Duy Nhất Là Em

Chương 433

Lục Khải Đông bị Hoắc Thường Tầm dập máy, bèn chửi hai câu thằng chó con.

"Thường Tầm đầu, sao còn chưa tới?"

Người vừa hỏi là cậu ba nhà họ Tề, cũng ở cùng trong khu nhà lãnh đạo cả, còn nhỏ hơn Lục Khải Đông hai tuổi, cả đám công tử cậu ấm đều gọi hắn là thằng ba Tề.

Mặt Lục Khải Đông nhăn lại, "Nó không tới"

Thằng ba Tề trở về bàn đánh bài, hắn cầm một quân bài lên, vắt chéo chân, "Tôi chỉ thích chơi bài cùng anh ta thôi. Anh ta không đến thì chán chết"

Hắn liếc sang người ngồi trên ghế sofa, "Dung Lịch, qua đánh hai ván đi"

Trong phòng bao có hơn mười cậu ấm, người chơi bài xúc xắc, kẻ chơi phi tiêu, vì Dung Lịch nên từ trước đến nay họ không mang bạn gái đến, sợ bẩn mắt anh.

Dung Lịch không thích gái gú, được một hai lần, đám cậu chủ ở đây cũng biết được sở thích của hắn.

"Không chơi đâu."

Anh đứng dậy, cầm áo khoác lên, "Tôi đi trước đây."

Vụ tụ tập hôm nay là do Lục Khải Đông tổ chức, để đón mừng cậu em họ mới từ nước ngoài trở về của anh ta. Hoắc Thường Tầm không đến đã đành, ngay cả Dung Lịch cũng muốn rút lui.

Lục Khải Đông không chịu: "Làm cái gì đấy, hết người này đến người khác đều không nể mặt tôi gì cả"

Trong căn phòng VIP đầy khói, Dung Lịch nhíu mày, nói: "Có việc"

Hoắc Thường Tầm cũng nói là có việc, chắc chắn là đang rúc vào lòng em nào rồi, Lục Khải Đông có điên mới tin anh ấy: "Cậu cũng đừng có qua loa với tôi như thế"

Dung Lịch liếc đôi mắt đẹp đến quá đáng của mình: "Có việc thật"

Lục Khải Đông xoa quả đầu đinh của mình, hừ giọng: "Chuyện gì?"

"Tôi còn chưa cưa được bạn gái của tôi nên phải đi theo đuổi cô ấy."

Lục Khải Đông cạn lời!

Cái cảm giác nhức trứng này là thế đ* nào!

Lục Khải Đông có dự cảm Dung Lịch sắp out, Hoắc Thường Tầm cũng muốn out, vậy là sau này chỉ còn lại một mình anh ta cô đơn, thật thê thảm...

Dung Lịch đi tới cửa thì quay đầu lại: "Đã lấy được video gốc chưa?"

Lục Khải Đông tức nghẹn họng: "Ngày mai là có thể lấy cho cậu."

Sự kiện lính cứu hỏa đánh người kia còn chưa bớt nóng trên mạng đấu, ông cụ Dung đích thân gọi điện đến Đội Phòng cháy chữa cháy còn chưa đủ, Dung Lịch lại còn có ý muốn ăn miếng trả miếng nữa.

Đúng là đồ nô lệ của vợ!

Bệnh viện Nha khoa Thái Khang.

Đã hơn 7 giờ, Hà Lương Thanh vẫn còn chưa tan làm, Tiêu Kinh Hòa từ Đội Phòng cháy chữa cháy đến đợi cô.

Hà Lương Thanh lấy cho cô một cốc sữa bò ấm, "Mình còn một bệnh nhân đã có hẹn trước, cậu đợi thêm một lúc nữa nhé.

"Ok."

Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Dung Lịch gọi đến, Hà Lương Thanh mím môi cười, đi vào trong phòng.

Tiêu Kinh Hòa ngồi trên ghế dài ở hành lang, bệnh viện buổi tối rất yên tĩnh, cô còn nghe được tiếng vọng của mình: "Alo"

Giọng nói của anh truyền tới từ trong ống nghe, nhẹ nhàng êm ái: "A Hòa, em đang ở đâu vậy?"

Anh hỏi rất tự nhiên.

Thật kỳ lạ, rõ ràng họ quen biết chưa tới một tháng, nhưng cô lại cảm thấy rất rất quen thuộc.

Cô nói cho anh biết, "Em đang ở chỗ bạn em."

