Duy Nhất Là Em

Chương 212

Editor: Nguyetmai

"Đừng trách tao, muốn trách thì trách ba của mày ấy."

Nói xong, gã giơ con dao lên cao, lưỡi dao lóe lên một luồng ánh sáng trắng.

Mười phút trước, bệnh viện Thiên Bắc.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ Trần trưởng khoa Tim mạch đi ra, bà Dương lập tức nghênh đón, lo lắng hỏi: "Bác sĩ Trần, thế nào rồi?" Hốc mắt bà ta đỏ ửng, do vội ra ngoài mà chưa kịp trang điểm, đầu tóc rối bù, lộ rõ sự già nua. Bà Dương cũng không để ý nhiều như vậy, trong lòng chỉ đau đáu lo lắng cho đứa con gái đang cấp cứu của mình: "Con gái của tôi sao rồi? Có nguy hiểm không?"

Bác sĩ Trần lau mồ hôi trên trán, dây thần kinh căng thẳng vẫn chưa thả lỏng được, "Bắt đầu có dấu hiệu suy tim, phải lập tức làm phẫu thuật ngay."

Bà Dương nghe xong liền hoảng loạn.

Đàm Tây Nghiêu tiếp lời, lập tức truy hỏi: "Nhưng con gái tôi vừa mắc phải chứng máu khó đông, lại vừa có nhóm máu hiếm, như vậy có thể làm phẫu thuật không?"

Bác sĩ Trần trầm ngâm một lúc lâu mới căng thẳng nói: "Độ khó cực kỳ lớn." Ông hơi dừng một chút, nhấn mạnh từng chữ: "Nhưng nếu không làm phẫu thuật, có thể sẽ không sống qua nổi một tuần."

Bà Dương lo đến phát khóc: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Có thể truyền thêm chất giúp đông máu." Bác sĩ Trần giải thích: "Nhóm máu của bệnh nhân là nhóm máu hiếm, người nhà có ai cùng nhóm máu không? Tốt nhất là có thể trực tiếp truyền máu tươi trong quá trình phẫu thuật."

"Có, có!" Bà Dương lập tức quay đầu thúc giục Đàm Tây Nghiêu: "Mau gọi điện thoại cho Mặc Bảo, bảo nó lập tức tới đây đi."

Đàm Tây Nghiêu không chậm một giây, ấn số gọi, nhưng điện thoại không liên lạc được.

Trong căn phòng thô bằng gạch đỏ, hai chiếc đèn pin được đặt ngay dưới ô cửa sổ nhỏ, ánh sáng rất tối, lưỡi dao trắng sáng chợt lóe lên.

Mắt Tôn Hà Quý lồi ra ngoài như mắt cá vàng, gã nhìn chằm chằm vào Đàm Mặc Bảo: "Đừng trách tao, muốn trách thì trách ba của mày ấy."

Vừa dứt lời, mũi dao của gã ta đâm mạnh xuống.

Khương Cửu Sênh dùng sức lao đến, cả người cô ngã nhào về bên phải, bởi vậy mà tránh được con dao quân dụng Thụy Sỹ của Tôn Hà Quý.

Tôn Hà Quý tức giận chửi thề một câu, đá một cái vào lưng Khương Cửu Sênh. Gã cầm dao, lại lần nữa đâm tới không chút do dự, mũi dao vừa tới gần thì Tôn Thanh Quý ở ngoài bỗng chạy vào.

"Em nhớ ra rồi." Giọng Tôn Thanh Quý đầy kinh ngạc, nói: "Anh, hình như cô ta là một ngôi sao đấy."

Động tác của Tôn Hà Quý dừng lại.

Tôn Thanh Quý nhìn chằm chằm vào Khương Cửu Sênh, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, sau đó xác nhận: "Cô ta là một ngôi sao ca nhạc, em đã thấy cô ta ở trên tivi."

Thảo nào lại quen mắt như vậy.

Ngôi sao à? Vậy chắc chắn cô ta có rất nhiều tiền.

Con ngươi của Tôn Hà Quý sáng lên, đáy mắt đều là ánh sáng tham lam, gã xé băng dính ngoài miệng của Khương Cửu Sênh ra.

Cô lên tiếng trước, giọng rất bình tĩnh: "Tôi là Khương Cửu Sênh, các anh có thể lên Baidu kiểm tra thông tin về tôi, muốn bao nhiêu tiền chuộc tôi đều có thể trả được."

