Cô lại lắc đầu: "Sau khi phẫu thuật tốc độ bơi của em đã chậm hơn nhiều, hiện nay em chỉ còn ở mức độ 5 năm trước thôi"
Nghe vậy, anh cũng hiểu vấn đề ngay.
Thời gian đỉnh cao của vận động viên chỉ có vài năm, cho dù luyện tập lấy lại được tốc độ thì cơ thể cũng không chịu đựng nổi. Anh không tiếp tục khuyên nữa mà tôn trọng quyết định của cô.
Lúc này di động ở trong túi cô đổ chuông. Việc đầu tiên cô làm sau khi Tô Vấn quay về Phong Thành là làm lại sim điện thoại.
Cô nhìn thấy tên người gọi đến, khóe miệng cong cong nhếch lên: "Xin lỗi, em nghe điện thoại một lát"
Tăng Tất Thuỷ nói cô cứ tự nhiên.
Cô nhận máy, giọng nghẹt mũi của Tô Vấn đã nặng hơn buổi sáng rồi: "Thính Thính à"
"Vâng"
Cô cúi đầu, mái tóc mềm mại trên trán buông xuống, nhìn từ bên mặt, đường nét của cô rất dịu dàng.
Tô Vấn báo cáo ngay hành tung của mình: "Anh xuống máy bay rồi."
Mặc dù chưa phải là bạn trai chính thức nhưng là bạn trai tương lai. Lúc trên máy bay anh đã nghĩ kỹ, sau này đi đâu cũng sẽ phải nói với cô.
"Em biết rồi."
Bởi vì đang ở nơi công cộng nên Vũ Văn Thính cố gắng nói nhỏ nhất có thể: "Anh bị cảm đấy à?"
Giọng nói của anh hơi khàn khàn: "Ừ"
Giọng cô dịu hẳn đi, nói nhiều hơn bình thường: "Anh đừng có cố chịu đựng, nhờ quản lý mua thuốc cho anh đi."
Sau vài giây, cô lại nói: "Nếu anh không thoải mái thì hôm nay đừng đến trường quay nữa.
Tô Vấn vui vẻ đến mức cuối câu nói như bay cả lên: "Ừ... Ừ..."
Rồi anh lại hỏi cô: "Em đang làm gì vậy?"
Cô cúi đầu, ngón tay bất giác nghịch nghịch chiếc khóa kim loại trên túi xách: "Em đi ăn cơm với bạn"
Anh hỏi ngay: "Nam hay nữ đấy?" Dáng vẻ vô cùng cảnh giác.
"Là đàn anh của em"
Là nam à!
Bên ngoài luôn có đàn ông nhớ thương Thính Thính nhà anh! Bình tĩnh phải bình tĩnh, không được ra vẻ hẹp hòi, cũng không thể khiến cô cảm thấy anh quản cô quá nhiều.
Anh cố gắng điều chỉnh nhịp thở và tốc độ nói: "Bên ngoài lạnh lắm, em nhớ về sớm một chút nhé.
Vũ Văn Thính nói: " Vâng"
Nghe lời quá đi mất.
"Vậy anh cúp máy đây"
"Vâng"
Giọng điệu cực kỳ cực kỳ không nỡ, anh lại nói lần nữa: "Anh cúp máy nhé.
Nhưng mà, anh vẫn không cúp.
Vũ Văn Thính cũng không cúp, lặng lẽ chờ anh.
"Thính Thính này"
Anh nói nhỏ, giống như đang bịt loa điện thoại lại để nói vậy, âm thanh vang lên không lẫn một chút tạp âm nào, anh nói: "Anh nhớ em lắm, Thính Thính"
Sau đó, anh lập tức cúp máy.
Vũ Văn Thính bật cười.
Tăng Tất Thuỷ hỏi: "Đồng nghiệp à?"
Anh từng thấy dáng vẻ bị thương của cô lúc huấn luyện, từng thấy dáng vẻ cô vác nặng chạy đường dài, cũng từng thấy dáng vẻ của cô đứng ở trên bục nhận giải. Cô rất ít khi cười, tất cả các bộ dáng của cô đều rất yên lặng, huấn luyện viên từng nói, cô hướng nội đến mức sặc mùi chết chóc.
Hoá ra, cô vẫn có dáng vẻ khác, khóe mắt cong cong rất dịu dàng thanh tịnh.