Đầu bên kia yên lặng một lát, tiếng hít thở của anh rất nhẹ nhàng: "Anh có thể đến đó không?"

Không chờ cô trả lời, anh đã thì thầm gọi tên của cô rồi nói: "Anh muốn gặp em."

Giọng nói này có cổ trùng vậy.

Nghe vào mà lỗ tai của cô phát nóng lên, cô hơi do dự giây lát rồi nói địa chỉ cho anh biết.

8 giờ bệnh nhân có hẹn trước mới tới, vốn thời gian hẹn là 4 giờ chiều nhưng Đào Hoan Hoan lại bị mấy cô gái của câu lạc bộ kéo đi tham gia các hoạt động đến tận 6 rưỡi mới xong, lại gặp đúng lúc giờ tan tầm nên bị kẹt xe rất lâu.

Vì thế, Ninh Dã làm mặt nặng với cậu ta suốt cả đường đi.

Đào Hoan Hoan vừa vào cửa đã nói xin lỗi trước, thái độ vô cùng thành khẩn: "Thật sự xin lỗi bác sĩ Hà, bắt chị chờ lâu quá.

Hà Lương Thanh là một cô gái rất tốt tính, không hề tỏ ra giận dữ, "Không sao."

Cô đeo găng tay và khẩu trang vào, cầm dụng cụ bước tới, nói: "Cậu nằm lên ghế đi, để tôi kiểm tra răng của cậu"

Đào Hoan Hoan rất phối hợp, nằm xuống luôn.

Trong lúc kiểm tra, Hà Lương Thanh hỏi: "Đã từng xảy ra tình trạng chảy máu rất nghiêm trọng à?"

Ninh Dã trả lời thay: "Ừ"

Đào Hoan Hoan khinh bỉ, vì tán gái đúng là cái gì cũng có thể nói được, chỉ khổ cho hàm răng của cậu ta.

"Không có vấn đề gì lớn, để tôi kê ít thuốc cho cậu"

Sau khi kiểm tra kỹ càng xong, Hà Lương Thanh kê đơn thuốc và dặn dò, "Hai ngày tới cậu ăn thanh đạm một chút, đừng dùng lưỡi liếm răng, cũng không được dùng tay sờ. Lúc đánh răng nhớ cố gắng nhẹ nhàng, chải theo chiều thẳng, đánh răng mỗi ngày hai đến ba lần, mỗi khi ăn xong phải súc miệng"

Bác sĩ Hà thật dịu dàng.

Đào Hoan Hoan ra vẻ ngoan ngoãn: "Em biết rồi ạ.

Sau đó, chân của cậu ta bị người bên cạnh "vô ý" đạp một cước, người bên cạnh đứng lên và chặn cậu ta lại: "Tôi cũng muốn"

Đào Hoan Hoan liếc xéo cậu ta một cái.

Ngây thơ!

Hà Lương Thanh ngẩng đầu, cô nghi ngờ hỏi: "Sao cơ?"

Ninh Dã hơi cà lăm: "Tôi, tôi cũng muốn lấy cao răng"

Cái vẻ mặt thẹn thùng kia, hình tượng siêu boss của cậu vỡ nát hết rồi. Đào Hoan Hoan cũng không đành lòng nhìn thẳng.

Hà Lương Thanh nhìn lướt qua đồng hồ: "Bây giờ sao?" Đã gần 8 giờ rồi.

Mắt Ninh Dã sáng rực lên: "Cuối tuần, cuối tuần tôi tới"

Cậu ta vuốt mái tóc màu xanh của mình, vô ý làm lộ ra đôi tai đỏ au, có thể đặt lịch hẹn với bác sĩ không?" "Tôi có thể đặt lịch hẹn với bác sĩ không?"

Trông cái ánh mắt mong đợi kia kìa, Đào Hoan Hoan lại nâng trán, không đành lòng nhìn thẳng!

Hà Lương Thanh gật đầu, nói có thể được.

Khóe miệng Ninh Dã cong lên, lộ ra chiếc răng nanh bên trái: "Bác sĩ đã ăn tối chưa?"

"Vẫn chưa"

Hà Lương Thanh vừa nói xong, cậu ta bèn hỏi luôn: "Chị đi ăn cùng chúng tôi nhé? Ở gần đây mới mở một quán lẩu. Cậu ta đã dạo qua Wechat của cô, biết cô thích ăn cay, thích lẩu."