Bị trói lâu như vậy mà còn có thể trấn tĩnh như thế này, thật không phải là một ngôi sao nữ đơn giản, hẳn là cô ta đã có nhiều va chạm xã hội.

Tôn Thanh Quý lấy ảnh chụp trên điện thoại di động ra cho Tôn Hà Quý nhìn. Sau mấy lần so sánh, Tôn Hà Quý quan sát rồi nói: "Đúng là ngôi sao thật." Gã hỏi Khương Cửu Sênh: "Mười triệu, mày có không?"

Khương Cửu Sênh trả lời không chút chậm trễ: "Trong điện thoại của tôi có số điện thoại của bạn trai tôi, để anh ấy cầm mười triệu tiền chuộc tới đây."

Tôn Hà Quý suy nghĩ rất lâu, lấy di động của Khương Cửu Sênh ra, nửa tin nửa ngờ bật máy.

Ngự Cảnh Ngân Loan.

Khương Cẩm Vũ mừng rỡ như điên, nói: "Chị em bật điện thoại di động rồi."

Đến giờ tấm lưng đã cứng ngắc vì căng thẳng trong suốt thời gian dài của Thời Cẩn mới hơi thả lỏng một chút, giọng nói của anh hơi run rẩy: "Lập tức định vị."

Khương Cẩm Vũ không chậm một giây, gõ bàn phím thật nhanh, xâm nhập vào điện thoại di động, bắt đầu truy tìm vị trí.

Lúc này, di động của Thời Cẩn đột nhiên đổ chuông.

Người gọi đến: Em yêu.

Ngón tay của Thời Cẩn gần như phát run, sau mấy hồi chuông anh mới bấm nghe điện thoại, để đến bên tai, yết hầu lên xuống, giọng nói khàn khàn: "Sênh Sênh."

Đầu dây bên kia là một giọng nam thô lỗ:"Mày là bạn trai của Khương Cửu Sênh?"

Là tên bắt cóc.

Thời Cẩn lập tức đáp lại: "Là tôi."

Người đàn ông gằn từng chữ, giọng nói nhuốm màu hung ác: "Bây giờ bạn gái của mày đang ở trong tay tao, chuẩn bị mười triệu tiền chuộc, nếu như mày dám báo cảnh sát hoặc giở trò gì, tao không dám bảo đảm bạn gái của mày còn sống mà quay trở về đâu."

Lời nói quả quyết, tuyệt không phải là kẻ nhát gan sợ sệt.

Thời Cẩn không dám chọc giận đối phương, giọng điệu khẩn khoản cầu xin: "Đừng làm hại cô ấy, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được."

Người đàn ông hình như rất hài lòng, giọng điệu hơi dịu xuống: "Quả nhiên là kẻ có tiền."

Tống tiền là tốt rồi.

Thời Cẩn tỏ rõ thái độ, cố gắng giữ bình tĩnh hiền hòa hết mức, nhưng giọng nói lại mang theo vẻ uy hiếp rõ ràng: "Anh chỉ cần tiền mà tôi thì không thiếu tiền, miễn là anh không làm hại cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát. Nhưng nếu cô ấy có chuyện gì thì anh sẽ không chỉ lấy được dù chỉ một cắc, mà tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

Không thiếu tiền, vậy thì tốt.

Người đàn ông bớt đi vài phần đề phòng: "Tao rất thích loại người thẳng thắn như mày."

Trấn an tên bắt cóc xong, Thời Cẩn mới nói: "Cho tôi nghe giọng của cô ấy, tôi muốn xác nhận cô ấy vẫn an toàn." Giọng anh rất gấp, có chút hoảng sợ, hoàn toàn không giấu nổi tâm trạng.

Đối phương đương nhiên có thể nghe ra sự quan tâm của Thời Cẩn, càng quan tâm càng tốt, như vậy mới chịu chi tiền.

Tôn Hà Quý đưa điện thoại đến trước mặt Khương Cửu Sênh.

Cô gọi: "Thời Cẩn."

Trong điện thoại vang lên giọng nói của cô, Thời Cẩn lắng nghe, không có gì bất thường, chỉ là không thấy được cô, sự lo lắng của anh vẫn không giảm xuống được.

