Lục Khải Đông bị Hoắc Thường Tầm dập máy, bèn chửi hai câu thằng chó con.
"Thường Tầm đầu, sao còn chưa tới?"
Người vừa hỏi là cậu ba nhà họ Tề, cũng ở cùng trong khu nhà lãnh đạo cả, còn nhỏ hơn Lục Khải Đông hai tuổi, cả đám công tử cậu ấm đều gọi hắn là thằng ba Tề.
Mặt Lục Khải Đông nhăn lại, "Nó không tới"
Thằng ba Tề trở về bàn đánh bài, hắn cầm một quân bài lên, vắt chéo chân, "Tôi chỉ thích chơi bài cùng anh ta thôi. Anh ta không đến thì chán chết"
Hắn liếc sang người ngồi trên ghế sofa, "Dung Lịch, qua đánh hai ván đi"
Trong phòng bao có hơn mười cậu ấm, người chơi bài xúc xắc, kẻ chơi phi tiêu, vì Dung Lịch nên từ trước đến nay họ không mang bạn gái đến, sợ bẩn mắt anh.
Dung Lịch không thích gái gú, được một hai lần, đám cậu chủ ở đây cũng biết được sở thích của hắn.
"Không chơi đâu."
Anh đứng dậy, cầm áo khoác lên, "Tôi đi trước đây."
Vụ tụ tập hôm nay là do Lục Khải Đông tổ chức, để đón mừng cậu em họ mới từ nước ngoài trở về của anh ta. Hoắc Thường Tầm không đến đã đành, ngay cả Dung Lịch cũng muốn rút lui.
Lục Khải Đông không chịu: "Làm cái gì đấy, hết người này đến người khác đều không nể mặt tôi gì cả"
Trong căn phòng VIP đầy khói, Dung Lịch nhíu mày, nói: "Có việc"
Hoắc Thường Tầm cũng nói là có việc, chắc chắn là đang rúc vào lòng em nào rồi, Lục Khải Đông có điên mới tin anh ấy: "Cậu cũng đừng có qua loa với tôi như thế"
Dung Lịch liếc đôi mắt đẹp đến quá đáng của mình: "Có việc thật"
Lục Khải Đông xoa quả đầu đinh của mình, hừ giọng: "Chuyện gì?"
"Tôi còn chưa cưa được bạn gái của tôi nên phải đi theo đuổi cô ấy."
Lục Khải Đông cạn lời!
Cái cảm giác nhức trứng này là thế đ* nào!
Lục Khải Đông có dự cảm Dung Lịch sắp out, Hoắc Thường Tầm cũng muốn out, vậy là sau này chỉ còn lại một mình anh ta cô đơn, thật thê thảm...
Dung Lịch đi tới cửa thì quay đầu lại: "Đã lấy được video gốc chưa?"
Lục Khải Đông tức nghẹn họng: "Ngày mai là có thể lấy cho cậu."
Sự kiện lính cứu hỏa đánh người kia còn chưa bớt nóng trên mạng đấu, ông cụ Dung đích thân gọi điện đến Đội Phòng cháy chữa cháy còn chưa đủ, Dung Lịch lại còn có ý muốn ăn miếng trả miếng nữa.
Đúng là đồ nô lệ của vợ!
Bệnh viện Nha khoa Thái Khang.
Đã hơn 7 giờ, Hà Lương Thanh vẫn còn chưa tan làm, Tiêu Kinh Hòa từ Đội Phòng cháy chữa cháy đến đợi cô.
Hà Lương Thanh lấy cho cô một cốc sữa bò ấm, "Mình còn một bệnh nhân đã có hẹn trước, cậu đợi thêm một lúc nữa nhé.
"Ok."
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Dung Lịch gọi đến, Hà Lương Thanh mím môi cười, đi vào trong phòng.
