Khương Cẩm Vũ là phó giáo sư trẻ tuổi nhất của Đại học Tây Giao. Tuy năm nay mới 22 tuổi, nhưng anh đã có 5 năm tuổi nghề rồi.
6 giờ chiều thứ Sáu, vừa lên lớp xong quay về văn phòng, cô giáo Chu, đồng nghiệp cùng khoa của anh bỗng gọi anh lại.
"Thầy Khương ơi"
Cô Chu năm nay đã 45 tuổi, con cô ấy cũng không kém tuổi Khương Cẩm Vũ là bao: "Vừa rồi có học sinh tới tìm cậu đấy"
Anh khẽ gật đầu, ngoài đó ra thì không có thêm phản ứng gì khác. Chứng bệnh tự kỷ và e ngại giao tiếp xã hội của anh đã chữa khỏi hẳn rồi, không còn cô độc, xa lánh người khác như thời niên thiếu nữa, nhưng cũng không quá thích nói chuyện.
Cô giáo Chu bật cười, giọng nói thêm vài phần trêu chọc: "Là một cô gái trẻ rất xinh đẹp đấy nhé."
Ấy vậy mà anh vẫn chẳng phản ứng gì.
Đại khái là vì bình thường có quá nhiều nữ sinh tới tìm anh chăng. Dù gì, anh cũng vừa trẻ trung, tuấn tú lại còn nổi tiếng nữa mà. Nếu dùng cách nói của các cô nữ sinh, thì thầy Khương ấy à, chẳng khác gì một anh chàng bước ra từ truyện tranh, cũng chẳng trách anh được bình chọn là thầy giáo được học sinh yêu thích nhất.
Cô Chu vừa thu dọn đồ đạc, vừa câu được câu chẳng nói: "Cô bé ấy còn là con lai hay sao đó, mắt màu nâu hạt dẻ, nhìn đẹp đáo để."
Khương Cẩm Vũ chợt ngẩng đầu lên. "Cô ấy đã nói gì ạ?"
Không thể ngờ được trong giọng nói của anh lại có phần gấp gáp, cuối cùng cũng có phản ứng rồi.
Cô Chu cảm thấy vừa vui vẻ lại vừa ngạc nhiên: "Cô ấy chỉ hỏi xem cậu có ở đây hay không thôi."
Khương Cẩm Vũ nói cảm ơn rồi chạy thẳng ra ngoài.
Thầy giáo Vương đang ngồi chữa bài tập cho học sinh ở bên cạnh cũng không khỏi ngừng tay lại, bật cười nói một câu: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thầy giáo Khương vội quáng vội quàng như thế này đấy"
Cô giáo Chu cũng cười nói: "Đúng là nhà bên có cậu con trai sắp trưởng thành nhỉ"
Nhớ đến năm xưa khi thầy giáo Khương vừa tới trường Đại học Tây Giao dạy học vẫn còn là một cậu thiếu niên vô cùng non nớt, lại mắc chứng tự kỷ và e ngại giao tiếp xã hội nhẹ. Thoáng một cái vài năm trôi qua, cậu ấy đã hòa đồng hơn nhiều rồi, chỉ có điều vẫn không thích nói chuyện cho lắm. Chàng công tử nhã nhặn, tuấn tú, lặng lẽ và u buồn ấy, chẳng biết sẽ trở thành thanh xuân của ai đây.
6 giờ 50 phút, Khương Cẩm Vũ về đến nhà, thoáng thất thần mất một lúc. Khương Cửu Sênh gọi điện thoại, bảo anh sang nhà ăn com.
Căn hộ đối diện không khóa cửa. Anh đẩy cửa bước vào, Thiên Bắc cũng chạy từ ghế sofa ra đón.
"Cậu ơi"
Thiên Bắc rất thích cậu của mình, vì cậu sẽ dạy thằng bé chơi trò tiêu diệt các vì sao.
"Oẳng oẳng"
Từ Bác Mỹ chạy theo sau Thiên Bắc, điên cuồng vẫy đuôi sủa văng oẳng đón anh.
Khương Cẩm Vũ xoa đầu Bác Mỹ, bế Thiên Bắc lên.
Thiên Bắc đã 3 tuổi 11 tháng rồi, hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều. Thằng bé cũng đã biết phân biệt được ra cảm xúc vui buồn, giận dữ của người lớn: "Cậu ơi, cậu không vui à."
