Duy Nhất Là Em

Chương 19

Translator: Nguyetmai

 Giọng Thời Cẩn ôn hòa nhắc nhở: "Hôm qua cô gọi tên tôi."

Hôm qua…

Khương Cửu Sênh cảm thấy đau đầu.

Hai chữ"Thời Cẩn"đãđến miệng nhưng không cách nào thốt thành lời, như có thứ gì nghẹn ở cổ. Quần áo của cô cũng xem như ngay ngắn, cô vén chăn xuống giường, chân mang vớ giẫm lên nền gạch cẩm thạch: "Sao tôi lại ởđây?"

Thời Cẩn không trả lời ngay, chỉđi đến chỗ tấm thảm trải trong phòng, ngồi xổm xuống, đặt một đôi dép đi trong nhà trước mặt cô.

"Hôm qua cô bị sốt." Anh dừng lại một chút rồi bổ sung, "Tôi không tiện lục lọi túi cô tìm thẻ từ."

Cô cúi đầu, Thời Cẩn ngồi trước mặt cô, tóc anh đen nhánh mềm mại, dáng vẻ lúc này của anh vừa khéo léo lại nhu thuận, không có vẻ tuấn tú kiêu ngạo như bình thường.

Cô dời mắt, sau khi mang dép vào thì lùi lại một bước: "Làm phiền anh rồi."

"Không phiền." Giọng anh lễđộ, lại bình dị gần gũi. Anh giơ tay, chạm vào trán cô một cách rất tự nhiên.

Khương Cửu Sênh rụt về sau theo bản năng.

Thời Cẩn không thu tay lại, nhích về phía cô một chút: "Tôi là bác sĩ."

Giọng nói của anh rất dịu dàng, mang theo vẻ trấn an, như một khúc nhạc du dương nhẹ nhàng phát ra từđàn cello, vừa êm tai vừa mê hoặc.

Khương Cửu Sênh thảng thốt, không cửđộng thêm nữa.

Thời Cẩn đặt mu bàn tay lên trán cô, một lúc sau thì rút tay về rồi lùi lại, duy trì khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, không quá thân mật nhưng cũng không hề xa lạ. Khóe môi luôn mang nét cười vô cùng nhã nhặn.

"Cô còn sốt nhẹ, có muốn nằm thêm chút nữa không?"

Cô nhìn chiếc giường lớn của Thời Cẩn, chăn ga gối đều là màu đen, vừa lạnh lẽo lại cứng nhắc, khác một trời một vực so với cảm giác mà anh mang đến.

Cô lắc đầu, mặc dù anh là bác sĩ, nhưng nam nữ vẫn khác biệt.

Thời Cẩn không nói thêm gì, chỉđưa thuốc đặt ởđầu giường và một ly nước cho cô.

Cô nhận lấy, là nước ấm, không biết anh đun từ lúc nào màđộ nóng rất vừa phải. Cô uống thuốc xong thì khẽ nói: "Cảm ơn anh."

Anh đáp: "Không cần cảm ơn."

Thuốc hạ sốt là loại thuốc viên màu trắng đắng ngắt.Từ trước đến nay cô lại chỉ thích những thứ ngọt ngào, lưỡi bịđắng đến tê dại, cô cau mày, uống thêm hai ngụm nước nữa.

Không có tác dụng gì cả, cô muốn hút thuốc, muốn uống sữa chua vịđào.

Thời Cẩn nhẹ giọng nhắc: "Không được uống các sản phẩm từ sữa, sẽ ngăn cản việc hấp thu thuốc của cơ thể."

Côđành thôi, thân thể cô cũng không tốt lắm, vừa hút thuốc vừa uống rượu, ngoài việc cô không thức khuya ra, thân thể bị hành hạ như thế làm sao chịu nổi. Có lẽ chính vì lý do này nên khi cô vừa ngâm nước lạnh lâu một chút đãđổ bệnh.

Cô liếm môi dưới, dằn cơn nghiệm thuốc lá xuống, miệng vẫn còn vịđắng.

Thời Cẩn cúi người, lấy một lọ thủy tinh có hoa văn màu trắng từ tủđầu giường đưa cho cô: "Hay làăn cái này đi."

