Duy Nhất Là Em

Chương 369

Buổi tối hôm Thời Cẩn tới Berlin, anh thức trắng cả đêm để đọc những nguyên tắc phụ nữ mang thai cần biết, thậm chí còn nói chuyện thâu đêm với chủ nhiệm Chu của Khoa sản Bệnh viện Thiên Bắc về những việc cần chú ý. Sau khi nói chuyện xong, anh bắt đầu xuất hiện triệu chứng rối loạn lo âu nghiêm trọng. Loại triệu chứng này liên tục kéo dài, hơn nữa còn có khuynh hướng nặng thêm, triệu chứng cụ thể như sau:


Sợ cô bị đói.


Lại sợ cô ăn quá nhiều, hoặc là ăn quá ít.


Còn sợ cô ăn thức ăn không có dinh dưỡng.


Sợ cô đi đường quá nhiều.


Lại sợ cô thiếu vận động.


Còn sợ cô đi đường bị người ta va vào.


Vân vân…


Còn nữa, anh còn sợ cô bị lạnh.


Nhiệt độ ở Berlin quá thấp, Khương Cửu Sênh không thích ứng lắm. Ngày kế tiếp sau khi lễ trao giải điện ảnh kết thúc, Thời Cẩn lập tức dẫn cô lên đường về nước. Lúc ấy, Berlin đang là thời điểm tuyết rơi rất nhiều, nhiệt độ bên ngoài cực kỳ thấp.


Thời Cẩn bảo cô mặc nhiều một chút.


Cô mặc chiếc áo khoác lông vũ dáng dài dày nhất.


Anh kéo cô về phòng, sau đó cởi áo lông vũ của cô ra và mặc thêm quần áo cho cô. Đầu tiên là một chiếc áo len cao cổ ôm sát người, bên ngoài áo len lại trùm thêm một chiếc áo hoodie rất dày, nhưng dường như anh vẫn còn cảm thấy chưa đủ.


Thời Cẩn đi lấy thêm quần áo trong vali.


Khương Cửu Sênh đi theo phía sau anh: “Bác sĩ Thời.”


“Ơi?”


Anh đáp lại một tiếng, vẫn cúi đầu tìm quần áo.


Cô ngồi xổm xuống, nói: “Em không lạnh.”


“Lạnh mà.” Thời Cẩn rất cố chấp, anh chọn một chiếc áo măng tô dày nhất: “Hôm nay Berlin dưới không độ, phụ nữ có thai không thể bị cảm lạnh.”


Chủ nhiệm Chu của khoa sản đã nói rồi, phụ nữ đang mang thai mà bị cảm lạnh thì rất phiền phức, không được phép uống thuốc.


Khương Cửu Sênh cảm thấy buồn cười: “Đã mặc nhiều lắm rồi, thật sự không lạnh mà.”


Anh mặc áo măng tô vào cho cô: “Em lạnh.”


Khương Cửu Sênh nghẹn lời.


Có một loại lạnh, gọi là bạn trai của bạn cảm thấy bạn bị lạnh.


Khương Cửu Sênh hết cách đành phải ngoan ngoãn mặc áo vào.
Cuối cùng, Thời Cẩn lại lấy chiếc áo lông vũ dáng dài của cô tới.


Cô không thốt nên lời.


Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười, nhéo nhéo cánh tay mập mạp không nhấc lên nổi của mình: “Còn mặc nữa thì em sẽ không đi nổi mất.”


“Không sao.” Thời Cẩn nâng tay cô lên bỏ vào trong ống tay áo khoác lông vũ, sau đó kéo khóa kéo lên rồi hôn vào mặt cô một cái: “Không đi nổi thì anh sẽ bế em.”


Phụ nữ có thai nhất định phải giữ ấm, không thể để nhiễm lạnh, hơn nữa, đi đường cũng rất nguy hiểm, ngộ nhỡ bị va vào…


Nghĩ tới đây, anh lại đi lục quần áo tiếp.


Vì mặc quá dày nên khiến cho động tác của Khương Cửu Sênh vụng về hơn nhiều. Cô giữ chặt lấy anh: “Không cần mặc thêm nữa đâu.”


