Duy Nhất Là Em

Chương 115

Translator: Nguyetmai

Mạc Băng quay đầu chặn nó lại: "Mày đi đâu? Ở lại trông nhà đi."

Khương Bác Mỹ sủa một tiếng.

Nó không vui!

Con chó này đúng là giỏi vờ vịt, Mạc Băng cười ra khỏi phòng, đưa chìa khóa phòng cho Tiểu Kiều giữ. Tiểu Kiều cũng có hẹn với hai nhà tài trợ nên cũng phải trở lại bữa tiệc để tiếp đãi.

Khương Bác Mỹ ngồi chờ một lúc, chán quá, phải tự chơi thôi. Mẹ đang ngủ, cũng không thèm để ý đến nó. Điện thoại di động ở tủ đầu giường đột nhiên rung lên, khiến nó giật mình, sau đó nó đứng thẳng người, dùng chân với lấy điện thoại di động trên tủ.

"Cốp!"

Điện thoại di động văng vào gầm giường.

Khương Bác Mỹ bó tay, nó vẫn nên đi canh cửa thì hơn.

Trên đường lớn Cửu Lý Đề.

Trời bỗng đổ mưa rào, đường lớn hơi kẹt xe, Thời Cẩn dùng một tay cầm vô lăng, tay khác mở điện thoại di động, nhìn số phòng rồi đạp ga tăng tốc.

Ở phía bên kia của ngã tư đường, một chiếc xe tải lớn đột nhiên đổi hướng, thay đổi tốc độ, đâm thẳng về phía chiếc xe Volvo màu bạc.

Thời Cẩn lập tức đánh tay lái sang một bên…

"Ầm!"

Một tiếng động lớn vang lên, thân xe đâm mạnh vào dải phân cách trên đường.

Mưa càng lúc càng lớn, ngã tư đằng trước rất đông người, cảnh sát giao thông giăng dải cách ly, tạm thời phong tỏa đường lớn để điều tra khiến cả con đường bị kẹt cứng, nước chảy không lọt.

Một chiếc xe bảo mẫu màu đen đã bị kẹt ở giữa đường hơn mười phút, không nhúc nhích được chút nào. Người vốn đang nằm nghỉ ngơi trên xe cũng choàng mở mắt, phiền não cào tóc, tuy dáng vẻ người đó xinh đẹp như tiên nhưng biểu cảm hiện tại lại vô cùng ngốc nghếch: "Sao kẹt xe lâu vậy?"

Người ngồi ở ghế phụ đáp: "Hình như đằng trước có tai nạn giao thông."

Người ngồi trên xe không giữ nổi bình tĩnh, lo lắng đáp: "Đồng đội của em còn đang chờ em online đây này."

Người bị con đường diễn xuất làm chậm trễ 'sự nghiệp game thủ', còn ai vào đây nữa.

Người quản lý Trần Tương quả thật bó tay rồi. Nghệ sĩ nhà cô nghiện game thật sự quá nặng! Từ Liên Quân, LOL đến PUBG, em gái này đúng là không tha trò nào mà.

Cảnh Sắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cả con đường đều kẹt cứng, có lẽ trong thời gian ngắn cũng không thể nhúc nhích được, c. Cô ta thở dài, chỉ ngồi yên được một lúc đã nhấp nhổm: "Chị Tương."

"Sao nữa đấy?"

Vẻ mặt Cảnh Sắt rất thật thà, người ngốc đến một mức độ nhất định lại có điểm đáng yêu: "Cho em mượn máy tính bảng dùng một chút đi."

"Làm gì vậy? Chơi game à?"

Cảnh Sắt lắc đầu nguầy nguậy, nghiêm túc đáp: "Ai chơi game chứ." Rồi cô ta lại nói bằng dáng vẻ khí thế sục sôi: "Em muốn xem livestream của thần tượng."

"Em thần tượng ai cơ?" Trần Tương đưa máy tính bảng cho Cảnh Sắt.

