Duy Nhất Là Em

Chương 265

Editor: Nguyetmai

"Căn nhà nhỏ của nhà họ Tần." Có người kinh hãi kêu lên: "Cháy rồi!"

Cạch...

Tiếng di động rơi xuống đất. Điện thoại của cô mãi không có ai bắt máy...

Thời Cẩn như nổi điên lên chạy về phía có ánh lửa.

Tần Hành ở phía sau quát lớn: "Thời Cẩn, không được đi!"

Anh không thèm quay đầu lại, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng đã chìm vào bóng đêm. Tần Hành xanh mặt gọi bà Chương và bà Vân: "Hai người ở lại tiễn khách."

Bà Chương, bà Vân gật đầu, vẻ mặt rất khác nhau.

Tần Hành nói xin lỗi với khách khứa rồi rời tiệc đi trước, không hề giải thích nhiều, chỉ nói là không cẩn thận bị cháy. Khi ông ta đến được căn nhà nhỏ thì thế lửa đang mạnh, cửa lớn đóng chặt, Thời Cẩn đang dùng sức đạp cửa. Cánh cửa bằng kim loại đã sớm bị nung bỏng rẫy, thiêu đốt đôi tay anh đỏ bừng lên nhưng anh cũng không biết đau, dùng tay không đẩy cửa.

"Sênh Sênh!"

"Sênh Sênh!"

Căn bản không biết trong nhà có người hay không, cũng không nghe thấy tiếng trả lời. Lý trí của Thời Cẩn cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu, ra sức gọi tên Khương Cửu Sênh.

Ầm một tiếng, cửa bị đá mở tung ra. Thời gian cấp bách nên không kịp suy nghĩ nhiều, Thời Cẩn lập tức cởi áo khoác, lấy nước mà người làm đang dùng để dập lửa tẩm ướt áo rồi choàng lên người.

Tần Hành lập tức nhìn ra ý đồ của anh, lạnh mặt ra lệnh: "Lửa quá lớn, mày không được phép đi vào."

Thời Cẩn làm ngơ, lại giội một thùng nước lên người xong xoay người định xông vào trong biển lửa.

Không ai dám tiến lên ngăn cản. Tần Hành tự mình đi qua giữ chặt anh lại: "Mày không nghe thấy lời tao nói hả?" Vì một người phụ nữ mà không còn một chút bình tĩnh nào, Tần Hành nổi giận: "Lửa lớn như vậy, mày muốn đi vào chịu chết à?"

Thời Cẩn hất mạnh ông ta ra: "Không cần ông quan tâm."

Tần Hành quát to: "Thời Cẩn!"

Anh quay đầu lại, giống một con dã thú đang nổi giận, trong mắt chỉ có sự công kích: "Cút!"

Một đôi mắt đằng đằng sát khí.

Tám năm trước, tính mạng Khương Cửu Sênh như chỉ mành treo chuông, anh cũng như thế này. Tám năm sau, quanh đi quẩn lại, anh vẫn vì người phụ nữ đó mà hủy trời diệt đất, thậm chí lao đầu vào chỗ chết.

Gương mặt Tần Hành hoàn toàn lạnh băng, ông ta ra lệnh cho vệ sĩ phía sau: "Ngăn nó lại cho tao."

Bảy, tám tên vệ sĩ tiến lên, vây quanh Thời Cẩn. Đôi mắt anh đỏ ngầu, anh không nói thêm nửa lời đã trực tiếp động thủ, xuống tay rất nặng, toàn bộ đều là chiêu thức giết người.

Bàn tới quyền cước, nhà họ Tần không có ai tàn nhẫn hơn Thời Cẩn, bảy, tám người cùng lên cũng không phải là đối thủ của anh. Chẳng bao lâu sau, trên mặt đất đã có mấy người nằm la liệt, sắc mặt trắng bệch chứng tỏ bị thương không nhẹ.

Tần Hành vẫy tay, lại một đợt người nữa tiến lên phía trước.

Thời Cẩn rút luôn một khẩu súng từ bên hông một người trên mặt đất, lên đạn, ngắm bắn: "Ai dám ngăn cản tôi, tôi sẽ bắn chết người đó."

Tất cả mọi người dừng lại.

Tài bắn súng của cậu Sáu trước giờ chưa bao giờ thất thủ.

