Editor: Nguyetmai
Đúng lúc này, có người gọi cô: "Sênh Sênh."
Giọng nói dịu dàng, như gió thổi qua bên tai.
Khương Cửu Sênh quay đầu lại, trông thấy dưới ánh trăng có một bóng người lẻ loi. Cô mỉm cười, nói với nhóm học trò trẻ tuổi này: "Chị phải về rồi, các em chơi tiếp đi."
Có người không nhịn được cất tiếng hỏi: "Là anh dâu ạ?"
Cô nở nụ cười, nói: "Đúng vậy." Sau đó cô vẫy tay, đi vào trong ánh trăng. Bóng người ở phía xa cũng bước tới gần, cầm áo choàng khoác lên vai cô, sau đó dắt tay cô bước đi.
Lửa trại gần cháy hết, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt. Từ đằng xa, họ có thể nhìn thấy bóng người đang dựa sát vào nhau.
Ngay cả cái bóng mà cũng cân đối đẹp đôi như vậy đấy.
Cô gái trẻ mặt tròn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Ôi! Thật sự không hề có bệnh ngôi sao chút nào hết."
Có một bạn fan của Sênh Sênh lập tức kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên rồi. Thoạt nhìn Sênh gia của chúng tôi có vẻ lạnh lùng tự cao vậy thôi, nhưng chị ấy đối xử với người khác cực kì lễ phép, là người vô cùng tốt."
"Tôi quyết định muốn làm fan của chị ấy."
"Hoan nghênh tham gia vào hàng ngũ fanclub Sênh Sênh của chúng tôi."
Các cô bé tạo thành một nhóm tốp năm tốp ba, cùng tán gẫu thảo luận về thần tượng.
"Trương Hạo."
"Trương Hạo."
Trương Hạo lấy lại tinh thần: "Hả?"
Bạn cùng phòng trêu ghẹo cậu: "Cậu được lắm, vừa ra tay đã tìm đến ngôi sao lớn."
Cậu chỉ cười cười, rồi cầm lon bia trên mặt đất lên.
Haiz, tuổi trẻ là một vụ thảm họa.
Nói chung là Khương Cửu Sênh đi quá lâu, nên Thời Cẩn không vui, vừa vào trong lều vải anh liền đè cô xuống đất rồi cắn, cắn tới cắn lui, lại hơi mất khống chế.
Cô rất ngoan ngoãn chiều ý anh, cũng không trốn tránh. Cô ôm cổ Thời Cẩn, hỏi anh: "Thời đại học của anh như thế nào?" Đột nhiên cô muốn đi vào những năm tháng tuổi trẻ ấy của anh để nhìn thử, xem có phải là anh cũng từng bồng bột phấn chấn như vậy hay không?
Nhưng đáp án của Thời Cẩn lại nằm ngoài dự đoán của cô: "Tần Hành mời giáo viên tới nhà dạy học, ngoại trừ lúc thi học kỳ, thì hầu như anh không hề tới trường học."
"Không có bạn học à? Cũng không có bạn bè ư?"
Anh gật đầu.
Trong năm tháng tuổi trẻ của anh, ngoại trừ cô ra, thì chỉ có sự buồn tẻ nhạt nhẽo, chỉ có súng ống đạn dược, chỉ có lòng người đổi thay, và những âm mưu quỷ kế nhiều vô số kể.
"Vậy lúc ở Đại học Yale thì sao?"
Thời Cẩn nằm xuống, để cho cô gối lên tay của mình. Anh nghiêng đầu về phía cô, dựa lên vai cô: "Mỗi ngày đều ở lại trong phòng thí nghiệm và bàn giải phẫu mô phỏng."
Khương Cửu Sênh hơi kinh ngạc: "Anh không đi chơi cùng với bạn học sao?" Bác sĩ Từ Thanh Bách chính là kiểu người rất giỏi chơi bời. Cô nhớ là bác sĩ Thời nhà cô và bác sĩ Từ còn là bạn chung giường tầng cơ mà.
"Không có hứng thú chơi bời cùng với bọn họ, cũng không có thời gian." Giọng điệu của Thời Cẩn rất bình thường, "Đa số thời gian đều là ở cùng với xác chết, để luyện tốc độ tay, luyện khâu vết mổ và giải phẫu."
Khương Cửu Sênh nghẹn lời.
Trong não của cô hiện lên một cảnh tượng đẫm máu, nhưng mà, người cầm dao là người đẹp họ Thời của cô, nên tất cả cảnh tượng, lập tức biến đổi thành một bức tranh nghệ thuật. Người đàn ông xinh đẹp, bàn tay nhuốm máu, từ từ giải phẫu da thịt. Trong cảnh đáng sợ, lại có cảnh đẹp rung động lòng người, cực đoan mà lại quyến rũ.
