Tố Vấn suy nghĩ một lát rồi nói: "Để con hỏi cô ấy"
"Ừ Ừ.""
Tô Vấn cúp máy gọi: "Thính Thính này"
Vũ Văn Thính đang ký tên cho một cô gái trong đoàn làm phim, cô nói đợi một chút rồi đi đến chỗ Tô Vấn trước: "Dạ?
Tô Vấn nắm tay dắt cô đến chỗ khác, nói: "Ba anh muốn gặp em đấy"
Cô hơi ngây người một chút.
"Nếu em không muốn gặp thì..."
Cô lập tức nói ngay: "Không phải vậy"
Giọng điệu rất long trọng: "Gặp được ạ."
Chỉ là có chút đột ngột, cô sợ mình không chuẩn bị được chu đáo.
Đối với cô, việc gặp ba anh là một chuyện rất quan trọng.
Tô Vấn cười rồi hôn cô, tâm trạng rất phấn khởi: "Thế thì để anh nói ba đến đây nhé"
Vũ Văn Thính cảm thấy không ổn lắm: "Chúng ta qua đó thì hơn."
Cô rất thận trọng, vẻ mặt còn có chút lo lắng: "Bác là người bề trên, theo lễ nghĩa thì em nên là người đến thăm hỏi chứ"
Xem ra, anh vẫn rất được cô yêu thương.
Tâm trạng Tô Vấn khoan khoái dễ chịu vô cùng: "Ngày kia là sinh nhật anh, chúng ta qua đó ăn bữa cơm là được"
Vũ Văn Thính suy nghĩ chút rồi gật đầu đồng ý.
Cô hơi chau mày như thể không quyết định được vậy, lại hỏi Tô Vấn: "Cần mang theo quà gì ạ?"
Gương mặt Tố Vấn rất thỏa mãn: "Anh không cần quà cáp gì cả."
Anh chỉ cần cô thôi.
Vũ Văn Thính đính chính lại ngay: "Là quà tặng bác mà anh, lần đầu tiên gặp mặt, lễ nghĩa phải chu đáo một chút chứ"
Tô Vấn - Người chỉ còn hai ngày nữa là sinh nhật thật sự cảm thấy không buồn nói gì nữa.
Sinh nhật anh thì không có quà, mà ông nhà anh lại có. Anh! Ghen! Rồi!
"Hứ"
Anh quay ngoắt đầu đi, không để ý đến cô nữa.
Vũ Văn Thính hôn anh một cái: "Tô Vấn, ba anh thích cái gì?"
Anh thật chẳng có tí tiền đồ gì cả: "Hôn thêm cái nữa thì anh mới nói với em."
Cô cười rồi hôn tới tấp lên mặt anh.
Tô Vấn hết cả giận: "Ba anh thích tranh cổ"
Anh giải thích thêm: "Bởi vì mẹ anh thích"
Ngày mùng 8 tháng Năm, một ngày trước sinh nhật của Tô Vấn, anh cùng Vũ Văn Thính về Tây Đường, không phải xuất phát từ Kim Châu mà từ Đông Dương. Ông nội của Vũ Văn Thính đang ở Đông Dương dưỡng thương, cô tới chỗ ông nội để lấy chút đồ rồi mới cùng Tô Vấn bay từ Đông Dương về Tây Đường.
Mối quan hệ giữa Tô Vấn và nhà họ Tô ở Tây Đường vẫn luôn được giữ bí mật nên lúc quay về, họ cũng đặc biệt chú ý, cố ý di chuyển theo lối VIP của sân bay, nhưng không ngờ vẫn gặp phải người quen.
"Thính Thính"
Vũ Văn Thính rất quen thuộc với hai người đang đi tới, một người là huấn luyện viên cũ Tằng Trì, người còn lại là đồng đội cũ của cô, Tằng Tất Thủy. Hai người này là bố con, người đàn ông trung niên lên tiếng gọi cô chính là huấn luyện viên Tằng. Ông là người cường tráng, ngay thẳng, chưa đến 50 tuổi, bởi vì nhiều năm thường xuyên luyện tập nên khi mặc trang phục thể thao thì nhìn ông vẫn rất trẻ trung.
"Huấn luyện viên Tằng ạ"
Vũ Văn Thính tiến tới chào hỏi: "Anh Tằng"
Tô Vấn kéo chiếc mũ bóng chày xuống rồi mới bước theo cô.
Gặp được cô, huấn luyện viên Tằng có vẻ rất vui mừng: "Lâu rồi không gặp con, con cũng không thèm đến tìm thầy nữa. Thầy nghe Tất Thủy kể con đã giải nghệ rồi à, công việc có thuận lợi không? Vết thương ở vai hồi phục đến đâu rồi?"
Vũ Văn Thính lần lượt trả lời từng câu một: "Công việc của con rất tốt, vết thương ở vai cũng đã khỏi rồi ạ"
"Thế thì tốt"
Lúc này, huấn luyện viên Tằng mới chú ý đến Tô Vấn đang đi cùng Vũ Văn Thính, ông hỏi: "Đây là?"