Tần Hành há hốc miệng, tức giận đến mức không nói ra lời, một thoáng hung ác nham hiểm trong mắt càng tích càng nồng, trừng mắt nhìn Thời Cẩn dứt khoát xoay người, chạy vào trong đám lửa đang cháy hừng hực kia.

"Thời Cẩn!"

Một giọng nữ bỗng vang lên, gọi anh lại.

Lúc này anh mới chậm chạp quay đầu.

Là Sênh Sênh của anh...

Khương Cửu Sênh ném người cô đang túm trong tay xuống, chạy tới kéo Thời Cẩn lại, nghiêm mặt nói với anh: "Lần sau, trong tình huống không xác định thì không được mạo hiểm như vậy nữa."

Quả thực anh đã quá hấp tấp, điện thoại gọi không được, anh cũng không xác định được cô có ở trong nhà hay không. Nhưng biết làm sao bây giờ, cho dù biết rõ là cạm bẫy, anh cũng phải nhảy vào, lỡ như có thì sao đây? Lỡ như cô ở bên trong đó...

Thời Cẩn nặng nề thở hắt ra một hơi, giữ chặt tay cô, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh: "Em đi đâu vậy?"

"Bắt tên phóng hỏa." Cô kéo anh ra xa đám cháy một chút, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay anh nóng bỏng lại còn hơi sưng tấy, lập tức đau lòng vô cùng: "Bỏng đỏ hết cả lên rồi."

Thời Cẩn lắc đầu: "Không sao, anh không đau."

Khương Cửu Sênh cũng không quan tâm đến người ngoài, chỉ ghé đầu nhẹ nhàng thổi tay cho anh, sau đó mới cẩn thận nắm lại trong tay mình. Cô chỉ người bị cô bắt giữ, nói: "Bốn phía xung quanh nhà đều có xăng, là ông ta cố ý phóng hoả."

Ánh mắt Thời Cẩn lạnh lẽo dừng lại ở trên người tên kia.

Ông ta quỳ trên mặt đất, run rẩy mở miệng cầu xin tha thứ: "Ông Tần tha mạng, cậu Sáu tha mạng, tôi không dám nữa, không dám nữa."

Giọng nói rất già nua, là một người đã lớn tuổi.

Sắc mặt Thời Cẩn lạnh như băng: "Ngẩng đầu lên."

Người nọ run rẩy ngẩng đầu. Ông ta chừng sáu mươi tuổi, là người chăm sóc vườn hoa cho nhà họ Tần.

Một người làm, cho dù ăn gan hùm mật gấu cũng không dám một mình phóng hỏa, nhất định là nghe lệnh làm việc. Trong tay Thời Cẩn còn cầm súng, nhìn ngắm như cố tình cũng giống như vô ý, giọng nói rất thấp, cũng không áp bách: "Là ai sai khiến ông?"

Ông già cúi đầu, lắp ba lắp bắp: "Là, là..."

Nòng súng di chuyển, Thời Cẩn trầm giọng, hỏi: "Ai?"

Ông già ngẩng đầu bật thốt ra: "Là cậu Tư, là cậu Tư!"

Khách khứa đã ra về hết, cả đám người nhà họ Tần già trẻ lớn bé đều có mặt, không ai lên tiếng chỉ đứng đó xem diễn. Mũi giáo lại đột nhiên chỉ về phía cậu Tư nhà bà Hai, lúc này bà Vân không bình tĩnh được nữa, lớn tiếng bác bỏ: "Ông nói dối! Vì sao thằng Tư phải phóng hỏa? Ông không có chứng cớ thì đừng ở đây ngậm máu phun người, không muốn sống nữa đúng không!"

Ông ta rất nhanh tiếp lời: "Tôi có chứng cớ." Sau đó sờ trong túi vài cái rồi lấy ra một cái bật lửa đưa tới, dường như rất sợ hãi, mồm miệng run rẩy nói: "Là cậu Tư cho tôi, bảo tôi thiêu, thiêu chết Khương Cửu Sênh."

Cậu Tư nhà họ Tần ham chơi, có sở thích thu thập bật lửa. Cái bật lửa màu bạc kia chính là cái mà cậu Tư nhà họ Tần thích nhất, thậm chí bên trên còn có cả chữ khắc.

Bằng chứng quá rõ ràng.

Bà Vân cực kỳ hoảng sợ: "Ông nói bậy, chỉ một cái bật lửa, sao tính là chứng cứ được!"