"Vậy thời gian còn lại thì sao?"
Anh nói: "Ngắm ảnh của em." Anh nói, "Nhìn vật nhớ người."
Cuộc sống của anh xưa nay rất nhàm chán, tóm tắt lại cũng chỉ có hai chuyện, chuyện liên quan tới cô, và chuyện không liên quan tới cô. Trước mười tám tuổi, là vế sau, năm mười tám tuổi sau khi gặp được cô, từ đó về sau, đều là vế trước.
Dường như là vậy, không có cô bên cạnh, anh sẽ không có chuyện gì đáng để nhắc tới, chỉ là một cuộc sống cực kì thiếu thốn.
Khương Cửu Sênh hơi cảm động, giọng nói trầm thấp khàn khàn từ tốn chia sẻ với anh những chuyện cô đã trải qua: "Lúc em học đại học cực kì bận rộn, học thanh nhạc, học các loại nhạc cụ, à, và cả thi lại nữa." Cô mỉm cười nói cho anh biết, "Em phải thi lại tới ba lần đấy."
Cô luôn luôn học lệch môn, toán học thì lại cứng ngắc ngán ngẩm. Thuở mười sáu tuổi, Thời Cẩn có dạy thế nào, cô cũng không học tốt hơn được, về sau thì đã rách rồi chẳng sợ nát thêm nữa, buông tay triệt để luôn.
Thời Cẩn buồn cười: "Anh biết, cái gì em cũng giỏi, tư duy logic cũng rất tốt, thế mà, cứ đụng tới toán học là lại ù ù cạc cạc không biết gì cả."
Nghĩ tới đây, Khương Cửu Sênh cũng buồn cười: "Lần cuối cùng thi lại, bạn học phía sau đã truyền đáp án cho em, vo giấy thành một cục ném vào dưới chân em." Cô cười đến nỗi khóe mắt cong lên, "Nếu không phải vì em nhặt được "món hời" đó thì có khi em còn phải tiếp tục thi lại lần nữa."
"Sênh Sênh này." Anh như có lời muốn nói.
Khương Cửu Sênh nhìn anh: "Dạ?"
Thời Cẩn do dự một chút, rồi vẫn quyết định nói cho cô biết chân tướng sự việc: "Cái đó là do anh ném cho em đấy."
Khương Cửu Sênh nghẹn lời.
Cô ngây ra hỏi: "Sao anh lại vào phòng thi được?"
"Anh sợ em lại nợ môn tiếp, nên đã xin nghỉ rồi bay về." Dường như Thời Cẩn sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô, nên giọng điệu vô cùng êm tai, "Vì truyền đáp án cho em, nên anh đã trà trộn vào phòng thi bằng cách đi thi hộ."
Nếu tiếp tục không truyền đáp án cho cô, thì cô phải thật thà làm bài thi, hơn nữa dù có thật thà làm bài thi thì cũng chưa chắc đã thi qua môn.
Thật ra Thời Cẩn còn chưa nói cho cô biết, lần thứ hai cô thi lại thì anh đã trà trộn vào phòng thi rồi. Nhưng mà vận may không tốt, chỗ anh ngồi cách cô quá xa, anh ném đáp án cho cô mấy lần nhưng đều không ném trúng. Sau đó, anh bị giáo viên giám thị đuổi ra ngoài…
Đoạn này có lẽ không nên nói cho cô biết.
Khương Cửu Sênh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Anh còn làm chuyện gì mà em không biết nữa không?" Lẽ nào lúc cô thi "Tư tưởng Marc-Lenin" cũng là anh ném đáp án sao? Càng nghĩ càng rối.
Thời Cẩn rủ rỉ nói tiếp, chuyện đã rất lâu, nhưng vẫn còn nhớ rõ ràng: "Cùng đi học với em, cùng xem chung một bộ phim với em, nghe em đánh đàn ở đầu phố, xem từng buổi biểu diễn ca nhạc của em." Tạm dừng một chút, chuyện quan trọng nhất là, "Và còn đuổi mấy kẻ ngấp nghé theo đuổi em đi nữa."
Khi đó, anh thường hay lén lút đi nhìn trộm cô, giống hệt một kẻ biến thái, mặc quần áo bao trùm kín mít. Buổi sáng thì nhét sữa, trời mưa thì nhét ô, có người tỏ tình với cô, anh sẽ đi đánh người nọ một trận, thấy máu mới thôi, đánh tới nỗi từ đó về sau kẻ đó vừa thấy Sênh Sênh nhà anh là vội vòng đường khác mà đi.
