"Con bé không ở bệnh viện này nữa, anh con bé đã đưa nó đi rồi."
Ánh mắt Tô Vấn lập tức nóng lên, đôi mắt anh vằn đỏ, càng làm nổi bật lên sắc mặt ốm yếu nhợt nhạt: "Đưa đi đâu?"
Tô Tân lắc đầu.
Tô Vấn lảo đảo, lại ngã xuống ngất đi.
"Vấn Vấn!"
"Vấn Vấn!"
"Bác sĩ, bác sĩ..."
Vũ Văn Xung Phong đưa Vũ Văn Thính ra thẳng nước ngoài, nhà họ Tô vận dụng tất cả các mối quan hệ cũng chỉ tra ra được cô đang ở một thành phố bên châu Âu. Ngay hôm ấy Tô Vấn đã chạy tới đó, nhưng hôm sau người đã không còn ở đó nữa rồi.
Rõ ràng là Vũ Văn Xung Phong cố ý.
Hai bên cứ đuổi bắt nhau như thế suốt một tháng, tinh thần của Tô Vấn lúc nào cũng hoảng hốt, cả người âm u đầy chết chóc, sút mất mấy cân.
Lưu Xung nhìn gương mặt bệnh tật của Tô Vấn, vốn anh có gương mặt đẹp như yêu tinh, giờ bị bệnh trông lại như cành liễu rủ trong gió, làm cho người ta phải đau lòng.
Ôi tình yêu, thật là thứ chết người.
Lưu Xung cảm thán xong bèn quay sang hỏi Tô Tử Tô: "Vivian đâu?"
Tô Tử Tô buộc quả đầu mì tôm của mình thành hai túm hai bên, trông cực kỳ giống Na Tra phiên bản ngốc nghếch. Tô - Na Tra trả lời: "Anh Vivian bị tiêu chảy rồi."
Lúc này bị tiêu chảy?
Liên hoan phim Berlin sắp bắt đầu rồi!
Lưu Xung cuống lên, rất tức giận: "Sắp phải ra sân đến nơi rồi mà tóc còn chưa làm xong, lại còn có mặt mũi mà bị tiêu chảy nữa à"
Tô Vấn co gối ngồi trên ghế sofa, trông phờ phạc ngơ ngẩn, dáng vẻ thờ ơ với tất cả mọi thứ. Dù đã trang điểm mà vẫn không che được khuôn mặt tái nhợt, mái tóc chưa được tạo kiểu đặc biệt nên phần tóc mái mềm oặt rủ xuống, che khuất cái trán, khiến anh trở nên vô hại hơn mấy phần.
Tô Tử Tô rất áy náy, chủ động thừa nhận sai lầm: "Anh Xung, anh đừng trách anh Vivian, đều do em không tốt ạ, anh ấy ăn bánh kếp mặn của em nên mới bị tiêu chảy"
Nghe thế Lưu Xung liền tức điên lên, anh ta trừng mắt nhìn đầu mì tôm: "Cô còn không biết xấu hổ mà nói à! Cái dạ dày của Vivian quý giá thế kia, sao cô lại đem bánh kếp mặn để qua đêm cho cậu ấy ăn hả"
Tô Tử Tô cũng rất buồn rầu, Vivian không quen ăn đồ ở đây, cô thấy anh ta đói bụng, tinh thần không phấn chấn nên mới tốt bụng đem đồ dự trữ của mình ra cho anh ta ăn, không ngờ làm ơn mắc oán.
Lưu Xung không rảnh mà mắng cô, vội giục: "Thế cô làm sơ tóc cho anh ta đi"
Tô Tử Tô liếc nhìn cái đầu của chú Tư nhà cô: "Em không biết làm"
Lưu Xung trợn mắt nhìn cô: "Không phải cô học trang điểm và tạo kiểu tóc à?"
Tô Tử Tô thành thật khai báo: "Thành tích của em không được tốt lắm."
Cô nói giọng lí nhí: "Em làm nhân viên gội đầu ba năm rưỡi vẫn không được chuyển lên chính thức."
Lưu Xung cạn lời.
May mà con bé này không đi học điều khiển máy xúc, nếu không có khi lại chết người mất.
Lưu Xung day day huyệt thái dương: "Thôi được rồi, cô ra ngoài chơi đi"
Đến chịu cái con bé ngu ngốc này.
"Vâng" Tô Tử Tô đi ra.
Lưu Xung lắc đầu, thầm nghĩ chắc mình phải thuê một trợ lý khác, ít nhất cũng phải biết trang điểm và làm tóc. Nghĩ xa quá rồi, Lưu Xung ngồi xuống cạnh Tố Vấn: "Lần trước cậu đi lĩnh giải thưởng ở nước ngoài, bài phát biểu cảm tưởng khi nhận giải kiểu ngạo ngang ngược quá nên tụi nước ngoài đều mắng chửi cậu đấy, lần này đừng có nói lung tung nữa."
