Lúc này Vũ Văn Thính mới phát hiện ra mình cũng là một người rất nhỏ nhen, chỉ nắm tay áo thôi cô cũng cảm thấy không được rồi.
Cảnh này chỉ quay một lần là qua.
Tô Vấn thoát vai rất nhanh, vừa vứt thanh kiếm đạo cụ xuống, anh đã chạy ngay đến bên cạnh bạn gái, muốn được khen ngợi: "Thính Thính, anh diễn có tốt không?"
Vũ Văn Thính khen từ tận đáy lòng: "Rất tốt."
Tô Vấn mỉm cười, trông anh mãn nguyện như đứa trẻ được ăn kẹo vậy.
"Phim điện ảnh của anh em đều xem hết."
Vũ Văn Thính lại khen thêm một lần nữa: "Diễn xuất của anh rất tốt"
Ừm, cô lại bổ sung thêm: "Tốt nhất ấy"
Cô không phải là người mê điện ảnh, nhưng phim của Tô Vấn, cô đã xem hết toàn bộ. Lúc đó mới quen anh không lâu, cô trốn hai ngày tập huấn không làm gì cả, chỉ xem phim của anh. Đó là lần đầu tiên cô trốn tập huấn, huấn luyện viên còn cố tình gọi cô đến, hỏi xem có phải cô cảm thấy không khỏe không. Cô không nói ra được lý do gì, bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại khác thường như vậy.
Tô Vấn được cô khen nên rất vui vẻ: "Các trận đấu của em anh cũng xem hết đấy, em bơi giỏi nhất, chẳng ai vượt được em cả."
Mọi người ở phim trường đều cảm thấy bó tay. Đúng là mèo khen mèo dài đuôi.
9 giờ tối đoàn phim mới kết thúc công việc.
Trên đường về nhà, Vũ Văn Thính ngủ trên xe. Ngày hôm nay cô chạy qua chạy lại giữa Ngô Châu và Giang Bắc, rất lâu rồi chưa chợp mắt. Tô Vấn nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô ngủ thoải mái một chút.
Tô Tử Tô lái xe, lén liếc nhìn mấy lần qua gương chiếu hậu.
Trong gương, Tô Vấn đột nhiên ngẩng đầu lên: "Đừng lén nhìn nữa, tập trung lái xe đi"
Tô Tử Tô lập tức ngồi thẳng lên: "Vâng ạ."
Sau đó, cô lại nhìn sang Lưu Xung trên ghế lái phụ, ánh mắt tràn ngập vẻ đồng tình.
Lưu Xung cạn lời, anh ta trợn mắt lên với cô: "Đầu mì tôm, ánh mắt đó của cô là ý gì hå?"
Từ sau khi Lưu Xung bị "bắt cóc", anh ta đã đặt cho Tô Tử Tô biệt danh "Đầu mì tôm" này.
Tô Tử Tô khẽ lắc đầu: "Không có gì ạ."
Cô tuyệt đối không dám nói cho anh Xung rằng, cô vẫn cảm thấy bà chủ lớn thích hợp là thím Tư hơn. Anh Xung bị giấu suốt 8 năm quả thật là rất tội nghiệp, nhưng mà ở nhà họ Tô đã định sẵn là mối quan hệ nam - nam sẽ không có được lời chúc phúc rồi.
Đồng cảm với anh ấy quá đi mất.
Lưu Xung nổi hết cả da gà: "Ông đây chỉ muốn bổ đầu của cô ra, xem xem rốt cuộc bên trong đó chứa phân hay chứa đậu hũ"
Vẻ mặt của Tô Tử Tô trông rất vô tội: "Không phải phân, cũng không phải đậu hũ đâu ạ."
Cô rất nghiêm túc nói với anh Xung: "Là não mà."
Lưu Xung nghẹn lời!
Kiểu con gái này, bình thường anh ta còn không dám đánh, sợ bị người khác nói anh ta ức hiếp kẻ thiểu năng.
"Tô Tử Tô"
Đột nhiên Tô Vấn gọi.
Tô Tử Tô lập tức ngồi thẳng dậy: "Có ạ!"
Tâm trạng của Tô Vấn rất tốt nên cũng muốn từ bi bác ái một lần: "Tiền thuốc men có đủ không?"
Cô gật đầu, đáp: "Đủ rồi ạ."
Sau khi kế hoạch của Tô Bính Tiễn không thành công, ông ta lập tức qua cầu rút ván, cắt tiền thuốc men của mẹ cô, cũng may là chú Tư cho mẹ con cô tiền.
Cô cảm động đến nỗi muốn òa khóc: "Cảm ơn chú Tư ạ."
Tô Tử Tô cảm thấy chú Tư là một người rất độ lượng, còn có lòng chính nghĩa nữa. Chú ấy cũng chẳng hề tính toán đến hiềm khích trước đây, quả là một người vô cùng vĩ đại!
Tô Vấn "không tính toán hiềm khích trước đây", "vô cùng vĩ đại" nói: "Sau này đừng có nghĩ đến những chuyện không đàng hoàng nữa"
Tô Tử Tô gật đầu ngay tức khắc: "Vâng, vâng, sau này cháu sẽ không dám nữa ạ"
Nửa câu sau của Tô Vấn là: "Trí thông minh không đủ thì phải biết an phận một chút."
Tô Tử Tô á khẩu!
Hình như cô lại bị chê rồi...
Tô Tử Tô hơi nản lòng, nhưng mà vẫn phải "Cháu biết rồi ạ, chú Tư"
nghe lời chú ruột, an phận, thật thà trả lời:
Lưu Xung chống cằm, hỏi một câu: "Này cô nhóc đầu mì tôm, cô làm thế nào mà sống được đến giờ thế nhỉ?"