Tám năm vội vàng trôi qua, nói ra lại chỉ là dăm câu ba điều. Không biết vì sao, Khương Cửu Sênh thấy rất xót xa cho anh, cô vươn tay ra sờ mặt của anh, từ lông mày, tới gò má: "Người đẹp họ Thời của em vất vả quá."
Sao lại vất vả chứ, anh từ từ mà tính, vui vẻ chịu đựng.
Thời Cẩn nắm tay của cô, đặt ở trên môi: "Ừ, rất vất vả, cho nên em nhớ yêu thương anh nhiều một chút."
Khương Cửu Sênh mỉm cười gật đầu, nói: "Được thôi." Có được người đẹp thì phải yêu thương hết mình chứ.
Điện thoại đặt ở đầu lều rung lên hai cái, là hai tin nhắn liên tiếp. Một cái do Vũ Văn Xung Phong gửi, một cái do Tạ Đãng gửi. Nhiều năm nay cô luôn có thói quen đi ngủ vào lúc mười giờ, bây giờ là chín giờ năm mươi chín phút.
Giang Bắc.
Chuông cửa vang lên. Vào giờ này, còn có thể là ai tới bấm chuông được nữa.
Vũ Văn Xung Phong vô cùng bực bội, không tình nguyện đi mở cửa, quả nhiên là một cái đầu tóc xoăn như lông cừu. Anh tức giận hỏi: "Muộn như vậy rồi còn tới nhà tôi làm cái gì?"
Tạ Đãng mang theo bình rượu, vô cùng thuần thục đi vào bên trong: "Tìm anh uống rượu ấy mà."
Vũ Văn Xung Phong kéo chiếc mũ trên áo len của cậu ta lại: "Uống rượu thì đi ra ngoài mà uống, đừng tới nhà của tôi."
Tạ Đãng trực tiếp cởi áo len ra, rồi ném lên người anh ta: "Giấu người đẹp trong nhà vàng à?"
Giấu cái em gái cậu!
Vũ Văn Xung Phong trực tiếp ném chiếc áo cậu ta vừa mới cởi ra lên tủ giày ở gần cửa ra vào, lộ vẻ mặt ghét bỏ: "Tôi chưa bao giờ mang phụ nữ về nhà." Ngại bẩn.
Không mang tới nhà, thì mang tới khách sạn.
Tạ Đãng chẳng thèm vặc lại anh ta, cậu đi thẳng về phía phòng khách. Vũ Văn Xung Phong ở phía sau cáu kỉnh hét lên: "Con m* nó, cậu cởi giày ra cho tôi!"
Tạ Đãng tự tìm đường chết, quay đầu lại mắng: "Phiền phức!" Sau đó cậu đá giày rồi đi vào trong, quen đường quen lối đi lấy ly uống rượu, "Sinh nhật của Sênh Sênh, anh lại tặng tài nguyên cho cô ấy à?"
Chó chê mèo lắm lông.
Vũ Văng Xung Phong cười giễu cợt một tiếng: "Cậu lại tặng tiền lì xì chứ gì?"
Mỗi năm đều như thế, anh tặng tài nguyên, cậu ta tặng tiền lì xì.
Tạ Đãng không phục: "Tiền lì xì thì làm sao nào? Tiền lì xì mới thực dụng."
Sở thích của Vũ Văn Xung Phong rất khác người. Căn hộ của anh rộng hơn hai trăm mét vuông, không ngăn phòng, ở chính giữa đặt một cái giường, phía đối diện, là phòng tắm kính mờ. Bình luận của Tạ Đãng về căn hộ này là: "cứ như kẻ biến thái vậy".
Cậu ngồi luôn lên cái giường biến thái kia.
Khuôn mặt Vũ Văn Xung Phong lập tức xanh mét: "Ai cho phép cậu ngồi lên giường của tôi, cút xuống cho tôi."
Tạ Đãng khẽ đạp hai chân một cái, nằm thẳng cẳng.
F*ck!
"Tạ Đãng!"
Ngoại trừ chính anh và Khương Cửu Sênh, cái đồ quỷ này là người thứ ba ngồi lên giường anh. Vũ Văn Xung Phong chỉ muốn giết người diệt khẩu.
Tạ Đãng bực mình, tính tình công chúa cũng nổi lên: "Một người đàn ông cao lớn như anh, sao lại giống như mẹ chồng vậy."
Con m* nó, còn bị cắn ngược lại một cái nữa chứ.
Vũ Văn Xung Phong bị cậu ta chọc tức đến nỗi bật cười: "Tôi đã nói với cậu là không được chạm vào giường của tôi bao nhiêu lần rồi."
Tạ Đãng cười vô cùng hư hỏng, xấu tính. Cậu chỉ vào cái đầu tóc xoăn như lông cừu, vẻ mặt kiên cường: "Anh không cho phép tôi chạm vào, tôi cũng đã chạm vào rồi, anh còn có thể xử tử tôi được sao."
