Duy Nhất Là Em

Chương 445

Lời bài hát tiếng Anh du dương vang lên mà không hề báo trước.

Tiêu Kinh Hoà sững sờ ngẩng đầu nhìn lên, ly rượu vang đổ ngang trên bàn, từng giọt rượu đỏ tươi nhỏ tí tách xuống thảm trải sàn.

"In a while my flower, somewhere in a desert haze..."

Cô ngây người nhìn ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra từ màn hình điện thoại, giai điệu du dương của bản nhạc tiếng Anh vẫn vang lên không ngừng nghỉ. Cô chống đầu gối đứng dậy nhưng chân đã hơi tê mỏi nên phải khom người bước qua rồi đưa tay cầm điện thoại lên.

"Alo."

Đầu dây bên kia không lên tiếng.

Bàn tay đặt trên bàn của cô càng run dữ dội hơn, ngón tay chạm vào vệt rượu vang lạnh ngắt: "Ai vậy? Nói gì đi."

Không ai lên tiếng, đầu bên kia điện thoại chỉ có tiếng huýt sáo đứt đoạn theo giai điệu bài hát tiếng Anh vừa rồi. Chân cô mềm oặt, điện thoại rơi xuống thảm rồi không còn nghe tiếng gì nữa. Sau đó, tiếng huýt sáo dần dần... dần dần to hơn, càng lúc càng rõ ràng.

Cô quay phắt lại, chiếc gậy gỗ to bằng cánh tay đã đập tới...

"Dung Lịch!"

Cô mở bừng mắt, ánh sáng chói chang lập tức tràn vào. Cô ngẩn người một lúc, rồi một bóng người xuất hiện trên nền trần nhà trắng trong mắt cô.

"Anh đây" Là Dung Lịch.

Ánh mắt anh hòa vào ánh mắt cô, anh ở rất gần cô và đang gọi cô, "A Hoà."

"Dung Lịch..."

Vừa lên tiếng, cổ họng bị khói hun đã khàn đặc nói không thành tiếng.

Dung Lịch cúi người ôm cô vào lòng: "Anh đây, anh đây."

"Dung Lịch," Mắt cô đỏ lên hoảng loạn, cũng không biết cô sợ hãi điều gì mà níu chặt lấy áo anh không buông, "Là anh ta"

Anh liên tục vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi: "Ai?"

Cô không nói là ai đã ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

"Dung Lịch, anh có biết vì sao em muốn làm lính cứu hoả không?"

Anh nhìn cô.

Cô kéo áo lên rồi cầm tay anh đặt vào phần eo bên phải của mình. Chỗ đó có một vết sẹo lồi lõm dài cỡ một ngón tay.

"Trận hoả hoạn năm đó rất lớn, và em là người duy nhất còn sống"

Cô dừng lại rất lâu mới nói tiếp, "Nhưng người lính cứu hoả cứu em ra thì lại hy sinh rồi. Năm đó anh ấy vẫn còn rất trẻ, chỉ mới 24 tuổi mà thôi"

"Lúc anh ấy cởi đồ bảo hộ ra cho em mặc còn nói với em là, những người lính cứu hoả đều không sợ lửa"

Cô cười, khóe mắt cong cong, nước mắt trào ra, "Sao có thể không sợ lửa được chứ. Lúc bị bỏng đều sẽ đau như nhau cả thôi."

Anh không nói gì mà chỉ hôn lên nước mắt trên mặt cô, ngón tay vuốt nhẹ lên vết sẹo trên eo cô.

Vốn dĩ muốn khuyên cô đừng làm lính cứu hoả nữa, nhưng lúc này anh làm sao nỡ khuyên cô đây.

Cô ngước cặp mắt sưng đỏ nhìn anh: "Xin lỗi Dung Lịch, em không muốn anh phải lo lắng sợ hãi đâu. Nhưng... Nhưng mạng của em là do người khác cứu về, nên em phải trả lại."

Cô nắm chặt tay anh rồi cứ như vậy im lặng mà rơi nước mắt.