Đào Hoan Hoan nãy giờ không nói gì cảm thấy mình nên biểu đạt một ý kiến rất quan trọng. Cậu ta rít qua kẽ răng, nói: "Cái răng này' của tôi không thể 'ăn' cay được."

Cậu ta phải "ăn" món thanh đạm.

Ninh Dã quay đầu cười nửa miệng, "Không phải cậu đã hẹn với ba cậu rồi à?"

Đào Hoan Hoan ngây ra không hiểu gì.

Lúc nào cơ? Ba cậu ta còn đang ở Tế Châu cơ mà.

Đầu óc cậu ta đánh một vòng, lập tức kéo ra một nụ cười 'hạnh phúc: "À tôi nhớ ra rồi, ba tôi có gọi tôi về nhà ăn cơm" Vì đáp án cuối kỳ, cậu ta nhịn.

Thế nhưng...

"Thật sự xin lỗi" Hà Lương Thanh uyển chuyển từ chối, "Tôi không đi được, bạn của tôi vẫn còn đang chờ tôi"

Máu chưa kịp lên não, Ninh Dã đã bật thốt ra khỏi miệng: "Bạn trai à?"

Hỏi xong cậu mới ảo não nắm tóc, cậu quá nóng vội rồi.

Hà Lương Thanh chỉ cười mà không nói gì.

Ra khỏi phòng khám, Đào Hoan Hoan đi vệ sinh. Ninh Dã mệt mỏi đợi cậu ta một lúc, không chịu được lại đi dạo một vòng quanh hành lang.

Quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang đứng hút thuốc.

Vóc dáng rất cao, đúng là mặt người dạ thú.

Ninh Dã liếm răng, tiến về phía sau lưng gã 'mặt người dạ thú kia hỏi một câu: "Anh là bạn trai của bác sĩ Hà à?"

Người kia xoay người lại, ánh đèn chiếu lên mặt anh ấy.

Ninh Dã choáng váng mất mười giây: "Cậu ạ?"

Dung Lịch treo áo khoác ở cánh tay, một tay đút túi, bước đến gần hỏi: "Đi khám răng à?"

"Vâng" Ninh Dã rũ đầu, phần tóc mái màu xanh cắt ngang trán phủ xuống che mất đôi mắt, nhìn có vẻ rất suy sụp.

Tính tình Ninh Dã ở nhà cũng không được tốt cho lắm, kiểu công tử ngang bướng, cái gì cũng muốn người ta phải theo mình.

Tính tình của cậu là bị ông nội bà nội chiều hư, ngoại trừ đòn roi của Dung Đường thì cậu sợ nhất là ông cậu Dung Lịch này. Khi còn bé cậu hay nghịch ngợm gây sự, mẹ cậu cứ hay lôi Dung Lịch ra dọa, đến chính cậu cũng không biết mình sợ cái gì, nói tóm lại là cậu sợ. Từ lúc cậu nhớ được đến nay thì chưa bao giờ thấy ông cậu này cười lần nào, cho dù là điệu bộ hay vẻ mặt của ông cậu này cũng đều giống như một cán bộ già nghiêm túc, còn uy nghiêm hơn cả ông nội và ông ngoại của cậu nữa.

"Mau về trường học đi, đừng đi chơi quá muộn." Trong mắt Dung Lịch không có cảm xúc gì, chỉ dặn dò một câu như thế.

Ninh Dã không dám cãi lại: "Vâng"

Cậu cứ ấp úng muốn nói lại thôi mãi, "Cậu này, cậu với bác sĩ Hà..."

Dung Lịch đáp gọn đủ hiểu, tỏ thái độ ngay: "Mợ cháu họ Tiêu"

Ninh Dã lập tức thở phào.

Bỗng Dung Lịch ngẩng đầu lên: "A Hòa"

So với cái giọng điệu vừa rồi, sao gọi hai cái chữ này lại dịu dàng lưu luyến thế cơ chứ.

Ninh Dã nhìn theo, không phải Hà Lương

Thanh, cậu yên tâm rồi: "Chào mợ ạ"

Tiêu Kinh Hòa đứng hình.

Cô hơi khó xử nhìn Dung Lịch, Dung Lịch lại nhìn xuống đất, sờ mũi không nói lời nào. Anh không uốn nắn mà chấp nhận luôn tiếng 'Mợ này của Ninh Dã.

5 người cùng đi ăn tối, Dung Lịch chọn một nhà hàng Trung Quốc.

