Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh ta càng trở nên yêu mị, anh ta dài giọng ra lệnh: "Ngồi lên đùi tôi"
Cô trợn to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bêch.
Hoắc Thường Tầm cong môi mỉm cười, vốn chỉ định trêu chọc cô thôi, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương này của cô, anh ta lại muốn bắt nạt tiếp: "Nhanh lên"
Mắt cô đỏ hoe, vẻ như sắp khóc, cô nhíu mày ngồi lên đùi anh ta, chỉ hơi ngồi xuống và khom lưng lại, cố gắng không đụng vào người anh ta.
Lại xem anh ta như là thú dữ đáng sợ phải không?
Hoắc Thường Tầm ôm eo của cô kéo lại gần, sau đó buông tay ra, nằm xuống ghế sofa: "Hồn tôi một cái đi"
Cơ thể cô cứng đờ, ngã từ trên đùi anh ta xuống, cô chẳng quan tâm tới cơn đau, phản ứng đầu tiên là rụt người về phía sau.
Hoắc Thường Tầm nghẹn lời.
Cô muốn anh ta tức chết phải không?
Vành mắt cô đỏ hoe, bờ môi bị cô cắn đến nỗi tái nhợt: "Có thể không..."
Hoắc Thường Tầm không nghe cô nói hết câu đã ngắt lời: "Không được" Nói xong, anh ta nắm chặt cằm của cô, chặn miệng cô lại.
Cô hoàn toàn đờ đẫn.
Cô mở miệng ra, vẫn không nhúc nhích, vừa vặn đúng ý anh ta, mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm trên đôi môi của cô. Anh ta cắn cô và mút thật mạnh: Ai bảo cô không nghe lời!
Đây là nụ hôn đầu của Kỷ Lăng Nhiễm. Cô đã từng tưởng tượng vô số lần, nụ hôn đầu phải là cùng với chồng tương lai của cô ở nhà thờ, hoặc là dưới cây cầu tình yêu của San Biagio di Callalta, nhưng thế nào lại là anh ta.
Hoắc Thường Tầm quấn quýt trên môi cô chán rồi mới buông ra. Cô không kịp nghĩ ngợi đã vô thức lau miệng theo bản năng. Một giây trước mắt anh ta vẫn còn chứa cảnh xuân rực rỡ, một giây sau đã biến thành sấm sét giữa trời quang.
Anh ta nắm tay cô kéo mạnh, ấn người cô xuống ghế sofa, cúi đầu ngậm lấy môi của cô, quấn lấy đầu lưỡi của cô kéo ra ngoài rồi cắn thật mạnh. Vẫn chưa hả giận nên anh ta tiếp tục hôn cô một cách hung hăng, cuối cùng cắn rách khóe môi cô rồi mới buông tha cho cô, vẻ mặt tối sầm: "Em thử lau thêm lần nữa xem"
Không ngờ cô lại dám ghét bỏ anh ta.
Hừ!
Kỷ Lăng Nhiễm hít hít mũi, sắp khóc tới nơi rồi. Cô mím môi, rụt người vào trong góc ghế sofa, không dám nhìn anh ta, cũng không dám lau môi, khóe môi bị cắn rách đỏ bừng lên.
Bây giờ thì ngoan rồi chứ.
Cứ phải trị cho một trận thì mới ngoan!
Cô nàng này trời sinh nhu mì, mắt đỏ lên một cái là thành hoa lê dưới mưa. Hoắc Thường Tầm nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô thì lại không dễ chịu cho lắm.
Lương tâm trỗi dậy khiến anh ta tiến tới chỗ cô, thổi nhẹ nhàng lên đôi môi bị mình cắn rách: "Chịu ngoan ngoãn một chút thì tôi sẽ không bắt nạt em nữa"
Cô vâng một tiếng.