So với sự kinh hoảng của bà Vân thì Tần Tiêu Dật bên cạnh bà ta lại bình tĩnh hơn nhiều. Cô ta vỗ tay bà Vân trấn an, rồi nói với Tần Hành: "Ba, chỉ là một cái bật lửa thôi, có thể là anh Tư làm mất, cũng có thể là người nào đó tay chân không sạch sẽ lấy trộm từ trong phòng anh ấy ra, không thể coi là chứng cớ được. Hơn nữa, nếu thật sự là anh Tư muốn phóng hỏa giết người, cũng sẽ không ngu ngốc đến mức lưu lại chứng cứ rõ ràng như vậy đâu."

Bà Chương và Tần Minh Lập đều không lên tiếng, chỉ đứng xem kịch hay.

Tần Hành trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: "Thằng Tư đâu? Người đi đâu rồi? Gọi nó tới đây nói cho rõ ràng."

Bà Vân nhất thời không trả lời được.

Sắc mặt Tần Hành thoáng trầm xuống: "Nó đâu rồi?"

Bà Vân thầm mắng tên nhóc hư đốn kia mấy lần, có phần chột dạ nói: "Tôi… tôi cũng không biết, nó chỉ nói đi hóng gió, cũng không nói đi đâu."

Tần Hành vừa nghe liền nổi đóa: "Thằng mất nết, nếu nó còn không…"

Đúng lúc này, phịch một tiếng, cửa sổ tầng hai của căn nhà nhỏ vỡ tan dưới thế lửa hừng hực, tiếng của một thứ gì đó rất lớn rơi xuống, cùng với đó là tiếng hét thảm thiết: "Đ*t mợ!"

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía cái thứ lăn trên mặt đất hai vòng, cuộn thành một đống rồi còn hùng hổ mắng chửi kia: "Bỏng chết bố mày rồi!"

Bà Vân kêu to: "Thằng Tư!"

Cái đống trên mặt đất bị quần áo bọc lấy, lúc này mới kéo toạc ra, để lộ một cái đầu, gương mặt vô cùng giống bà Vân đã bị hun đỏ bừng, có chút ngây ngốc nhìn một đám người trước mắt.

Không phải thằng Tư thì còn là ai vào đây nữa?

Bà Vân sửng sốt chừng năm giây, sau đó mới hỏi: "Sao… sao anh lại đi ra từ chỗ đó?"

Tần Tiêu Chu đứng dậy, ném chiếc áo khoác của bộ âu phục đã bị đốt tơi tả xuống đất, ánh mắt như có như không cũng không biết nhìn chỗ nào, sau đó lập tức cúi đầu, sờ mũi, nói: "Trời tối quá, con đi nhầm nhà."

Bà Vân cạn lời.

Chỉ sợ không phải bà ta đẻ ra một thằng con trai, mà là một thằng ngốc mới đúng.

Tần Tiêu Chu cũng không thèm nhìn vẻ mặt sắc lạnh của Tần Hành, đi thẳng đến trước mặt gã phóng hỏa, nhấc chân đạp một cái: "Con m* nó chứ, còn dám khóa cửa lại, muốn thiêu chết ông đây à!" Ông già bị hắn ta đạp liền kêu thảm thiết không ngừng, hắn ta còn chưa hết giận, nhảy dựng lên đánh: "Ông đi chết đi!"

Bị hắn ta đấm đá như vậy, ông già kia không chịu nổi, ôm đầu mở miệng cầu xin tha thứ: "Cậu Tư, cậu tha cho tôi."

"Cậu Tư tha mạng."

Tần Tiêu Chu lại đạp cho một cái nữa: "Tha cái bà nội ông!" Nếu không phải hắn ta mạng lớn, nhảy cửa sổ xuống thì chẳng phải là sẽ bị chết cháy sao, càng nghĩ càng điên tiết, muốn đạp chết lão già này.

Tần Hành quát bảo ngưng lại: "Đủ rồi."

Tần Tiêu Chu lại đạp một cái nữa rồi mới dừng lại, ngẩng đầu. Không biết lại nhìn thấy ai mà hắn lại vội cúi đầu, mắt đảo lung tung, sờ sờ lỗ tai rồi lại sờ sờ cái gáy.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Ánh mắt ông lão lập lòe, ấp úng nửa ngày cũng không trả lời Tần Hành.