Lưu Xung móc trong túi ra một tờ bản thảo, đưa cho Tô Vấn: "Đây là bài phát biểu cảm nghĩ khi giành được giải thưởng, cậu cứ đọc theo là ok."
Tô Vấn đang ngơ ngẩn, không cầm.
Lưu Xung nhét luôn tờ giấy vào trong túi áo vest của anh.
Tổng Dung cũng tới liên hoan phim với tư cách là người đại diện của Thiên Vũ. Anh không hào hứng cho lắm nên ra ngoài hút điếu thuốc, bỗng có điện thoại của Vũ Văn Xung Phong gọi tới.
"Gì." Tống Dung thờ ơ.
Vũ Văn Xung Phong nói: "Bạn học cũ, ra ngoài uống rượu đi."
Tống Dung lạnh lùng từ chối: "Tôi đang bận"
"Bận cái gì?"
Tống Dung cười lạnh: "Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi thế à, hai anh em nhà cậu ném công ty lại rồi đi mất, để ông đây phải làm trâu làm ngựa cho cậu ở Thiên Vũ, cậu còn hỏi tôi bận cái già"
Vũ Văn Xung Phong cười chửi tục một câu, giọng đầy bỡn cợt: "Tôi mời cậu uống rượu nhé."
Hai người họ là bạn học với nhau từ cấp Ba đến đại học, quan hệ giữa họ luôn là...mắng chửi lẫn nhau.
Tống Dung tiếp tục tỏ ra lạnh lùng chán đời: "Tôi không uống rượu"
Ánh mắt anh ta dừng lại ở cách đó không xa, mắt nheo lại, nhìn thật kỹ một lúc: "Tắt máy đây."
Tổng Dung lập tức tắt cuộc gọi, đi tới.
Trong hành lang đối diện vang lên tiếng phụ nữ với âm điệu rất cao, còn đang dùng tiếng Anh mắng người ta.
Người bị mắng là một cô gái có hai búi tóc ở đỉnh đầu, tóc mái quăn quăn, đôi mắt cô ấy rất to, nói chuyện như ngậm sỏi trong miệng: "I not biết English."
Cô nói rất chật vật, nhưng rất cố gắng để nói, thậm chí còn dùng cả ngôn ngữ hình thể, cô khoa tay, nói: "Can you nói Chinese? Sorry, Sorry, my English very very..."
Cô nghĩ một hồi: "Nát"
Cô còn làm động tác dùng búa đập, để diễn tả trình độ tiếng Anh nhão nhoét của mình.
Cái thứ tiếng Anh này của cô là do giáo viên thể dục dạy đấy à.
Đối phương là người da trắng, hơn 30 tuổi, cô ta càng mắng hăng hơn.
Tống Dung đi qua, kéo Tô Tử Tô ra sau lưng mình, dùng tiếng Anh hỏi: "Chuyện gì thế?"
Cô trợ lý người da trắng kia nói, cô nàng hai túm tóc này làm bẩn chiếc váy dạ hội của nghệ sĩ nhà cô ta.
Tống Dung lấy chiếc bút máy từ túi áo vest ra, cúi người nhặt một tấm danh thiếp của ai đó bị vứt trên đất, viết một số điện thoại lên đó rồi đưa cho cô gái kia: "Gọi vào số này, anh ta sẽ giúp cô giải quyết"
Nói xong, anh dắt Tô Tử Tô đi luôn, cô nàng trợ lý da trắng vẫn còn mắng f*ck ở phía sau.
Tô Tử Tô ngoan ngoãn đi theo anh vào một phòng nghỉ, cô tò mò hỏi: "Anh vừa cho số của anh Xung đấy à?"
Tống Dung buông tay cô ra, mặt lạnh nhìn cô: "Có phải em ngốc không đấy, đứng ở đó để người ta mắng?"
Giọng nghe giống như đang tức giận.
Tổ Tử Tô không biết anh tức cái gì, cô sở mũi một cái rồi yếu ớt thừa nhận: "Thì em ngốc thật mà."
Cô còn lầm bầm: "Em học trang điểm làm tóc còn không xong, chỉ có thể làm cô gội đầu."
Tống Dung chán chẳng buồn nói.
Anh phát cáu với cô làm cái gì cơ chứ, với năng lực lý giải của mình thì cô cũng chẳng thể nghe hiểu được.
Tống Dung nói đơn giản trực tiếp hơn: "Sau này gặp phải tình huống như thế này thì gọi điện thoại cho tôi.