"Sênh Sênh." Anh xác nhận với cô: "Em có bị thương không? Bọn chúng có đánh em không?"

Có thể nghe ra được anh đang thấp thỏm lo âu đến nhường nào, giọng nói còn hơi run rẩy.

Khương Cửu Sênh trấn an anh: "Anh đừng lo, em vẫn ổn."

Sao mà ổn được.

Võ công của cô tốt như vậy mà vẫn bị bắt giữ, nhất định là đã chịu khổ rồi.

Anh cụp mí mắt, chôn vùi ngọn lửa sắp bùng cháy xuống đáy mắt, thấp giọng dỗ dành cô: "Đừng sợ, anh sẽ tìm được em nhanh thôi, kiên trì một lát nữa nhé, em yêu."

Cô "vâng" một tiếng, cũng không hoảng hốt: "Em sẽ chờ anh, anh đừng vội, em không sao cả."

Tính tình cô vốn trầm ổn, cho dù là những lúc như thế này, cô vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.

Không giống như anh, lòng anh rối như tơ vò, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh thận trọng dặn dò cô: "Sênh Sênh, em đừng chọc giận bọn họ, cũng đừng để cho mình bị thương, chúng ta đưa tiền là được, muốn bao nhiêu cũng đưa, nhé?"

Muốn cái gì anh đều đáp ứng, chỉ cần cô bình an vô sự.

Khương Cửu Sênh đáp: "Vâng, em biết rồi."

"Bấy nhiêu cũng đủ rồi." Tôn Hà Quý lấy điện thoại về, dùng băng dính dán kín miệng của Khương Cửu Sênh lần nữa. Hắn không nói nhiều, cuối cùng chỉ dặn dò hai câu: "Lát nữa tao sẽ dùng số khác gửi cho mày địa điểm và thời gian trao đổi, mày chuẩn bị đủ mười triệu, tao muốn một triệu nhân dân tệ, số còn lại đổi sang đô la Mỹ, đưa tiền sớm thả người sớm."

Thời Cẩn đồng ý ngay: "Ngay bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị tiền, đừng làm hại bạn gái tôi."

Cuộc gọi bị ngắt.

Thời Cẩn để điện thoại di động xuống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhìn Khương Cẩm Vũ: "Tra được chưa?"

Cậu gật đầu, khoanh tròn vào địa điểm định vị trên màn hình máy tính: "Người ở thôn Ngư Giang, ngoại ô phía Tây."

Thôn Ngư Giang ở ngoại ô phía Tây, cách thành phố hai giờ đi xe, ngoại trừ các cụm dân cư của dân địa phương thì khu vực đó là khu công nghiệp mới xây, có rất nhiều nhà máy.

Ngay sau đó, Thời Cẩn gọi điện thoại, trực tiếp hạ lệnh: "Chuẩn bị mười triệu tiền mặt, trong đó có một triệu nhân dân tệ, số còn lại là đô la Mỹ. Ngoài ra, sắp xếp người quanh khu vực thôn Ngư Giang ở ngoại ô phía Tây, tốt nhất là có cả tay súng bắn tỉa. Tuyệt đối không được kinh động đến cảnh sát, càng không được rút dây động rừng."

Nếu báo cảnh sát, tên bắt cóc điên tiết lên rất có khả năng sẽ giết con tin.

Anh không thể mạo hiểm, tuyệt đối không thể để cho cảnh sát nhúng tay vào chuyện này. Anh chỉ cần người, đưa tiền là được, tất cả món nợ, để sau này tính tiếp.

Tần Trung đã hiểu, nhận lệnh: "Rõ."

Bệnh viện Thiên Bắc.

Đàm Hoàn Hề đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Cô ta tạm thời hôn mê, chưa có nguồn máu nên tạm thời không thể tiến hành phẫu thuật. Hai vợ chồng nhà họ Đàm đứng ngồi không yên, vẫn luôn ở bệnh viện canh chừng. Đàm Mặc Bảo vẫn chưa có tin tức gì, điện thoại di động cũng không gọi được, Đàm Tây Nghiêu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Thư ký Chu Việt hớt hơ hớt hải chạy tới bệnh viện: "Chủ tịch, phu nhân."

Vợ chồng Đàm Tây Nghiêu đi ra khỏi phòng bệnh.