Tiêu Kinh Hòa ngồi trên ghế dài ở hành lang, bệnh viện buổi tối rất yên tĩnh, cô còn nghe được tiếng vọng của mình: "Alo"
Giọng nói của anh truyền tới từ trong ống nghe, nhẹ nhàng êm ái: "A Hòa, em đang ở đâu vậy?"
Anh hỏi rất tự nhiên.
Thật kỳ lạ, rõ ràng họ quen biết chưa tới một tháng, nhưng cô lại cảm thấy rất rất quen thuộc.
Cô nói cho anh biết, "Em đang ở chỗ bạn em."
Đầu bên kia yên lặng một lát, tiếng hít thở của anh rất nhẹ nhàng: "Anh có thể đến đó không?"
Không chờ cô trả lời, anh đã thì thầm gọi tên của cô rồi nói: "Anh muốn gặp em."
Giọng nói này có cổ trùng vậy.
Nghe vào mà lỗ tai của cô phát nóng lên, cô hơi do dự giây lát rồi nói địa chỉ cho anh biết.
8 giờ bệnh nhân có hẹn trước mới tới, vốn thời gian hẹn là 4 giờ chiều nhưng Đào Hoan Hoan lại bị mấy cô gái của câu lạc bộ kéo đi tham gia các hoạt động đến tận 6 rưỡi mới xong, lại gặp đúng lúc giờ tan tầm nên bị kẹt xe rất lâu.
Vì thế, Ninh Dã làm mặt nặng với cậu ta suốt cả đường đi.
Đào Hoan Hoan vừa vào cửa đã nói xin lỗi trước, thái độ vô cùng thành khẩn: "Thật sự xin lỗi bác sĩ Hà, bắt chị chờ lâu quá.
Hà Lương Thanh là một cô gái rất tốt tính, không hề tỏ ra giận dữ, "Không sao."
Cô đeo găng tay và khẩu trang vào, cầm dụng cụ bước tới, nói: "Cậu nằm lên ghế đi, để tôi kiểm tra răng của cậu"
Đào Hoan Hoan rất phối hợp, nằm xuống luôn.
Trong lúc kiểm tra, Hà Lương Thanh hỏi: "Đã từng xảy ra tình trạng chảy máu rất nghiêm trọng à?"
Ninh Dã trả lời thay: "Ừ"
Đào Hoan Hoan khinh bỉ, vì tán gái đúng là cái gì cũng có thể nói được, chỉ khổ cho hàm răng của cậu ta.
"Không có vấn đề gì lớn, để tôi kê ít thuốc cho cậu"
Sau khi kiểm tra kỹ càng xong, Hà Lương Thanh kê đơn thuốc và dặn dò, "Hai ngày tới cậu ăn thanh đạm một chút, đừng dùng lưỡi liếm răng, cũng không được dùng tay sờ. Lúc đánh răng nhớ cố gắng nhẹ nhàng, chải theo chiều thẳng, đánh răng mỗi ngày hai đến ba lần, mỗi khi ăn xong phải súc miệng"
Bác sĩ Hà thật dịu dàng.
Đào Hoan Hoan ra vẻ ngoan ngoãn: "Em biết rồi ạ.
Sau đó, chân của cậu ta bị người bên cạnh "vô ý" đạp một cước, người bên cạnh đứng lên và chặn cậu ta lại: "Tôi cũng muốn"
Đào Hoan Hoan liếc xéo cậu ta một cái.
Ngây thơ!
Hà Lương Thanh ngẩng đầu, cô nghi ngờ hỏi: "Sao cơ?"
Ninh Dã hơi cà lăm: "Tôi, tôi cũng muốn lấy cao răng"
Cái vẻ mặt thẹn thùng kia, hình tượng siêu boss của cậu vỡ nát hết rồi. Đào Hoan Hoan cũng không đành lòng nhìn thẳng.
Hà Lương Thanh nhìn lướt qua đồng hồ: "Bây giờ sao?" Đã gần 8 giờ rồi.