Tô Tử Tô nghiêm túc suy ngẫm vấn đề này, sau đó trả lời: "Ở dưới lầu chỗ trước đây tôi ở có một ông cụ bán bánh kếp mặn. Mỗi lần tan học về, tôi đều đến giúp ông ấy bán bánh. Ngày nào ông cụ cũng đều cho tôi ăn miễn phí hai cái, do vậy mà tôi lớn lên được tới giờ đấy."
Lưu Xung nói không nên lời.
Thật đúng là một câu chuyện vừa buồn cười vừa chua xót.
Hai mươi phút sau, chiếc xe màu xám bạc dừng lại ở bên ngoài căn hộ.
Lưu Xung quay đầu hỏi Tô Vấn: "Cô ấy vẫn còn chưa tỉnh à?"
"Nhỏ tiếng thôi." Giọng nói của Tô Vấn hạ xuống rất thấp: "Hai người xuống xe đi"
Lưu Xung vòng tay ôm lấy mình, nói: "Bên ngoài lạnh lắm. Hôm nay trời đổ mưa, vào mùa xuân nhiệt độ buổi tối không cao lắm.
Tô Vấn lời ít mà ý nhiều: "Anh gọi xe về đi"
Lưu Xung không còn gì để nói nữa, Tô Vấn là điển hình cho kiểu người có vợ rồi thì không nhận họ hàng thân thích nữa. Lưu Xung đồng cảm với bản thân vài giây rồi
dẫn theo đầu mì tôm, xuống xe hứng gió lạnh.
Tô Vấn không nỡ đánh thức Vũ Văn Thính. Anh ngồi bên cạnh nhìn cô ngủ, càng ngắm càng cảm thấy lòng vui phơi phới. Bạn gái anh là xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, ngoan ngoãn nhất, nhất, nhất, nhất,...
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Vũ Văn Thính khẽ chau mày, Tô Vấn lập tức tắt chuông điện thoại đi. Anh vốn không muốn để ý, nhưng điện thoại cứ reo mãi không ngừng, anh đành khẽ khàng đỡ cô nằm xuống rồi ra khỏi xe nghe máy.
Là điện thoại của Tô Tân.
"Vấn Vấn à, tháng sau là sinh nhật của con đấy, con có trở về không?"
Tô Vấn suy nghĩ một lúc rồi từ chối: "Con không về đâu ạ."
Tô Tân hơi buồn, từng ấy tuổi rồi còn nhõng nhẽo trong điện thoại: "Về đi mà, về đi mà, ba nhớ con lắm"
Cái quần bông của ông không ở bên cạnh, người già neo đơn như ông rất cô đơn, quạnh quẽ.
Tô Vấn nói: "Con phải ở bên cạnh bạn gái. Nhìn cái dáng vẻ dương dương tự đắc của anh xem.
Đến tận bây giờ Tô Tân mới biết được tin tức chấn động này: "Ây da, cuối cùng con cũng theo đuổi con dấu thành công rồi à"
Người làm ba này cảm thấy vô cùng tự hào: "Vấn Vấn của chúng ta giỏi ghê!"
Khóe miệng Tô Vấn khẽ cong lên.
Tô Tân cũng mừng thay cho con trai, cuối cùng cũng khổ tận cam lai: "Vậy vừa khéo con có thể đưa con dâu cùng trở về đây mà."
Tô Vấn cũng muốn đưa bạn gái về gặp người lớn trong nhà, có điều, anh lại nói: "Phải hỏi xem ý của Thính Thính thế nào đã."
Tổ Tần cảm thấy rất nuối tiếc: "Vậy được thôi, nếu như tụi con không trở về, thì ba sẽ đến Giang Bắc thăm chúng con."
Ông muốn nhìn thấy con trai và con dâu yêu thương tình cảm, quấn quít triền miên... sau đó sinh một thằng nhóc bụ bẫm!
Tô Vấn không đồng ý: "Hai đứa con vừa mới hẹn hò, ba đừng làm cô ấy sợ"
Tô Tân cảm thấy tủi thân, lên án trong điện thoại: "Vấn Vấn, con vừa có vợ đã bắt đầu chê bai ba phải không"
Lại nữa rồi.
Tố Vấn phủ nhận: "Không có mà"
Tổ Tân mạnh mẽ lên án: "Con có đấy."
"Không có."
Trong xe có tiếng động, Tô Vấn quay đầu lại nhìn: "Hình như Thính Thính thức giấc rồi, con không nói nữa đâu"
Sau đó, anh lập tức cúp máy, không đợi một giấy nào.
Tổ Tần cạn lời!
Cái đồ có vợ là quên mất ba!
Động tác của Tô Vấn rất nhẹ nhàng, mở cửa xe, vừa khéo bắt gặp đôi mắt còn đang lim dim của cô, trong phút chốc tim anh chợt trở nên mềm nhũn: "Em tỉnh rồi à"
Cô vừa thức dậy, có hơi mơ màng, ngồi ngẩn người ra: "Mấy giờ rồi anh?"
Tô Vấn xem đồng hồ: "10 giờ 20 rồi."
"Muộn thế à, sao anh không gọi em dậy?"
Tô Vấn vẫn còn chưa ăn cơm nữa.
Tô Vấn khom người đứng ở cửa xe, ánh đèn màu vàng trong khoang xe chiếu rọi làm những đường nét trên góc nghiêng của anh trở nên dịu dàng vô cùng: "Thấy em mệt nên anh muốn để em ngủ thêm một lúc nữa"
Vũ Văn Thính cầm áo khoác mặc vào, vừa đứng dậy lập tức lại chau mày, bước chân khựng lại.
Tô Vấn bước vào, hỏi: "Em sao thế?"
Cô đứng yên không động đậy: "Chân em tê rồi."