Tên này thật không biết xấu hổ!
Vũ Văn Xung Phong bước qua, đạp mạnh cậu ta hai cái, tay Tạ Đãng mất thăng bằng, một ly rượu đỏ lập tức đổ lên giường.
Điên ruột!
Vũ Văn Xung Phong rất ít khi tức giận như vậy
"Con m* nó, cậu đứng dậy ngay!"
"Đi thay ga giường cho tôi!"
Tạ Đãng chửi "F*ck" một câu. Ô hay, cậu đến đây để uống rượu, chứ không phải đến đây làm osin.
Lúc này vừa mới qua mười giờ, trên mạng đã có hai tin tức siêu nóng bỏng nhanh chóng xông lên bảng xếp hạng tìm kiếm với khí thế như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Tin thứ nhất: Khương Cửu Sênh và bạn trai là bác sĩ Thời tham gia tour du lịch tới núi Yến Quy, một vạn tấn thức ăn cho chó đã ở trên đường.
Tin thứ hai: Nhà thiên tài đàn violin Tạ Đãng qua đêm ở nhà của cậu chủ Vũ Văn Xung Phong, tổng giám đốc Công ty Truyền thông Thiên Vũ. Đây là sự sa đọa của phẩm hạnh, hay là sự méo mó của nhân cách.
Ồ, hãy để tình cảm và tình gay bốc cháy thêm chút nữa đi.
Mười giờ mười lăm phút, bà Đường gọi điện thoại tới. Vũ Văn Xung Phong bảo Tạ Đãng yên lặng một chút, rồi nhận điện thoại, giọng điệu nói chuyện rất máy móc: "Chuyện gì vậy?"
Bà Đường đi thẳng vào vấn đề, không hề nói một câu dư thừa: "Về nhà một chuyến đi." Giọng điệu ra lệnh.
Vũ Văn Xung Phong day day ấn đường: "Về nhà làm gì?"
Giọng điệu của bà Đường lạnh tanh: "Con bé nhà họ Từ tới đây."
Sau đó điện thoại bị Vũ Văn Xung Phong dập máy thẳng cánh.
Bà Đường không vui khẽ nhíu mày, đang muốn gọi lại một lần nữa, thì thấy Vũ Văn Đàm Sinh đã về. Sắc mặt bà lập tức vui vẻ, bà đặt điện thoại di động xuống rồi đứng dậy: "Đàm Sinh, anh về rồi à."
Vũ Văn Đàm Sinh chỉ nhìn lướt qua chén trà trên bàn: "Ai tới vậy?"
"Thiên kim nhà họ Từ." Bà ta nhận lấy mũ quân phục của Vũ Văn Đàm Sinh, dịu dàng hỏi thăm, "Anh đã ăn cơm chưa?"
Ông ta không thèm để ý đến bà ta, đi thẳng tới phòng sách.
Bà Đường đã quá quen với chuyện này, tự nói tự tiếp lời: "Em đi chuẩn bị cơm tối cho anh…"
"Không cần." Chỉ hai chữ lạnh tanh. Nói xong, Vũ Văn Đàm Sinh bèn xoay người, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung đang nở nụ cười.
Cô ta cười tươi như hoa, ngoan ngoãn lễ phép nói: "Chào bác trai ạ."
Vũ Văn Đàm Sinh bỗng sửng sốt một chút, vẻ mặt giật mình nhìn chằm chằm người trước mặt.
Ánh mắt của ông ta khiến Từ Trăn Trăn thấy không được tự nhiên, cô ta lui về phía sau, thử gọi: "Bác trai?"
Vũ Văn Đàm Sinh hoàn hồn, hỏi cô ta: "Cô tên là Trăn Trăn à?"
Cô ta gật đầu.
Ánh mắt của ông ta sáng ngời, dừng lại ở trên mặt cô ta: "Là chữ Trăn nào?"
Từ Trăn Trăn mỉm cười ngọt ngào, cô ta trả lời: "Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn."* Cô ta nói, "Chính là Trăn Trăn trong câu thơ đó ạ."
(*)Nằm trong bài thơ "Đào yêu 3". Dịch nghĩa là:
Cây đào tơ xinh tươi,
Lá đơm sum suê.
Vũ Văn Đàm Sinh cười cười, vẻ mặt ôn hòa: "Tên rất hay." Nói xong, lại đắm đuối nhìn cô ta một cái nữa, rồi mới đi vào phòng sách.
Từ Trăn Trăn quay trở về phòng khách. Vừa ngẩng đầu, cô ta nhìn thấy bà Đường đang nhìn chằm chằm vào cô ta. Ánh mắt bà ta nóng rực, như đang dấy lên một ngọn lửa nhỏ từ nơi sâu thẳm nhất.