“Nghe lời anh nào.” Thời Cẩn lại lấy một chiếc quần nữa từ trong vali ra, dịu dàng dụ dỗ cô: “Sênh Sênh, mặc cái quần đông xuân này vào đi em.”


Cô cạn lời rồi.


Tuy là trong lòng Khương Cửu Sênh muốn từ chối, nhưng mà cô vẫn nghe theo lời của bạn trai.


Hơn mười phút sau, Mạc Băng tới gọi người.


Cô ấy có chìa khóa nên gõ cửa xong thì đi thẳng vào luôn: “Sênh Sênh, em xong chưa…” Mạc Băng sửng sốt nhìn chằm chằm vào Khương Cửu Sênh từ trên xuống dưới vài lần: “Chỉ mới không gặp cô có một đêm, mà sao cô đã phồng lên thành quả bóng rồi.”


Khương Cửu Sênh nghẹn họng.


Thời Cẩn giải thích: “Trời lạnh.”


Nhưng cũng đâu cần phải mặc thành chim cánh cụt đâu. Nói thế nào thì Khương Cửu Sênh cũng là nghệ sĩ đang nổi tiếng, việc giữ hình tượng cũng vô cùng quan trọng. Mạc Băng hỏi: “Còn đi nổi không?”


Không đợi Khương Cửu Sênh gật đầu, Thời Cẩn đã bế cô lên.


Mạc Băng không nói còn gì để nói nữa, cô phải ăn chén thức ăn cho chó này rồi. Nhưng mà, sự thật đã chứng minh bác sĩ Thời cũng có lúc đưa ra quyết sách sai lầm, bởi vì trên máy bay thật sự… Rất ! Là! Nóng!


Máy bay cất cánh chưa được một tiếng thì khuôn mặt Khương Cửu Sênh đã đỏ bừng vì nóng, vậy mà Thời Cẩn vẫn sợ cô bị cảm lạnh, anh còn đắp thêm một tấm chăn mỏng lên chân của cô.


Cô uống một ngụm nước ấm: “Thời Cẩn à.”


“Làm sao vậy?”


Anh thấy mặt cô đỏ bừng thì sợ là cô đang phát sốt nên sờ lên trán của cô: “Có phải là em bị cảm lạnh rồi không? Không thoải mái sao?”


Khương Cửu Sênh nói: “Em nóng.”


Thời Cẩn á khẩu.


Chẳng lẽ anh giữ ấm quá mức rồi ư?


Thời Cẩn thầm nghĩ, có phải là phụ nữ mang thai cũng không thể bị nóng không nhỉ? Hình như chủ nhiệm Chu của khoa sản chưa nói tới vấn đề này, nên anh không chắc chắn lắm. Anh áp mu bàn tay mình vào cổ của cô, quả nhiên cô toát mồ hôi thật.


Anh hỏi cô: “Em nóng lắm à?”


Tay của anh mát lạnh, Khương Cửu Sênh áp mặt mình vào trong lòng bàn tay anh: “Vâng, nóng toát cả mồ hôi.”


Anh bèn cởi chiếc áo khoác lông vũ ra giúp cô, rồi lại hỏi cô: “Còn nóng không?”


Cô gật đầu.


Thời Cẩn đeo khẩu trang vào cho cô rồi gọi tiếp viên hàng không tới: “Xin chào.”


Tiếp viên hàng không của khoang hạng nhất được huấn luyện nghiêm chỉnh, mặc dù nhận ra Khương Cửu Sênh, nhưng vẫn duy trì khoảng cách lễ phép, cô ấy mỉm cười: “Xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không?”
Thời Cẩn ôn tồn hỏi thăm: “Chúng tôi có thể mượn phòng nghỉ dành cho tiếp viên của các bạn để dùng một lát được không? Bạn gái của tôi cần thay quần áo một chút.”


Tướng mạo đẹp, tu dưỡng cũng tốt.


Bạn trai của Khương Cửu Sênh đúng là danh bất hư truyền.