Cảnh Sắt nhận máy, lớn tiếng đáp: "Đội trưởng của đội chiến đấu TJ." Cô nói rồi còn ưỡn ngực tỏ vẻ kiêu ngạo.

Đội chiến đấu TJ?

Lại là game online à!

Trần Tương liếc mắt tỏ vẻ xem thường, hỏi ngược lại: "Đội trưởng là ai?"

"Tần Minh Châu ấy."

Trần Tương không biết đó là ai cả, dù sao cô ấy cũng không chơi game, nên không biết mấy nhân vật nổi tiếng trong giới thể thao điện tử.

Nhắc đến thần tượng, Cảnh Sắt rất kích động, cứ trầm trồ không ngớt: "Em cho chị biết, Minh đại thần nhà em ghê gớm lắm nhé, khả năng quan sát vô cùng tốt, lúc nào cũng là người dẫn đầu, thao tác tương đối sắc bén, là xạ thủ đầu tiên trong lịch sử có bộ giáp gây sát thương lên đến con số 1500. Anh ấy đã dẫn dắt đội TJ vào trận thi đấu chung kết thế giới hai năm liền rồi, t. Trong cuộc thi quý của mùa 5, đại thần đã sử dụng 'thợ săn bóng đêm' đánh một trận hết sức quyết liệt, hạ bệ luôn cả đội đã từng đạt chức vô địch thế giới đầu tiên của nước ta. Năm chức năng của vị trí xạ thủ đều ở mức cao nhất, dư sức gánh được cả đội, đè bẹp tất cả các đối thủ khác." Cảnh Sắt nói đầy vẻ tự hào, mặc dù dáng vẻ ngốc nghếch của cô ấy khá đáng yêu, nhưng khi tỏ vẻ nghiêm trang lại không hợp tí nào: "Chị thấy đại thần của em giỏi không? Có lợi hại không?"

Nếu người này cũng bỏ nhiều công sức như thế để diễn xuất thì cũng không đến nỗi bị hết kẻ này đến kẻ khác bôi nhọ, Trần Tương lườm Cảnh Sắt: "Chị không chơi game."

Trần Tương vừa dứt lời, Cảnh Sắt đã đưa máy tính bảng sang.

"Vậy chị nhìn nhan sắc này xem, có phải đẹp trai lắm không? Bảo đảm nâng cao mặt bằng nhan sắc của giới thể thao điện tử." Hai mắt Cảnh Sắt phát sáng, ôm tim mình: "Ôi trái tim bé nhỏ của em, thật muốn liếm màn hình mà."

Trần Tương nhìn lên màn hình, là hình ảnh chụp nghiêng của một người đang đeo tai nghe, cúi đầu gõ bàn phím, vẻ mặt chăm chú.

Là một chàng trai trẻ tuổi, dáng vẻ thuần khiết tuấn tú, da trắng ngần, tóc nhuộm màu xám khói.

Gương mặt này quả thật có thể ra mắt đấy, có thể xem là một ngôi sao thần tượng bị game online cản bước thành công. Trần Tương đánh giá xong, hết lòng khuyên bảo nghệ sĩ nhà mình: "Sắt Sắt, em đừng quên, em là một diễn viên "bình hoa", tác phong phải chín chắn một chút."

Cảnh Sắt nhìn máy tính bảng, suy nghĩ sâu xa: "Hay là em chuyển hẳn nghề sang thi đấu thể thao điện tử chị nhỉ? Không chừng có thể gặp được Minh đại thần nhà em đấy."

Trần Tương bó tay, giận đến mức phải hạ cửa kính xe xuống để hóng mát, vừa hít vào một hơi, đằng sau đã vang lên một tiếng ầm, Trần Tương quay đầu, phát hiện máy tính bảng của mình đã rơi trên sàn xe.

Trần Tương tức muốn hộc máu: "Gì nữa vậy hả?"

Cảnh Sắt không thèm để ý Trần Tương, quay cửa sổ xe xuống, sau đó chui đầu ra, hét to với với nhân viên cảnh sát giao thông mới đi ngang qua: "Anh trai, hẹn hò không? Chơi Liên Quân với em, em gánh đội giúp anh thăng cấp!"