Thấy cậu nhíu mày, Thiên Bắc lại hỏi: "Học sinh của cậu cũng không nghe lời ạ?"
Giọng nói trẻ con trong trẻo giòn tai, non nớt thơm mùi sữa: "Lúc con không nghe lời, thầy Chu Sướng cũng sẽ không vui"
Thầy Chu Sướng là thầy giáo dạy nghi lễ mà Thời Cẩn mời về dạy cho Thiên Bắc.
"Thời Thiên Bắc"
Thời Cẩn đi từ trong phòng bếp ra, vẻ mặt rất nghiêm nghị: "Đi xuống"
"Vâng ạ..."
Thời Thiên Bắc trượt từ trên người cậu xuống, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.
Thời Cẩn bê cơm tối ra, nói: "Đi rửa tay đi."
"Dạ."
Thiên Bắc bê chiếc ghế băng nhỏ ra, tự mình chạy vào phòng tắm rửa tay.
Lúc ăn cơm, chuông cửa bất ngờ vang lên.
Khương Cửu Sênh đứng dậy ra mở cửa.
Một cô gái trẻ trung đứng ngoài cửa, tay bê một hộp sủi cảo rất đẹp, ngại ngùng mỉm cười với Khương Cửu Sênh: "Chào chị ạ."
"Chào cô." Khương Cửu Sênh mở cửa to ra một chút, mời người ta vào.
Cô gái kia lại không mạo muội bước vào, chỉ đứng ngoài cửa, hơi áy náy nói: "Ngại quá, em làm phiền giờ ăn cơm của mọi người ạ?"
Khương Cửu Sênh mỉm cười lắc đầu. Đây là Diệp Thanh, hàng xóm mới chuyển đến ở phòng 601 tầng dưới, ban ngày cô đã gặp cô ấy ở cầu thang bộ một lần rồi.
"Cô Diệp ăn cơm chưa?"
"Em chưa ạ, em vừa làm ít sủi cảo, mang lên tặng anh chị ăn thử."
Phía sau Diệp Thanh còn có hai bé gái tầm 4, 5 tuổi, là chị em sinh đôi, nhìn cực kỳ giống nhau. Hai cô bé rất ngại ngùng, dường như sợ người lạ, cứ trốn mãi sau lưng mẹ không dám ló mặt ra.
Khương Cửu Sênh đón lấy chiếc hộp của cô ấy: "Cảm ơn cô."
"Không có gì ạ."
Lúc này, Thiên Bắc cũng từ bàn ăn chạy ra xem khách ngoài cửa. Nhìn thấy là một người phụ nữ, thằng bé ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi: "Cháu chào cô ạ."
Diệp Thanh là giáo viên mầm non, rất thích trẻ con. Cô ấy cười nói: "Chào cháu"
Sau đó, cô quay đầu nói với hai bé sinh đôi nhà mình: "Đỉnh Đỉnh, Khoát Khoát, mau ra chào em ấy đi nào"
Hai chị em sinh đôi ngượng ngùng kia nghe vậy mới ló đầu ra. Hai cô nhóc không lớn hơn Thiên Bắc mấy tuổi, nhưng con gái thường lớn nhanh hơn nên cũng cao hơn Thiên Bắc khá nhiều, giọng trong trẻo dịu dàng chào em trai.
Thời Thiên Bắc cũng hơi xấu hổ, nhưng vẫn rất ra dáng quý ông bước lên chìa tay ra.
Thầy Chu Sướng đã nói rồi, là một quý ông, không có lúc nào được phép thất lễ.
Sau khi ba mẹ con Diệp Thanh đi rồi, Thiên Bắc lại tự trèo lên bàn ăn.
"Mẹ ơi"
"Ơi con?" Khương Cửu Sênh gắp cho thằng bé một miếng súp lơ xanh.
Thiên Bắc tò mò chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, đặt đôi đũa dành cho trẻ con xuống, hỏi mẹ: "Mẹ ơi, sao chị Đỉnh Đỉnh và chị Khoát Khoát nhìn giống nhau thế ạ?"
Trẻ con 3, 4 tuổi đang là độ tuổi tò mò nhất, có đến cả nghìn cả vạn câu hỏi vì sao.