Tâm trạng của anh ta rất tốt, khóe miệng cong lên thoáng hiện nét cười, anh ta vừa đi vào phòng tắm, vừa cởi cúc áo sơ mi, quay đầu lại nhìn người trên ghế sofa: "Lấy quần áo cho tôi."
Kỷ Lăng Nhiễm bước xuống ghế sofa, cúi đầu đi vào phòng ngủ cầm đồ ngủ ra cho anh ta.
Hoắc Thường Tầm đang huýt sáo trong phòng tắm.
Lúc anh ta tắm rửa xong bước ra ngoài thì cô đã nằm xuống ngủ ở tít trong cùng. Cả một chiếc giường cỡ lớn mà cô chỉ chiếm một góc rất nhỏ, áo dài quần dài che kín hết cơ thể, lông mi run run, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Hoắc Thường Tầm vén chăn lên và nằm xuống, sau đó tắt đèn đầu giường đi: "Lại đây"
Cái đống ở góc giường vẫn không hề nhúc nhích.
Anh ta cảm thấy cô nàng này được phái đến chính là để thử thách lòng kiên nhẫn của anh ta hay sao ấy: "Muốn tôi lặp lại lần nữa phải không?"
Lúc này cô mới chậm rì rì dịch người qua.
Hoắc Thường Tầm mất kiên nhẫn, kéo luôn cô sang, ôm đầu của cô ấn vào lồng ngực mình. Cơ thể cô gầy gầy ốm ốm, ôm vào lòng thấy nho nhỏ nhưng lại rất mềm.
Cô khẽ giãy giụa.
Anh ta liếm liếm môi, cảm thấy hơi khát: "Đừng cử động"
Cô liền không nhúc nhích nữa, cơ thể hoàn toàn cứng ngắc.
Hoắc Thường Tầm buồn cười: "Em là khúc gỗ đấy à?"
Kỷ Lăng Nhiễm nắm chặt vạt áo của mình, lắp bắp: "Anh, anh bảo em đừng cử động mà."
Hoắc Thường Tầm cạn lời.
Hết cách với cô rồi.
Anh ta lui về sau một chút, dằn cảm giác khô nóng trong cơ thể mình xuống, giọng nói hơi khàn: "Thả lỏng chút đi, tôi sẽ không chạm vào em"
Ngày hôm sau, ngày đầu tháng Năm, trời xanh trong không một gợn mây.
Hà Lương Thanh là một cô gái dịu dàng lại đảm đang. Bữa sáng cô ấy nấu cháo bát bảo, còn có bốn đĩa dưa cải, hai quả trứng ốp la, và còn có cả một hộp sushi.
Tiêu Kinh Hòa đi từ phòng tắm ra, uống một cốc sữa.
Hà Lương Thanh mở cửa sổ để tưới nước cho chậu hoa ngoài ban công, sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ấy bèn gọi Tiêu Kinh Hòa: "A Hòa ơi, chiếc xe dưới lầu có phải là xe của Dung Lịch không?"
Cô qua đó xem thử, đúng là xe của Dung Lich.
Tiêu Kinh Hòa uống hết sữa, nếm thử một miếng sushi: "Minh không ăn sáng với cậu được rồi, cứ để bát lại lát mình về sẽ rửa sau."
Hà Lương Thanh cười nói: "Ok"
Cô cầm túi xách và áo khoác, vội vội vàng vàng đi xuống lầu.
Xe của Dung Lịch đã đỗ ở lề đường bên ngoài khu nhà. Cô chạy tới đó, vì buổi sáng mới gội đầu, lại chưa sấy khô nên tóc tại vẫn còn ướt nhẹp, cô lấy tay cào cào vài cái để vuốt lại: "Anh tới từ lúc nào vậy?"
Dung Lịch bước xuống mở cửa xe giúp cô: "Vừa mới tới thôi"
Tiêu Kinh Hòa ngồi vào ghế phụ lái: "Sao anh không gọi điện thoại cho em?"