Tô Vấn không ngẩng đầu.
Vũ Văn Thính giới thiệu một cách rất thoải mái: "Đây là bạn trai con, Tô Vấn"
Tô Vấn vô thức sờ lên chiếc khẩu trang của mình, đeo khẩu trang rồi chắc họ sẽ không nhận ra đâu nhỉ.
Huấn luyện viên Tằng a lên một tiếng: "Đúng là cậu à, Tô Vấn"
Tô Ván ngây ra.
Tằng Tất Thủy vô cùng ngạc nhiên: "Ba nhận ra cậu ấy ạ?"
Huấn luyện viên Tằng cười ha ha: "Nhận ra chứ, nhận ra chứ."
Ông là người rất thẳng thắn, miệng không có cửa, có cái gì nói cái đó: "Ba làm huấn luyện viên ở trường thể dục thể thao 20 năm nay chỉ gặp đúng một người tư chất kém mà dũng cảm đi cửa sau để vào đội tuyển bơi lội như vậy"
Tô Vấn sững người.
Một vạn con thần thú đang chạy điên cuồng, anh chỉ muốn nói: Trời! Đậu!
Anh bỏ khẩu trang xuống, dùng lưỡi đẩy răng hàm, trong lòng bực bội không tả nổi: "Sao thầy vẫn còn nhớ con cơ ạ"
Huấn luyện viên Tằng rất khoái chí: "Hahaha, đương nhiên là nhớ rồi, thầy còn khuyên con rút lui nữa cơ mà"
Tô Vấn chỉ biết câm nín.
Tằng Tất Thủy liếc nhìn Vũ Văn Thính, nhìn phản ứng của cô ấy thế này, hẳn là cũng vừa mới biết, anh cảm thấy hơi buồn cười: "Hóa ra là bạn cùng trường của chúng ta. Sao anh chẳng có tí ấn tượng nào hết vậy."
"Con không nhớ sao? Các con còn cùng khóa nữa đấy."
Huấn luyện viên Tằng như động phải huyệt cười vậy, cười đến mức không dừng lại được: "Hahahaha... Không nhớ cũng phải thôi, cậu ấy chỉ ở trường thể dục thể thao có... bốn, năm ngày thôi"
Ông từng kể với cháu gái mình chuyện Tô Vấn không biết phối hợp chân tay, học bơi mà uống hết nửa bể nước, cháu gái ông còn không tin. Con bé nói nam thần của con bé sao có thể làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy chứ.
Tô Vấn sầm mặt xuống sửa lại: "Là 6 ngày ạ"
Huấn luyện viên Tằng cười ha ha: "Thầy nhớ rồi, là 6 ngày, huấn luyện viên Từ dạy 2 ngày nín thở, thầy dạy 4 ngày bơi ếch"
Có thôi đi được không?!!
Ông đây không cần thể diện gì nữa!
Tiếng loa phát thanh của sân bay vang lên, lúc này huấn luyện viên Tằng mới ngừng cười, nói với Vũ Văn Thính: "Hai ba con thầy phải lên máy bay rồi. Thính Thính, chờ Tất Thủy tập huấn xong đợt này, thầy trò mình lại gặp nhau nhé.
"Vâng ạ"
Huấn luyện viên Tằng cười khà khà: "Thầy đi đây, học trò Tô."
Ông còn không quên đùa anh thêm một câu: "Chờ thầy về rồi cùng đi bơi nhé."
Tô Vấn phát rồ lên! Mau đi đi cho rồi!
Hai ba con nhà họ Tằng đi khuất, Vũ Văn Thính mới quay sang nhìn thẳng vào Tô Vấn.
Anh sờ mũi, khai nhận: "Là anh bỏ tiền để gia nhập"
Trường thể dục thể thao đó là trường thể thao công lập số một, muốn nhập học thì không phải chỉ cần bỏ tiền ra là được.
Liên quan đến chuyện này, Vũ Văn Thính cũng không hỏi gì, cô chỉ hỏi một chuyện: "Là đến để tìm em sao?"
Giọng nói anh trầm xuống: "Ừ"
Nếu cùng khóa với Tằng Tất Thủy thì anh cũng sẽ cùng khóa với cô.
Tính ra, năm mà Tô Vấn nhập học anh chỉ mới 18 tuổi, cô trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: "Tô Vấn, anh thích em từ lúc nào vậy?"
Năm 14 tuổi cô đoạt huy chương vàng, thành danh tại đại hội Olympic, chỉ là không biết rằng, Tô Vấn đã quen biết cô sớm vậy.
Tô Vấn kéo mũ xuống, che đi ánh mặt trời, anh nói: "Khi mà em còn là vận động viên thể dục dụng cụ."
Ngừng lại một lúc, anh bổ sung thêm: "Lúc đó anh đã là fan hâm mộ của em rồi."