Ăn xong, Hà Lương Thanh tìm lý do đi trước, để Tiêu Kinh Hòa và Dung Lịch được ở riêng. Dung Lịch bảo Ninh Dã đưa cô ấy về, Đào Hoan Hoan thì nói ba mình tới đón nên rút lui trước.

Hai người không lái xe, cùng dạo bước dưới ánh đèn đường. Họ không vội về mà bước đi rất thong thả.

Dung Lịch bỗng hỏi: "Bác sĩ Hà là người ở đâu thế em?"

Tiêu Kinh Hòa trả lời: "Đinh Nam" Cô nhìn anh, không hiểu anh hỏi cái này làm gì.

Dung Lịch giải thích: "Hồi Ninh Dã còn bé bị lừa bán đến Đinh Nam, có một cô bé gái đã cứu nó"

Anh đã từng gặp cô bé kia một lần, lúc ấy cô bé mới khoảng mười mấy tuổi. Thời gian trôi qua lâu quá rồi, anh cũng không còn nhớ rõ được hình dáng nữa, chỉ hơi có chút ấn tượng với giọng nói dịu dàng của cô bé đó.

"Là Lương Thanh à?"

Dung Lịch cũng chỉ suy đoán: "Chắc vậy."

Nhưng hiển nhiên là Hà Lương Thanh chẳng có một chút ấn tượng gì với Ninh Dã cả. Thật ra chuyện đó cũng không có gì là lạ, vì năm ấy lúc Ninh Dã bị lừa bán đi thì tuổi vẫn còn rất nhỏ.

Tiêu Kinh Hòa bật cười, "Nhà các anh đều thích lấy thân báo đáp nhỉ?"

Lúc ăn cơm, Ninh Dã liếc nhìn Hà Lương Thanh không dưới hai mươi lần, tất nhiên cô nhìn là hiểu.

Dung Lịch cũng không phủ nhận: "Nếu yêu thích thì lấy thân báo đáp, còn không thích,"

Anh nghĩ ngợi rồi trả lời rất nghiêm túc, "Thì dùng tiền báo đáp"

Nếu yêu thích...

Mặt cô hơi nóng lên, cô cảm thấy đường nét của người này đứng dưới đèn đường cực kì đẹp, gió thổi cũng thật dịu dàng.

Dung Lịch đi ở bên cạnh cô, giữ khoảng cách khoảng một người: "Chân em còn đau không?"

"Không đau nữa rồi"

"Để anh xem thử. Anh đi đến phía trước, ngồi xuống, kéo ống quần của cô lên, "Vẫn hơi sưng"


Anh khẽ đụng nhẹ vào mắt cá chân của cô, rồi ngẩng đầu lên nhìn cô, "Có đau không?"

Không đau.

Chỗ bị đầu ngón tay của anh chạm vào hơi lành lạnh, bị nhiễm phải nhiệt độ của anh khiến cô chỉ cảm thấy ngưa ngứa.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm quấy rầy không khí giữa bọn họ, Tiêu Kinh Hòa lặng lẽ lùi lại một bước, nhận điện thoại: "Alo"

Là Văn Tranh gọi tới, hỏi cô có làm nhiệm vụ được không.

Cô đáp: "Được."

Chuyện cô đánh người, không hiểu vì sao trong Đội lại không xử lý gì, thậm chí Đội trưởng còn đích thân gọi điện bảo cô không cần để ở trong lòng, nhưng cô không có ý định cứ để như vậy. Cô đã liên hệ với luật sư, quá trình truy tố vẫn đang diễn ra.

"Hai mươi phút sau tôi đến. Nói xong, Tiêu Kinh Hòa cúp máy.

Dung Lịch lo lắng nhìn cô: "Em muốn đi cứu hỏa à?"

"Vâng"

Anh hơi nhíu mày, im lặng một lúc lâu mới khe khẽ hỏi bằng giọng điệu thận trọng như dẫm trên băng mỏng vậy: "Có thể không đi được không?" Anh thật sự rất sợ, sợ cô một đi không trở lại.

A Hòa của anh không phải là một cô gái bình thường, kiếp trước cô là tướng quân, còn kiếp này cô cũng vẫn làm công việc nguy hiểm nhất.

Tiêu Kinh Hòa lắc đầu, nói không thể.

Cô là lính cứu hỏa, có trách nhiệm với những sinh mạng bên trong đám cháy.