"Anh không biết em dậy lúc mấy giờ, sợ đánh thức em." Anh cúi người tới gần cô, cài dây an toàn cho cô, "Em ăn sáng chưa?"
Cô cảm thấy ăn một miếng sushi và uống một ly sữa thì không được tính là đã ăn sáng, nên nói: "Em vẫn chưa ăn."
Dung Lịch đón chiếc áo khoác trên tay cô, gấp lại gọn gàng rồi đặt ở ghế sau: "Em có vội không?"
Tiêu Kinh Hòa nhìn điện thoại, mới 7 giờ rưỡi: "Trước 8 rưỡi em phải tới trụ sở của em đội phòng cháy chữa cháy."
"Thời gian vậy là đủ rồi"
Dung Lịch dẫn cô tới một tiệm cháo lâu đời, trong tiệm rất đông người, hình như ông chủ quen biết Dung Lịch nên đã giữ chỗ cho anh. Sau khi ăn sáng xong, anh đưa cô tới trụ sở đội phòng cháy chữa cháy, thời gian vừa khéo, gần 8 giờ rưỡi.
Từ xa, Điền Quang đã nhìn thấy tiểu đội trưởng nhà mình, và cả người đàn ông bên cạnh tiểu đội trưởng, cùng với chiếc xe biển số bốn con số Sáu. Những người có biển số xe như thế này ở Đế Đô đều không phải người tầm thường.
Điều Quang đã từng gặp người đàn ông này ở hiện trường đám cháy lần trước, anh ta đi qua đó, hỏi: "Tiểu đội trưởng, anh ấy là ai vậy?"
Tiêu Kinh Hòa thoải mái giới thiệu: "Đây là bạn trai của tôi, Dung Lịch"
Là bạn trai thật à...
Thôi thế là bông hoa của đội phòng cháy chữa cháy bị hái đi mất rồi, uổng công đội trưởng Văn tưới nước bấy lâu nay. Nếu không phải vì đội trưởng Văn, đám anh em đã sớm ra tay rồi, thế mà cuối cùng... lại bị lang sói bên ngoài tha đi mất.
Điền Quang vừa đi vào trong, vừa quay đầu lại, vô cùng rầu rĩ.
Dung Lịch tiễn bạn gái tới cổng, mặc áo khoác vào giúp cô: "Khi nào tan làm nhớ gọi điện thoại cho anh để anh tới đón em nhé"
"Không cần phiền phức như vậy đâu. Anh cũng có công việc mà, cô không muốn anh chạy từ đầu nọ tới đầu kia, như vậy sẽ khiến anh bị mệt.
Nhưng Dung Lịch rất kiên quyết: "Không phiền đâu, anh muốn đón em"
Cô đành phải chiều theo ý anh.
Dung Lịch vẫn giữ một tay của cô lại, dặn dò từng chuyện một: "Lúc làm nhiệm vụ nhất định phải chú ý, đừng phân tâm, phải kiểm tra tất cả dụng cụ trước rồi mới được sử dụng, cũng đừng phô trương tài năng, không được liều mạng đâu đấy"
"Vâng ạ." Cô cười cười, tại sao anh giống Hà Lương Thanh vậy chứ? Hồi cô vừa mới trở thành lính cứu hỏa, Hà Lương Thanh cũng dặn dò không ngớt như vậy.
Anh vẫn không bớt lo lắng, cau mày: "Anh sẽ không gọi điện thoại cho em đâu, sợ ảnh hưởng tới công việc của em, nếu em rảnh thì gọi điện thoại cho anh nhé, lúc nào cũng được"
Tiêu Kinh Hòa đồng ý: "Vâng ạ."
"Nếu như có người nào gây phiền phức cho em thì cũng gọi cho anh nhé. Bất kỳ chuyện gì em không giải quyết được, nhớ phải tìm anh đấy" Anh sợ cô lại bị mấy người giống như cô em gái kế kia của cô tới phá rối.
