Duy Nhất Là Em

Chương 244

Editor: Nguyetmai

Hoắc Nhất Ninh thong thả nói: "Đó là Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn của tám năm về trước."

Không gian chìm vào im lặng.

Hai người này giỏi gây chuyện nhỉ!

Triệu Đằng Phi hỏi ý kiến: "Đội trưởng, bây giờ phải làm sao ạ?" Theo lý mà nói, chứng cứ rành rành thế này có thể đi bắt người được rồi, nhưng mối quan hệ giữa Khương Cửu Sênh, Thời Cẩn và đội trưởng không hề đơn giản, chắc cũng nên hỏi ý kiến cá nhân của đội trưởng trước?

Không đợi Hoắc Nhất Ninh hạ lệnh, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.

Hoắc Nhất Ninh nhận điện, nghe xong liền chau mày: "Đã nhận được rồi."

Không biết phía bên kia đầu dây đã nói những gì nhưng Hoắc Nhất Ninh càng nhíu mày chặt hơn: "Đội hình sự chúng tôi đang theo vụ án này."

"Vâng, chuyên án đang được điều tra."

Hoắc Nhất Ninh cúp máy, Triệu Đằng Phi lập tức hỏi: "Đội trưởng, là Viện Kiểm sát ư?"

"Ừ." Hoắc Nhất Ninh suy nghĩ một hồi, "Xem ra họ sợ đội chúng ta làm việc công tư không phân minh nên đã chuẩn bị phương án thứ hai rồi."

Bây giờ ngay cả Viện Kiểm sát cũng đã nhúng tay vào, mức độ được quan tâm của vụ án này không hề nhỏ. Cho dù anh và Thời Cẩn có muốn hoạt động bí mật cũng không được nữa rồi. Hiện tại có quá nhiều cặp mắt đang dõi theo anh.

Tưởng Khải liền hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì ạ?"

Hoắc Nhất Ninh nghĩ một hồi: "Tôi sẽ gửi video về bộ phận giám định để điều tra xem thật giả thế nào trước đã."

"Vâng ạ."

"Chính Nghĩa, cậu đi điều tra xem hiện giờ Khương Cửu Sênh đang ở đâu."

Thang Chính Nghĩa nói: "Không cần điều tra đâu ạ, Khương Cửu Sênh là bạn gái của Thời Cẩn, hôm nay là ngày vui của nhà họ Tần, cô ấy nhất định sẽ có mặt ở đó."

Hôn lễ của Tần Minh Lập và Ôn Thi Hảo được tổ chức trên một hòn đảo du lịch ở Giang Bắc. Ông Tần và cậu Sáu đều không có mặt, có thể thấy rằng nhà họ Tần không hài lòng lắm về chuyện hôn nhân với nhà họ Ôn. Ngược lại hai bà chủ nhà họ Tần đều có mặt tham dự cả.

Ôn Thi Hảo đã trang điểm xong nhưng giờ lành vẫn chưa tới nên cô ta vẫn chờ đợi trong phòng nghỉ. Trong phòng bày biện rất nhiều hoa hồng Champagne. Cô ta mặc váy cưới ngồi trên giường, vạt váy phủ khắp nơi, cô ta tay cầm hoa, đầu đội vương miện, vừa mỹ miều vừa xa hoa.

Chỉ là, trên gương mặt cô dâu không hề xuất hiện nụ cười.

"Đã gửi đồ đi chưa?" Ôn Thi Hảo hỏi.

Thư ký Đường Tấn chỉ đứng ngoài cửa, không bước lại gần: "Nửa tiếng trước đã gửi đi rồi, đồn cảnh sát một phần, Viện Kiểm sát một phần."

Ôn Thi Hảo nôn nóng: "Có động tĩnh gì chưa?"

"Người đang theo dõi bên ấy nói đồn cảnh sát đã hành động rồi, bốn mươi phút nữa có thể tới hội trường cử hành hôn lễ."

Ôn Thi Hảo hài lòng nhướng cao lông mày. Thời Cẩn không có mặt ở đây, cô muốn xem xem Khương Cửu Sênh còn cách nào để thoát được ý trời đây.

Cửa mở, Ôn Thư Hoa bước vào.

Đường Tấn gật đầu chào hỏi rồi đi ra ngoài trước.

Ôn Thư Hoa tiến tới ngồi cạnh Ôn Thi Hảo, khuyên chân thành: "Con gả tới nhà họ Tần thì hãy sống hạnh phúc với Tần Minh Lập, đừng có đối đầu với Thời Cẩn nữa."