Trần Tương không còn từ gì để nói, vội kéo Cảnh Sắt về, nhanh chóng đóng cửa xe lại. Nghệ sĩ nhà cô chính là người không ra dáng nghệ sĩ nhất trong giới showbiz này, thật đúng là có một không hai mà.

"Em làm trò gì đấy?" Trần Tương nghiêm mặt.

Vẻ mặt Cảnh Sắt cũng ngây ngốc, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh trai kia là mối tình đầu của em."

Trần Tương cạn lời.

Vẻ mặt Cảnh Sắt vô cùng thành thật, dáng vẻ đáng yêu: "Em nói thật mà, trước đây khi em còn học trung học, đã từng đi theo anh ấy chơi game Kiếm Tam, ai ngờ sau khi em tỏ tình với anh ấy thì lại mất liên lạc."

Trần Tương quả thật là hoảng hốt đến không nói nên lời.

Người ở ghế sau lại vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Em muốn theo đuổi anh ấy, rồi bỏ rơi anh ấy."

Trần Tương không nhịn nổi nữa, lập tức ngắt lời: "Đủ rồi! Em im đi!" Cái đồ không đáng tin cậy này!

Cảnh Sắt đành ngậm miệng, tự suy tư một mình.

Cách đó 100m, anh cảnh sát giao thông Tiểu Vương nhìn đăm đăm về phía bên này.

"Đội trưởng Hoắc, người thứ bảy rồi." Vẻ mặt Tiểu Vương đầy ngạc nhiên.

Hoắc Nhất Ninh thuận miệng nói: "Thứ bảy gì chứ?"

"Anh tuần tra ở Cửu Lý Đề này mới sáu ngày, nhưng đã có bảy cô gái tán tỉnh anh rồi." Tiểu Vương nói: "Cô gái vừa rồi dù em chưa kịp nhìn kỹ kĩ nhưng vẫn có thể kết luận, đó là cô gái xinh đẹp nhất trong số những cô đã tán tỉnh anh đấy!"

Hoắc Nhất Ninh đá anh ta một phát: "Lăn đi thằng nhóc này!"

Tiểu Vương nhảy về phía trước hai bước, quay đầu lại quan sát đội trưởng nhà mình. Cùng là mặc đồng phục cảnh sát, cùng mặc một loại áo mưa giống nhau, nhưng trên người đội trưởng Hoắc lại mang đến một cảm giác nhã nhặn, chậc, nhìn gương mặt kia, đôi chân kia, vòng eo kia kìa… Làm cảnh sát thật quá lãng phí!

"Cậu giúp tôi nói một tiếng với đội giao thông, tôi về đồn một lúc." Hoắc Nhất Ninh híp mắt, "Vụ này không phải tai nạn giao thông bình thường."

Tiểu Vương bội phục, chỉ mới điều tra bước đầu đã có thể kết luận, đúng là khả năng quan sát phi thường.

Mưa đêm cứ rả rít rích mãi không ngừng.

Một tiếng "tạch" vang lên, cửa bị mở ra, ngay sau đó là tiếng chó sủa.

Khương Cửu Sênh mở mắt ra, trời đất như quay cuồng, như đang bước trên mây. Cô đứng lên, lại lảo đảo ngã xuống giường, mắt mơ màng nhìn về phía cửa.

Cô híp mắt lại nhưng vẫn không thể nhìn rõ, cô lên tiếng: "Thời Cẩn, là anh à?"

Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng chó sủa không ngừng.

"Gâu!"

"Gâu!"

"Gâu!"

Khương Cửu Sênh lảo đảo muốn ngã xuống đất, bên tai như có tiếng ong ong, cô khó khăn gọi hai tiếng "Thời Cẩn". Ly rượu vang trên tủ đầu giường đã bị đánh đổ, từng giọt rượu từ mặt bàn chảy xuống.

Không ai đáp lại, ở gần cửa, có một gã đàn ông thấp, mập mạp đang đứng.