"Em biết rồi"
Bạn trai của cô quả nhiên rất bám người.
"Anh đi đây. Dung Lịch vẫn nắm tay cô không chịu buông ra.
"Dạ."
Lúc này anh mới buông tay, nhưng vẫn đứng ở cổng trụ sở, anh nhìn ngó xung quanh một lượt, thấy không có ai rồi mới nói: "A Hòa, em hôn anh một cái được không?"
Tiêu Kinh Hòa không nén được cười, hôn lên mặt anh một cái.
Lúc này Dung Lịch mới thỏa mãn rời đi.
Giữa trưa, Tiêu Kinh Hòa nhận được nhiệm vụ, còn chưa kịp ăn cơm trưa đã phải tới hiện trường. Suốt cả buổi chiều, Dung Lịch luôn hốt hoảng lo sợ, làm gì cũng mất tập trung
"Tổng giám đốc Dung"
"Tổng giám đốc Dung"
Từ đầu tới cuối cuộc họp, Dung Lịch luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Quản lý Dư gọi hai lần vẫn không thấy trả lời, trong lòng hoang mang, không dám lật sang trang PPT tiếp theo, hơi nâng âm lượng lên: "Tổng giám đốc Dung"
Dung Lịch ngẩng đầu lên, điềm nhiên nhìn luót qua màn chiếu: "Tiếp tục đi"
Quản lý Dư vừa định tiếp tục thì điện thoại của sếp đổ chuông. Hơn hai mươi cặp mắt trong phòng họp đều lập tức nhìn sang, đây là lần đầu tiên sếp không để điện thoại chế độ im lặng trong lúc họp.
"Không cần chờ tôi."
Dung Lịch đứng dậy, còn chưa đi ra khỏi phòng họp đã vội vã nghe điện thoại: "A Hòa, sao bây giờ em mới gọi điện thoại cho anh"
Giọng điệu vô cùng u oán.
Các vị quản lý cấp cao của LH đều á khẩu. Gặp quỷ rồi, sếp đổi tính rồi.
4 giờ chiều, chủ tịch hội đồng quản trị của Tiêu Thị tới gặp Dung Lịch, bị từ chối vẫn không chịu rời đi mà đợi ở trong đại sảnh tầng một của LH. Chưa tới 5 giờ Dung Lịch đã tan làm.
Tiêu Trường Sơn lập tức đón đường: "Tổng giám đốc Dung
Dung Lịch nói ngắn gọn: "Tôi đang vội"
Tiêu Trường Sơn đuổi theo ở phía sau, thần sắc lo lắng: "Chỉ mất vài phút của cậu thôi"
Dung Lịch dừng lại, liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Nói đi."
Tiêu Trường Sơn thở phào nhẹ nhõm, ông ta không đi thẳng vào vấn đề mà nói bóng nói gió một phen trước: "Tổng giám đốc Dung có hài lòng với bức tranh hoa mai trong tuyết không?"
Dung Lịch thản nhiên đáp lại: "Ừm"
Quà cũng đã nhận, ý tứ cũng đã rõ rồi, Tiêu Trường Sơn không nói nhăng nói cuội nữa, ông ta quay lại chuyện chính: "Thế còn chuyện hợp tác của chúng ta?"
Dung Lịch nhướng mắt lên: "Tôi nói là muốn hợp tác lúc nào?"
Tiêu Trường Sơn sững sờ, sau đó cuống đến đỏ mặt, buột miệng: "Nhưng cậu nhận tranh của tôi rồi mà..."
Sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh như thường: "Không phải là ông tặng cho tôi sao?"
Tiêu Trường Sơn nghẹn họng. Ông ta tặng quà chính là vì việc hợp tác mà!
Nghe ý tứ trong lời của Dung Lịch, bức tranh đó chắc là vô ích rồi. Tiêu Trường Sơn cực kỳ khó chịu, đành mặt dày đánh nước cờ tình nghĩa: "Lúc trước không biết là cậu với Kinh Hòa quen nhau..."