Tiếp viên hàng không mỉm cười gật đầu: “Được ạ.”


Thời Cẩn nói: “Cảm ơn.”


“Xin mời đi theo tôi.”


Phòng nghỉ dành cho tiếp viên nằm phía trên khoang hành khách hạng nhất. Tiếp viên hàng không dẫn hai người qua đó: “Bên này chính là phòng nghỉ của tiếp viên hàng không chúng tôi. Cô Khương, mời cô tự nhiên.”


Khương Cửu Sênh nhẹ nhàng mỉm cười: “Làm phiền cô quá.”


Tuy là nghệ sĩ, nhưng sau khi tiếp xúc rồi cũng không thấy có chút kiêu căng nào cả, làm cho người ta không khỏi thoải mái hơn vài phần: “Không phiền, nếu được thì lát nữa có thể ký tên tặng tôi không?”


“Đương nhiên là được.”


Tiếp viên hàng không mở cửa phòng nghỉ và làm động tác mời họ vào.


Không gian phía trước khoang hành khách không lớn, chia thành các phòng riêng nhỏ, toàn bộ đều là chỗ nghỉ ngơi của tiếp viên nữ. Thời Cẩn dừng lại: “Sênh Sênh, anh không tiện vào trong, anh sẽ chờ em ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi anh nhé.”


“Vâng.”


Tuy chỉ không ở bên cạnh cô một lát thôi nhưng anh vẫn không yên tâm lắm, anh lại dặn dò cô: “Nhớ phải cẩn thận, đừng để bị đụng đầu hay va chạm vào chỗ nào nhé.”


Làm như cô đụng một cái là sẽ vỡ vậy.


Khương Cửu Sênh buồn cười đáp: “Vâng.”


Sau khi cô đi vào trong, Thời Cẩn đứng chờ ở cửa ra vào.


Tiếp viên hàng không dẫn bọn họ tới đây đi ra xa một chút, không quấy rầy tới họ. Lúc này đồng nghiệp mới đi tới thì thầm với cô ấy: “Đó là Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn à?”


“Ừ.”


Đồng nghiệp mừng rỡ như điên: “Ôi đúng là họ thật à, tôi chỉ nhìn từ xa thôi mà đã thấy hai người bọn họ trông vô cùng đẹp đôi rồi.” Cô ấy rất kích động, vội vã hỏi thăm: “Như thế nào? Có phải là tính tình của Khương Cửu Sênh cực kỳ tốt không? Thời Cẩn thì sao? Tôi nghe nói vóc dáng của bác sĩ Thời cực kỳ đẹp, có phải là như vậy thật không?”


Trên mạng không có bao nhiêu ảnh chụp của bạn trai Khương Cửu Sênh, chỉ có mấy tấm ảnh nhưng không phải là ảnh chụp nghiêng thì cũng là ảnh không có độ nét, nhưng mà mọi người trong fanclub đều truyền tai nhau là giá trị nhan sắc của bạn trai Khương Cửu Sênh thực sự rất nghịch thiên.


Vị tiếp viên hàng không này suy nghĩ một chút rồi tổng kết bằng bốn chữ: “Lời đồn là thật.”


Quả thật khí chất của Khương Cửu Sênh vô cùng tốt, cô ấy đứng ở nơi đó nhìn tựa như một bức tranh, mà Thời Cẩn đứng ở bên cạnh cô chính là nét mực đậm nhất trong bức tranh này.


Hai người họ xứng đôi vô cùng, bất cứ một chi tiết nào cũng rất xinh đẹp tinh tế.
Lúc này, Khương Cửu Sênh cũng đã đi ra. Cô nói với tiếp viên hàng không: “Cảm ơn cô.”


Tiếp viên hàng không vừa cười vừa lắc đầu nói không cần cảm ơn, cô ấy đưa giấy và bút đã chuẩn bị sẵn tới, mong mỏi hỏi một câu: “Lúc ký tên có thể viết thêm tên của tôi không?”


Khương Cửu Sênh gật đầu: “Được chứ.”


“Tên của tôi là Phương Thanh Dao, Thanh trong thanh tịnh, Dao trong dao trì.”


