cho Hoàng đế hưởng dụng. Lão phu rất tức giận, chẳng qua cái này cũng là vì Tần gia, lão phu cũng nhịn thôi.

Tần Hằng Thiên lại không biết, hắn trong lúc vô ý lộ ra một đoạn lời nói này, đã làm Tần Lập cả kinh trợn mắt há mồm. Hơn nữa nghe ngữ điệu vô sỉ của hắn, một lão quái vật hơn hai trăm tuổi đang ở dưới ý dâm mẫu thân của Tần Lập, lửa giận trong lòng liền bốc cháy hừng hực. Tần Lập thật sự có một loại xúc động giải thoát khỏi Quy Tức đại pháp, một kiếm chém chết lão súc sinh này.

Tần Hằng Thiên căm tức bực bội nói:

- Kết quả lần này lão phu xuất quan, thằng ranh Tần Hoành Viễn kia lại nói ả đê tiện kia bỏ nhà theo trai, còn sinh ra một thằng con hoang! Hơn nữa từ trong lời nói, còn rất có ý vị nói tốt cho ả đê tiện kia. Buồn cười, thật đúng là coi nó như con gái rồi sao? Hừ! Con mẹ nó, thật sự là buồn cười! Thật là tức chết lão phu! Sớm biết như vậy, năm đó lão phu nên hưởng thụ đồ đê tiện kia trước...

- Hưởng thụ con mẹ ngươi!

Một tiếng rống giận kinh thiên, một đạo kiếm khí tuyệt thế, từ trên cao giáng thẳng xuống đầu Tần Hằng Thiên bên dưới!
Bình Luận (0)
Comment