Anh vẫn không dám để cho cô biết, anh là Tô Thúy Thúy, tên đầu sỏ đã hại cô phải từ bỏ sự nghiệp thể dục dụng cụ.
Sau một hồi trầm ngâm trong chốc lát, cô lại hỏi anh: "Lúc ở trường thể dục thể thao sao anh không đi tìm em?"
"Em còn nhỏ, em còn phải trở thành quán quân thế giới, anh không thể làm ảnh hưởng đến em được"
Cô không tiếp tục hỏi rõ ngọn ngành nữa, mà hỏi một chuyện khiến cô tò mò: "Anh mất 2 ngày mới học được cách nín thở à?"
Tô Vấn của một giây trước còn nơm nớp lo sợ, một giây sau đã lại đứng hình.
Tư chất kém thì đã sao chứ?!
Vũ Văn Thính mỉm cười: "Thế bây giờ anh biết bơi chưa?"
Tô Vấn cực kỳ buồn bực: "Anh biết bơi ếch rồi."
Bạn gái anh là quán quân thế giới, sao anh có thể không biết bơi được chứ, năm nào anh cũng làm thẻ ! Bơi! Lội! Đấy!
Thấy anh có vẻ không vui, Vũ Văn Thính hơi buồn cười nhưng vẫn an ủi anh: "Đợi có thời gian rảnh, em dạy anh bơi tự do nhé."
"Ừ" Tâm tình anh lại tốt lên rồi.
Muốn bơi với cô...
Muốn ngắm cô mặc đồ bơi...
Muốn mặc đồ bơi cho cô ngắm cơ bụng...
Vũ Văn Thính nghiêm túc nới với anh: "Em sẽ không khuyên anh từ bỏ đâu, anh muốn học bao lâu cũng được."
Tô Vấn tụt hết cảm xúc.
Không thể tức giận với bạn gái mình, anh chỉ có thể giận bản thân thôi! Anh liền nhắm vào chiếc cửa kính ở sân bay đá một cái, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cái bóng ngược trên cửa kính.
Tằng Tất Thủy...
Bây giờ anh nhớ ra rồi, đúng là hơi quen tai thật... À, anh nhớ ra rồi, ở trường thể dục thể thao có gặp một lần.
Khi đó là ngày thứ hai anh ở trường thể dục thể thao, tìm một vòng mới thấy sân huấn luyện của lớp huấn luyện đặc biệt.
"Em dùng cái này đi."
Tằng Tất Thủy 18 tuổi trắng nõn nà, trên mình mặc bộ đồng phục của lớp huấn luyện đặc biệt, vừa cao vừa gầy. Anh ta ngồi xổm ở cạnh bể bơi, trong tay còn cầm một chiếc kính bơi.
"Anh đã thay rất nhiều chiếc kính bơi rồi nên anh biết loại nào dùng tốt nhất."
Cô gái trong bể do dự một lúc rồi cũng đón lấy: "Cảm ơn anh"
"Không có gì."
Người thanh niên nở nụ cười nhã nhặn: "Anh tên là Tằng Tất Thủy, còn em là?"
Cô nói: "Vũ Văn Thính."
Không biết xấu hổ!
Tố Vấn nấp ở đằng sau, nắm chặt quả đấm, hận không thể dùng ánh mắt xuyên thủng người Tằng Tất Thủy. Anh đứng ở cửa, đợi lúc Tằng Tất Thủy bước ra...
Anh liền trực tiếp ập tới.
Tằng Tất Thủy không đề phòng, bị đâm xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ nhìn thấy một cậu thanh niên đang mặc đồng phục của lớp triển vọng, đeo một cặp kính bơi nạm kim cương, ngẩng đầu cao ngạo.
Cậu ta nói: "Xin lỗi nhé, tôi không nhìn thấy"
Tằng Tất Thủy lẳng lặng nhìn cậu ta.
Cậu ta vẫn còn đeo kính bơi, đưa tay đẩy gọng kính một cái như là đang đeo kính râm vậy. Khí chất mạnh mẽ cao vời vợi: "Có biết kính bơi của tôi đáng giá bao nhiêu không?"
Cậu ta hừ lạnh: "Nói ra chỉ sợ dọa chết khiếp cậu thôi"
Tằng Tất Thủy cạn lời.
Dù kính bơi có nạm kim cương thì cũng tác dụng gì đâu chứ, lớp triển vọng là lớp kém nhất của trường thể dục thể thao rồi.
Tuổi trẻ ngông cuồng, lúc ấy vừa bướng bỉnh lại vừa ấu trĩ.
Hai ngày sau, là ngày thứ tư Tô Vấn nhập học. Anh mới học bơi ếch, đương nhiên vẫn chưa biết bơi, bị sặc nước bể bơi đến mức vô cùng bực bội. Nếu không đi gặp cô để hồi phục tâm trạng thì anh sợ mình sẽ không nhịn được mà đập nát cái bể bơi ra mất.