Mắt Ninh Dã sáng rực lên: "Cuối tuần, cuối tuần tôi tới"
Cậu ta vuốt mái tóc màu xanh của mình, vô ý làm lộ ra đôi tai đỏ au, có thể đặt lịch hẹn với bác sĩ không?" "Tôi có thể đặt lịch hẹn với bác sĩ không?"
Trông cái ánh mắt mong đợi kia kìa, Đào Hoan Hoan lại nâng trán, không đành lòng nhìn thẳng!
Hà Lương Thanh gật đầu, nói có thể được.
Khóe miệng Ninh Dã cong lên, lộ ra chiếc răng nanh bên trái: "Bác sĩ đã ăn tối chưa?"
"Vẫn chưa"
Hà Lương Thanh vừa nói xong, cậu ta bèn hỏi luôn: "Chị đi ăn cùng chúng tôi nhé? Ở gần đây mới mở một quán lẩu. Cậu ta đã dạo qua Wechat của cô, biết cô thích ăn cay, thích lẩu."
Đào Hoan Hoan nãy giờ không nói gì cảm thấy mình nên biểu đạt một ý kiến rất quan trọng. Cậu ta rít qua kẽ răng, nói: "Cái răng này' của tôi không thể 'ăn' cay được."
Cậu ta phải "ăn" món thanh đạm.
Ninh Dã quay đầu cười nửa miệng, "Không phải cậu đã hẹn với ba cậu rồi à?"
Đào Hoan Hoan ngây ra không hiểu gì.
Lúc nào cơ? Ba cậu ta còn đang ở Tế Châu cơ mà.
Đầu óc cậu ta đánh một vòng, lập tức kéo ra một nụ cười 'hạnh phúc: "À tôi nhớ ra rồi, ba tôi có gọi tôi về nhà ăn cơm" Vì đáp án cuối kỳ, cậu ta nhịn.
Thế nhưng...
"Thật sự xin lỗi" Hà Lương Thanh uyển chuyển từ chối, "Tôi không đi được, bạn của tôi vẫn còn đang chờ tôi"
Máu chưa kịp lên não, Ninh Dã đã bật thốt ra khỏi miệng: "Bạn trai à?"
Hỏi xong cậu mới ảo não nắm tóc, cậu quá nóng vội rồi.
Hà Lương Thanh chỉ cười mà không nói gì.
Ra khỏi phòng khám, Đào Hoan Hoan đi vệ sinh. Ninh Dã mệt mỏi đợi cậu ta một lúc, không chịu được lại đi dạo một vòng quanh hành lang.
Quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang đứng hút thuốc.
Vóc dáng rất cao, đúng là mặt người dạ thú.
Ninh Dã liếm răng, tiến về phía sau lưng gã 'mặt người dạ thú kia hỏi một câu: "Anh là bạn trai của bác sĩ Hà à?"
Người kia xoay người lại, ánh đèn chiếu lên mặt anh ấy.
Ninh Dã choáng váng mất mười giây: "Cậu ạ?"
Dung Lịch treo áo khoác ở cánh tay, một tay đút túi, bước đến gần hỏi: "Đi khám răng à?"
"Vâng" Ninh Dã rũ đầu, phần tóc mái màu xanh cắt ngang trán phủ xuống che mất đôi mắt, nhìn có vẻ rất suy sụp.
Tính tình Ninh Dã ở nhà cũng không được tốt cho lắm, kiểu công tử ngang bướng, cái gì cũng muốn người ta phải theo mình.
Tính tình của cậu là bị ông nội bà nội chiều hư, ngoại trừ đòn roi của Dung Đường thì cậu sợ nhất là ông cậu Dung Lịch này. Khi còn bé cậu hay nghịch ngợm gây sự, mẹ cậu cứ hay lôi Dung Lịch ra dọa, đến chính cậu cũng không biết mình sợ cái gì, nói tóm lại là cậu sợ. Từ lúc cậu nhớ được đến nay thì chưa bao giờ thấy ông cậu này cười lần nào, cho dù là điệu bộ hay vẻ mặt của ông cậu này cũng đều giống như một cán bộ già nghiêm túc, còn uy nghiêm hơn cả ông nội và ông ngoại của cậu nữa.