Cô ký xong thì đưa ra bằng hai tay.


Không phải chữ ký rồng bay phượng múa giống như những nghệ sĩ khác, chữ ký của Khương Cửu Sênh là kiểu chữ khải, nét chữ rất đẹp, ngay ngắn đều đặn. Trước khi trả lại bút thì cô hỏi một vị tiếp viên hàng không khác: “Bạn có muốn ký tên không?”


Đối phương sửng sốt vài giây rồi mừng rỡ đáp lại: “Muốn, muốn ạ.”


“Bạn tên là gì?”


Đối phương nói tên của mình, Khương Cửu Sênh đặt bút xuống nghiêm túc ký tên.


Thời Cẩn đứng ở sau lưng Khương Cửu Sênh cầm quần áo giúp cô, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, chỉ yên lặng đứng chờ, ánh mắt dịu dàng vẫn luôn dừng lại trên khuôn mặt cô.


Sau đó, Thời Cẩn dắt Khương Cửu Sênh rời đi.


“Hai người này đẹp đôi quá.” Đồng nghiệp nói.


Phương Thanh Dao cũng gật đầu: “Đúng vậy.”


“Tôi lại càng tin tưởng vào tình yêu hơn rồi.”


Cô mỉm cười không nói gì.


Thứ tình yêu này, có thể gặp nhưng không thể cầu, không phải cô gái nào cũng may mắn giống như Khương Cửu Sênh, có thể gặp được người cô ấy yêu đồng thời người đó cũng yêu cô ấy giống như Thời Cẩn. Có lẽ có rất nhiều người đến suốt cuộc đời vẫn không biết thế nào là tình thâm.


Nếu có thể trải qua một tình yêu oanh oanh liệt liệt làm rung động lòng người, thì đó chính là may mắn ba đời.


Lối đi của khoang hạng nhất rất rộng, có hai đứa bé đang nô đùa, là một cặp song sinh long phượng, bé anh đuổi bé em chạy. Hai đứa bé chỉ mới ba bốn tuổi vừa không nghe lời vừa vụng về hấp tấp.


Bé trai lao đầu về phía Khương Cửu Sênh.


Thời Cẩn lập tức đứng che trước người cô, khiến cho đứa bé kia đâm thẳng vào người anh. Bé trai kêu lên một tiếng giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, cậu bé mở to hai mắt nhìn Thời Cẩn, rụt rè nói: “Cháu xin lỗi ạ.”


Thời Cẩn không nói một lời, lạnh lùng liếc mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm bé trai kia.


Bé trai rụt cổ lại, dáng vẻ rất sợ hãi: “Xin, xin lỗi chú.”


Thời Cẩn vẫn không lên tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm.


Bé trai mếu miệng, khóc lên một tiếng oa oa.


Từ trước tới nay Thời Cẩn đối đãi với người khác vẫn luôn ga lăng hòa nhã, tu dưỡng và phép tắc vô cùng tốt. Đây là lần đầu tiên Khương Cửu Sênh thấy anh lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị như thế này, huống chi đối phương còn là một đứa trẻ.


Cô định đi qua dỗ đứa bé nhưng Thời Cẩn kéo cô lại sau lưng mình: “Sênh Sênh, em đứng xa một chút.” Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng: “Nguy hiểm lắm.”


Khương Cửu Sênh nghẹn lời. Nguy hiểm ư?


Từ khi Khương Cửu Sênh bắt đầu mang thai, những sinh vật tựa như đứa bé này đã hoàn toàn bị Thời Cẩn xếp vào sổ đen. Tối hôm qua anh đã xem rất nhiều tài liệu liên quan tới việc phụ nữ mang thai, trên đó viết rất rõ là phụ nữ đang mang thai không thể bị đụng ngã, hơn nữa anh là bác sĩ nên biết rõ sự nguy hiểm của chuyện này.


Bé trai này càng lúc càng khóc to hơn.


Mẹ của bé vừa mới quay lại từ toilet, thấy bé đang khóc thì lập tức đi tới hỏi han: “Bảo bối, sao con lại khóc?”