Vừa nhắc đến Thời Cẩn, thần sắc của Ôn Thi Hảo liền thay đổi: "Mẹ, là Thời Cẩn đã hại con thành bộ dạng bây giờ mà mẹ bảo con phải nhịn sao? Con không thích Tần Minh Lập, con với hắn chỉ là mối quan hệ hợp tác, kế hoãn binh tạm thời thôi. Sống hạnh phúc ư? Mẹ đang trêu con đấy à?"

Ôn Thư Hoa nhìn thái độ kiên quyết của cô ta, càng cảm thấy lo lắng, càng nói nhiều: "Tóm lại con đừng có mãi u mê không chịu tỉnh ngộ như thế, đến lúc hối hận không kịp đâu."

Ôn Thi Hảo nghe không lọt tai được câu nào: "Con đã đi đến kết cục này rồi, còn điều gì phải sợ nữa."

Kể có có đưa video của cô ta và Tần Minh Lập ra ánh sáng thì đã sao chứ. Họ đã là vợ chồng hợp pháp rồi, chỉ cần có thể đẩy Khương Cửu Sênh vào tù thì cũng đáng thôi.

Thấy cô ta vẫn cố chấp không chịu hiểu ra, hoàn toàn không có ý định dừng lại, Ôn Thư Hoa cũng cuống lên: "Vụ án mạng ở nhà kính trồng hoa thì sao? Con cho rằng không ai biết chân tướng sự việc như thế nào thật sao?"

"Chân tướng á?" Ôn Thi Hảo sững sờ: "Mẹ, lời mẹ nói có ý gì vậy? Còn có thể có chuyện gì được chứ?"

Ôn Thư Hoa im lặng, suy nghĩ hồi lâu, nén giọng thấp xuống nói: "Nguyên nhân gây ra cái chết của ba dượng con vốn không phải nhát dao đâm vào bụng đó."

Ôn Thi Hảo ngây người, đôi mắt sững sờ một lúc lâu sau mới lắp bắp hỏi: "Vậy... vậy thì là cái gì?"

Ôn Thư Hoa ngập ngừng một lúc mới trả lời: "Là chảy máu trong hộp sọ."

Trong hộp sọ ư…

Ôn Thi Hảo gần như phủ nhận ngay lập tức: "Chảy máu trong hộp sọ cái gì chứ, rõ ràng là ông ta bị Khương Cửu Sênh giết chết mà." Sao lại là chảy máu trong hộp sọ được, làm sao có thể như vậy chứ. Cô ta chỉ đẩy có một cái thôi mà, không phải như vậy, là do Khương Cửu Sênh, chính là do cô ta.

Cô ta khó mà tin được điều đó.

Nhưng lời nói tiếp theo của Ôn Thi Hoa đã phá vỡ hoàn toàn cái mộng tưởng còn chút may mắn mà cô ta đang ôm ấp: "Nguyên nhân thật sự của cái chết là chảy máu trong hộp sọ. Mẹ đã thay đổi bản báo cáo khám nghiệm tử thi cho con nhưng không nói với con là vì muốn con quên chuyện này đi."

Cô ta ngớ người ra một lúc, đôi mắt sợ hãi rồi trở nên giận dữ, cuối cùng lại bật cười: "Quên ư? Sao con có thể quên được chứ." Cô ta ngẩng đầu nhìn Ôn Thư Hoa, ánh lửa bập bùng trong đôi mắt, "Mẹ, mẹ còn chưa biết nhỉ, ba ruột của con, người chồng trước của mẹ không phải chết vì bệnh tật đâu mà bị Khương Dân Xương hại chết đấy. Mối thù giết cha, mẹ bảo con phải quên đi như thế nào đây?"

Ôn Thư Hoa sững người trố mắt không nói lên lời.

"Lão già Khương Dân Xương đó có chết cũng không hết tội." Hơn nữa, có ai biết là do cô ta đẩy đâu. Khương Cửu Sênh không biết, Thời Cẩn cũng không biết, bên phía cảnh sát càng không thể biết được, vậy thì có gì đáng sợ đâu. Ôn Thi Hảo cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Việc này mẹ không cần động tay đến làm gì, món nợ của Khương Cửu Sênh con nhất định phải tính đến nơi đến chốn." Mũi tên đã trên dây cung rồi, không thể không bắn đi được nữa.

Hiện giờ trong đầu Ôn Thư Hoa là một mớ lộn xộn, nhất thời không suy nghĩ được thông suốt: "Sao mẹ lại không quan tâm được chứ? Con mau dừng tay lại đi, hài cốt của Khương Dân Xương bị lấy mất, cuối cùng lại do phía cảnh sát trả lại, con tưởng rằng đó chỉ là trùng hợp thôi sao?"