Lọ rất đẹp, được bịt kín bằng một nút bần có bọc giấy dầu mỏng, trông khá tinh tế, trong lọ là vật gìđó màu trắng, dạng dẹt.

Côđổ ra, lấy một viên rồi ngửi thử.

Là kẹo sữa…

"Nếu còn đắng thì có thểăn vài chiếc, trong tủ vẫn còn." Thời Cẩn nói.

Cô không biết nói gì hơn, có vẻ anh biết rất rõ sở thích của cô. Khương Cửu Sênh ngậm thử một viên, ngọt mà không ngấy. Cô híp mắt lại, dạ dày trở nên thoải mái hơn.

Sau khi ra khỏi phòng, cô mới phát hiện ra, nhà của Thời Cẩn không khác gì so với nhà của cô, đêm qua cô ngủ trong phòng ngủ chính dưới tầng một, chắc hẳn đó là phòng ngủ của Thời Cẩn.

Đã tá túc lại nhà người ta còn chiếm cả giường, từ trước đến nay cô chưa từng cảm thấy ngại ngùng như thế, đột nhiên không biết nên làm gì cho phải. Thời Cẩn lại tỏ ra rất tự nhiên, anh đến phòng bếp một lúc rồi quay ra hỏi cô: "Bữa sáng đã làm xong rồi, côđịnh về bên kia rửa mặt hay là rửa ởđây luôn?"

Cô ngây người mất ba giây: "…Về bên kia ạ."

Tại sao lại là câu hỏi lựa chọn mà không phải là câu hỏi đúng sai chứ?

Lòng cô rối như tơ vò, mãi đến khi cô hiểu ra thì mọi chuyện đã rồi. Cho nên, nửa giờ sau, khi Khương Cửu Sênh đứng trước cửa nhà 703, cô vẫn không hiểu vì sao mình và Thời Cẩn lại đột nhiên phát triển đến mức ăn sáng cùng nhau.

Bữa sáng rất thịnh soạn, một bát cháo bíđỏ, một đĩa há cảo tôm, một đĩa bánh pudding xoài dâu tây, một đĩa bánh khoai tây chân giò hun khói, một đĩa bánh bao khoai môn và nước ép táo xanh.

Cháo bíđỏ rất ngọt, bánh bao khoai tím vỏ mỏng, nước táo không quá chua, có thêm chút mật ong. Tất cảđều là món mà cô thích, không chút sai sót.

Khương Cửu Sênh nếm thử vài miếng rồi ngừng lại, nhìn chằm chằm mấy đĩa thức ăn trước mặt ra chiều suy tư.

Thời Cẩn ngồi đối diện cô, trước mặt là một chiếc bàn ăn bằng đá hoa cương xám, bàn được lau sạch sẽ sáng bóng, thậm chí có thể phản chiếu từng đường nét trên gương mặt anh. Anh đã thay đồ mặc ở nhà sang áo sơ mi công sở, không thắt cà vạt, nút áo trên cùng không cài, trông không quá trang trọng mà mang vẻ phóng khoáng cao quý. Anh dùng bữa không hề phát ra âm thanh gì, lễ nghi trên bàn ăn được thực hiện vô cùng bài bản, vừa chậm rãi vừa chuyên chú.

Cô nhìn đến ngẩn người.

Thời Cẩn ngẩng đầu: "Thức ăn không ngon à?" Không đợi côđáp lại, anh đã bỏđôi đũa bằng kim loại xuống, hỏi ý kiến cô, "Cô muốn ăn gì, nếu cô không vội, tôi có thể làm ngay cho cô."

Khương Cửu Sênh lắc đầu, kéo chén cháo bíđỏ lại gần mình một chút, nếm thử một thìa, liếm môi nhấm nháp vị ngọt, ngẩng đầu nhìn anh: "Mấy món này đều do anh nấu à?"

"Ù." Anh rót một ly nước ấm, đặt bên cạnh cô, "Chỉ là mấy món đơn giản thôi mà."

Nếu mấy món này làđơn giản, vậy mì tôm cơm chiên được xem là gì chứ. Cô không biết phải nói thế nào, chỉ cầm thìa tiếp tục ăn cháo, lễ nghi trên bàn ăn là không được nói chuyện khi ăn.