Bà Vân hừ một tiếng: "Ông à, tôi thấy việc này quá rõ rồi mà. Có người muốn hắt nước bẩn lên người thằng Tư nhà mình, lấy cái bật lửa này để vu oan giá họa cho nó thôi." Ánh mắt bà Vân như có như không, liếc nhìn sang bà Chương: "Nếu không phải thằng Tư đi nhầm nhà, thiếu chút nữa tự thiêu chết mình, chỉ sợ còn không rửa sạch được tội danh phóng hỏa ấy chứ."

Sắc mặt bà Chương rất khó coi.

Ôn Thi Hảo lại chen lời nói: "Ai biết được liệu có phải chú ấy vừa ăn cướp vừa la làng hay không."

Bà Vân tức giận trừng mắt: "Cô có ý gì?"

Vẻ mặt cô ta không chút thay đổi: "Nói sao thì ý vậy."

Trái lại, Tần Minh Lập chỉ yên lặng theo dõi tình hình, không vui không giận, không hề có chút sợ hãi.

Bà Vân tức giận đến phát điên, chỉ về phía gã phóng hỏa quát to: "Ông còn không mau nói thật!"

Trong tay ông già kia vẫn còn cầm bật lửa, run run rẩy rẩy nói: "Là, là cậu Tư."

Tần Tiêu Chu đạp một chân qua: "Dám vu oan này!" Hắn ta đang muốn xắn tay áo lên đánh người thì một ánh mắt lướt qua đỉnh đầu. Hắn ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt Thời Cẩn, tối đen mà hun hút như một cái giếng sâu.

Hắn ta dừng tay, lui về sau một bước.

Thời Cẩn che chắn cho Khương Cửu Sênh ở phía sau, nâng tay, họng súng để ở trên đầu ông già: "Tôi hỏi lần nữa, là ai sai khiến. Ông có thể nói dối, có điều, nếu bị tôi điều tra ra, tôi sẽ lấy mạng của ông đó."

Chân ông già mềm nhũn, ông ta ngồi bệt trên mặt đất: "Là, là cậu Ba, là cậu Ba!"

Tần Hành nhướng mắt, ánh mắt nóng như đuốc: "Là mày à?"

Tần Vân Phi lập tức quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch: "Ba nguôi giận, con chỉ nhất thời hồ đồ thôi mà. Con không cam lòng, con ghen tị với Thời Cẩn, cho nên mới bất chợt bị ma xui quỷ khiến." Anh ta quay đầu lại liếc nhìn Thời Cẩn một cái, vẻ mặt tức giận bất bình, nhưng khi quay đầu lại, trong ánh mắt chỉ còn sự kinh hoàng khiếp sợ: "Con xin ba bỏ qua cho con một lần, sau này con sẽ sửa, con không dám mơ mộng ảo tưởng nữa."

Tần Hành cụp mắt, lặng lẽ một lúc lâu: "Đưa súng cho nó."

Thời Cẩn ném khẩu súng đến trước mặt Tần Vân Phi, anh ta lập tức hoảng lên: "Ba, ba tha cho con lần này đi, sau này con không dám nữa."

Tần Hành liếc anh ta, sắc mặt lạnh lùng: "Mày biết quy tắc của nhà họ Tần, tự mình động thủ đi."

"Ba... "

Ánh mắt Tần Hành lập tức lạnh lẽo: "Còn muốn tao nhắc lại lần nữa à?"

Tần Vân Phi nghẹn họng, không dám cầu xin tha thứ nữa, run rẩy nhặt súng trên mặt đất lên, cắn chặt răng, vẫn ấn một bàn tay xuống đất, tay kia thì cầm súng để ở mu bàn tay, ngón tay bóp cò súng.

"Đoàng."

Máu tươi bắn tóe ra, Tần Vân Phi ôm bàn tay máu chảy đầm đìa, nằm trên mặt đất kêu khóc thảm thiết.

Thời Cẩn xoay người, chắn tầm nhìn của Khương Cửu Sênh lại: "Đừng nhìn."

Cô lắc đầu. Cô không sợ chút máu tanh ấy, chỉ là cảm thấy người nhà họ Tần quả thật máu lạnh bất nhân y như bên ngoài đồn thổi.