Cô ta lại càng không hiểu nổi: "Bác gái, bác làm sao vậy ạ?"
Trên mặt bà Đường đã không còn thấy một chút xíu ung dung nào giống như mọi khi, sắc mặt tối sầm xuống: "Ông ấy đã nói gì với cô?"
Từ Trăn Trăn báo cáo đúng sự thật: "Bác trai khen tên của con hay ạ."
Bà Đường đột nhiên cười nhạt một tiếng, sau đó khóe miệng lập tức thu lại nụ cười, giọng điệu rất cương quyết: "Từ nay về sau không được phép cười ở trước mặt ông ấy."
Năm đó, dung mạo của người phụ nữ kia cũng như vậy, ngoan ngoãn đáng yêu, cười tươi như hoa.
Mãi cho đến khi Từ Trăn Trăn ngồi trên xe quay về nhà, trong tận xương tủy vẫn còn thấy lạnh. Ánh mắt vừa rồi của bà Đường, thật sự làm cho người ta không rét mà run. Đáy mắt bà ta như chứa một nỗi hận ngập trời, giống hệt như muốn ăn thịt cô ta ngay tại chỗ vậy.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô ta thu suy nghĩ lại, liếc mắt nhìn thông báo cuộc gọi tới. Sắc mặt cô ta lập tức chùng xuống, bực mình nhận điện thoại: "Lại làm sao?"
"Trăn Trăn à, bà và anh trai cháu đã tới Giang Bắc rồi."
Là bà Chu, bà nội của cô ta.
Từ Trăn Trăn vừa nghe xong đã không bình tĩnh nổi: "Bà đến đây thế này, ba của tôi có biết không?"
Bà Chu ấp úng: "Ba của cháu đi giao hàng rồi, không có ở nhà."
Quả là như vậy, từ trước đến nay bà nội của cô ta luôn rất hồ đồ. Chuyện thay mận đổi đào năm đó, đều là do ba của cô ta bày mưu tính kế. Bà già này đến sẽ gây cản trở cho cô ta.
"Hai người tới đây làm gì?" Từ Trăn Trăn hoàn toàn không có kiên nhẫn, "Hai người lập tức trở về thị trấn Điền đi, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi."
Nói xong, cô ta liền cúp điện thoại, rồi liên lạc với Khương Dân Hải, ba ruột của cô ta.
Khương Dân Hải là dân chạy xe vận tải ngoại tỉnh, chạy xong một đơn hàng, nhanh nhất cũng phải mất hai ba tuần sau mới có thể tới đây. Từ Trăn Trăn rất bất an, mí mắt giật liên tục không ngừng.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, không ngờ là bà Chu lại có thể dẫn theo cái đứa cháu trai lớn không có tài cán gì kia của bà ta tìm tới được tận nhà họ Từ.
Từ Trăn Trăn sắp tức chết rồi, cô ta chạy tới mở cánh cửa dành cho người làm đi lại ra, rồi kéo họ sang một bên: "Hai người tới đây làm gì?"
Bà Chu mặc chiếc váy hoa nhí của người già, còn xách theo một cái túi lớn, dáng vẻ giống hệt người tới tìm nơi nương tựa. Người đi theo phía sau là Khương Cường, cháu đích tôn của nhà họ Khương. Anh ta đang cúi đầu say mê chơi game trên điện thoại di động.
Bà Chu nói như chuyện đương nhiên: "Dĩ nhiên là tới thăm cháu rồi."
"Tôi đã nói rõ là đừng có tới tìm tôi cơ mà."
Bà Chu lẩm bẩm: "Cháu là cháu gái của bà, bà tới thăm cháu một chút thì có làm sao?" Bà ta thò đầu nhìn vào bên trong biệt thự nhà họ Từ, bước chân không tự giác đi vào trong đó, vẻ mặt cực kì hâm mộ, "Nơi này chính là nhà họ Từ à, khí thế hoành tráng nhỉ."
Từ Trăn Trăn nhanh tay kéo bà Chu lại: "Bà làm cái gì đấy?"
Con ngươi của bà Chu vẫn dính lên biệt thự nhà họ Từ, trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng xanh: "Bà vào trong xem thử."
Cái bà già hồ đồ này!
Từ Trăn Trăn vô cùng tức giận. Cô ta gằn giọng gào lên: "Không được vào trong đó!" Cô ta mất kiên nhẫn, trực tiếp đuổi người, "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, người nhà bây giờ của tôi không thích tôi tiếp tục liên lạc với mấy người, hai người mau đi đi!"