Dung Lịch không tiếp tục khuyên nữa, anh dùng ánh mắt si ngốc quyến luyến nhìn cô một lúc lâu mới thở dài: "Anh đưa em đi"

"Vâng"

Lúc Tiêu Kinh Hòa đến, bên đội cứu hỏa đã chuẩn bị xong, trang bị của cô đang ở trên xe cứu hỏa. Thời gian là vàng bạc, cô vừa tháo dây an toàn vừa nói với Dung Lịch: "Không biết lúc nào em mới có thể kết thúc công việc, anh về trước đi"

Anh tháo dây an toàn giúp cô: "Anh chờ em."

Cô đành tùy anh vậy, mở cửa muốn xuống xe.

Dung Lịch đè tay cô xuống, giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa có sự kiềm chế: "A Hòa, em nhất định phải đi ra đấy nhé"

Bên trong ánh mắt của anh có sự e ngại, có sợ hãi bất an, còn có cả sự bi thương trộn lẫn vào nhau, rất hỗn loạn và luống cuống.

Lòng cô mềm nhũn, nặng nề gật đầu: "Vâng"

Dung Lịch buông tay ra, nhìn cô xuống xe chạy vào bên trong xe cứu hỏa. Anh rời khỏi ghế lái đi ra ngoài, đứng trong đám người chen chúc, nhìn lửa và khói bốc lên dày đặc từ tòa nhà cao tầng. Anh nhìn thấy A Hòa mặc bộ đồng phục màu cam của lính cứu hỏa, dứt khoát chạy vào trong lửa không quay đầu lại.

Trong đám đông, có người đang khóc.

Một ông lão mắt đỏ hoe đứng cạnh Dung Lịch, hỏi anh: "Người nhà của cháu cũng bị kẹt trong đám cháy à?"

Dung Lịch lắc đầu: "Cô ấy là lính cứu hỏa"

Không phải không cảm thấy kiêu ngạo, nhưng lại càng lo lắng sợ hãi nhiều hơn.

Cô chạy thẳng vào trong đám cháy không chút e ngại, nhưng người sợ lại là anh. Có lẽ lính cứu hỏa nào trên đời này cũng đều như thế cả, phải giành giật từng giây từng phút để đi cứu người, không có thời gian để sợ hãi, còn người luôn lo lắng hãi hùng chính là người nhà cùng người yêu của họ.

Một câu nói của anh làm ông cụ kia rơm rớm nước mắt.

Sau khi tấm biển quảng cáo của cao ốc đối diện nháy lên hai mươi hai lần mới thấy cô ra ngoài. Trong một đám lính cứu hỏa nam, cô là người gầy yếu nhất, và cô cũng đang chạy ở cuối. Vì sự thay đổi nhiệt độ đột ngột, bộ quần áo bảo hộ trên người cổ bốc lên khói trắng.

Dung Lịch đi qua, đưa tay lên muốn chạm vào cô.

Cô né tránh, nhiệt độ trên người cô quá cao, sẽ làm anh bỏng tay mất.

Hốc mắt anh đỏ ửng lên, giọng run rẩy: "Em có bị thương không?"

Cô tháo mũ bảo hộ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhiệt độ cao hun đến đỏ bừng, nhưng môi lại tái nhợt: "Em không sao"

Tay anh rũ xuống, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, anh nhẹ giọng hỏi: "A Hòa này, em có thể không làm lính cứu hỏa được không?" Giọng anh như đang năn nỉ, trong mắt có sự bất lực cùng luống cuống.

Tiêu Kinh Hòa không trả lời, cô chỉ im lặng.

Là anh tham lam quá rồi, đã muốn thể xác và tinh thần của cô, lại còn muốn tự do của cô nữa. Anh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa đi mồ hôi trên mặt cô: "Thôi được rồi, anh không khuyên em nữa.

Nếu có một ngày cô hy sinh, anh chết theo cô là được.

Cách đó không xa.

Anh chàng lính cứu hỏa Điền Quang rảnh rỗi, đang dò xét người đứng bên cạnh Tiêu Kinh Hòa, "Người đàn ông kia là ai vậy?"

Cậu ta rất ngạc nhiên, ngoài các đồng đội lâu năm của đội cứu hỏa ra, thì cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện một người khác phái nào khác bên cạnh tiểu đội trưởng.

Hơn nữa, cử chỉ lại rất thân mật!

Tiểu Tùng đoán: "Tiểu đội trưởng có bạn trai rồi à?" Nếu không phải bạn trai thì làm sao có thể đụng được vào mặt của tiểu đội truong.

Điền Quang gãi đầu: "Vậy đội trưởng Văn của chúng ta..."

