Duy Ngã Độc Tôn

Chương 946

- Vậy hiện giờ bá phụ có tính toán gì không?

Tần Lập hỏi.

Thần sắc Hoa Anh Hùng có phần đau thương, nói:

- Không ngờ tới bộ tộc Quỷ Mị khí thế hung hăng, mấy siêu cấp đại phái lại không có ai tránh được. Ta coi như may mắn, Lang Gia Cổ Giáo cùng Lang Gia Bách Gia Phái đều bất hạnh hơn cả ta. Nhưng ngay cả như thế, ngoại trừ Phượng Hoàng, tất cả người thân của ta đều bị Hà Thanh Tùng chém giết, mặc kệ người này có phải là bộ tộc Quỷ Mị hay không, ta sẽ không bỏ qua cho hắn. Cho nên, ta muốn chờ tĩnh dưỡng tốt thương thế, phải đi báo thù. Bất luận thế nào, cũng không thể để Lang Gia Thần Giáo rơi vào trong tay bọn chúng, người thân của ta càng không thể chết uổng phí!

Hoa Phượng Hoàng ở bên cạnh yên lặng rơi lệ, lúc này tất cả huynh đệ tỷ muội, tất cả người thân của nàng đều bị Hà Thanh Tùng chém giết. Mặc dù thường ngày quan hệ giữa nàng cùng những người thân kia cũng không tốt lắm, nhưng người thân chính là người thân, máu mủ tình thâm, bây giờ đã cách biệt trời đất. Trước kia dù tình cảm không tốt, cũng sẽ quên đi, chỉ nhớ đến bọn họ là được.

Tần Lập gật đầu, đột nhiên hỏi:

- Nghe nói nội tình bên trong bốn siêu cấp đại môn phái đều vô cùng hùng hậu, đều có rất nhiều nhân vật tiền bối hoá thạch sống chân chính tồn tại từ thời đại siêu cổ đến nay. Môn phái xảy ra chuyện lớn như thế, lẽ nào bọn họ cứ khoanh tay đứng nhìn hay sao?

Hoa Anh Hùng cười khổ nói:

- Khoanh tay đứng nhìn cũng chưa chắc, chỉ là, ta căn bản không thể nắm giữ được tung tích những người này. Tuyệt đại đa số bọn họ đều không ở trong môn phái, đều đã nhìn nhạt đến cực hạn với những quyền lực tài phú thân tình kia, nói tới, những nội tình này đã không còn tính là nội tình Lang Gia Thần Giáo nữa, nói cho chính xác, hẳn phải tính là nội tình Lang Gia Đại Lục! Chỉ cần Lang Gia Đại Lục không tan vỡ, bọn họ sẽ không ra tay.

Tần Lập nghe vậy, không nhịn được thở dài, thầm mắng: sớm biết là thế mà, những siêu cấp đại phái này làm sao đột nhiên xảy ra biến cố lớn đến thế, nhưng lại không có một chút chuẩn bị về sau. Hóa ra là những nội tình kia, đều chỉ là những siêu cấp đại phái này tự tô son trát phấn cho mình, một loại thủ đoạn dát vàng lên mặt mà thôi.

Ba người lại hàn huyên một hồi, Tần Lập đem những chuyện xảy ra gần đây ở bên ngoài nói cho bọn họ nghe, Hoa Anh Hùng thổn thức không thôi, khẽ thở dài:

- Không ngờ Khổng Tước Tiên Tử cũng bị bộ tộc Quỷ Mị phụ thân, may là được hiền chất cứu vớt, hiền chất thật là công đức vô lượng mà!

Hoa Phượng Hoàng lại hiếu kỳ hỏi:

- Sau khi bị bộ tộc Quỷ Mị đoạt xác, không phải linh hồn sẽ trực tiếp bị vỡ nát ư? Làm sao còn có thể cứu được?