Ôn Thi Hảo không hề quan tâm: "Thế thì đã sao chứ? Bên cảnh sát có chứng cứ ư?" Nhưng cô ta thì có video làm chứng, Khương Cửu Sênh đừng hòng nghĩ tới việc rửa sạch được sự hiềm nghi.

Ôn Thư Hoa nhất thời nóng lòng, buột miệng nói ra: "Em trai con…"

Chưa nói dứt câu, các phù dâu đã đẩy cửa bước vào. Họ là bốn cô gái trẻ trung, đều là các thiên kim tiểu thư nhà quyền thế có quan hệ tốt với nhà họ Ôn. Các phù dâu chào hỏi người lớn rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Thi Hảo cùng nhau chụp hình.

Lễ phục của phù dâu cũng là váy trắng, bốn cô gái tươi cười tuyệt đẹp, chị một câu em một câu ra sức khen ngợi nhau.

"Thi Hảo, chúc mừng chị nhé."

"Chúc mừng chúc mừng, váy cưới đẹp quá, nhưng cô dâu còn đẹp hơn nữa cơ."

"Chú rể thật là có phúc quá đi."

Ôn Thi Hảo mỉm cười: "Chị cảm ơn."

Nói đến chú rể, các phù dâu của Ôn Thi Hảo mới phát hiện đến tận hôm nay vẫn chưa biết mặt chú rể, liền hỏi cô ta: "Chú rể đâu rồi? Sao vẫn chưa thấy mặt chú rể thế ạ?"

Nụ cười trên môi Ôn Thi Hảo liền tắt lịm: "Chắc đang tiếp khách ấy mà."

"Không chân thành tí nào, sao lại để cô dâu xinh đẹp của chúng ta đợi một mình ở đây chứ."

Ôn Thi Hảo không đáp lời, chỉ cười mà không nói gì.

Ôn Thư Hoa ở bên cạnh tâm trạng nặng nề, mí mắt giật liên tục. Bà ta bước ra khỏi phòng nghỉ gọi điện thoại: "Tìm thấy Cẩm Vũ chưa?"

Bên kia đầu dây trả lời: "Vẫn chưa ạ."

Ôn Thư Hoa giận dữ, nén giọng quát mắng: "Đồ vô dụng, một đứa trẻ con cũng không giữ được, tao còn thuê chúng mày làm cái gì chứ!"

Hài cốt của Khương Dân Xương tự nhiên mất tích lâu như thế, hiện giờ Cẩm Vũ cũng mất tích luôn, bà ta có dự cảm không lành, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó. Vậy mà trong lúc này, Thi Hảo lại phải chịu sự nhục nhã, oán hận đến mức tự loạn hết cả lên, một lòng chỉ muốn báo thù, hoàn toàn không để ý những chuyện khác, hành sự vô cùng nóng nảy.

Giọng điệu của người đàn ông trong điện thoại rất thành khẩn: "Xin lỗi bà, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm được cậu chủ."

Ôn Thư Hoa tắt luôn điện thoại, không thể trông chờ gì vào lũ vô dụng này được. Bà ta lại gọi một cuộc điện thoại khác, giọng điệu rất gấp gáp: "Bác sĩ Kiều, là tôi đây."

"Chào bà."

Ôn Thư Hoa bước về phía phòng kho tạm thời cất những đồ lặt vặt phục vụ cho hôn lễ, nhỏ giọng hỏi: "Tôi muốn biết tình trạng hiện tại của Cẩm Vũ có được xem là bị tâm thần không? Nếu nó ra tòa làm chứng thì bằng chứng có được tòa án chấp nhận hay không?"

Cho dù có điều tra ra nguyên nhân cái chết của Khương Dân Xương là chảy máu trong hộp sọ thì người khác cũng chỉ cho rằng nguyên nhân tử vong là nhát dao chí mạng của Khương Cửu Sênh. Chỉ cần không có nhân chứng tận mắt nhìn thấy, Thi Hảo cũng sẽ không bị hiềm nghi. Mấu chốt của vụ án này vẫn là Cẩm Vũ.

"Cái này," Bác sĩ Kiều do dự, "Tôi cũng không dám chắc."

Ôn Thư Hoa lập tức mất bình tĩnh: "Ý anh là gì?"