Đứa bé kia sợ hãi liếc mắt nhìn lén Thời Cẩn một cái rồi trốn vào trong ngực mẹ mình, khóc thút thít: “Chú… Chú ấy…” Bé khóc đến nỗi thở không ra hơi: “Làm con sợ muốn chết, oa oa oa…”


Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn không thốt nên lời.


Cuối cùng Khương Cửu Sênh dùng một miếng sôcôla trắng dỗ dành bé trai rồi trở về chỗ ngồi. Từ đầu đến cuối Thời Cẩn vẫn không nói gì, liên tục nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ.


Khương Cửu Sênh chọc chọc mặt của anh: “Anh sao vậy?”


Thời Cẩn nắm lấy tay của cô rồi ôm gọn trong lòng bàn tay mình: “Anh đang nghĩ nếu như sinh con trai thì phải dạy dỗ như thế nào.” Tuyệt đối không thể để nó giống như thằng nhóc quỷ sứ vừa rồi, vừa thích khóc lại còn bám người.


Khương Cửu Sênh cũng nghiêm túc suy nghĩ, cô cảm thấy: “Dạy dỗ thành mẫu người giống như anh là được.”


Dáng dấp giống như Thời Cẩn, tính tình cũng giống như Thời Cẩn.


Cô muốn một đứa bé như vậy.


Thời Cẩn quay đầu nhìn cô, hỏi một cách nghiêm túc: “Có được đánh không?”


Khương Cửu Sênh á khẩu.


Cô bật cười khanh khách: “Không được. Em phản đối giáo dục bằng roi vọt.”


Không được đánh à…


Thời Cẩn thấy hơi đau đầu rồi, anh đặt tay lên cái bụng bằng phẳng của cô, nhẹ nhàng xoa qua xoa lại: “Chỉ mong trong này là công chúa nhỏ.” Tốt nhất là giống cô một chút.


Đường bay khá dài, trong thời kỳ thai nghén Khương Cửu Sênh thường thích ngủ nên cô đã ngủ một giấc ngon lành trên máy bay.


Thời Cẩn không hề chợp mắt suốt dọc đường, anh vẫn đang nghĩ tới những điều mà chủ nhiệm Chu của khoa sản nhắc nhở cần chú ý, càng nghĩ lại càng lo âu. Khoa ngoại tim mạch và khoa sản rất ít liên quan tới nhau, anh cũng không hiểu nhiều về khoa sản lắm, trước kia chỉ cảm thấy mười tháng mang thai sẽ có nguy hiểm, nhưng giờ đây lại cảm thấy… Cực kỳ nguy hiểm, nguy cơ trùng trùng.


Máy bay bị trễ giờ, tới 12 giờ trưa mới chạm đất, nhiệt độ Giang Bắc cũng rất thấp. Trước khi xuống máy bay, Thời Cẩn mặc lại quần áo dày cho cô, hết lớp này đến lớp khác, quấn kín mít. Tin tức Khương Cửu Sênh đoạt giải đã lan truyền khắp trong nước, fan tới đón máy bay rất rất nhiều, tố chất của fan Khương Cửu Sênh rất cao, rất có trật tự, không xô đẩy không chen chúc. Nhưng mặc dù như vậy, Thời Cẩn vẫn rất đề phòng, từ đầu đến cuối đều che chở cho Khương Cửu Sênh, sợ cô bị đụng ngã, ngay cả nắm tay cũng không cho nắm.


Fan của Sênh Sênh đều cạn lời.


Quá đáng!


Hơn nữa, Khương Cửu Sênh còn mặc rất dày…


Buổi tối hôm đó, Khương Cửu Sênh đã lên hot search bởi vì thời trang sân bay. Cô là nghệ sĩ đầu tiên lên trang đầu bởi vì mặc đồ quá dày, nhưng đây là nói sau.


Nhà họ Từ phái tài xế tới sân bay đón người, tối hôm qua đã nói là giữa trưa sẽ tới nhà họ Từ ăn cơm, nhưng bởi vì máy bay bị trễ giờ nên họ không kịp quay về Ngự Cảnh Ngân Loan. Mạc Băng và Tiểu Ma mang hành lý về căn hộ giúp bọn họ trước, còn Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn thì đi thẳng tới nhà họ Từ.