Không đợi ông ta nói hết câu Dung Lịch đã ngắt lời: "Bây giờ biết rồi thì sao?"
Tiêu Trường Sơn hoang mang, một là ông ta không biết rõ quan hệ của Dung Lịch và Tiêu Kinh Hòa đã đến bước nào, hai là ông ta cũng không biết Tiêu Kinh Hòa có tỉ tê kể xấu gì mình với Dung Lịch hay không.
Ông ta thử thăm dò: "Hy vọng cậu có thể nể mặt Kinh Hòa vài phần mà hợp tác với Tiêu Thị chúng tôi. Nếu như cậu vẫn không tin tôi thì chúng ta có thể ký hợp đồng ràng buộc trách nhiệm với nhau"
Dung Lịch không thèm đếm xỉa tới, từ đầu đến cuối chỉ nhìn điện thoại: "Tôi là người làm ăn, không quan tâm đến tình nghĩa.
Anh gửi một tin nhắn đi, rồi mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Trường Sơn, "Tôi chỉ nhìn vào lợi ích.
Xem ra tình cảm của Dung Lịch và cô con gái này của ông ta cũng chẳng ra sao.
Nước cờ tình nghĩa không dùng được, Tiêu Trường Sơn bèn nói trên lập trường kinh doanh: "Cậu ra bất gì điều kiện gì cũng được.
Dung Lịch nói nhẹ bẫng: "Tôi muốn 25% cổ phần của công ty Tiêu Thị"
Mí mắt Tiêu Trường Sơn giật giật, ông gượng cười: "Tổng giám đốc Dung, cậu thét giá như vậy hơi cao quá rồi đấy"
Giọng điệu của Dung Lịch vẫn đều đều: "Tôi không ép buộc làm khó người khác"
Nói xong, anh đi ra khỏi công ty, không nói thêm một câu nào.
Trong nước có không ít công ty đầu tư mạo hiểm, nhưng lựa chọn đầu tiên đều là đầu tư mạo hiểm LH, không chỉ bởi vì tài chính của LH hùng hậu, quan trọng nhất là bảng hiệu sống Dung Lịch. Anh thành lập công ty chưa tới 10 năm, đã thực hiện không dưới trăm vụ đầu tư mạo hiểm, gần như không có một sai lầm nào.
Anh không cần ép buộc làm khó người khác, nhưng thực lực của LH vẫn còn đó, người ta còn cứng giọng được nữa không?
Đang là giờ tan tầm nên hơi kẹt xe, gần 6 giờ Dung Lịch mới đến được trụ sở đội cảnh sát phòng cháy chữa cháy. Lúc anh tới đó, Tiêu Kinh Hòa đã đợi sẵn ở lề đường.
Anh đỗ xe lại: "Sao tóc em lại ướt vậy?"
Tiêu Kinh Hòa lên xe: "Em vừa mới tắm xong, chiều hôm nay phải chui qua cổng thoát nước nên bị ám mùi lên người."
Tiêu Kinh Hòa giơ tay áo lên cố gắng ngửi nhưng không ngửi thấy mùi gì, cô bèn hỏi Dung Lịch, "Còn ngửi thấy mùi không?"
Dung Lịch cởi dây an toàn ra, quay sang ôm cô, vùi mặt vào cổ cô, cọ qua cọ lại: "Sữa tắm mùi hoa dành dành à"
Động tác của anh khiến cho cô thấy hơi ngứa ngáy, cô cười cười trốn ra phía sau.
Không đùa với cô nữa, Dung Lịch lấy một chiếc khăn lồng dự phòng sạch sẽ trong xe ra lau tóc cho cô: "Hôm nay Tiêu Trường Sơn đã tới tìm anh
Cô tùy ý hỏi một câu: "Bảo anh đầu tư cho ông ta à?"