Ánh mắt gã nóng rực, tiến đến từng bước.

"Gâu!"

Khương Bác Mỹ đột nhiên cắn ống quần gã, cố sức kéo gã lại.

Gã đàn ông đá mạnh: "Cút ngay!"

Nhưng Khương Bác Mỹ vẫn cắn chặt không buông, dù thế nào cũng không thả lỏng miệng.

Gã đàn ông tiện tay tóm lấy một chiếc ghế dài, đập mạnh xuống.

"Gâu…"

Trên tầng cao nhất của câu lạc bộ Tần thị, DJ vẫn không ngừng chơi nhạc, ồn ào đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Vũ Văn Xung Phong mím môi, xoa trán.

Tạ Đãng ngồi đối diện, ung dung dựa vào ghế sô phasofa, lười nhác nhướng mày: "Anh sao rồi?"

Vũ Văn Xung Phong cầm ly rượu có sẵn trên bàn, uống một hớp, giọng hơi khàn nhìn Tạ Đãng nói: "Cậu đừng lắc lư nữa được không?"

Cậu ta có lắc lư gì đâu chứ!

Tạ Đãng ngồi vắt chân, lạnh lùng liếc tên đối diện: "Sao anh giống hệt Sênh Sênh vậy hả, mới uống vài ly đã say rồi."

"Sênh Sênh…"

Vũ Văn Xung Phong vừa nói được một nửa lại dừng, nhìn chằm chằm ly rượu trên bàn.

Tạ Đãng đá đá chân bàn: "Ngốc rồi à?"

Vũ Văn Xung Phong chợt đứng phắt dậy.

Tạ Đãng bị anh ta làm dọa sợ: "Sao đấy?"

"Sênh Sênh đâu?"

Tạ Đãng nghe anh ta quát mà giật mình, phản ứng cũng chậm nửa nhịp: "Đang nghỉ ngơi ở phòng bên dưới."

Vũ Văn Xung Phong không nói tiếng nào, bước thẳng về phía quầy bar. Tạ Đãng không hiểu gì cả, thoáng sửng sốt rồi vội đuổi theo, thấy Vũ Văn Xung Phong đang túm chặt tay Mạc Băng.

"Sênh Sênh ở phòng nào?"

Mạc Băng không hiểu gì cả: "Có chuyện gì vậy?"

Vũ Văn Xung Phong không đủ kiên nhẫn, mắt đỏ ngầu rống lên: "Tôi hỏi cô Sênh Sênh ở phòng nào?"

Mạc Băng kịp phản ứng lại, không nói gì thêm gì quay đầu chạy vội ra ngoài.

"Tránh ra! Mau tránh ra!"

Tiếng nhạc ngừng lại, tất cả nam nữ trên sàn nhảy đều ngẩn người, nhìn Mạc Băng và Vũ Văn Xung Phong chạy đi như điên, đằng sau còn có cả Tạ Đãng và Lâm An Chi.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Vũ Văn Xung Phong không nói lời nào.

Tạ Đãng bước hai bậc thang một, đuổi kịp phía sau Vũ Văn Xung Phong, cậu ta vội đến mức cào tóc mình: "Mẹ kiếp, anh nói một câu xem nào!"

Chân Vũ Văn càng tăng tốc: "Rượu của Sênh Sênh có vấn đề." Ánh mắt anh ta bình tĩnh: "Bên trong rượu bị bỏ thêm thuốc gây ảo giác."

Rượu của cô có vấn đề.

Anh ta muốn uống rượu có nồng độ thấp nên cô dùng rượu của mình để pha, vì vậy, rượu mà cô pha cho anh ta cũng có vấn đề. Nếu anh ta đoán không nhầm, trong rượu có bỏ một chút LSD, là thuốc gây ảo giác nhẹ, người uống phải thuốc này có biểu hiện tương tự như say rượu.

Tạ Đãng nghe thấy thế thì như mất hồn, chạy như điên xuống lầu.

Khi bọn họ đến nơi, cửa phòng đóng chặt, bên trong không có bất kỳ tiếng động nào.