Tần Lập cười cười, chi chi vào đầu Hoa Phượng Hoàng, nói:

- Chỗ này có tinh thần thức hải của mỗi người, người có thực lực càng mạnh, tinh thần thức hải cũng sẽ càng lớn. Đến cảnh giới như Khổng Tước Giáo chủ, thần hồn sẽ không dễ dàng tan vỡ như thế. Nhất là bộ tộc Quỷ Mị thực lực cũng không tính là quá mạnh mẽ, bọn chúng chỉ có thể phong ấn linh hồn Khổng Tước Giáo chủ, ném vào góc tinh thần thức hải. Nếu không phải thế, quả thật không cách nào cứu sống được.

- Thì ra là thế.

Hoa Phượng Hoàng sùng bái nhìn Tần Lập:

- Cũng là huynh lợi hại nhất! Năm đó muội đã sớm biết mà!

Hoa Anh Hùng nhìn nữ nhi ở trước mặt Tần Lập liền toát ra biểu tình cô gái nhỏ, bỗng nhiên nói:

- Tần hiền chất, lão phu có một thỉnh cầu, mong rằng hiền chất có thể làm được.

- Bá phụ mời nói.

Tần Lập nao nao, nhìn bộ dạng Hoa Anh Hùng trịnh trọng nói chuyện, còn tưởng rằng có đại sự gì.

- Lúc Phượng Hoàng còn rất nhỏ, mẫu thân nàng đã qua đời, đứa nhỏ này vẫn bị ta nuôi dưỡng như một đứa con trai, tính tình có chút kiêu căng, cũng có chút kiêu ngạo, không quá hòa đồng. Chẳng qua bản tính của nó là thiện lương, ta hy vọng sau này hiền chất có thể đối xử tốt với nó, bảo vệ nó thật tốt, đừng để nó bị tổn thương gì!

Lúc này, Hoa Anh Hùng không có chút uy nghiêm Giáo chủ đại phái, hoàn toàn là bộ dạng người cha hiền lành.

- Cha...

Hoa Phượng Hoàng sắc mặt hồng hồng, trong lòng cảm động, ánh mắt ngậm một đoàn sương mù.

Nghe lời Hoa Anh Hùng nói gần như ủy thác, trong lòng Tần Lập cũng dâng lên vài phần khó chịu, nói:

- Bá phụ yên tâm, ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt.

- Ừ, ta đây yên tâm! Thuốc chữa thương của hiền chất quả thật thần kỳ, ta cảm giác thương thế của mình đã khỏi hơn phân nửa!

Hoa Anh Hùng cười nói:

- Còn có đan dược có thể làm cho ta khôi phục nhanh hơn không?

Tần Lập nao nao, nhìn Hoa Anh Hùng, vừa muốn nói gì, nhưng nhìn vẻ thỉnh cầu trong ánh mắt người trung niên này, trong lòng Tần Lập khẽ run lên. Hắn từ trong mắt Hoa Anh Hùng, thấy được lòng quyết tử của ông ta!

Một loại quyết tử không còn quyến luyến sự sống, khi người ta đến lúc này, người khác có khuyên thế nào, cũng không có tác dụng nữa. Nghĩ vậy, Tần Lập lấy trong nhẫn ra rất nhiều đan dược, không thứ nào không phải cực phẩm.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Giao cho Hoa Anh Hùng, nói cho ông ta tác dụng cùng cách dùng những loại đan dược này, Hoa Anh Hùng chăm chú lắng nghe, sau đó cảm thán:

- Đạo đan dược, thật là thần kỳ, quả thật là đoạt tạo hóa thiên địa mà!

Nói rồi, khoát tay với hai người Tần Lập cùng Hoa Phượng Hoàng:

- Hai con đã lâu rồi không gặp, cùng tâm sự đi, ta hơi mệt.

Hoa Phượng Hoàng có chút khó hiểu nhìn phụ thân, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ cho rằng phụ thân tâm tình không tốt, cùng Tần Lập cáo từ đi ra.