"Khiêng người xuống đi." Tần Hành chống cây gậy ba toong, ánh mắt không rõ cảm xúc: "Chuyện này cứ như vậy đi, không ai được nhắc lại, càng không được để lộ ra ngoài một chút tiếng gió nào."

Tần Hành đi rồi, những người khác cũng rời đi theo.

Chuyện này, cứ vậy mà dừng lại, cậu Ba nhà họ Tần nhận tội quá nhanh...

Khương Cửu Sênh đứng ở trước ánh lửa, nhìn căn nhà nhỏ như có suy nghĩ. Trên người Thời Cẩn vẫn ướt nước, anh muốn ôm cô nhưng đành nhịn lại: "Anh sẽ xây lại một căn giống hệt như vậy."

Cô và anh đã cùng nhau ở căn nhà nhỏ này một thời gian, đương nhiên rất luyến tiếc: "Tiếc quá, còn cả mảnh vườn thu hải đường kia nữa."

Thời Cẩn hôn nhẹ lên đôi môi đang mím lại của cô: "Anh cũng sẽ trồng lại cho em."

Cô gật đầu, để anh dắt cô rời khỏi ánh lửa.

"Mồi lửa này chắc không phải để thiêu chết em đâu." Cô bước đi rất chậm, vừa đi vừa suy nghĩ: "Thủ đoạn vụng về quá." Ông già kia mới vừa đổ xăng đã bị cô phát hiện, nếu thật sự muốn thiêu chết cô, chờ đến đêm khuya vắng người không phải tốt hơn à?

Tất nhiên Thời Cẩn cũng nghĩ đến: "Có lẽ đoán được anh sẽ đi vào, là nhằm vào anh." Nhớ lại lúc vừa rồi, quả thật là anh tự mình loạn trước. Sênh Sênh nhà anh biết võ, không giống với các cô gái tay không tấc sắt thông thường, căn nhà nhỏ này không làm khó cô được.

Nhưng mà, vừa gặp phải chuyện của cô, anh sẽ rối loạn. Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, anh cũng sẽ không lấy cô ra để mạo hiểm.

Cho nên, thế lửa này không có tác dụng gì đối với cô, mà là hướng về phía anh.

Khương Cửu Sênh nhíu mày: "Muốn thiêu anh ư?"

Thời Cẩn lắc đầu: "Chắc là muốn cho Tần Hành nhìn thấy." Ánh mắt của anh trầm xuống, anh quay đầu lại, ánh lửa chiếu thẳng vào đáy mắt, hơi đỏ lên: "Một người vì phụ nữ mà mạng cũng không cần nữa, không thích hợp để quản lý nhà họ Tần."

Suy cho cùng, ngọn lửa này là đốt cho Tần Hành xem.

Khương Cửu Sênh ngẫm nghĩ: "Không phải cậu Ba nhà họ Tần."

"Ừ, cậu Ba nhà họ Tần đã sớm đứng cùng phe với Tần Minh Lập rồi, trong lòng Tần Hành đều có tính toán riêng. Ông ta giữ Tần Minh Lập lại còn có tác dụng, sẽ không động đến hắn." Thời Cẩn cũng không giấu cô, nói: "Mà để anh tới xử lý."

Nhà họ Tần không còn bình yên được mấy ngày nữa rồi. Anh không đợi được, phải mau chóng thu lưới.

Cô đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Thời Cẩn: "Có chuyện này rất kỳ quái."

"Chuyện gì?"

Cô cẩn thận nhớ lại: "Xăng còn chưa đổ xong em đã đi ra ngoài rồi. Em có thể chắc chắn, Tần Tiêu Chu là sau khi lửa cháy mới tới, lửa cháy lớn như vậy, anh ta còn có thể đi sai nhà được hay sao?" Huống chi, phía sau căn nhà nhỏ của cô và Thời Cẩn lại còn có một mảnh vườn trồng thu hải đường, Tần Tiêu Chu có mù đâu, không thể nhìn nhầm được.

Thời Cẩn nhíu mày: "Anh ta nghĩ rằng em ở bên trong."

Giải thích như vậy, Khương Cửu Sênh lại càng thấy khó hiểu: "Vì sao em ở bên trong thì anh ta lại muốn đi vào?"

Thời Cẩn càng nhíu mày chặt hơn: "Cứu em."