Bác sĩ Kiều giải thích: "Xét trên lời nói và hành động, cậu chủ không có gì quá bất bình thường. Chỉ có điều, lúc trên đảo, tôi điều trị dẫn dắt tâm lý cho cậu ấy, từ quá trình hợp tác và kết quả kiểm tra của cậu ấy cho thấy cậu ấy vẫn còn chứng tự kỷ nghiêm trọng và chứng sợ giao tiếp xã hội."

"Vậy thì làm sao nó thoát ra ngoài được?"

Bác sĩ Kiều úp úp mở mở: "Tôi... tôi nghi ngờ rằng lúc trên đảo, cậu ấy chỉ giả vờ tự kỷ thôi." Nếu không thì làm sao có thể tự mình ra khỏi phòng như thế chứ.

Ôn Thư Hoa cực kì không hài lòng, chất vấn: "Tôi đã nói rõ với anh rồi, không được để nó rời khỏi đảo với trạng thái tinh thần bình thường cơ mà, anh làm việc kiểu gì vậy?"

"Xin lỗi bà, tôi đã cố gắng hết sức rồi." Ngoài những lời này, bác sĩ Kiều không biết phải nói gì hơn. Đứa trẻ đó không phải đứa trẻ bảy tám tuổi nữa. Cậu ấy đã lớn, tâm trí cũng trở nên mạnh mẽ rồi, muốn thay đổi cũng không dễ dàng gì. Vậy mà người làm mẹ này đã hai lần cố tình để đứa con của mình mắc chứng tự kỷ…

Lòng người thật đúng là…

Ôn Thư Hoa tắt điện thoại, vừa định quay lại phòng nghỉ thì trong phòng chứa đồ vọng ra một âm thanh kỳ lạ. Bà ta vặn tay nắm cửa nhưng không mở được. Cửa bị khóa trái rồi.

Lúc này, âm thanh trong phòng càng lúc càng lớn, Ôn Thư Hoa tiến lại gần, vừa nghe liền lập tức biến sắc.

"Anh Hai."

Giọng người phụ nữ yếu ớt, hơi thở hổn hển.

"Ngoan, bảo bối, cho anh trước đã."

Âm thanh này là… là Tần Minh Lập ư?

"Anh Hai, sau này anh có vợ rồi, em…"

Người phụ nữ chưa dứt lời thì một âm thanh ướt át truyền tới, còn có hơi thở hồng hộc ngắt quãng của người đàn ông: "Cô ta chỉ là đồ trang trí, dỗ dành là được rồi. Em thì không giống thế, em là để yêu." Người đàn ông nhỏ tiếng, "Yêu em thế này đủ chưa, hả?"

"Đáng ghét, nhẹ thôi."

"Cái đồ miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo này, chân kẹp chặt lấy anh."

Âm thanh ân ái càng lúc càng gấp rút, càng lúc càng to. Ôn Thư Hoa giận dữ nắm chặt hai bàn tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Cái thằng súc sinh này!

Trong hội trường tổ chức tiệc cưới bày đầy Champagne hoa hồng màu hồng nhạt, trên nóc nhà thả đầy bóng bay màu hồng đỏ, giữa hội trường trải một tấm thảm màu đỏ rắc đầy cánh hoa hồng. Trên chiếc cột La Mã bên cạnh thảm đỏ là hai mươi tư ngọn đèn lưu ly thuỷ tinh óng ánh màu tím nhạt, không khí và phong thái đều không chê vào đâu được.

Nhà họ Ôn đã bao toàn bộ hòn đảo du lịch này. Ngoài những quan khách thượng lưu quý tộc và thương nhân ra, họ còn mời đến rất nhiều nhân vật trong giới giải trí, đông đến mức hội trường không còn một chỗ trống.

Hàng ghế đầu là vị trí dành cho người nhà hai họ Tần, Ôn. Vì Tần Hành không đến nên bà cả nhà họ Tần và Ôn Thư Hoa ngồi vị trí trung tâm.

Tô Khuynh và Khương Cửu Sênh ngồi ở giữa nơi không quá thu hút ánh mắt của người khác. Tô Khuynh ngồi không cũng chán, bèn cùng Khương Cửu Sênh nói chuyện phiếm: "Ôn Thi Hảo điên mất rồi."

Khương Cửu Sênh cảm thấy hứng thú: "Sao lại nói vậy?"