Tạ Đãng đập mạnh cửa.

"Sênh Sênh!"

"Sênh Sênh!"

Không ai đáp, Tạ Đãng mất khống khế, mắt đỏ ngầu gào lên hai chữ "chìa khóa".

"Chìa khóa do Tiểu Kiều giữ." Người vốn bình tĩnh như Mạc Băng cũng bối rối, tay run run mấy lần cũng không mở được điện thoại, Lâm An Chi phải giúp cô, thay cô gọi điện thoại cho Tiểu Kiều.

"Tránh ra."

Vũ Văn Xung Phong chỉ nói hai chữ ngắn gọn, rồi lui về sau, cố sức tông cửa vào. Tạ Đãng cũng không nói thêm, làm theo anh ta.

Hai người tông cửa một cách điên cuồng, dùng sức càng lúc càng mạnh.

Mạc Băng đứng bên cạnh siết chặt tay, lòng bàn tay bị móng tay ghim vào đến chảy máu, mắt cô đờ đẫn, lẩm bẩm: "Máu…"

Trên cánh tay phải của Vũ Văn Xung Phong, máu chảy đầm đìa, thế nhưng anh ta lại như không biết đau, cứ thế liên tục tông cửa vào một cách máy móc tê dại. Cả tay áo của anh ta đã nhiễm máu đỏ, máu theo cánh tay nhỏ xuống từng giọt.

Tay anh ta đang bị thương.

Tạ Đãng nhìn máu trên nền đất, mắt cũng đỏ ngầu, đẩy Vũ Văn Xung Phong ra, cầm bình chữa cháy gần đó, đập liên tiếp vào tay nắm cửa.

Tiếng kim loại va vào nhau vô cùng chói tai, thậm chí còn xẹt ra tia lửa, bắn vào tay Tạ Đãng, nhưng cậu ta không quan tâm mà liều cả mạng sống để phá cửa.

Sau vài chục lần va chạm, cánh cửa dần xuất hiện vết nứt, một tiếng ầm vang lên, tay nắm cửa gãy lìa, Tạ Đãng ném bình chữa cháy đi, đạp tung cửa. Bên trong phòng chỉ có chút ánh sáng mờ ảo, thứ đầu tiên đập vào mắt mọi người chính là mấy vết máu ngay cửa ra vào, và một gã đàn ông đang nằm co quắp, rên rỉ trên sàn.

Gã bị vỡ đầu chảy máu, máu chảy đầy mặt, không thể nhìn rõ mặt mũi.

Trên đất là ly nước đã vỡ tan tành, khắp nơi đều là mảnh kính vỡ, dưới bàn trà còn có một vũng máu dẫn vào gian trong, Khương Cửu Sênh đang nằm đó, không nhúc nhích.

"Sênh Sênh!"

Tạ Đãng nhìn vũng máu kia, ánh mắt đỏ lên, giơ tay muốn chạm vào cô, nhưng lại không dám, hốc mắt nóng lên, nhìn chằm chằm tay cô. Trên cánh tay Khương Cửu Sênh ngổn ngang những vết thủy tinh cứa vào, máu chảy đầm đìa, bên cạnh tay cô còn có một cái gạt tàn thuốc dính máu.

"Sênh Sênh." Tạ Đãng khom lưng, gọi tên cô: "Sênh Sênh."

Khương Cửu Sênh nhúc nhích, cố mở mắt ra, ánh mắt rệu rã. Cô mở miệng, cố nói gì đó, nhưng miệng cô mở ra rồi lại khép, chỉ nhắc đến hai chữ.

Mạc Băng quay đầu, nhìn thấy ở góc tường cạnh bồn hoa là một con chó phốc sóc đang nằm, cả người đầy máu, mắt nhằm nghiền, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không có.

Tạ Đãng chửi tục một câu, cầm chiếc gạt tàn trên đất, ném thẳng vào đầu gã đàn ông đang nằm. Chiếc gạt tàn vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, có một mảnh còn ghim vào tay cậu ta.