Cô không thích khóc, kiếp trước anh chỉ từng thấy cô khóc ba lần mà thôi.

Lần thứ nhất là khi toàn bộ anh em chú bác của cô đã chết trận, cô thân là

Thiếu soái của phủ Định Tây Tướng quân đã khóc khi được trao ấn, khóc trước mặt 10 vạn quân Định Tây.

Lần thứ hai, con gái thừa tướng là Hoa Khanh được kiệu hoa rước vào phủ

Lịch thân vương, anh hủy quốc lễ để đến Tây Bắc nói với cô rằng, trong tim anh chỉ có cô thôi chứ anh không cần Hoa Khanh, cô đã khóc ôm chặt anh nói không cho phép anh yêu người khác. Lần thứ ba, toàn bộ quân canh phòng Lương Châu đều bị diệt sạch, anh đơn thương độc mã đột nhập vào doanh trại quân địch mở đường máu cho cô, cô khóc, vừa khóc vừa mắng anh là kẻ điện.

Mỗi khi cô khóc anh đều cảm thấy mình sắp chết trong tay cô rồi.

"Ừm, anh biết rồi"

Anh ôm lấy cô đầu hàng, "Không sao hết, em muốn làm gì cũng được"

A Hoà, anh sẽ không tìm cách trói buộc em nữa.

Em sống thì anh sống, em chết anh cũng chết.

Em đừng khóc nữa nhé.

Sáng hôm sau cảnh sát tới. Dung Lịch không tránh đi, ngồi ngay bên cạnh giường bệnh với cô.

"Cô gái ở phòng 501 vẫn còn sống chứ?"

Đội trưởng Tưởng của đội hình sự nói: "Vẫn chưa phục hồi ý thức nhưng đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa rồi"

Tiêu Kinh Hoà nhíu mày: "Tôi e là hung thủ sẽ còn quay lại để giết người diệt khẩu.

"Người của chúng tôi sẽ canh giữ 24/24, bên chỗ cổ cũng thế."

Đội hình sự và đội cứu hoả từng hợp tác rất nhiều lần nên đội trưởng Tưởng cũng khá thân với Tiêu Kinh Hoà, giọng điệu nói chuyện cũng thoải mái hơn,

"Sức khoẻ cô thế nào rồi? Lấy khẩu cung được chưa?"

"Được rồi."

Đội trưởng Tưởng lấy quyển sổ tay ra.

Tiêu Kinh Hòa nhớ lại một thoáng. "Lúc tôi đi vào thì chủ nhà 501 đã ngất đi, có lẽ đã bị chuốc thuốc mê. Thủ pháp giống hệt với vụ án trước đó, hung thủ cũng sơn móng tay đỏ cho nạn nhân rồi đeo thêm một đôi giày cao gót rất to cũng màu đỏ. Trên bàn cũng có một ly rượu vang đỏ"

Lông mày Dung Lịch càng nhíu lại chặt hơn.

"Có lẽ hung thủ sẽ nhớ tôi vì tôi đã nhận điện thoại của hắn ta ngay tại hiện trường"

Tiêu Kinh Hoà bổ sung thêm, "Nhạc chuông là một bài hát tiếng Anh"

Đội trưởng Tưởng dừng bút: "Hắn ta có nói gì không?"

"Lúc đó còi báo động vẫn kêu inh ỏi nên tôi nghe không rõ, hình như là không nói gì mà chỉ huýt sáo từng đoạn từng đoạn thôi."

Cô mím chặt môi lại, trán lại đổ mồ hôi, "Lúc đó tôi nhớ tới vụ phóng hoả ở Thịnh Nam nên trạng thái tinh thần rất kém, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng bước chân, vừa quay đầu lại thì đã bị đánh ngất rồi."

Đội trưởng Tưởng hỏi: "Có nhìn thấy mặt không?"