Nụ cười nhàn nhạt trong khóe mắt của cô vẫn chưa tắt, cô nói: "Bạn em"
Anh hơi dừng lại một chút rồi lại cúi đầu cắt thịt bò bít tết trong đĩa, cố ra vẻ thoải mái tự nhiên hỏi: "Là bạn trai à?"
Tay anh ta hơi nắm chặt lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Cô nói: "Vâng"
Rất nhanh sẽ là như vậy.
Keng.
Ly rượu trước mặt Tăng Tất Thuỷ bị đổ xuống, anh ta luống cuống tay chân rút mấy tờ giấy lau đi.
Ống tay áo bị dính mấy giọt rượu vang nhưng anh cũng không để ý: "Chúc mừng đàn em nhé, cuối cùng cũng thoát ế thành công rồi.
Cổ đưa cho anh hai tờ khăn giấy: "Cảm ơn anh"
Một giờ chiều, Vũ Văn Thính trở về công ty con.
Hồ Minh Vũ ra khỏi phòng làm việc tạm thời tìm cô: "Cô Hai, bên Tô Vẩn lại có scandal rồi."
Sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới rồi.
Khoảng 12 hai giờ trưa, Chu Kiến Vy bị phanh phui việc bị bạo hành tình dục trong thời gian dài, kèm theo đó là sổ khám bệnh của bệnh viện, tất cả vết thương từ cũ đến mới đều bị truyền thông moi ra hết. Ngoài ra, họ còn có cả ảnh chụp Tô Vấn đưa Chu Kiến Vy đi chữa bệnh.
Tính chỉ điểm lần này quá rõ ràng rồi.
Sự việc bị tung lên chưa đến một tiếng đồng hồ thì trên mạng đã xuất hiện đủ các loại phát ngôn. Weibo phòng làm việc của Tô Vấn bị chiếm đóng, cả fan lẫn không phải fan đều chen chân vào nói loạn xạ. Internet chính là như vậy đấy, đám người phía sau bàn phím không hề biết ngừng nghỉ là gì.
Tiện Nữ Của Tam Thiếu Gia: "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cầm thú!"
Bảo Bối Tâm Can Ngọt Ngào Của Tô Vấn: "Bao nhiêu năm qua, anh Vấn của tôi bị bôi đen còn ít sao? Tôi sẽ lẳng lặng chờ xem các người bị bẽ mặt"
Anh Vấn Ơi Em Bao Dưỡng Anh Nhé: "Đủ rồi đấy, một tấm hình mà tưởng tượng phong phú quá"
Ngày Mai Anh Phải Làm Hoàng Đế Rồi: "Nếu như không phải là thật thì tại sao đến bây giờ Tô Vấn vẫn chưa ra giải thích gì cả? Nếu không có gì mờ ám thì tôi sẽ livestream ăn bàn phím luôn. So với ma túy và bạo lực gia đình thì bạo hành tình dục còn buồn nôn hơn, ám ảnh cả đời"
Cô Gái Nhỏ Tuổi Vừa Mười Tám: "Đây là thao tác ngạt thở gì thế? Anh Vấn, cầu xin anh mau ra đây nói chuyện đi đi đi!"
Cô Tiên Nhỏ Ở Giữa Nhân Gian: "Out fanclub!"
Lưu Tĩnh 0217: "Out fanclub tập thể!"
Em Dưa Hấu Mũm Mĩm Hồng Hào: "Những người kia động một tỷ là nói out fanclub, đừng tự thêm đất diễn cho mình nữa ok? Bọn fan phong trào kia! Nhìn số lượng fan của phòng làm việc của anh Vấn nhà tôi kia kìa, đúng vậy, vẫn cứ dũng mãnh như vậy đấy, chỉ có tăng mà không có giảm!"
Tôi Dùng Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao Chém Chết Bạn: "Năm mươi triệu fan nữ nên tỉnh lại được rồi đấy"
Hừ Hừ Chỉ Yếu Tố Vấn trả lời @Tôi Dùng Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao Chém Chết Bạn: "Chúng tôi không tỉnh đấy, chúng tôi phải ngủ đến chết ở trên giường của anh Vấn đấy! Dùng Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao của bạn đến chém chúng tôi đi!"
Vô vàn những cơn sóng thần nổi lên trên mạng.
Weibo phòng làm việc của Tô Vấn chìm trong khói lửa, Vũ Văn Thính xem lướt một số comment rồi hỏi Hồ Minh Vũ: "Bộ phận truyền thông nói thế nào?"