Cô hớn hở ngay: "Vâng ạ"
Vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn, cô vui vẻ nói: "Anh Dung, anh tốt với em thật đấy"
Tống Dung nhếch môi, ừ, cũng coi như là ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Tô Tử Tô ngoan ngoãn hiểu chuyện hỏi: "Anh Dung, bao giờ chúng ta kết hôn?"
Wth people?!!!
Hiểu chuyện cái con khỉ.
Tô Tử Tô đang đắm chìm trong thế giới của mình, miệng lẩm bẩm: "Mẹ em nói tốt nhất là kết hôn trong 6 tháng cuối năm, thế thì lúc sinh con mới kịp vào thu đông, lúc ở cữ cũng đỡ khổ"
Giờ lại gì nữa đây?!
Mẹ của cô ấy nghĩ xa thật đấy.
Tống Dung bắt đầu thấy đau đầu, dự án đầu tư mấy trăm triệu còn dễ xử lý hơn cô nàng này, bộ não tốc độ cao của anh vừa gặp phải cô là treo máy.
Anh hít sâu một hơi: "Tô Tử Tô"
"Dạ." Ánh mắt cô sáng lấp lánh.
Tống Dung khoanh tay, nhìn cô một lúc lâu, vốn định phổ cập cho cô kiến thức về tình cảm nam nữ bình thường ở thời hiện đại, nhưng lời lên đến miệng lại thay đổi.
"Có phải ai hôn em, em cũng đều muốn lấy người ta không?"
Anh cũng không biết mình đang nói cái gì nữa: "Ai cũng được à?"
Cô mà dám gật đầu, anh sẽ cho cô một bài học sâu sắc ngay.
Nhưng cô lại cắn môi, không trả lời.
Tống Dung ra cái vẻ phụ huynh, nghiêm trang nói: "Không được cắn môi, trả lời tôi đi."
Cô ngoan ngoãn thả môi ra, nhìn anh đầy sợ hãi, rồi cúi đầu lí nhí: "Không phải. Mẹ em nói, nếu là người mà em không muốn lấy thì phải báo cảnh sát ngay."
Nếu là người khác thì dù cô có táng gia bại sản cũng phải kiện, nhưng giám đốc Tống không giống.
Chỗ nào không giống á?
A, cô cũng không biết đâu...
Cô lại ngẩng đầu lên ngắm anh, gương mặt đỏ rực, hơi thẹn thùng, tròng mắt cô đảo quanh, nói rất kiên quyết: "Em không muốn báo cảnh sát bắt anh, nếu là người khác thì em báo ngay"
Mẹ của cô nàng này đúng là một kỳ nhân.
Khóe miệng Tống Dung cong lên, tâm trạng của anh bỗng thấy thoải mái một cách khó hiểu, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại hỏi một câu: "Lúc nào dẫn tôi đi gặp mẹ em?"
Anh không biết mình đang làm cái gì nữa, nhưng có một việc anh lại biết rất rõ, Tống Dung, mi xong rồi.
Tô Tử Tô rất vui vẻ, cô vui lắm, cười tươi đến mức mắt híp lại thành hai đường thẳng: "Lúc nào cũng được hết ạ"
Cô vốn ngốc, cười lên trông càng ngốc.
Nhưng anh lại vẫn thấy đáng yêu, anh vuốt quả đầu mì tôm của cô, cái kiểu tóc bị sét đánh này nhìn lâu cũng cảm thấy không đến nỗi nào.
Tô Tử Tô rất vui, cô đi không nhìn đường nên bị va vào một người đàn ông đang đi tới, Tống Dung thuận tay giữ tay cô lại, đẩy cô đi ở phía trong.
Wow Wow Wow...
Anh Dung cầm tay mình rồi, ngượng quá đi, xấu hổ quá, xấu hổ quá...
Cổ mím môi cười trộm, một lát sau mới rút tay về.
Nhưng Tống Dung không chịu buông ra: "Chúng ta sắp kết hôn rồi, tôi không thể dắt tay em à?"
Cô ngẩng đầu lên, trưng ra quả đầu mì tôm cùng gương mặt đỏ như gấc, gật đầu lia lịa: "Được chứ!"
Tống Dung cười, nhéo nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Cô ngốc như vậy phải làm sao bây giờ? Đành phải để sau này anh chú ý nhiều hơn vậy, không thì cô lại bị người khác bắt nạt mất.
Đúng là bị điên rồi, sao anh lại không thể nhìn người khác bắt nạt cô chứ.
8 giờ đúng, liên hoan phim bắt đầu.
Lưu Xung đi vào phòng nghỉ: "Sếp Vấn, có thể vào hội trường được rồi."