Gã đàn ông vốn đang hôn mê bị đau tỉnh lại, ôm đầu kêu rên không ngừng,. Tạ Đãng chưa hả giận, lại nhấc chân đạp vào bụng gã.

Vũ Văn Xung Phong vẫn là người bình tĩnh nhất, anh ta mím môi, gọi số cấp cứu, trong mắt không hề có vẻ hốt hoảng, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện ngón tay đang nhấn phím đang khẽ run run.

Sau khi cúp máy, anh ta không nói lời nào, chỉ ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm lấy Khương Cửu Sênh, cánh tay phải run lên, máu ướt đẫm cả ống tay áo.

Anh ta đi rất nhanh, từng giọt máu rơi trên sàn, không rõ là của cô hay của anh ta.

Ngoài cửa, thư ký và Tiểu Kiều vừa mới tới, Vũ Văn Xung Phong chỉ để lại một câu: "Đừng báo cảnh sát, giữ tên này lại, âm thầm giải quyết."

Tạ Đãng cũng vội đi theo.

"Chị Mạc Băng…" Tiểu Kiều nhìn máu đầy đất, mắt đỏ hoe, trong giọng nói hòa lẫn tiếng khóc nức nở hoảng loạn: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Mạc Băng không có thời gian giải thích, chỉ ôm Bác Mỹ lên nói nhanh: "Mau đưa nó đến thú y."

Bác Mỹ vốn đang nằm im lìm đột nhiên hé mắt, nhìn về phía Tiểu Kiều kêu khẽ một tiếng, gọi xong nó không chịu được nữa, bất tỉnh.

Tiểu Kiều bị dáng vẻ toàn thân đầy máu của nó làm sợ hãi, sắc mặt trắng bệch đỡ lấy nó từ tay Mạc Băng, không chần chừ nữa, lập tức ôm nó ra ngoài.

Mạc Băng vẫn chưa đi ngay mà nhìn quanh trong phòng, ánh mắt dừng lại ở tủ đầu giường.

Lâm An Chi đứng cạnh cô: "Sao vậy em?"

Cô đi lên trước, nhìn chằm chằm ly rượu vang ở tủ đầu giường: "Lúc em đi, rõ ràng rót cho Sênh Sênh một ly nước ấm." Chiếc ly đổ ra bàn, vài giọt rượu từ mặt bàn chảy xuống, Mạc Băng dùng đầu ngón tay chấm một chút, nếm thử: "Đây là loại rượu vang mà Sênh Sênh thích nhất."

Lâm An Chi cảnh giác kéo tay cô ra, không cho phép cô nếm thử nữa.

Mạc Băng đáp chắc chắn: "Nếu em đoán không nhầm, nơi này bị người khác đặt thêm vài món đồ."

Nếu không, cho dù trạng thái của Khương Cửu Sênh không ổn thì với thân thủ của mình, Khương Cửu Sênh cũng không đến mức khiến mình phải đổ máu.

Lâm An Chi nhận xét một cách khách quan: "Đây là câu lạc bộ của Tần thị, người có thể có được chìa khóa rất nhiều, lễ tân, nhân viên phục vụ, và bất cứ kẻ nào khác của nhà họ Tần."

Mạc Băng không nói là đúng hay sai, chỉ nhíu mày chặt hơn, trong lòng có dự cảm không lành, cô ấy luôn cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản là quy tắc ngầm của "giới đạo diễn". Mạc Băng nhận ra gã đàn ông chán sống kia, tên gã là Trương Vinh Hải, là một đạo diễn phim điện ảnh nổi tiếng, có năng lực, có danh tiếng, chỉ là không biết tự kiềm chế hành vi, không ngừng thực hiện quy tắc ngầm với các nghệ sĩ nữ.

Điều quái lạ chính là ở đây, gã đạo diễn kia không có lá gan làm trò này, nhất định đã có người châm dầu vào lửa.

Mạc Băng không ở lại lâu, vội đi xe đến bệnh viện.

Cùng lúc đó, tại đồn cảnh sát thành phố.

