Duy Ngã Độc Tôn

Chương 942

Lúc này Hà Đan Đằng mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này đã hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của hắn, tiếp đó nghe đến tin tức truyền từ bên ngoài, xác định phụ thân cũng giống như Khổng Tước Tiên Tử, bị bộ tộc Quỷ Mị đoạt xác. Nhưng cũng nghe nói Tần Lập cứu được Khổng Tước Tiên Tử, bức ra bộ tộc Quỷ Mị kia, còn Khổng Tước Tiên Tử vẫn bình yên vô sự.

Cha con nặng tình, Hà Đan Đằng quyết định đi cầu xin Tần Lập, cứu phụ thân một mạng, vì vậy chuẩn bị chạy ra khỏi môn phái. Không ngờ rằng hắn đường đường là Thánh tử Lang Gia Thần Giáo, một đường trốn chết gian khổ như thế. Dọc theo đường đi, Hà Thanh Tùng phái ra vô số người thập sát hắn. May là trên người Hà Đan Đằng cũng có không ít bảo vật, một đường huyết chiến, rốt cuộc chạy trốn đến Lang Gia Thần Thành, cả người cũng gần như sụp đổ rồi.

Sau khi nói những chuyện xảy ra ở Lang Gia Thần Giáo cho Tần Lập, Hà Đan Đằng rốt cuộc không chịu được, ngất đi.

Sắc mặt Thủy Sinh Liên cùng đều trở nên nghiêm trọng, ngay cả Thủy Hồng Lăng luôn luôn hoạt bát sáng sủa cũng không quấy rối, yên tĩnh đứng sang một bên.

Tần Lập thoáng nhìn sang Thủy Sinh Liên, nói:

- Xem ra, tổ phụ muội cùng sư phụ huynh mở ra phong ấn di tích thần bí kia, thật là làm đúng. Nếu không, một khi chuyện này bộc phát ra, sợ rằng kết quả sẽ càng thêm nguy hiểm.

Thủy Sinh Liên gật đầu nói:

- Chuyện khẩn cấp trước mắt, là làm sao để giải quyết chuyện này. Nếu như không thể giải quyết, e rằng cả Lang Gia Đại Lục sẽ nguy hiểm mất.

Tần Lập nói:

- Số lượng bộ tộc Quỷ Mị cũng không nhiều lắm, huynh tin tưởng còn có rất nhiều người đang bị che mắt. Cho nên, trước tiên chúng ta phái tuyên dương chuyện này ra ngoài, để cho mọi người đều biết chân tướng sự thật. Mặc kệ họ có tin hay không, chúng ta đều phải làm như thế.

Thủy Sinh Liên gật đầu:

- Yên tâm, chuyện này cứ giao cho muội, bọn họ sẽ tin tưởng, bị bộ tộc Quỷ Mị phụ thân hẳn vẫn là số ít, bên trong siêu cấp đại phái còn có rất nhiều nhân vật tiền bối hoá thạch sống chân chính tồn tại từ siêu cổ đến nay vẫn chưa đứng ra. Cho nên, dù là bộ tộc Quỷ Mị gây ra một chút nhiễu loạn, nhưng không đến mức chân chính hủy diệt căn cơ Lang Gia Đại Lục, chỉ là chúng ta cần phải chặn chuyện này trước.

Thủy Hồng Lăng nói:

- Tỷ tỷ, vậy muội sẽ làm gì?

Thủy Sinh Liên cưng chiều nhìn muội muội:

- Chỉ cần muội thành thành thật thật ở trong này, không cần đi đâu là được rồi.

Thủy Hồng Lăng cong môi nhỏ, có chút bất mãn tỷ tỷ an bài mình, cảm thấy mình cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.

- Được rồi, chuyện này cứ giao cho muội đi làm, bây giờ huynh lập tức đi Lang Gia Thần Giáo một chuyến. Mặc kệ thế nào, cũng phải cứu ra Phượng Hoàng.