Lúc tới nhà họ Từ thì đã sắp 12 giờ rưỡi trưa rồi.
Người ra mở cửa là bà Vương, vợ của Từ Hoa Vinh. Khương Cửu Sênh nhìn thấy bà liền chào ngay: “Cháu chào bác.”


Bà Vương mỉm cười: “Cơm làm xong rồi đấy, đã đói bụng hết chưa? Mau vào nhà đi.” Bà đón người vào nhà, căn dặn người giúp việc đi chuẩn bị cơm, rồi lại đi thông báo với ông cụ: “Sênh Sênh tới rồi ạ.”


Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn đi vào trong, họ cởi áo khoác dày ra rồi đi chào hỏi trưởng bối trước.


Trong biệt thự có rất nhiều người, ba người con của ông cụ Từ đều đang ở đây, Cảnh Sắt và Hoắc Nhất Ninh cũng tới, còn có cả Từ Thanh Cửu và Tô Khuynh nữa.


“Chị họ Sênh Sênh.”


Cảnh Sắt ngoan ngoãn lanh lợi nhất, cô nhẹ nhàng gọi: “Chào anh rể họ ạ.”


Thời Cẩn gật đầu, liếc Hoắc Nhất Ninh một cái.


Hoắc Nhất Ninh nhìn trời nhìn đất, không nhìn Thời Cẩn, muốn anh gọi anh rể ư, đừng có mơ đi.


Tô Khuynh đi tới: “Sênh Sênh, chúc mừng cô nhé.”


Tóc cô ấy đã dài qua tai, Từ Thanh Cửu đang đuổi theo phía sau đút táo cho cô ấy ăn, nói còn chưa ăn cơm trưa, sợ cô ấy đói.
T uổi của Từ Thanh Cửu và Từ Thanh Bách cũng không kém Khương Cửu Sênh bao nhiêu, gọi anh họ cô thấy không quen, nên kêu thẳng tên của họ. Nhưng mà Từ Thanh Bách thấy Thời Cẩn thì lại trêu chọc, bảo anh gọi một tiếng anh họ cho anh ta nghe.


Sao Thời Cẩn có thể để anh ta được như ý, lập tức hỏi anh ta chuẩn bị đi châu Phi chữa bệnh tới đâu rồi.


Từ Thanh Bách nghẹn lời.


F*ck, không còn chuyện gì khác để nói à.


“Sênh Sênh.” Ông cụ Từ vừa gọi cô vừa cười tươi như bông hoa cúc: “Tới đây ngồi với ông nào.”


Khương Cửu Sênh đi qua đó ngồi.


Ông cụ nắm tay của cô, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nén được mở miệng thành khẩn nói vài lời: “Sênh Sênh à, ông nội có một chuyện muốn hỏi con.” Ông muốn nói lại thôi, không biết nói như thế nào nên úp úp mở mở một hồi lâu: “Con đã nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn kết hôn à?”


Vừa nghĩ tới chuyện cháu gái phải gả tới nhà người khác, ông cụ bèn thấy có chút chua xót trong lòng.


Khương Cửu Sênh gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn dịu dàng không còn dáng vẻ lạnh lùng như đối đãi với người ngoài: “Dạ, con nghĩ kỹ rồi.”


Trong lòng ông cụ Từ trống rỗng: “Con còn trẻ như vậy, từ từ rồi kết hôn không được sao?” Vừa mới nhận nhau chưa được bao lâu, ông không nỡ gả cháu gái ra ngoài.


Không đợi Khương Cửu Sênh sắp xếp từ ngữ, Thời Cẩn đã trả lời giúp cho cô: “Không từ từ được, còn tiếp tục trì hoãn thì bụng sẽ to mất ạ.”


Ông cụ Từ ngẩng đầu lên: “Cái gì?”


Giọng của Thời Cẩn không lớn, rất rõ ràng rành mạch: “Sênh Sênh có thai rồi.”