Tiêu Kinh Hoà lắc đầu: "Khói dày quá nên tầm nhìn rất kém"

Cô cố nén cơn đau đầu, nhớ lại, "Hắn ta mặc một chiếc áo mưa rất dài màu xanh da trời, đội mũ, đeo mặt nạ"

Phần còn lại thì giống hệt như trận hoả hoạn 12 năm trước ở Thịnh Nam, hình như đã nhìn hay nghe thấy cái gì đó nhưng đến khi nhớ lại thì tất cả đều hỗn loạn mơ hồ.

"Chúng tôi đã mời chuyên gia tâm lý tội phạm đến phân tích vụ án này. Mục tiêu của hung thủ đều là nữ, hơn nữa thủ đoạn còn rất tàn bạo, đặc điểm phạm tội cụ thể nên chuyên gia tâm lý cho rằng hắn ta rất có thể thuộc thành phần chống đối xã hội."

Gây án liên tục bảy lần nhưng gần như không để lại bất kỳ một dấu vết nào, rất rõ ràng hắn ta là một tên tội phạm rất thông minh. Loại người này thông thường rất giỏi ngụy trang" Đội trưởng Tưởng trầm giọng xuống, "Bây giờ chúng tôi nghi ngờ hung thủ đã nhắm vào cô rồi. Trước khi hắn ta lọt lưới thì cô phải cực kỳ cẩn thận, phía cảnh sát chúng tôi cũng sẽ theo dõi bảo vệ cô liên tục 24/24

Cảnh sát đi rồi, Dung Lịch im lặng rất lâu.

"A Hoà này"

"Dạ."

Anh thở dài, ngồi xuống giường bệnh: "Em sang ở với anh nhé?"

Tiêu Kinh Hoà nghĩ ngợi một lát rồi đồng ý: "Vâng"

Buổi trưa, Văn Tranh đến thăm.

"Sức khoẻ thế nào rồi?"

Dung Lịch ra ngoài từ sáng, chỉ có Dung Đường ở lại canh chừng. Cô ấy ra ngoài nghe điện thoại nên trong phòng chỉ còn lại mình Tiêu Kinh Hoà:

"Không sao rồi"

Văn Tranh kéo cái ghế lại rồi ngồi xuống một cách thoải mái.

Cô nói: "Cảm ơn anh"

Chắc Văn Tranh vừa đi làm cứu hộ khẩn cấp nên vẫn còn mặc đồng phục cứu hộ: "Cảm ơn cái gì?"

Tiêu Kinh Hoà cười: "Cảm ơn anh đã cõng em ra ngoài."

"Anh là lính cứu hỏa, còn em là học trò của anh mà" Anh cắn cắn răng, gương mặt điển trai hơi sạm đen và giọng nói có nét gì đó hoang dại, "Chẳng lẽ anh lại nhìn em chết được à?"

Cô chỉ cười không nói.

Văn Tranh tiện tay cầm dao gọt hoa quả lên rồi chọn một quả táo to nhất ngồi gọt: "Đợt tới đừng nhận nhiệm vụ nữa, nghỉ ngơi một thời gian đi."

Đường nét gương mặt anh rắn rỏi, cả người đầy cơ bắp, lại đang ngồi gọt táo khiến Tiêu Kinh Hoà cảm thấy rất buồn cười, cô chỉ đáp một tiếng 'vâng.

"Anh giao cho Thiên Minh đào tạo hai người mới bên nhánh của em rồi"

Trừ Văn Tranh ra thì Thiên Minh là người có năng lực thực chiến tốt nhất trong đội, giao người mới cho anh ta thì Tiêu Kinh Hoà cũng yên tâm, nói ok.

Văn Tranh im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên: "Bạn trai của em..."

Nói được một nửa thì anh lại không nói nữa, con dao trên tay trượt một cái cắt đi một miếng thịt táo rất to.

Tiêu Kinh Hoà nhìn anh.

Anh cúi đầu tiếp tục gọt táo, động tác vô cùng vụng về, hình như anh vận lực quá mạnh, không kiểm soát được khiến vỏ táo bay hết ra ngoài chứ chẳng có được mấy miếng chịu ngoan ngoãn chui vào thùng rác cả.

Anh im lặng mấy chục giây mới hỏi nốt nửa câu còn lại: "Hai người thế nào?"