Ở trước mặt Thủy Sinh Liên, Tần Lập cũng không muốn che giấu điều gì, Hoa Phượng Hoàng vì mình trả giá rất nhiều, dù là bỏ qua tình yêu nam nữ, giữa hai người vẫn có tình bằng hữu, cũng khiến Tần Lập nhất định cứu nàng!

- Được rồi, chú ý an toàn của huynh!

Thủy Sinh Liên sóng mắt như nước, nhìn vào Tần Lập:

- Nhất định phái phải trở về nguyên vẹn tốt lành đấy!

- Muội ở nhà chờ huynh!

Thủy Hồng Lăng ở cạnh nói.

- Nhất định!

Tần Lập nói xong, xoay người ra ngoài.

Toàn Lang Gia Đại Lục khổng lồ, đã mất đi an bình ngày xưa, các lời đồn bay đầy trời người người cảm thấy bất an, một trận lốc xoáy rất lớn dường như đang hình thành.

Những nơi Tần Lập đi qua, đều cảm nhận được bầu không khí này. Xem ra, Kiếm Trần Lão tổ đã chuẩn bị không biết bao nhiêu năm, một khi phát động liền như sấm sét ngàn quân, khí thế không thể đỡ.

Bầu không khí ngưng trọng đến mức ngay cả Tần Lập cũng cảm thấy áp lực, chẳng qua động tác Thủy Sinh Liên cũng rất nhanh, lời đồn Kiếm Trần Lão tổ là thủ lĩnh bộ tộc Quỷ Mị cũng bắt đầu truyền ra.

Rất nhiều người đều âm thầm thở dài, nói không ngờ tới trưởng giả vang danh khắp Lang Gia Đại Lục lại là loại người tà ác như vậy. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người không tin thậm chí còn khắc khẩu ra tay với người tin tưởng. Nhưng mặc kệ thế nào, tin tưởng cũng được, không tin cũng được, đều đã chôn xuống một hạt mầm trong lòng, bắt đầu cẩn thận với người ở bên cạnh.

Tần Lập tiến vào mảnh núi non chỗ Lang Gia Thần Giáo, rõ ràng cảm giác được sâm nghiêm ở nơi này. Gần như bất kỳ một chỗ nào cũng có thể thấy được thủ vệ Lang Gia Thần Giáo, các thủ vệ này không dám có chút lười biếng, tận chức tận trách tuần tra, cũng không dám có bất cứ thảo luận vụn trộm gì, hiển nhiên, Hà Thanh Tùng hẳn là thông qua thủ đoạn máu tanh, chấn nhiếp tất cả người ở Lang Gia Thần Giáo.

Tần Lập có chút không rỏ, tới lúc này rồi mà vì sao nội tình trong truyền thuyết, những nhân vật tiền bối hoá thạch sống tồn tại từ thời đại siêu cổ đến nay còn chưa xuất hiện. Lẽ nào cứ mặc kệ cho những người như Hà Thanh Tùng, biến một siêu cấp đại phái như Lang Gia Thần Giáo trở thành chướng khí mù mịt?

Bằng cảnh giới Tần Lập hiện giờ, tiềm hành tiến vào Lang Gia Thần Giáo, căn bản không có ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Cho nên, hắn liền to gan lớn mật trực tiếp xông vào khu vực hạch tâm Lang Gia Thần Giáo!

Có thể ở tại chỗ này, trên cơ bản đều là đại nhân vật nắm giữ quyền thế Lang Gia Thần Giáo hôm nay. Chẳng qua, có chút khác biệt với không khí bình tĩnh ngày xưa, khu vực này hiện giờ gần như có rất ít người hoạt động.

Thần thức Tần Lập đảo qua, phát hiện rất nhiều sân viện đều là trống không, vẫn còn có thể ngửi được một cổ máu tanh nhàn nhạt.

Hà Thanh Tùng đủ ác độc mà!

Trong lòng Tần Lập cảm thán một tiếng, hiển nhiên rất nhiều người vốn ở nơi này, hẳn là tâm phúc của Hoa Anh Hùng, căn bản không thể nào đầu nhập vào Hà Thanh Tùng. Vì vậy, toàn bộ những người này bị Hà Thanh Tùng tẩy trừ sạch, những người còn lại hắn đều là người ngã sang hướng Hà Thanh Tùng.