"Đã tìm được người chưa?" Đàm Tây Nghiêu nóng lòng hỏi.

Chu Việt lắc đầu: "Tôi đã phái người đi tìm khắp những nơi cô Hai thường đi, nhưng không hề phát hiện tung tích của cô Hai, hơn nữa điện thoại di động vẫn luôn ở trạng thái tắt máy, người của phòng IT cũng không định vị được."

Bà Dương vừa nghe liền cáu điên người, chửi bới: "Con ranh chết tiệt đó, cứ đến lúc quan trọng thì không tìm được người, nhất định là cố ý trốn đi rồi. Chắc trong lòng nó không muốn để Hoàn Hề của chúng ta sống tốt đấy mà." Cái đồ xảo quyệt, trong lòng chỉ có ý xấu.

Đàm Tây Nghiêu nghĩ ngợi, mí mắt giật giật: "Chẳng lẽ nó bị bắt cóc thật?"

Bà Dương sửng sốt: "Bắt cóc cái gì?"

Đàm Tây Nghiêu càng nghĩ càng thấy sợ hãi: "Hai mươi phút trước, Mặc Bảo gọi điện đến nói nó bị bắt cóc, bảo tôi đưa tiền chuộc." Nhưng ông ta lại nghĩ là giả nên căn bản không để ý.

Nếu bị bắt cóc thật, mà ông lại cúp điện thoại...

Bà Dương bỗng nhiên kinh hoảng buột miệng: "Nhất định là người kia."

Đàm Tây Nghiêu nhìn bà ta, hỏi: "Người kia là ai?"

Bà Dương trợn mắt há hốc mồm, không trả lời.

"Bà nói mau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Sắc mặt của Đàm Tây Nghiêu tối sầm: "Người kia là ai?"

Lần này bà Dương cũng luống cuống, đầu óc ngẩn ngơ nói: "Những người thử thuốc trong nhà máy ở ngoại ô phía Tây. Mấy, mấy ngày trước họ gọi điện thoại tới đây uy hiếp tôi."

Đàm Tây Nghiêu vừa nghe xong mặt liền biến sắc.

Nhà máy ở ngoại ô phía Tây thuộc công ty dược của nhà họ Đàm, chuyên nghiên cứu thuốc mới, thuê một nhóm người thử thuốc cố định. Một thời gian trước có một người thử thuốc chết, vấn đề bồi thường vẫn chưa thương lượng xong.

Đám dân đen chốn rừng thiêng nước độc đó rất liều lĩnh, chuyện gì cũng có thể làm được.

Đàm Tây Nghiêu lập tức lấy điện thoại di động ra.

Một lát sau trong điện thoại vang lên giọng nữ êm ái mà trong trẻo nói: "Đây là tổ trọng án công an phường ngoại ô phía Tây."

"Con gái của tôi bị người ta bắt cóc rồi."

Vừa qua chín giờ tối, tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu vang khắp làng chài, sao trời lộ rõ, trong một khoảng sân cỏ ở ngoại ô phía Tây, thỉnh thoảng có đom đóm bay qua.

Bên ngoài ngôi nhà xây thô bằng gạch đỏ rất yên tĩnh, có tiếng bước chân vang lên, Tôn Hà Quý lập tức móc dao quân dụng Thụy Sỹ ra, lần đi tới cửa, hỏi: "Ai?"

"Là em." Tôn Thanh Quý đáp lại rồi xách túi đồ đi vào, đồ đạc đựng trong túi ni lông gồm mấy chai nước, mấy chiếc bánh bao chay, còn có cả đèn pin và pin nữa.

Tôn Hà Quý nhận lấy túi, đổ hết mọi thứ ra, lấy pin thay. Lúc này ở bên trong nhà gạch thô mới sáng rực lên, gã hỏi: "Bên ngoài có động tĩnh gì không?"

"Không." Tôn Thanh Quý nói. "Em bảo Đại Chung dắt hai con chó canh giữ ở cửa thôn, hai con chó kia không thích người lạ, nếu như có người đến gần, chó sẽ sủa ngay."

Lúc này Tôn Hà Quý mới yên tâm. Gã cầm lấy hai cái bánh bao, đi tới, xé bằng dính dán ngoài miệng cho Đàm Mặc Bảo và Khương Cửu Sênh, sau đó cởi sợi dây trói trên cánh tay, nhưng cổ tay và mắt cá chân vẫn bị trói.