"Ai mà chẳng biết cô ta và Tần Minh Lập đến với nhau như thế nào, chắc ai cũng từng xem đoạn clip sex đó rồi, thế mà cô ta còn dám gióng trống khua chiêng mời đến một nửa nghệ sĩ trong showbiz và toàn bộ giới truyền thông nữa chứ. Tôi thấy Ôn Thi Hảo không điên thì cũng khùng mất rồi." Cô ta làm như đang đi diễn phim vậy, mà có diễn được đâu chứ. Tô Khuynh phân tích, "Theo lý mà nói, danh tiếng của cô ta đã bốc mùi đến mức không thể bốc mùi thêm được nữa. Đáng ra cô ta phải cúp đuôi làm người, chờ cho mọi người quên dần chuyện này đi mới đúng. Vậy mà cô ta lại phô trương thanh thế đến mức này. Chẳng lẽ cô ta sợ mọi người không biết mình được gả vào nhà họ Tần như thế nào chắc?"

Khương Cửu Sênh như có phần suy tư, nói: "Đúng là kỳ lạ thật." Đặc biệt là còn mời đến giới truyền thông, cô đứng dậy, "Tôi đi gọi điện thoại đã."

Cô bước ra khỏi hội trường lớn, gọi điện cho Hoắc Nhất Ninh: "Đội trưởng Hoắc." Cô hỏi thẳng, "Anh đã nhận được đoạn video của Ôn Thi Hảo phải không?"

"Đúng là không giấu được cô điều gì." Cô gái của Thời Cẩn quả nhiên rất thông minh, một chút biến động nhỏ cũng có thể phát hiện ra chân tướng.

Khương Cửu Sênh chau mày.

Quả nhiên.

Ôn Thi Hảo muốn cô bị bắt dưới muôn vàn con mắt dõi theo của công chúng đây mà, xem cô là ngốc sao? Sẽ đợi bị bắt chắc? Cô cảm thấy có lẽ Ôn Thi Hảo ngủ với Tần Minh Lập đến ngốc nghếch rồi, gần đây cứ thích tự rước những rắc rối vào mình.

Tạm ngừng dòng suy nghĩ, Khương Cửu Sênh nói ra cách đối phó: "Trước khi đi Thời Cẩn đã dặn tôi, nếu sự việc này bị phanh phui, tôi có thể hợp tác điều tra, thậm chí tạm giam cũng được, nhưng phải được giữ bí mật. Nếu người của đồn cảnh sát gây khó dễ cho anh thì liên hệ trực tiếp với Cục trưởng Trương của Viện Kiểm sát."

Hiển nhiên cô và Thời Cẩn đã nghĩ hết đối sách cho vấn đề này. Hai người đã nghĩ đến mọi con đường Ôn Thi Hảo có thể công bố đoạn video, đồng thời chuẩn bị sẵn phương án phòng bị rồi.

"Không cần nữa đâu, Thời Cẩn nhà cô vừa nói với tôi, cô muốn xem kịch thì cứ ở lại xem thôi."

Khương Cửu Sênh hơi sững người: "Anh ấy quay về rồi à?"

Hoắc Nhất Ninh trả lời: "Sắp đến nơi tổ chức hôn lễ rồi đó."

Vậy thì cô không thể bỏ đi được, cô muốn nhìn thấy anh, càng nhanh càng tốt.

Sau khi cúp điện thoại, Khương Cửu Sênh quay lại chỗ ngồi. Tô Khuynh đột nhiên hỏi: "Bác sĩ Thời nhà cô đâu? Vẫn còn ở nước ngoài à?"

Cô không nói gì, mỗi lần nhắc đến Thời Cẩn, cả người cô đều như mất hồn mất vía vậy.

Tô Khuynh thân tình nhắc nhở: "Đừng có trưng bộ dạng mắc bệnh tương tư như thế nữa, sẽ để lộ bản tính hết mực nghe chồng của cô đấy."

Khương Cửu Sênh chỉ cười mà không nói gì.

Đúng lúc đó, Tần Tiêu Tiêu bước vào hội trường, gật đầu chào hỏi cô. Khương Cửu Sênh cũng gật nhẹ đầu đáp lễ.

Tô Khuynh cảm thấy kỳ quái: "Dạo này Tần Tiêu Tiêu bị làm sao thế?"

"Cái gì làm sao cơ?"

"Đã lâu không còn thấy bộ dạng tiểu thư xảo quyệt ngang bướng còn nhe nanh múa vuốt của cô ta nữa, chẳng lẽ đột nhiên hoàn lương ư?" Đúng là đầy rẫy nhưng việc cổ quái, Tô Khuynh không tài nào giải thích nổi. "Hơn nữa xem ra thái độ của cô ta đối với cô cũng rất tôn trọng đấy chứ."

Khương Cửu Sênh giải thích: "Bởi vì cô ta đang theo đuổi Trình Hội mà."
Bình Luận (0)
Comment