Khương Cửu Sênh trả lời: "Vì hai chị ấy là chị em sinh đôi"
Thiên Bắc lại không hiểu: "Sinh đôi là như thế nào ạ?"
Trước nay cậu chưa từng nghe thấy sinh đôi bao giờ.
Khương Cửu Sênh nghĩ một chút, dường như không tiện giải thích rõ lắm, bèn đổi một cách so sánh khác: "Buổi sáng Thiên Bắc ăn quả trứng có hai cái lòng đỏ ấy, nhớ không nào?"
Cậu bé gật đầu: "Nhớ ạ"
"Một quả trứng có hai lòng đỏ thì gọi là sinh đôi"
Thiên Bắc vẫn còn nhỏ, cô cũng không tiện giải thích cho thằng bé nghe về chuyện phân tách trứng khi thụ tinh.
Có điều, rõ ràng cô đã đánh giá thấp khả năng tưởng tượng của trẻ con.
Thiên Bắc cảm thấy rất kinh ngạc: "Chị Khoát Khoát và chị Đỉnh Đỉnh là do gà ấp ra ấy ạ?"
Cậu bé lại càng hiếu kỳ hơn: "Hai chị ấy là lòng đỏ trứng hả mẹ?"
Khương Cửu Sênh cạn lời.
Cô không biết phải giải thích thế nào nữa rồi.
Thời Cẩn gắp miếng cá đã gỡ sạch xương vào bát Khương Cửu Sênh, nhìn Thiên Bắc một cái, nói: "Đừng có làm phiền mẹ con mãi thế. Ăn cơm đi"
"Vâng ạ."
Thiên Bắc đeo lại chiếc yếm dãi của mình, ngoan ngoãn ăn cơm. Quý ông bé nhỏ ăn cơm không thể nói chuyện được.
Sau khi ăn tối xong, Khương Cửu Sênh đưa Thiên Bắc ra ngoài đi dạo tiêu cơm. Giờ này, người trong khu chung cư rất nhiều, hàng xóm láng giềng đều nhận ra Thiên Bắc, thấy cậu bé đang chơi một mình ở máy tập thể dục, bên cạnh còn xích một con chó phốc sóc.
Bà Lý vừa tập thể dục vừa hỏi: "Thiên Bắc à, ba mẹ cháu đâu?"
Trong khu chung cư đều là người quen, có cả bảo vệ, nên mọi người cũng yên tâm để trẻ con chạy chơi loanh quanh trong khu.
Thiên Bắc chào bà Lý một tiếng rồi mới đáp: "Ba cháu dắt mẹ cháu đi dạo ở đằng trước ạ"
Cậu bé chìa sợi xích chó trong tay ra cho bà Lý xem: "Cháu thì dắt chó đi dạo."
Bà Lý cạn lời.
Quả nhiên, ba mẹ là tình yêu đích thực, còn con cái là chuyện ngoài ý muốn.
Bà Lý cảm thán: "Vất cả cho Tiểu Thiên Bắc của chúng ta quá."
Thiên Bắc phải hết lá khô dính trên người chó đi: "Không vất vả ạ"
Ôi thằng bé ngoan ngoãn đáng yêu thế này, muốn trộm về nhà nuôi làm cháu của mình quá đi.
Bà Lý không nhịn được, thò tay ra khẽ nhéo khuôn mặt xinh xắn hồng hào của cục bột nhỏ này: "Đáng yêu quá đi mất."
Cục bột nhỏ giòn rã nói: "Cảm ơn bà ạ."
Ôi chao ôi, tim gan của tôi tan chảy luôn rôi.
Bà Lý quyết định rồi, bà phải thúc giục con trai sinh đứa thứ hai mới được!
Đúng lúc này, có một cô gái trẻ chạy tới, trong tay còn ôm một chiếc thùng giấy đã gói ghém cẩn thận. Bác Mỹ quay về phía cô ấy sủa hai tiếng.
"Bé là Thiên Bắc đúng không?" Cô ấy hỏi.
Thiên Bắc không trả lời. Cậu chưa từng nhìn thấy chị gái này ở trong khu chung cư bao giờ. Mẹ dặn không được nói chuyện với người lạ.