"Ăn đi." Tâm trạng Tôn Hà Quý rõ ràng không tệ, gã đưa bánh bao cho các cô: "Yên tâm, chỉ cần tao cầm được tiền, tao sẽ không làm gì chúng mày nữa."

Khương Cửu Sênh không lên tiếng, yên lặng ăn uống. Đàm Mặc Bảo cũng vậy.

Chờ hai người ăn xong, Tôn Hà Quý quay sang Tôn Thanh Quý, nói: "Lấy thêm hai ống thuốc nữa tới đây."

Thuốc mê lần này bọn họ dùng có tác dụng rất mạnh, hiệu quả nhanh, nhưng thời gian tác dụng không dài, chỉ được khoảng ba, bốn tiếng. Cho nên, để đề phòng bất trắc, cứ cách vài ba giờ Tôn Hà Quý sẽ tiêm một lần.

Tôn Thanh Quý cầm túi trong góc nhà lấy ra hai cái xi lanh, đưa cho Tôn Hà Quý.

Khương Cửu Sênh thương lượng: "Tôi sẽ không chạy trốn."

Tôn Hà Quý không hề bị lay động, trực tiếp đâm kim tiêm thuốc vào chân cô,: "Chưa chắc đâu, ngộ nhỡ cảnh sát tới, tao phải dùng hai đứa mày làm lá chắn." Hắn ta không dám khinh thường, cô gái này võ công rất giỏi, lại bình tĩnh, chỉ cần nhìn cũng biết là người thông minh, khó lòng phòng bị, nào dám lỏng tay.

Sau đó, gã lại chích thuốc mê cho Đàm Mặc Bảo, rồi trói hai người lại, cuối cùng dính băng dính lên miệng.

Lúc này, Khương Cửu Sênh lên tiếng: "Cổ cô ấy bị thương, có thể mua cho cô ấy ít thuốc không?"

Tôn Hà Quý nhếch mép cười nhạt, nhìn ánh mắt xót xa của Khương Cửu Sênh: "Mày coi mày là khách đấy hả."

Khương Cửu Sênh không nóng vội, giọng điệu bình tĩnh như đang thương lượng: "Trên cổ tôi có đeo một sợi dây chuyền kim cương, anh có thể lấy nó dùng làm tiền thuốc men. Tôi chỉ cần anh mua cho bạn tôi ít thuốc cầm máu và chống viêm là được."

Ánh mắt của Tôn Hà Quý lập tức soi vào cổ cô, quả nhiên có một sợi dây chuyền mảnh. Gã giật xuống xem, mặt dây chuyền hình quả cầu nhỏ tỏa sáng lấp lánh, nhìn rất đẹp và đắt tiền. Trong mắt Tôn Hà Quý hiện rõ sự tham lam.

Khương Cửu Sênh lại nói: "Quả cầu nhỏ kia có thể mở ra được, không tin anh có thể thử xem. Bên trong đó có viên kim cương rất lớn, ít nhất cũng trị giá năm triệu."

Tôn Hà Quý mở mặt dây chuyền hình quả cầu ra theo lời cô. Quả nhiên trong quả cầu nhỏ có một viên kim cương to bằng hạt đậu đỏ, óng ánh, trong veo, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.

Đúng là người có tiền, tùy tiện đeo một sợi dây chuyền cũng đã có giá trên trời.

Tâm trạng Tôn Hà Quý rất tốt: "Mày cũng thẳng thắn giống bạn trai của mày đấy." Gã cất dây chuyền vào trong túi, quay sang nói với Tôn Thanh Quý: "Em đi mua một ít thuốc về đây."

Ngự Cảnh Ngân Loan.

Cậu thiếu niên ngồi thẳng lưng trước máy vi tính, tinh thần căng thẳng trong thời gian dài. Trong phòng có bật điều hòa nhưng mồ hôi vẫn đổ ướt đẫm trên trán, đôi mắt nhìn máy vi tính chằm chằm không chớp mắt, bỗng nhiên, đồng tử sáng lên: "Chị ấy bật thiết bị truy tìm rồi."

Thời Cẩn lập tức hỏi: "Vị trí có di chuyển hay không"

"Không ạ, vẫn ở thôn Ngư Giang ở ngoại ô phía Tây."