"Sao phải cứu em?" Hoàn toàn không có lý do, cô và Tần Tiêu Chu nói chuyện với nhau không quá mười câu, cũng không có quan hệ gì. Tần Tiêu Chu là con của bà Hai, quan hệ với Thời Cẩn cũng không phải là tốt.

Thời Cẩn miết lòng bàn tay cô: "Anh ta thích em rồi."

Khương Cửu Sênh ngẩn người.

Không phải lần đó Tần Tiêu Chu bị cô đập đến ngu người đi đấy chứ...

Ở bên kia, bà Vân trở về nhà, càng nghĩ càng thấy không hợp lý, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Tiêu Chu: "Vì sao anh lại ở trong nhà Thời Cẩn?"

Hắn ta ra vẻ rất phớt đời, tóc mái trên trán bị lửa thiêu trông rất buồn cười. Hắn khó chịu nói: "Không phải con đã nói rồi à? Trời quá tối, đi nhầm nhà."

Bà Vân căn bản không tin: "Anh đừng có nói nhảm với mẹ! Còn không chịu nói thật à?"

Tần Tiêu Chu kiên quyết một lời, vô cùng chắc chắn: "Nói thật cái gì nữa, lời con nói chính là lời nói thật." Có quỷ mới biết vì sao hắn lại chạy vào. Dù sao chân nó tự không nghe sai bảo, giống như trúng tà vậy. Không chỉ chạy vào, còn ở mãi không chịu ra, tìm từng phòng từng phòng một bên trong...

Hắn điên rồi!

Bà Vân tức điên lên, mắng hắn: "Mày bị điên à!"

Lời này quá chuẩn. Tần Tiêu Chu hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, con còn bị không nhẹ đâu." Hắn mà không điên thì vì sao hắn lại chạy vào chứ? Mẹ nó, điên thật rồi!

Bà Vân tức rồ người.

Thằng này bị đần độn à?!

Bà Vân còn muốn hỏi nữa: "Anh... "

Tần Tiêu Chu ngáp dài một cái: "Con mệt lắm." Rồi nhắm mắt bỏ đi.

"Thứ của nợ này!" Bà Vân tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Tần Tiêu Dật nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang đi thẳng lên tầng của ông anh nhà mình như có suy nghĩ gì đó.

Trong phòng đọc sách nhà họ Tần.

"Mình ơi."

Tô Phục bưng tách trà, đặt trước mặt Tần Hành: "Ông vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của Thời Cẩn à?"

Ông ta trầm tư rất lâu, phong vân trong đôi mắt quắc thước biến đổi bất ngờ, màu sắc cũng đổi mấy lần: "Tôi vốn cho rằng Thời Cẩn cùng lắm chỉ coi cô gái đó là đôi mắt của mình thôi, bây giờ xem ra không phải." Ông ta nhấc nắp tách trà lên, miết cho nó kêu lanh canh: "Cô gái đó, chính là mạng sống của nó."

Tô Phục đồng ý với ông ta: "Vậy càng không dễ động vào."

Động đến, chỉ sợ Thời Cẩn sẽ liều mạng.

Hai bên tóc mai của Tần Hành đã điểm trắng, trên gương mặt có vẻ hơi già của ông ta lại càng thêm lạnh lùng: "Nếu nó chỉ ham của lạ thì không sao, qua vài năm thì sẽ phai nhạt, nhưng nếu cứ thế mãi, thì lại là phiền toái lớn."

Không ai lường trước được sau này sẽ xảy ra chuyện gì, người sớm muộn đều có họa phúc. Thời Cẩn quá để ý đến Khương Cửu Sênh sẽ chỉ ngăn trở bước tiến của nó.

Tô Phục đứng ở phía sau Tần Hành, bàn tay thành thạo xoa bóp bả vai cho ông ta: "Dù sao Thời Cẩn cũng còn trẻ, trọng tình một chút cũng không có gì đáng trách. Cậu ấy và Khương Cửu Sênh có tình nghĩa từ nhỏ, bên cạnh cậu ấy lại không có người phụ nữ khác, đương nhiên sẽ coi Khương Cửu Sênh như bảo bối thôi. Hay là tìm một mối hôn sự cho cậu ấy?" Cô ta thuận miệng nói: "Em thấy cô gái nhà họ Phó kia cũng được đấy."

Tần Hành hừ một tiếng: "Thời Cẩn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu."
Bình Luận (0)
Comment