Gần đây tâm tình Trường Tôn Bình thật không tốt, vốn hắn là thủ hạ tâm phúc của Hà Thanh Tùng, theo Hà Thanh Tùng đã nhiều năm, là loại người có thể tùy lúc liều mạng vì Hà Thanh Tùng.

Nhưng như thế cũng không có nghía là hắn có thù hận gì với Giáo chủ Hoa Anh Hùng, còn có ở giữa những cao tầng Lang Gia Thần Giáo bị Hà Thanh Tùng chém giết, có rất nhiều người vốn là bạn tốt tri kỷ với Trường Tôn Bình.

Hắn không rõ, vì sao đang êm đẹp, Phó giáo chủ đại nhân lại biến thành như thế, Giáo chủ Hoa Anh Hùng cũng không có chỗ nào xin lỗi hắn. Tuy nói Hoa Phượng Hoàng cùng Tần Lập kia mắt đi mày lại, làm cho trong lòng Trường Tôn Bình không thích, nhưng như thế cũng chưa đến mức tạo phản chứ?

Làm cho Trường Tôn Bình khó có thể giải thích được, là Hà Đan Đằng nhi tử của Hà Thanh Tùng, đường đường Thánh tử Lang Gia Thần Giáo, lại bỏ trốn ra ngoài!

Vì sao hắn muốn chạy trốn? Lui một vạn bước, dù là Hà Thanh Tùng phát động chính biến lật đổ Hoa gia thống trị Lang Gia Thần Giáo, chức Giáo chủ ngày sau nhất định sẽ rơi xuống người Hà Đan Đằng, vì sao hắn lại chạy trốn chứ?

Lẽ nào chân tướng quả thật như lời đồn bên ngoài, rất nhiều nhân vật cao tầng siêu cấp đại phái đều bị bộ tộc Quỷ Mị đoạt xác phụ thân? Phó giáo chủ Hà Thanh Tùng cũng thế, là một thành viên bộ tộc Quỷ Mị?

Nhìn phòng ốc trống rỗng cũng không khí tràn ngập mùi máu tanh, nhớ đến những bằng hữu đã chết đi, mới lúc trước còn nâng ly cười nói, mà nay đã vĩnh viễn cách biệt, tâm tình Trường Tôn Bình trở nên cực kỳ tồi tệ.

Hắn không muốn nghĩ nhiều những chuyện này, cũng không dám nghĩ nhiều, lỡ như Hà Thanh Tùng thật là thành viên bộ tộc Quỷ Mị, hắn sẽ đi lên con đường nào?

Hiện giờ Trường Tôn Bình đã là Phó giáo chủ Lang Gia Thần Giáo, sau khi Hà Thanh Tùng lên đài, liền lập tức nâng Trường Tôn Bình là trưởng lão cao cấp đặt vào vị trí Phó giáo chủ, nhưng Trường Tôn Bình lại không có một chút cảm giác vui sướng.

Tuy nói không muốn suy nghĩ, nhưng trong đầu cứ luôn vang vọng tiếng rống giận của bằng hữu trước khi chết.

- Ngươi không phải Hà Thanh Tùng, ngươi là bộ tộc Quỷ Mị!

- Cha đã trở về.

Một tiếng nói nhu hòa cắt đứt Trường Tôn Bình suy tường, một cô gái ôn nhu xinh đẹp mỉm cười đi đến đón hắn.

Không biết vì sao, trong nháy mắt này, trong đầu Trường Tôn Bình bỗng nhiên dâng lên một cổ cảm giác không chân thực. Hắn nhớ đến một chuyện cũ mấy trăm năm trước.

Nữ nhi Trường Tôn Nhu của hắn cùng một đám sư huynh muội trong môn phải đi ra ngoài lịch lãm, gặp phải thú tu khủng bố, thực lực đã đạt đến cảnh giới Thần Vương. Còn dám Đệ tử trẻ tuổi chỉ có cảnh giới Thánh Chủ căn bản không thể nào là đối thủ với đối phương, lập tức tử thương thảm trọng.