"Phải nhanh chóng cải chính tin đồn, tốt nhất là để đích thân Chu Kiến Vy, hoặc là Tô Vấn đứng ra giải thích"
Bất kể là để Chu Kiến Vy đứng ra thừa nhận dùng quy tắc ngầm, hay là Tô Vấn đẩy cô ta ra thì cũng đều không ổn. Không đánh chính thì không thoát được tiếng xấu, đính chính thì chắc chắn sẽ có người nói Tô Vấn đưa thạch tín trong ngày tuyết rơi.
Vũ Văn Thính cau mày: "Có còn phương án đối phó nào khác nữa không?"
Hồ Minh Vũ suy nghĩ một chút, đưa ra phương án thứ hai: "Dùng tin hot hơn để dìm tin này chìm xuống"
Anh nói thêm: "Nhưng nó chỉ giải quyết được phần ngọn chứ không trị phần gốc, coi như là kế hoãn binh thôi"
Tin hot hơn...
Vũ Văn Thính nói: "Giúp tôi đặt vé bay về Giang Bắc."
Hồ Minh Vũ đặt chuyến bay sớm nhất lúc 6 giờ tối, anh đi cùng bà chủ quay về Giang Bắc. Hai người vừa ra khỏi sân bay thì đã có phóng viên ngồi chờ sẵn, nhao nhao xông đến họ như ong vỡ tổ, tranh nhau đặt câu hỏi.
"Cô Vũ Văn, cô có thể giải thích một chút về vấn đề liên quan đến scandal tình dục của Tô Vấn không?"
"Thái độ truyền thông của Thiên Vũ là gì?"
"Tô Vấn thật sự bạo hành Chu Kiến Vy sao?"
"Tại sao Tô Vấn và phòng làm việc đều không có phản ứng gì?"
"Phía cô âm thầm chấp nhận sao?"
Hồ Minh Vũ đứng chắn trước mặt Vũ Văn Thính, bị một đám phóng viên nhao vào xô đây.
Trong đó, có một phóng viên nam nói chuyện rất hùng hổ dọa người: "Sổ khám bệnh của bệnh viện được xác nhận là thật, đây cũng không phải lần đầu tiên Tố Vấn bạo hành Chu Kiến Vy, cô và công ty có biết gì về hành vi bạo hành của anh ta không?"
Kiểu đặt câu hỏi dạng trần thuật này rõ ràng là đang muốn dẫn sóng dư luận.
Vũ Văn Thính dừng bước, nhìn vị phóng viên kia: "Anh có tận mắt nhìn thấy cảnh..."
Cô gỡ kính râm xuống, ánh mắt sáng quắc: "Tô Vấn bạo hành Chu Kiến Vy không?"
Vị phóng viên kia hùng hồn nói: "Ảnh chụp được anh ta đi cùng Chu Kiến Vy ra vào khách sạn và bệnh viện"
Giọng nói cô vừa phải nhưng lại rất mạnh mẽ: "Có chụp được anh ấy bạo hành Chu Kiến Vy không?"
Đối phương vẫn tiếp tục ép sát từng bước: "Vậy tại sao anh ta không đứng ra đính chính sự việc?"
"Anh ấy không có nghĩa vụ phải đi đính chính một việc không liên quan đến mình"
Phóng viên nam còn muốn đặt câu hỏi, Vũ Văn Thính đột ngột ngắt lời anh ta, hỏi: "Anh là phóng viên tòa soạn báo nào?"
Phóng viên nam chợt biến sắc mặt.
Cô nhìn thẻ nghề nghiệp đeo trước ngực anh ta: "Nhật báo của Giới Giải Trí à?"
Giọng nói của cô rất nhạt, nhưng lạnh lùng bức người: "Hành động vừa rồi của anh có thể cấu thành tội phỉ báng rồi đấy. Chỉ chốc lát nữa thôi, bộ phận pháp lý của công ty chúng tôi sẽ chính thức kiện anh ra tòa."
Sau đó, không còn phóng viên của bất kỳ tòa soạn nào dám càn rỡ chất vấn như vậy nữa.
Phim trường Hoành Điếm.
Lưu Xung uống một hộp sữa bò cho đỡ sợ, đảo mắt lườm Tô Vấn: "Chuyện đã lớn như vậy rồi mà cậu vẫn còn ở đây cười như thằng ngu được à.
Tô Vấn ôm điện thoại, nằm ở trên ghế nghỉ cười tươi rói như một con hồ ly tinh: "Thính Thính nhà tôi bảo vệ tôi này"
Giọng nói dương dương tự đắc!