Tiêu Kinh Hoà hơi ngạc nhiên, Văn Tranh trước giờ chưa từng tò mò đời tư của đồng đội.

Cô trả lời rất đơn giản: "Rất tốt ạ"

"Tốt là được."

Anh liếm môi đứng dậy rồi đưa quả táo đã gọt xong cho cô, "Ăn đi, gọt hơi xấu một chút"

Tiêu Kinh Hoà nhìn quả táo sứt sẹo, nói cảm ơn rồi cầm lấy.

Văn Tranh dùng tay quệt môi một cái theo thói quen rồi ngồi xuống nhặt vỏ táo cho vào thùng rác, cuối cùng rút một tờ giấy ướt ra lau tay.

Cô luôn như vậy, khách sáo chu đáo nhưng rất xa cách.

Đồng đội hỏi anh tại sao không hạ thủ sớm một chút mà lại để người ngoài cướp đi bông hoa duy nhất trong đội. Đó là bởi vì anh hiểu cô, chỉ cần cô thích một chút thì mắt cô sẽ sáng bừng lên. Nhưng trong mắt cô thì anh không hề khác gì những người khác.

Đôi mắt cô đẹp như ánh trăng. Lúc cô nhìn người mình thích sẽ giống như một vầng trăng sáng rọi vào hồ nước vậy.

"Anh về rồi à"

Giống như vẻ mặt cô khi nhìn Dung Lịch lúc này.

Dung Lịch đẩy cửa bước vào.

Văn Tranh bỏ dao gọt hoa quả xuống: "Anh về đội trước đây."

Anh quay người nhìn thẳng vào mắt Dung Lịch một cái. Dung Lịch chỉ gật đầu, không nói gì. Văn Tranh nhét một tay vào trong túi, cũng không nói gì, vẫy vẫy tay còn lại rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Đơn phương tình nguyện là vở kịch một vai, bây giờ anh phải hạ màn thôi.

Văn Tranh đi rồi, Dung Lịch đóng cửa lại. Đến trước giường bệnh thì thấy Tiêu Kinh Hòa đang gặm táo, anh hỏi: "Ngọt không?"

"Có"

Dung Lịch ngồi xuống bên cạnh cô: "Anh muốn ăn quả táo đó của em.

Anh làm sao vậy?

Đột nhiên lại đáng yêu như vậy

Tiêu Kinh Hòa cười rồi đưa quả táo bị gặm một nửa cho anh.

Dung Lịch cắn một miếng xuống chỗ cô vừa cắn rồi bình luận: "Gọt xấu quá"

Rồi anh đặt quả táo bị gọt lồi lõm lên bàn, nói, "Anh gọt quả khác đẹp hơn cho em"

Gọt quả khác đẹp hơn.... Ờ, nói thì rất dễ.

Tiêu Kinh Hòa ngồi nhìn một lúc rồi không nhịn được nữa: "Dung Lịch"

"Hử."

Anh đang tập trung toàn bộ tinh thần để gọt táo.

"Anh còn gọt tiếp thì không còn miếng táo nào nữa đâu."

Dung Lịch đờ người.

Anh dừng lại, cau mày nói: "Con dao này cùn quá.

Tiêu Kinh Hòa dở khóc dở cười: "Ừ, là tại con dao."

Hình như sợ anh không tin nên cô đặc biệt bổ sung thêm, "Không liên quan gì đến anh cả, tất cả là do con dao."

Anh xấu hổ không muốn nói gì nữa, quẳng cả con dao lẫn quả táo bị gọt chỉ còn lại hạt sang một bên rồi kéo cô lại hôn. Anh hôn rất mạnh bạo cho đến khi cô không ngồi nổi nữa, mềm nhũn trong lòng anh thì anh mới chịu ngừng lại.

Cô vẫn còn há miệng thở dốc. Đôi mắt vì động tình mà long lanh như một hồ nước, khóe mắt đã đỏ ửng lên. Dung Lịch không nhịn được, lại quấn lấy môi cô rồi nhét vào tay cô một thứ.