Cảnh sát Tiêu trực ban đang sắp xếp lại hồ sơ vụ việc thì cửa bị đẩy ra, theo đó là một trận gió lạnh thổi vào, c. Cảnh sát Tiêu ngẩng đầu nhìn, lập tức đứng dậy chào: "Đội trưởng Hoắc!"

Hoắc Nhất Ninh giơ tay lên chào lại, rồi hỏi: "Tài xế xe tải trong vụ tai nạn giao thông ở Cửu Lý Đề đâu?"

Cảnh sát Tiêu đáp: "Đang ở phòng lấy lời khai, đội trưởng Hoàng đang lấy lời khai của anh ta."

Hoắc Nhất Ninh phất tay, ý bảo cảnh sát Tiêu cứ làm việc của mình, rồi đút tay vào túi, sải bước đi về phía phòng lấy lời khai. Chiếc quần đồng phục bị mưa làm ướt đẫm, để lại dấu chân trên sàn nhà.

Trên chiếc ghế dựa ngoài phòng lấy lời khai có người đang ngồi ngay ngắn, dáng vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Hoắc Nhất Ninh bước đến: "Bác sĩ Thời."

Thời Cẩn gật đầu.

Vô cùng điềm tĩnh.

Hoắc Nhất Ninh khoanh tay ngồi xuống, tóc anh ta được cắt rất ngắn, anh ta tiện tay lau nước mưa trên đầu mình rồi nói: "Tôi đã nghiên cứu số liệu ở hiện trường, tài xế xe tải kia hẳn là cố ý đụng vào xe anh."

Thời Cẩn nhàn nhạt đáp: "Ừ."

Ừ?

Vậy thôi?

Hoắc Nhất Ninh nhìn hồi lâu cũng không nhận ra cảm xúc trong mắt Thời Cẩn. Hoắc Nhất Ninh đã gặp qua không ít người, lại vì lý do nghề nghiệp mà anh ta đã từng học cả tâm lý học và quan sát biểu cảm con người. Nhưng bác sĩ Thời này là người đầu tiên khiến anh ta không thể nhìn thấu.

"Bác sĩ Thời có kẻ thù nào không?" Hoắc Nhất Ninh hỏi.

Thời Cẩn chỉ do dự một lúc ngẳn ngủi rồi đáp: "Rất nhiều."

Vậy cũng xem như có kinh nghiệm, mới có thể luyện thành bản lĩnh như hiện nay. Hoắc Nhất Ninh không nói nữa, chỉ đẩy cửa bước vào phòng lấy lời khai, người bên trong ngẩng đầu nhìn sang, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc.

"Cậu không đi bảo vệ giao thông của thành phố mà chạy về đồn làm gì đấy?" Người lên tiếng là đội trưởng Hoàng của đội điều tra số hai.

Hoắc Nhất Ninh lạnh nhạt ngồi xuống, gác một chân lên chiếc ghế đối diện rồi cầm bút gõ gõ lên mặt bàn, cười giống lưu manh: "Đến lấy lời khai giúp anh đấy."

Đội trưởng Hoàng liếc mắt xem thường: Đúng là "Chó Điên"!

Biệt danh của Hoắc Nhất Ninh trong đồn cảnh sát chính là Chó Điên, một khi anh ta đã nghi ngờ kẻ nào thì sẽ liều chết cắn chặt không tha.

Ngoài phòng lấy lời khai, Thời Cẩn vẫn ngồi bình thản.

Điện thoại di động bỗng đổ chuông, anh nhanh chóng bắt máy: "A lô."

Là Mạc Băng, giọng cô ấy rất vội, nói cực nhanh: "Bác sĩ Thời, anh đến Thiên Bắc nhanh lên, Sênh Sênh đang cấp cứu ở bệnh viện…"

Thời Cẩn không kịp nghe hết câu đã vội vã đứng dậy, không nói tiếng nào, chạy như bay ra khỏi đồn cảnh sát.

Nhân viên cảnh sát ở đằng sau gọi với theo: "Này, này, anh chưa đi được!"