Nghe kỹ sẽ thấy giọng điệu của anh rất phức tạp.


Vừa giống như không vui mừng lắm, vừa giống như dương dương tự đắc.


Ông cụ Từ nghe xong thì thừ người ra, Từ Bình Chinh cũng đờ người.


Thời Cẩn lặp lại một lần nữa, không nhanh không chậm: “Sênh Sênh đã mang thai, đứa bé được 5 tuần rồi.”


Từ Bình Chinh lập tức đứng bật dậy.


Toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của Khương Cửu Sênh.


Ông cụ Từ mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, biểu cảm trên mặt rất phức tạp, lúc thì mừng rỡ như điên lúc thì nghiến răng nghiến lợi, ông hít sâu một hơi: “Mọi người ăn cơm trưa trước đi.” Ông quay đầu nhìn Khương Cửu Sênh, mặt mày hiền lành: “Sênh Sênh à, cháu ăn cơm trước đi.” Rồi lại quay đầu nhìn Thời Cẩn, biểu cảm thay đổi ngay trong chớp mắt, quắc mắt lạnh lùng nhìn anh: “Thời Cẩn, cậu nói chuyện với tôi một lát.”


Khương Cửu Sênh lo lắng, muốn đi cùng anh.


Thời Cẩn nói với cô: “Sênh Sênh, ăn cơm trước đi, em không thể để bụng đói được.”


Cô suy nghĩ một chút: “Vâng.”


Thời Cẩn dặn dò xong thì đi theo ông cụ tới phòng sách, Từ Bình Chinh cũng đi theo họ.


Mặc kệ ông cụ có tâm tình gì, bác gái Vương đều rất vui vẻ, bà vội vàng dặn dò người giúp việc đi múc canh cho Khương Cửu Sênh. Bà không ăn cơm mà vừa gắp thức ăn cho Khương Cửu Sênh, vừa dặn dò cô những chuyện phụ nữ mang thai cần phải chú ý.
Không khí trong phòng khách vui vẻ hòa thuận.


Cảnh Sắt kéo Hoắc Nhất Ninh tới phòng cho khách ở tầng một, nói nhỏ.


“Đội trưởng này.” Cô muốn nói lại thôi, có băn khoăn gì thì đều ghi hết ở trên mặt.


Hoắc Nhất Ninh buồn cười: “Làm sao vậy?”


Cảnh Sắt nhìn vào mắt anh: “Chị họ Sênh Sênh mang thai rồi.” Biểu cảm rất phức tạp, lông mày nhíu lại, dáng vẻ vô cùng rối rắm.


Hoắc Nhất Ninh tiến lại gần, hôn lên đôi lông mày nhíu chặt của cô: “Anh biết.”


Cảnh Sắt ngượng ngùng nhưng lại rất mong đợi, vừa sợ bị từ chối vừa không nhịn được lời muốn nói: “Đội trưởng à, hay là chúng ta cũng sinh một đứa nhé?”


Cô thật sự rất hâm mộ!


Cô cũng muốn sinh một đứa bé cho đội trưởng chơi.


Hoắc Nhất Ninh cười khẽ, lắc đầu nói không được: “Em vẫn còn nhỏ. Chờ thêm hai năm nữa rồi sinh.” Anh có ý đồ riêng, anh không muốn sinh em bé quá sớm để nó chia sẻ tình cảm của cô dành cho anh.


Cảnh Sắt muốn nghe lời, nhưng mà cô có rất nhiều băn khoăn, cho nên cô lại càng rối rắm. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn lại đầy buồn rầu, cô nói: “Nhưng mà anh không còn trẻ nữa, anh sắp 30 tuổi rồi.”


Hoắc Nhất Ninh muốn sửa lại lời của cô, anh mới 29 tuổi lẻ 5 tháng thôi.


Cảnh Sắt vẫn mải lo nói về phiền muộn của mình: “Mấy hôm trước ông nội Hoắc gọi điện thoại cho em nói là anh đã tới tuổi trung niên mà vẫn chưa có con, nếu đợi mấy năm nữa mới có cục cưng, thì lúc đó anh đã già rồi.”