Văn Tranh ở phía sau đá cậu ta một cái, "Rảnh quá hả?"

Điền Quang và Tiểu Tùng ngượng ngùng ngậm miệng, vội vàng chạy mất.

Văn Tranh đứng tại chỗ nhìn về nơi xa kia. Anh ta đã từng gặp người đàn ông đó, hôm qua anh ấy có tới Đội Phòng cháy chữa cháy, Đồn phó Chính của đồn Công an số 7 đã ra để chào hỏi. Anh ấy tới là vì Tiêu Kinh Hòa, lúc đầu vì cô ấy đã đánh người ta mà trong đồn định tạm thời cách chức để xử lý. Vì anh ấy tới, nên chuyện này đã bị đè xuống.

Dung Lịch, nhà họ Dung ở Đế Đô...

Sau khi kết thúc công việc, Tiêu Kinh Hòa trở về Đội Phòng cháy chữa cháy cùng các đội viên khác.

Văn Tranh có cuộc điện thoại nên bảo mọi người nán lại một chút: "Tiểu Tông, có phải cậu cứu nạn nhân ở phòng 204 tòa 3 không?"

Tiểu Tông đang xoa mặt: "Đúng vậy, sao thế ạ?"

Lửa ở phòng 204 cháy to nhất, Tiểu Tông có kinh nghiệm cùng thực chiến tốt nhất nên cậu ta phụ trách chỗ này.

"Bên đội hình sự nghi ngờ vụ cháy này là do có người cố ý phóng hỏa, nạn nhân không còn ý thức nữa. Cậu thử suy nghĩ kỹ lại xem, lúc cậu đi vào có thấy cái gì dị thường không?"

Trong vụ án này, ngoại trừ nạn nhân ở phòng 204 thì không còn thương vong nào khác.

Tiểu Tông ngẫm nghĩ một lúc: "Đúng là hơi kỳ quái thật."

Văn Tranh hỏi: "Kỳ quái chỗ nào?"

"Lúc em đi vào, nạn nhân đã hôn mê, trên chân cô ấy đi một đôi giày cao gót màu đỏ... A, bên cạnh còn có một lọ sơn móng tay nữa, cũng là màu đỏ, nắp lọ sơn vẫn còn đang mở."

Lửa cháy cũng đã được một lúc, nạn nhân bị rơi vào trạng thái này mà không có bất kỳ dấu hiệu chạy trốn nào, đúng là không được bình thường.

Văn Tranh cau mày suy tư một lát: "Còn gì nữa?"

Tiểu Tông vò đâu, cố nhớ lại một lúc lâu: "Trong phòng đang bật nhạc, một bài hát tiếng Anh, phải rồi, trên bàn còn có một ly rượu đỏ nữa"

Choang...

Chiếc cốc trong tay Tiêu Kinh Hòa rơi xuống đất vỡ nát.

Văn Tranh nhìn về phía cô, "Sao thế?"

Cô thất thần.

"Kinh Hòa."

Tiêu Kinh Hòa chầm chậm ngước mắt lên, sắc mặt tái nhợt: "Là giết người liên hoàn"

"Reng reng reng..."

Đường dây điện thoại nội bộ đổ chuông,

Văn Tranh nghe máy, cuộc gọi rất ngắn. Sau khi cúp máy, anh ta nói: "Nạn nhân ở phòng 204 đã bị giết ở bệnh viện rồi"

Quả nhiên là phóng hỏa giết người.

Văn Tranh giao việc: "Tiểu Tông, cậu đến đội hình sự làm ghi chép"

"Em đi đây."

Sau khi Tiểu Tông đi rồi, Văn Tranh mới hỏi cô: "Kinh Hòa, có phải em có phát hiện gì không?"

Sắc mặt cô rất không tốt, im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, trên trán đổ đầy mồ hội: "Anh đã từng nghe đến vụ án phóng hỏa ở Đinh Nam chưa?"

"Rồi"

Vụ đó là phóng hỏa giết người liên hoàn, tổng cộng có 36 người chết, lúc ấy đã gây chấn động cả Đinh Nam.

"Em là nạn nhân đầu tiên của vụ án đó" Tiêu Kinh Hòa cố gắng giữ cho mình phải thật bình tĩnh, "Năm đó ở Đinh Nam xảy ra 6 vụ phóng hỏa, đều có cùng một đặc điểm là giày cao gót màu đỏ, sơn móng tay, và cả ly rượu đỏ nữa".
Bình Luận (0)
Comment