Bà Chu không vui: "Còn tưởng rằng cháu gái ruột của tôi bay vào tổ Phượng Hoàng vàng, thì bộ xương già này của tôi cũng có thể đi theo hưởng phúc vài ngày. Nhưng con đĩ nhỏ nhà cô giỏi quá nhỉ, không ngờ vừa quay lưng một cái đã trở mặt không nhận người thân rồi. Nếu không phải năm đó tôi lấy tiền riêng cho cô đi hối lộ tên bác sĩ giám định kia, thì cô có thể bước vào cửa nhà họ Từ được sao?"
Còn không biết xấu hổ mà nói như thế. Năm đó để hối lộ tên bác sĩ khoa giám định kia phải tốn tới năm mươi vạn tệ. Cái bà già này rõ ràng có tiền tích trữ để đóng quan tài, nhưng bà ta chỉ bỏ ra năm vạn tệ, vậy mà dám kể công suốt tám năm nay, cũng đòi tiền bao nhiêu lần rồi, vậy mà vẫn chưa biết đủ.
Bà ta trọng nam khinh nữ, từ nhỏ cũng không thích đứa cháu gái này. Nếu không phải cô ta vào được cửa nhà họ Từ, thì làm sao bà ta có thể dùng mặt nóng tới dán mông lạnh chứ.
Từ Trăn Trăn không nén giận nổi nữa: "Bà nội!" Bà già này làm bừa quá rồi, nhưng cô ta lại không thể ra tay mạnh bạo được. Từ Trăn Trăn chỉ đành nén giận, rồi nói, "Đây là nhà họ Từ, nếu lời này của bà bị người khác nghe được, không chỉ bà, mà ngay cả tôi cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đấy."
Bà Chu ngẫm nghĩ lại, thấy cũng đúng. Bà ta bèn giảm âm lượng xuống thấp: "Vậy cô để tôi ở lại đây vài ngày thì thế nào? Tôi cũng muốn nhìn thử xem mấy kẻ có tiền như mấy người ăn cái gì mặc cái gì."
Từ Trăn Trăn vừa định mắng cho bà già này tỉnh ra, thì bà Vương, bác gái cả đã gọi vọng từ trong nhà ra.
"Trăn Trăn."
"Trăn Trăn ơi."
Trái tim của Từ Trăn Trăn lập tức nhảy vọt lên tới cổ họng. Cô ta đẩy bà Chu một cái: "Đi về trước đi, tôi sẽ liên lạc lại với hai người." Hai bà cháu kia đều không nhúc nhích. Trong lòng cô ta nóng như lửa đốt, vừa sốt ruột nhìn vào trong biệt thự, vừa thúc giục, "Đi nhanh đi!"
Khương Cường đang mải mê chơi game nãy giờ bỗng ngẩng đầu lên: "Đi thì cũng được thôi…" Hắn chìa tay ra, nở nụ cười như tên lưu mạnh, "Em gái, cho anh ít tiền tiêu xài đi chứ."
Từ Trăn Trăn sợ bà Vương đi ra đây, nhưng cô ta lại không mang ví tiền theo, nên đưa luôn chiếc lắc tay đang đeo cho Khương Cường, rồi dặn dò một câu: "Ở khách sạn đợi điện thoại của tôi."
Nói xong, cô ta lập tức chạy vào biệt thự. Vừa đúng lúc bà Vương cũng đi tới cửa lớn, bà nhìn ra ngoài cửa: "Ai tới đây vậy?"
Trên trán Từ Trăn Trăn vẫn đang đổ mồ hôi, cô ta lập tức nói: "Không có ai cả ạ."
Bà Vương dò xét cô ta rồi nhìn ra ngoài: "Vậy ai đang nói chuyện ngoài đó?"
Từ Trăn Trăn lập tức kéo bà Vương vội vàng đi vào trong, cô ta giải thích: "Không có ai đâu ạ, chỉ là người hỏi đường thôi mà bác."
Trong phòng khách nhà họ Từ đang có khách, là Tần Nguyệt, chị dâu bên nhà mẹ đẻ của bà Vương. Bà ấy dẫn theo con gái tới chơi.
Tần Nguyệt dặn dò con gái: "Hủy Hủy, con dán mắt vào điện thoại lâu lắm rồi đấy, bỏ điện thoại xuống nghỉ một lát đi. Đừng nhìn lâu quá hỏng mắt đấy."
"Con xem xong cái video này đã." Hủy Hủy mới mười bảy mười tám tuổi, vẫn còn là học sinh cấp ba. Cô bé nhìn thấy Từ Trăn Trăn đi tới, lập tức cầm điện thoại di động sang đó ngồi, đưa video cho cô ta xem, "Chị Trăn Trăn, chị có quen bà lão này không?"
Sắc mặt Từ Trăn Trăn lập tức biến đổi hẳn, cô ta vội vàng đẩy video ra ngay tức khắc: "Không, không quen."