Cô gái kia có khuôn mặt bánh bao, đôi mắt hạnh to tròn, đuôi mắt hơi xếch lên, ba phần ngông nghênh, bảy phần yêu kiều, con ngươi mắt lại có màu nâu nhạt.
Cô ấy tiến lại gần, hỏi Thời Thiên Bắc: "Bé này, bé có thể nói cho chị biết, tòa nhà số 7 đi đường nào được không?"
Nhóm bà Lý đều ở đây, Thiên Bắc cũng không sợ người lạ lắm, bèn bước ra đầu đường chỉ cho cô ấy: "Ở trong cùng "
"Cảm ơn bé nhé."
"Không có gì ạ"
Cô gái quay đầu nhìn cục bột nhỏ kia. Ừm, nhìn cục bột nhỏ bên ngoài đời càng đáng yêu hơn ấy, ảnh mà Khương Cẩm Vũ gửi đến chỉ chụp được một phần mười sự đáng yêu của thằng bé thôi.
Sau khi tản bộ về, thấy vẫn còn sớm, Thiên Bắc lại lấy bút sáp màu và vở vẽ ra, ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong phòng đọc sách vẽ tranh. Mẹ cậu ngồi trên chiếc xích đu mây bên cạnh đọc kịch bản, ba thì bật máy tính làm việc.
Thiên Bắc cầm bút màu đi tới, gọi: "Mẹ ơi"
"Ừ?"
Cậu đưa bút màu cho mẹ xem: "Đây là màu gì ạ?"
Bút màu của cậu là do cụ ngoại tặng, cả một thùng to, tổng cộng có hơn một trăm cây, đa phần màu sắc cậu đều không nhận được ra.
Khương Cửu Sênh nói: "Đây là màu nâu hạt dẻ."
"Vừa rồi con gặp một chị gái có đôi mắt màu nâu hạt dẻ này mẹ ạ"
Cậu chớp mắt nói: "Vì sao mắt của con lại màu đen ạ?"
Khương Cửu Sênh đáp: "Vì mắt của ba con cũng màu đen"
Rất nhiều người đều nói rằng cậu bé giống ba.
"Thầy Chu Sướng nói là con giống hệt ba con, nhưng vì sao con lại giống hệt ba con hả mẹ? Sao con lại không giống hệt mẹ?"
Vấn đề này... dường như lại là một vấn đề không dễ trả lời nữa.
"Hỏi nhiều rồi thì quay về phòng con đi" Thời Cẩn nói: "Đã qua 8 rưỡi rồi đấy."
Giờ ngủ của Thiên Bắc là 8 rưỡi.
"Vâng ạ."
Cậu bé thu dọn hết giấy bút trên bàn vào, xách thùng đựng bút sáp màu về phòng mình. Đi tới cửa, cậu bé lại quay đầu nhìn ba mình một cái.
Đúng là giống hệt với mình thật, thần kỳ quá đi mất.
Sáng sớm ngày hôm sau, vào giờ đi học đi làm, lượng người ra vào khu chung cư rất đông đúc. Tiểu Từ của phòng bảo vệ đứng ở cửa, nhiệt tình chào hỏi mọi người.
"Chào buổi sáng cô Chử.
Cô Chử là chủ hộ vừa chuyển tới chung cư Ngự Cảnh Ngân Loan ngày hôm qua. Hôm qua lúc Tiểu Từ làm thủ tục đăng ký đã gặp cô ấy rồi.
Chử Qua cười chào anh ta: "Chào buổi sáng"
Thấy cô trẻ trung lại đeo ba lỗ, Tiểu Từ thầm nghĩ chắc hẳn cô ấy là học sinh, bèn hỏi: "Cô đi học à"
"Đúng thế."
Bước lại gần, cô mới nhìn thấy có một bóng người nhỏ trong phòng bảo vệ, đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế băng nhỏ bóc trứng gà: "Tiểu Thiên Bắc à"
Là chị gái có đôi mắt màu hạt dẻ hôm qua.
Thời Thiên Bắc lễ phép chào cô.
Chử Qua ngoài người trên cửa sổ phòng bảo vệ, hỏi: "Sao em lại ngồi ở đây thế?"
"Em chờ ba em."
Cậu rút một tờ giấy ăn từ trong ba lô ra, đặt xuống để đựng vỏ trứng.