Hoa Anh Hùng một mình ở trong phòng, lẩm bẩm:

- Thanh Tử, ta rất nhớ nàng, kỳ thật ta đã sớm muốn đi cùng nàng rồi. Nhưng nữ nhi của chúng ta vẫn chưa có chỗ nương tựa, ta không yên lòng vì con gái. Bây giờ tốt rồi, đứa nhỏ Tần Lập này quả thật ưu tú đến mức ta không biết nói gì, coi như là ta lúc này, cũng không dám nói có thể thắng được hắn. Cho nên, Phượng Hoàng đi theo hắn, nhất định sẽ rất hạnh phúc. Hắn cũng thật sự tốt với Phượng Hoàng, giống như nàng và ta...Cho nên, ta ở trên đời này đã không còn gì níu kéo nữa, nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp lại nhau!

Sáng sớm hôm sau, Hoa Phượng Hoàng nói chuyện củng Tần Lập đến khuya, sau đó co rút ngủ say trong lòng Tần Lập. Nàng mở mắt ra, thần sắc lười biếng duỗi lưng, sau đó nhìn Tần Lập vẫn còn ngủ say, vẻ mặt tươi cười, tiếp đó muốn đến gian phòng phụ thân xem thn đây là thói quen của nàng mấy ngày nay.

Hoa Phượng Hoàng đẩy cửa phòng phụ thân, nhưng nhìn trong phòng trống rổng! Trên bàn có một phong thư không dán kín, trong lòng Hoa Phượng Hoàng bổng trào dâng một cổ dự cảm không tốt. Chạy đến, rút lá thư ra, chỉ xem một hồi, nước mắt liền tràn mi.

Lúc này, Tần Lập đi đến từ phía sau, Hoa Phượng Hoàng bất lực dựa vào trong lòng Tần Lập, nức nở nói:

- Phụ thân ngài ấy...ngài ấy một mình đi báo thù! Thương thế trên người phụ thân còn không tốt, làm sao có thể là đối thủ của những người đó?

Tần Lập thoáng nhìn lá thư, tuy nói đêm qua hắn đã biết lựa chọn của Hoa Anh Hùng, nhưng không nhắc nhỡ Hoa Phượng Hoàng, càng không muốn nói cùng Hoa Anh Hùng đi giết Hà Thanh Tùng. Bởi vì Tần Lập biết, đây là lựa chọn của một người đàn ông!

Hoa Anh Hùng đã có ý liều chết, không ai thay đổi được chuyện này, dù là mình đi theo cùng ông ta, ông ta cũng sẽ liều mạng. Tần Lập không sợ cùng liều mạng với Hoa Anh Hùng, nhưng không muốn phụ lời ủy thác của ông ta hắn phải dẫn Hoa Phượng Hoàng cùng rời khỏi nơi này.

- Muội muốn đi tìm phụ thân!

Lúc này Hoa Phượng Hoàng sắc mặt kiên quyết, nhẹ giọng nói:

- Muội biết, từ sau khi mụ mụ qua đời, phụ thân vẫn không vui rất nhiều năm. Rất nhiều lần nhắc tới nếu không phải muội còn chưa trưởng thành, ngài ấy đã sớm không muốn sống nữa. Khi đó muội còn nhỏ, trong lòng còn đang oán giận phụ thân, nhưng hiện giờ rốt cuộc muội hiểu được tình cảm giữa bọn họ, nhưng muội sẽ không trơ mắt nhìn ngài ấy chịu chết. Tần Lập, huynh có thể đi theo muội không? Không làm cố gắng đến cùng, đời này muội sẽ lưu lại bóng ma trong lòng!

Tần Lập khẽ gật đầu, không nói thêm, nắm lấy tay Hoa Phượng Hoàng, nói:

- Chúng ta đi một vòng, nhưng mà muội phải đáp ứng huynh, lúc không thể xoay chuyển được, phải theo huynh rời đi!

- Được, muội đáp ứng huynh!

Hoa Phượng Hoàng ngẩng mặt lên, cố gắng không cho mình rơi nước mắt.