Tài nấu nướng của Thời Cẩn khá tốt, dù Khương Cửu Sênh có kén ăn đến đâu cũng cảm thấy rất ngon. Anh nêm nếm gia vị vừa đủ, khiến món ăn không những ngon mà còn có lợi cho dạ dày.

"Hợp khẩu vị không?" Câu hỏi dường như tùy ý nhưng lại hơi ngập ngừng, thể hiện vài phần thận trọng, không khóđể nghe ra ý mong đợi trong giọng nói anh.

Cô hào phóng khen ngợi: "Ngon lắm."

Anh nhoẻn cười: "Trong nồi vẫn còn."

Cô không khách sáo, bữa ăn này, cả chủ và khách đều vui mừng. Lúc ăn hai người cũng không trò chuyện nhiều, nhưng không hề có cảm giác cứng nhắc, vừa tự nhiên vừa phóng khoáng. Cô rất thích cảm giác này, sự khuôn phép và nhã nhặn của Thời Cẩn đều được tiết chế vừa phải.

Sau khi dùng xong bữa sáng, cô ngồi trên sofa, Thời Cẩn rửa bát trong nhà bếp. Trong phòng khách chỉ có mình cô, thỉnh thoảng có tiếng bát đĩa va vào thành bồn rửa lanh canh, không biết con chó vừa đáng yêu vừa xinh đẹp kia chạy đâu mất rồi. Lúc này cô mới cảm thấy thấp tha thấp thỏm, côđứng dậy, quan sát quanh phòng. Cùng là kiểu nhà Duplex giống nhà cô, song được trang trí theo phong cách Trung Quốc. Màu sắc chủđạo là trắng xám, sạch sẽ nhưng lạnh lùng, khác với phòng ngủ có tông đen tuyền làm chủđạo, phòng khách có thêm vài vệt trắng, rất giống cảm giác mà anh mang lại.

Căn nhàđược bài trí theo phong cách vừa nghiêm cẩn vừa trang trọng, cũng không tránh khỏi cảm giác lạnh lùng. Tuy vậy, trong phòng lại có vài vật trang trí không hợp với không gian, ví dụ như chiếc gối ôm hình đàn guitar được đặt trên ghế sofa màu xám đậm, hay chiếc ghế treo hình giọt nước bên bệ cửa sổ, hay chiếc máy nghe CD kiểu cổđược đặt trên giá sách bằng gỗ trầm hương, hay chiếc đàn cello được đặt ngay khúc quanh của cầu thang lên lầu.

Thật trùng hợp, những món đồ này đều rất hợp ý cô, lại còn giống mấy món đồ trong nhà cô nhưđúc.

Giọng Thời Cẩn truyền đến từ phía sau, anh chậm rãi gọi tên cô: "Sênh Sênh."

Cách gọi vừa quen thuộc vừa gần gũi, vô cùng tự nhiên.

Cô quay đầu lại: "Hả?"

Có rất nhiều người gọi cô là"Sênh Sênh", nhưng từ trước đến nay, chưa có ai gọi tên cô như Thời Cẩn vậy, vừa khẽ khàng lại dịu dàng, tựa gió lướt bên tai, nhưng lại xâm chiếm lòng người từ lúc nào không biết.

Cô không phải là kẻ mắc chứng cuồng giọng nói, nhưng khoảnh khắc này lại cảm thấy bị mê hoặc. Cô không khỏi nghĩ, Thời Cẩn là một người đàn ông như thế nào, vì sao mọi hành động của anh đều có thể dẫn dắt cô, mê hoặc cô, tựa vầng Trăng náu mình sau màn sương, tưởng như thấu tỏ nhưng chẳng thể nắm bắt.

"Đã uống thuốc được một tiếng, giờ cô có thể uống sữa rồi, nhưng không được uống lạnh."

Thời Cẩn nói rồi đưa cho cô một ly sữa.

Cô nhận lấy ly sữa ấm, uống một ngụm mới thấy có vịđào.

Hóa ra lần trước trong thang máy, không phải một sự trùng hợp.

"Thời Cẩn."

"Ừ."

Cô ngừng một lát rồi nhìn thẳng vào mắt anh: "Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau à?"
Bình Luận (0)
Comment