Hoắc Nhất Ninh nghẹn lời.


Chưa tới 30 mà đã sắp già rồi hả?


Ông cụ muốn chắt trai tới điên rồi sao, không ngờ lại còn có thể đi tẩy não một cô gái nhỏ nữa chứ!


Nét mặt Hoắc Nhất Ninh nghiêm túc: “Sắt Sắt, em đừng nghe lời ông nội, em chỉ cần nghe lời của bạn trai em thôi.”


Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”


Ngoan quá đi mất.


Anh hôn cô.


Cô đứng yên để cho anh hôn, lại nói tiếp: “Vậy bây giờ chúng ta không sinh con ạ?” Giọng điệu có hơi tiếc nuối.


Hoắc Nhất Ninh hôn lên môi cô, giọng nói mơ hồ không rõ: “Sau này sẽ sinh, chúng ta không cần phải học theo nhà Thời Cẩn, còn trẻ như vậy đã phải trông con.”


Cảnh Sắt á khẩu.


Cẩn thận ngẫm nghĩ… Suy cho cùng thì lời của đội trưởng cũng rất có lý.


Ừ, vẫn nên nghe lời của bạn trai thì hơn, lời của bạn trai chính là chân lý.


Ông cụ Từ và Thời Cẩn nói chuyện riêng suốt 20 phút. Lúc họ đi ra thì Khương Cửu Sênh đã cơm nước xong xuôi, cô hơi lo lắng nên kéo Thời Cẩn tới phòng bếp.


Cô vừa xới cơm cho anh vừa hỏi: “Ông nội có làm khó anh không?”


“Không.” Thần thái của Thời Cẩn thoải mái, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Ông đang chọn một ngày đẹp để chúng ta đi đăng ký kết hôn trước.”


Nghe vậy Khương Cửu Sênh mới yên tâm.


Đương nhiên, Thời Cẩn không hề nói cho cô biết nội dung cuộc trò chuyện.


Lúc đầu đương nhiên là ông cụ Từ rất tức giận, sắc mặt Từ Bình Chinh cũng không tốt. Chuyện này cũng không có gì khó hiểu cả, dù gì cũng là chưa kết hôn mà đã có con, làm sao họ có thể vui vẻ hòa nhã với Thời Cẩn được.
Ông cụ vừa mới mở miệng đã giáo huấn: “Thời Cẩn, cậu hơi quá đáng rồi đấy, sao cậu có thể để cho Sênh Sênh chưa kết hôn mà đã có con như vậy chứ? Cậu là cái đồ móng heo, là kẻ bạc tình không chịu trách nhiệm!”


Sắc mặt Thời Cẩn vẫn bình tĩnh không hề thay đổi, anh không tranh cãi mà chỉ nói một câu: “Đợi sau khi sinh em bé rồi, chúng cháu có thể để cho ông nuôi ạ.”


Anh mắt ông cụ Từ lập tức tỏa sáng: “Thật à?”


Trong đầu ông cụ lập tức hiện lên hình ảnh một đứa bé trắng trẻo nõn nà đuổi theo ông liên tục gọi cụ ơi cụ à.


Ôi, trái tim ông cũng muốn tan chảy rồi.


Thời Cẩn gật đầu, giọng nói điềm tĩnh vững vàng khiến người ta tin tưởng: “Vâng, có thể nuôi ở nhà họ Từ ạ.”


Ông cụ Từ và Từ Bình Chinh nhìn nhau rồi cùng gật đầu thỏa mãn.


Ông cụ đã vui mừng nên trong lòng cũng thoải mái thỏa hiệp: “Ừ, không tệ.” Trong đầu ông chỉ toàn là hình ảnh chắt ngoại, nên lúc nói chuyện rất sảng khoái: “Ông sẽ chọn một ngày hoàng đạo cho hai đứa đi đăng ký kết hôn trước.”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Thời Cẩn cong môi: “Vâng ạ.”


Cứ như vậy, một công đôi việc, giải quyết xong mọi chuyện.

Bình Luận (0)
Comment