Hai người yên lặng rời khỏi đây. Không bao lâu sau, ở sâu trong hang động truyền ra tiếng gầm thét:

- Các ngươi...các ngươi lại dám giết ta, ta phạm lỗi gì? La Uy ta là Thánh tử Thần Giáo Tương lai, chính là Giáo chủ sau này! Van cầu các ngươi, đừng giết ta, chỗ tốt gì ta cũng có thể cho các ngươi...

Ầm ầm!

Trên ngọn núi cao nhất Lang Gia Thần Giáo, một tòa núi cao mấy ngàn thước bị đánh ngang lưng chừng, dãy núi sụp đổ phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Hoa Anh Hùng tóc dài đón gió phất phới tay áo phiêu phiêu, lẳng lặng đứng giữa không trung, như chiến thần không thể chiến thắng!

Đối diện ông ta, trên bầu trời là mấy trăm người phía Hà Thanh Tùng, dao động sinh ra làm người ta run rẩy, nhưng trong mắt Hoa Anh Hùng lại không thấy được một tia sợ hãi!

Ngược lại là chiến ý sôi trào!

- Hoa Anh Hùng, hôm nay ngươi chết chắc rồi!

Hà Thanh Tùng lạnh lùng nhìn Hoa Anh Hùng, trong lòng vô cùng nóng giận. Nơi này lại bị Hoa Anh Hùng phá hủy thành như thế, muốn xây dựng lại cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Trọng yếu nhất, là hắn không ngờ tới Hoa Anh Hùng lại dám quay đầu trở lại!

Thương thế của hắn rõ ràng còn chưa khôi phục hoàn toàn, lại dám đi tìm cái chết, điều này thật ngoài dự liệu của Hà Thanh Tùng.

Đứng ở bên cạnh Hà Thanh Tùng, có bảy tám lão già khuôn mặt già nua, những người này đều là Thái thượng trưởng lão lúc Hoa Anh Hùng đảm nhiệm Giáo chủ Lang Gia Thân Giáo, thân phận địa vị cực cao.

Nhưng hiện giờ tất cả đều có vẻ đương nhiên đi theo cạnh Hà Thanh Tùng, đối mặt Giáo chủ tiên nhiệm, bọn họ không hề có ý hổ thẹn gì, ngược lại một ngươi thái thượng trưởng lão trong đó còn cười lạnh nói:

- Giáo chủ, đối phó người này, ngài căn bản không cần ra tay, ta đi là đủ rồi!

Hà Thanh Tùng mỉm cười:

- Được, Lãnh trưởng lão, Hoa Anh Hùng này giao cho ngài vậy!

- Yên tâm, ta nhất định bâm thây vạn đoạn tên cẩu tặc này!

Lãnh Thái thượng trưởng lão cười tự tin tế ra một cái đỉnh nhỏ, trôi nổi trên đầu, ánh mắt nhìn Hoa Anh Hùng, nói:

- Hoa Anh Hùng, tên nghịch tặc kia, tới nạp mạng cho ta!

Nói rồi, chiếc đỉnh nhỏ tuôn ra ngàn tia sáng muôn màu, hóa thành những đạo cầu vong bắn về phía Hoa Anh Hùng đối diện!

Hoa Anh Hùng phát ra những tiếng cười thám thê lương:

- Lãnh Vũ, không ngờ ngươi lại là người như thế. Quả thật, không trải qua biến cố, sẽ nhìn không ra lòng người. Người yên tâm, ngày hôm nay ta không tính còn sống rời đi, nhưng ngươi, muốn giết ta...

Hoa Anh Hùng vung tay lên.

Một thanh kiếm màu lam vô cùng lớn dài đến trăm thước xuất hiện trên bầu trời, tản ra khí tức lạnh đến thấu xương, gần như muốn đông cứng cả bầu trời

Từng đạo khí tức bắn về phía ông ta, trực tiếp bị khí tức tản mát ra từ trên thanh kiếm lớn màu lam này đông đặc lại. Thanh kiếm như được người vô hình vung lên, hung hăng chém về phía Thái thượng trưởng lão Lãnh Vũ.
Bình Luận (0)
Comment