Như vậy rất tốt, chỉ cần không có bất cứ động tĩnh gì, chứng tỏ là người vẫn an toàn.

Thời Cẩn chăm chú nhìn điện thoại di động, vẫn chưa có tin gì, đến bây giờ thời gian giao dịch và địa điểm vẫn chưa gửi đến, anh đứng ngồi không yên, lại không dám tùy tiện đi trước, tránh rút dây động rừng chọc giận tên bắt cóc.

Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, Thời Cẩn lập tức nhận.

Là Tần Trung, hắn báo cáo: "Cậu Sáu, người của chúng ta đã trên đường đến thôn Ngư Giang ở ngoại ô phía Tây."

Người của bọn họ đã sớm mai phục, còn có cả tay súng bắn tỉa. Thời Cẩn ra lệnh chết, nếu như có bất kỳ biến cố gì, chỉ cần dự đoán được con tin gặp nguy hiểm phải lập tức nổ súng, hơn nữa một phát phải mất mạng.

"Lúc tôi đi giao tiền chuộc thì đừng tới gần." Thời Cẩn nhắc lại một lần nữa: "Tuyệt đối không được để lộ."

Tần Trung đã hiểu: "Tôi biết rồi, ngoài ra…" hắn thử đưa ra đề nghị: "Cậu Sáu, hay là để tôi đi giao dịch cho."

Thời Cẩn không cần nghĩ ngợi: "Không cần, tự tôi đi."

Sau khi cúp điện thoại, anh tiếp tục chờ tin tức giao dịch.

Khoảng gần mười giờ tối, trăng sao bị mây đen che kín, ngoài thôn Ngư Giang ở ngoại ô phía Tây, bỗng nhiên vang lên tiếng chó sủa không ngừng.

"Gâu gâu!"

"Gâu gâu!"

"Gâu gâu!"

Hai con chó nhà nuôi khá dữ sủa liên tục inh tai nhức óc. Đại Chung đứng gác ở cửa thôn choàng tỉnh, cầm một chiếc đèn pin đi qua, chiếu vào đường đến cửa thôn, cao giọng hỏi: "Ai ở đó?"

Bỗng nhiên ánh sáng cường độ mạnh chiếu qua, hai bên con đường nhỏ bỗng sáng như ban ngày, có thể thấy rõ ràng người đàn ông đứng ngoài cửa thôn, mặc đồng phục có vũ trang của cảnh sát, trong tay giơ súng, hét lớn: "Không được nhúc nhích, cảnh sát đây."

Đại Chung sửng sốt một chút, vội vã giơ hai tay lên.

"Gâu gâu!"

"Gâu gâu!"

Tiếng chó sủa không ngừng, các cảnh sát vũ trang đang áp sát tới gần cửa thôn, giấu mình trong bóng tối, khom lưng, rón rén lui về phía sau. Trong bụi cây cỏ dại, có một con đường mòn, dẫn thẳng từ cửa thôn đến trong ngôi nhà xây thô bằng gạch đỏ.

Để đi từ đầu thôn đến cuối thôn mất hơn mười phút đi bộ, người báo tin đi dọc theo đường mòn, đường bờ ruộng, không tới ba phút đã đến nơi. Tôn Thanh Quý nhận được tin, hồn vía bị dọa bay mất một nửa, vừa chạy vào trong nhà vừa kêu: "Anh ơi!"

"Anh ơi!"

Tôn Hà Quý đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng mở mắt nói: "Có chuyện gì?"

Khương Cửu Sênh và Đàm Mặc Bảo cũng đã tỉnh, chỉ là do tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết nên mệt mỏi, buồn ngủ.

Tôn Thanh Quý hoảng hốt bối rối nói: "Cảnh sát tới, bọn họ đã đến cửa thôn, phải dẫn người đi ngay lập tức." Trong lòng gã rất sợ hãi, cặp mắt không ngừng nhìn ra ngoài, mơ hồ có thể nghe được tiếng chó sủa.

Tôn Hà Quý vừa nghe, lập tức nổi giận: "Mả m* nó, lại dám báo cảnh sát bắt ông đây!" Gã đập tan di động của Khương Cửu Sênh, hung ác trợn mắt nhìn hai người ở góc nhà, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay hai đứa mày chết chắc rồi."
Bình Luận (0)
Comment