Bà già kia, vừa tới đã gây tai họa rồi.
Bà ta xé quần áo của người khác trên tàu điện ngầm, bị người ta chụp được đăng lên mạng, số lượt chia sẻ rất cao.
"Sao bà ấy lại nói cháu gái của mình là thiên kim của thị trưởng thành phố Giang Bắc nhỉ." Hủy Hủy nhìn Từ Trăn Trăn, cảm thấy khó hiểu, "Thiên kim của thị trưởng thành phố Giang Bắc còn có người nào khác nữa à?"
Từ Bình Chinh chỉ có một người con gái, ai cũng biết điều này.
Từ Trăn Trăn cười gượng, giải thích: "Bà ta nói bậy thôi, chị hoàn toàn không quen bà ta."
"Ồ."
Hủy Hủy cũng không hỏi nữa.
Đúng lúc này, Từ Thanh Cửu cũng về đến nhà.
Đã lâu rồi Tần Nguyệt không gặp đứa cháu bên ngoại này, bà cười nói: "Thanh Cửu đấy à, đã lâu lắm rồi không gặp nhỉ."
Từ Thanh Cửu chỉ chào mợ một tiếng rồi định chạy lên trên nhà, có vẻ đang rất vội vàng.
Bà Vương trách cậu không lễ phép, gọi cậu qua đó ngồi.
Từ Thanh Cửu nhìn đồng hồ nói: "Mợ, con có hẹn với người ta rồi."
Tần Nguyệt không nghĩ nhiều, buột miệng liền hỏi một câu: "Hẹn với bạn gái à?"
Từ Thanh Cửu thản nhiên sửa lại: "Bạn trai ạ."
Tần Nguyệt nghẹn lời.
Cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc. Bà nhất thời quên mất, đứa cháu bên ngoại này của bà... cong rồi.
Hủy Hủy ôm quả táo đang cắn dở, vô cùng tò mò: "Anh Thanh Cửu, anh thật sự hẹn hò với bạn trai à?"
Từ bạn trai này đúng là càng nghe càng thuận tai, tâm trạng của Từ Thanh Cửu trở nên rất sung sướng: "Đúng vậy."
Hủy Hủy ăn nói bộc tuệch, liền hỏi: "Vậy em nên gọi anh ấy là chị dâu, hay gọi anh ấy là anh rể?
Từ Thanh Cửu chợt nghẹn lời. Cậu suy nghĩ rất lâu, rồi nói: "… Gọi anh đi."
Hủy Hủy giơ ngón tay cái với cậu, tinh thần can đảm của anh họ thật đáng khen.
"Mẹ ơi, buổi tối con không về ăn cơm đâu. Con sẽ ăn cơm cùng với Tô Khuynh, đừng chuẩn bị cơm cho con." Từ Thanh Cửu khai báo mấy câu, rồi đi lên lầu thay một bộ quần áo bảnh bao, còn chỉnh lại cả kiểu tóc, rồi mới đi ra ngoài.
Bà Vương thấy thế thì không nhịn được thở dài.
Tần Nguyệt kéo tay bà ấy, thỏ thẻ tâm tình: "Thanh Cửu là thật sự nghiêm túc hay chỉ là chơi đùa vậy?"
Nói đến chuyện này, vẻ mặt bà Vương cũng rất u sầu: "Là thật sự nghiêm túc đấy. Ông nội nó cũng gật đầu rồi, không có ý định quản nó, có quản nó cũng không nghe." Bà Vương cũng muốn rơi nước mắt, xót xa thay cho chính mình, "Ngày nào em cũng phải giấu hộ khẩu trong nhà đi, chỉ sợ thằng ranh thối tha kia trộm hộ khẩu đi đăng ký kết hôn thôi."
Người làm mẹ như bà đã mấy lần bắt gặp con trai của mình đi ra từ trong phòng mình rồi, nhất định là nó đi trộm sổ hộ khẩu. May mà bà đã chôn sổ hộ khẩu ở dưới cái cây trong sân nhà.
Không được, đợi lát nữa phải nhanh chân tới đấy xem thử sổ hộ khẩu có còn chôn ở dưới gốc cây đó hay không mới được.
Tần Nguyệt cũng rất rầu rĩ: "Tại sao đang yên đang lành lại bị bẻ cong chứ?"
Bà Vương tự trách: "Trước đây em không cho phép nó qua lại một chỗ với phụ nữ trong giới giải trí, chỉ sợ nó bị mấy người phụ nữ có tâm tư bất chính dạy hư, bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp tìm đàn ông luôn." Càng nói càng vô cùng đau đớn, "Đến bây giờ mỗi lần nghĩ tới em vẫn không thể nào ngủ được. Sớm biết như vậy, em thà để mặc cho nó chơi bời còn tốt hơn, chỉ cần là phụ nữ là được rồi."