"Mau về trường học đi, đừng đi chơi quá muộn." Trong mắt Dung Lịch không có cảm xúc gì, chỉ dặn dò một câu như thế.
Ninh Dã không dám cãi lại: "Vâng"
Cậu cứ ấp úng muốn nói lại thôi mãi, "Cậu này, cậu với bác sĩ Hà..."
Dung Lịch đáp gọn đủ hiểu, tỏ thái độ ngay: "Mợ cháu họ Tiêu"
Ninh Dã lập tức thở phào.
Bỗng Dung Lịch ngẩng đầu lên: "A Hòa"
So với cái giọng điệu vừa rồi, sao gọi hai cái chữ này lại dịu dàng lưu luyến thế cơ chứ.
Ninh Dã nhìn theo, không phải Hà Lương
Thanh, cậu yên tâm rồi: "Chào mợ ạ"
Tiêu Kinh Hòa đứng hình.
Cô hơi khó xử nhìn Dung Lịch, Dung Lịch lại nhìn xuống đất, sờ mũi không nói lời nào. Anh không uốn nắn mà chấp nhận luôn tiếng 'Mợ này của Ninh Dã.
5 người cùng đi ăn tối, Dung Lịch chọn một nhà hàng Trung Quốc.
Ăn xong, Hà Lương Thanh tìm lý do đi trước, để Tiêu Kinh Hòa và Dung Lịch được ở riêng. Dung Lịch bảo Ninh Dã đưa cô ấy về, Đào Hoan Hoan thì nói ba mình tới đón nên rút lui trước.
Hai người không lái xe, cùng dạo bước dưới ánh đèn đường. Họ không vội về mà bước đi rất thong thả.
Dung Lịch bỗng hỏi: "Bác sĩ Hà là người ở đâu thế em?"
Tiêu Kinh Hòa trả lời: "Đinh Nam" Cô nhìn anh, không hiểu anh hỏi cái này làm gì.
Dung Lịch giải thích: "Hồi Ninh Dã còn bé bị lừa bán đến Đinh Nam, có một cô bé gái đã cứu nó"
Anh đã từng gặp cô bé kia một lần, lúc ấy cô bé mới khoảng mười mấy tuổi. Thời gian trôi qua lâu quá rồi, anh cũng không còn nhớ rõ được hình dáng nữa, chỉ hơi có chút ấn tượng với giọng nói dịu dàng của cô bé đó.
"Là Lương Thanh à?"
Dung Lịch cũng chỉ suy đoán: "Chắc vậy."
Nhưng hiển nhiên là Hà Lương Thanh chẳng có một chút ấn tượng gì với Ninh Dã cả. Thật ra chuyện đó cũng không có gì là lạ, vì năm ấy lúc Ninh Dã bị lừa bán đi thì tuổi vẫn còn rất nhỏ.
Tiêu Kinh Hòa bật cười, "Nhà các anh đều thích lấy thân báo đáp nhỉ?"
Lúc ăn cơm, Ninh Dã liếc nhìn Hà Lương Thanh không dưới hai mươi lần, tất nhiên cô nhìn là hiểu.
Dung Lịch cũng không phủ nhận: "Nếu yêu thích thì lấy thân báo đáp, còn không thích,"
Anh nghĩ ngợi rồi trả lời rất nghiêm túc, "Thì dùng tiền báo đáp"
Nếu yêu thích...
Mặt cô hơi nóng lên, cô cảm thấy đường nét của người này đứng dưới đèn đường cực kì đẹp, gió thổi cũng thật dịu dàng.
Dung Lịch đi ở bên cạnh cô, giữ khoảng cách khoảng một người: "Chân em còn đau không?"
"Không đau nữa rồi"
"Để anh xem thử. Anh đi đến phía trước, ngồi xuống, kéo ống quần của cô lên, "Vẫn hơi sưng"