"Anh quay lại đi, chưa đi được đâu!"

"Chưa lấy lời khai mà anh ơi!"

Bệnh viện Thiên Bắc.

Ở phòng y tế thuộc khu cấp cứu, mấy y tá trẻ tuổi đang giao ca, rảnh rỗi buôn chuyện.

"Sao đột nhiên có nhiều phóng viên vậy?" Y tá Lâm mới đến hỏi.

Y tá Liễu chuẩn bị tan việc vừa tháo mũ y tá, vừa đáp: "Khương Cửu Sênh vừa được đưa đến cấp cứu."

Không đợi y tá Lâm lên tiếng, y tá Tiểu Hàn của ngoại khoa Ngoại Ttim mạch đã bưng khay không biết từ đâu chạy đến, hoảng hốt hỏi dồn: "Sênh gia nhà tôi bị gì vậy hả?"

Khương Cửu Sênh chính là thần tượng của y tá Tiểu Hàn, đây là điều mấy người họ đều biết.

Y tá Liễu kéo cô ấy sang một bên, khẽ tiết lộ: "Khương Cửu Sênh uống LSD quá nhiều, đang rửa ruột trong phòng cấp cứu."

LSD?

Thuốc gây ảo giác!

Y tá Tiểu Hàn đặt đồ trên tay xuống, định chạy nhanh về phía sảnh lớn, nhưng chân chưa kịp bước ra đã nghe một giọng nói quen thuộc.

"Khương Cửu Sênh đang ở phòng cấp cứu nào?"

Y tá Tiểu Hàn nghiêng đầu, nhìn thấy bác sĩ Thời của khoa mình.

Y tá Liễu kinh ngạc: "Sao bác sĩ Thời lại đến đây?" Bác sĩ Thời tan làm từ sớm rồi mà.

"Ở phòng cấp cứu nào?"

Anh rất kiệm lời, chỉ có ánh mắt tối sầm, lạnh như băng.

Mọi người thường quen nhìn thấy một bác sĩ Thời lễ độ nhã nhặn, chứ chưa bao giờ nhìn thấy bác sĩ Thời tỏa ra khí thế bức người thế này cả, y tá Liễu vừa khó hiểu vừa bối rối, lắp bắp đáp: "Phòng cấp cứu số, số ba."

Thời Cẩn nói "cảm ơn", rồi nhìn về phía y tá Tiểu Hàn: "Gọi trưởng khoa Bành khoa nội Nội tiêu Tiêu hóa và trưởng khoa Tiền khoa nội Nội thần Thần kinh đến phòng cấp cứu số ba."

Y tá Tiểu Hàn sững sờ: "…Vâng." Chỉ rửa ruột thôi cũng cần hai vị trưởng khoa của khoa nội Nội tiêu Tiêu hóa và khoa nội Nội thần Thần kinh tự mình ra tay à? Đợi bác sĩ Thời đi xa, y tá Tiểu Hàn quả quyết với đám chị em: "Tôi chắc chắn bác sĩ Thời là fan não tàn của Sênh gia nhà tôi đấy."

Lúc này, bên ngoài phòng cấp cứu số ba toàn là vệ sĩ, ngay cửa phòng cấp cứu chính là các "cây cổ thụ" của giới showbiz khiến người ngoài không ai chen lọt.

Y tá trực ban vô cùng đau đầu, ngoài kia toàn mấy người tai to mặt lớn, cô ta đành ôn tồn nói lần thứ ba: "Mọi người vui lòng ngồi đợi ở sảnh chờ của bệnh viện được không ạ?"

Mấy người ở đó không ai thèm nhúc nhích.

Y tá trực ban muốn khóc, cố nghiêm mặt: "Mọi người tập trung ở đây sẽ ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi."

Mấy người bên ngoài vẫn cứ thờ ơ.

Khi y tá trực ban đang không biết phải làm sao thì nhìn thấy cứu tinh, cô ta vẫy tay với người đang tiến về phía cửa: "Bác sĩ Thời, bác sĩ Thời."
Bình Luận (0)
Comment