Bà chỉ muốn có cháu thôi. Con trai cả thì mang trái tim hoang dã, chỉ chơi bời không yêu đương gì. Con trai nhỏ thì càng hết chỗ nói, trực tiếp tìm đàn ông luôn. Còn tiếp tục như vậy thì tới bao giờ bà mới có thể ôm cháu được đây.
Tần Nguyệt an ủi bà ấy: "Em cũng đừng lo lắng quá. Nói không chừng chỉ là ham mới lạ ấy mà, đợi hết nhiệt tình rồi, thì không chừng cũng sẽ chia tay thôi."
Nói tới đây, bà Vương vừa tức giận vừa sốt ruột: "Nhìn vào chưa biết được, Thanh Cửu á, nó yêu thương cái thằng bạn trai kia của nó vô cùng tận. Tính tình kia của nó là bị em với ông nội của nó làm hư rồi, cực kì gian xảo. Chị còn chưa thấy được dáng vẻ của nó khi ở trước mặt người bạn trai kia của nó đâu, bảo nó đi Đông nó cũng không dám đi Tây. Lần trước nó dẫn bạn trai nó về nhà ăn cơm, nào là rót nước cho uống nào là gắp thức ăn cho ăn, xương cá cũng nhặt sạch rồi đút vào miệng. Người làm mẹ như em đây đều chưa từng được hưởng thụ loại đãi ngộ như thế đâu."
Càng nói, giọng điệu của bà lại càng chua hơn. Không còn cách nào khác, chui ra từ trong bụng bà, vậy mà bà lại chưa từng được hưởng loại đãi ngộ này. Nâng niu nó trong lòng thương yêu tới lớn, bây giờ thằng nhóc này lại xoay người đi thương thằng đàn ông khác…
Cái loại cảm giác này giống như nuôi củ cải trắng nhiều năm, bao năm tưới nước vun đất, chỉ chớp mắt đã bị người khác trộm mất vậy, thật buồn bực!
Chủ đề này càng tán gẫu càng buồn phiền. Tần Nguyệt vội đổi đề tài: "Chàng trai kia là người thế nào?"
"Nhìn rất thuận mắt, cũng là nghệ sĩ, dáng dấp lại còn khí phách xinh đẹp." Bà Vương cầm điện thoại lên, mở album ảnh ra, "Em có chụp ảnh đây này."
Tần Nguyệt nhìn một cái: "Cái tướng mạo này, sinh ra là thân trai mà tướng mạo như con gái ấy nhỉ." Đúng là rất xinh đẹp, giống hệt như tiểu yêu tinh.
Trong lòng bà Vương lại thấy không thoải mái: "Đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng đến cùng vẫn là đàn ông, lại không thể sinh cháu cho em, cho dù đẹp mắt cũng uổng phí gene thôi." Nếu đây là con gái thì tốt quá, nhất định sẽ sinh được một đứa cháu gái xinh xắn… Ôi, không được nghĩ nữa, vừa nghĩ thôi là tim đã đau thắt rồi.
Tần Nguyệt an ủi bà: "Em coi như gả con gái đi, muốn có cháu thì sau này bảo Thanh Bách sinh hai đứa."
"Nói cái gì vây!" Bà Vương không đồng ý, thái độ rất kiên quyết, "Cái gì mà gả con gái, sao em có thể để Thanh Cửu đi ở rể được chứ, dù thế nào bên đây cũng phải là nhà chồng."
Tần Nguyệt nghẹn lời sửng sốt một chút, "Ừ, rất có lý."
Bà Vương nghẹn lời. Rốt cuộc bà đang nói xằng nói bậy gì vậy.
Chưa tới sáu giờ, Từ Thanh Cửu đã lái thẳng xe tới căn hộ của Tô Khuynh. Bên ngoài căn hộ, có một người đàn ông đang dây dưa với bảo vệ gác cửa, chặn ở cổng ra vào của tiểu khu. Ông ta đứng còng lưng, không nhìn được khuôn mặt, giọng nói nghe hơi quen tai.
Bảo vệ gác cửa nói chuyện nề nếp có thứ tự: "Thật xin lỗi, không có thẻ mở cửa thì ông không thể đi vào trong được."
Người đàn ông chỉ vào người vừa mới đi vào trong ở phía trước: "Vậy tại sao cậu lại để cho người kia đi vào trong?"
Người ta là người nổi tiếng!
Bảo vệ gác cửa nhẫn nại: "Người được chính chủ hộ đăng ký thì có thể đi vào trong."
Người đàn ông kia không phục, lớn tiếng tranh luận phải trái: "Con gái của tôi cũng sống ở đây."