Lúc Trưởng Tôn Nhu đưa trở về, cũng đã hấp hối chỉ còn một hơi, hôn mê trên giường tròn một tháng, sau khi tỉnh lại thì tính tính trở nên thay đổi lớn, vốn tính cách kiêu ngạo vô cùng, hoàn toàn biến mất không thấy, trở nên ôn nhu lại hiếu thuận.

Lúc đó Trường Tôn Bình còn rất vui mừng, cho rằng đây là do nữ nhi đại nạn không chết, thoáng cái trở nên thành thục, hiểu được quan tâm hiếu thuận. Nhưng vừa rồi, trong đầu Trường Tôn Bình bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ: nữ nhi của ta, có thể cũng bị bộ tộc Quỷ Mị phụ thân đoạt xác hay không?

Ý nghĩ này chỉ chợt lóe trôi qua, nhưng làm cho Trường Tôn Bình hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, tiếp đó lại cười tự giễu, thầm nghĩ: Nữ nhi của ta đến giờ vẫn là cảnh giới Thánh Chủ đỉnh, bộ tộc Quỷ Mị làm sao có thể bám lên thân thể của nàng được?

- Cha, cha có mệt không, nữ nhi đã chuẩn bị cho cha món ăn mà cha thích nhất.

Trường Tôn Nhu giọng êm dịu nói.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trường Tôn Bình thở phào một cái, quyết định không nghĩ đến vấn đề này nữa. Nếu tiếp tục như thế, mình còn không tan vỡ mất, nghi thần nghi quy khắp nơi, thậm chí hoài nghi cả người nhà của mình.

Sờ sờ đầu nữ nhi, Trường Tôn Bình hiền lành nói:

- Nữ nhi ngoan, cha thích con nhất!

- Nữ nhi cũng thích cha nhất!

Trưởng Tôn Nhu sắc mặt nhu thuận nói, xoay người dọn thức ăn cho Trường Tôn Bình. Nhưng Trường Tôn Bình lại không thấy được, khóe miệng nữ nhi đưa lưng về phía mình đang hiện lên một tia cười lạnh mia mai.

- Giáo chủ nói nếu như ngươi sinh ra dị tâm, lập tức giết chết ngươi! Bây giờ xem ra ngươi còn chỉ mới do dự. Hì hì hì, người cha tốt của ta ơi, ngàn vạn lần đừng làm cho nữ nhi này thất vọng nha!

Trong lòng Trường Tôn Nhu ngẫm nghĩ, muốn bước về phía phòng bếp.

Đột nhiên cảm giác đường đi bị chặn Trường Tôn Nhu ngẩng đầu, phát ra một tiếng kinh hô:

- Ngươi là ai?

Một người thanh niên như dung hợp một thể cùng thiên địa. lẳng lặng đứng trước mặt nàng, dường như đã đứng ở đây thật lâu. Nếu không phải vừa lúc ngăn cản lối đi của nàng, Trường Tôn Nhu thậm chí còn không nhận ra người này tồn tại.

Trường Tôn Bình ở trong phòng vụt một cái xuất hiện ở cửa, sắc mặt kinh ngạc nhìn thanh niên tướng mạo anh tuấn, nhưng dường như hợp thành một thể cùng thiên địa, trầm giọng quát hỏi:

- Các hạ là ai?

Tần Lập cười khẽ:

- Ta là Tần Lập.

- Cái gì?

Hai người Trường Tôn Bình cùng Trường Tôn Nhu gần như đồng thời kinh hô, đồng thanh nói:

- Ngươi chính là Tần Lập?

Tần Lập gật đầu, sau đó nói với Trường Tôn Bình:

- Có phải là ngươi rất kỳ quái, nữ nhi của ngươi làm sao lại không giống với trước kia?

Trường Tôn Bình ánh mắt chợt co rụt lại, lạnh lùng nói:

- Người đang nói gì, ta nghe không hiểu.
Bình Luận (0)
Comment