Cô tránh anh ra, nhìn thứ trong tay mình, đó là một chiếc túi thêu màu vàng rất tinh xảo, to cỡ nắm tay trẻ con, hình đám mây. Mặt trên thêu những họa tiết và ký tự mà cô nhìn không hiểu.

Những sợi tua rua có đính vài hạt ngọc màu xanh lục óng ánh, cô ngửi thì thấy mùi đàn hương nhè nhẹ: "Đây là gì vậy?"

Dung Lịch nói: "Bùa bình an."

"Sáng nay anh lên chùa à?"

"Ừ" Anh treo cái túi thêu lên chiếc cúc áo cuối cùng của cô, "Sau này mỗi khi đi làm nhiệm vụ em nhớ mang nó theo nhé."

Tiêu Kinh Hòa sờ sờ họa tiết trên mặt túi: "Anh tin Phật à?"

Dung Lịch gật đầu không chút nghĩ ngợi.

"Anh tin"

Cho nên anh đã quỳ ở Phật đường rất lâu, dùng máu từ cổ tay để viết cho cô tấm bùa bình an này.

"Em không tin Phật."

Cô sợ mất nên thắt thêm cho cái túi thêu một nút rồi mới ngẩng đầu nhìn Dung Lịch, "Nhưng em tin anh"

Anh nhấc tay chạm vào mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

"A Hoà ơi."

"Da."

Anh muốn nói cho cô biết rằng thế gian này thật sự có Thần Phật đấy, cho nên anh mới có thể đến bên cạnh cô, nhưng lại không biết phải nói thế nào nên anh im lặng rất lâu: "Anh.."

Cô đột nhiên nắm chặt tay anh: "Tay anh bị sao vậy?"

Cổ tay anh đang quấn băng, có vết máu nhàn nhạt thẩm ra. Anh kéo tay áo che đi vết thương: "Không sao, bút máy quệt vào nên rách chút da thôi."

Sư trụ trì của chùa Đài Thiền nói, nếu dùng máu để viết bùa thì sẽ đủ thành tâm, anh tin vậy nên cứa một đường trên cổ tay để cầu lấy tấm bùa bình an này. Anh không dám nói với cô, sợ cô lại khóc.

"Vậy mà anh còn gọt táo cho em."

Tiêu Kinh Hòa xót anh, thổi nhẹ lên vết thương ở cổ tay anh, "Có đau không?"

Dung Lịch lắc đầu.

Đúng lúc này thì có người gõ cửa. Tiểu Kinh Hòa ngẩng đầu lên: "Mời vào"

Là Hà Lương Thanh. Thấy Dung Lịch đang ngồi trên giường bệnh, cô cảm thấy hơi ngại: "Tôi có làm phiền hai người không?"

"Không đâu" Dung Lịch đứng dậy rồi đỡ Tiêu Kinh Hòa nằm xuống, "Sắp hết thuốc rồi, để anh đi gọi y tá."

"Vâng"

Dung Lịch đi rồi, Hà Lương Thanh sợ máu chảy ngược, điều chỉnh lại tốc độ truyền dịch chậm hơn chút: "Tôi hầm canh cho cậu đây"

Tiêu Kinh Hòa liếc nhìn cái phích giữ nhiệt to tướng: "Hôm qua cậu cũng hầm canh cho tôi rồi mà"

Hà Lương Thanh rót canh cho cô: "Cho nên hôm nay đổi khẩu vị cho cậu."

Vừa mở hộp giữ nhiệt ra thì mùi hương cũng lan tỏa khắp nơi.

Trong số những người Tiêu Kinh Hòa từng gặp thì Hà Lương Thanh là cô gái dịu dàng đảm đang nhất. Nếu cô là đàn ông thì nhất định sẽ cưới cô ấy.

Ninh Dã đứng ở cửa, ngơ ngẩn nhìn bát canh chằm chằm.

Dung Lịch đóng cửa phòng bệnh lại: "Thích cô ấy à?"

Bị nhìn trúng tim đen, khuôn mặt Ninh Dã hơi mất tự nhiên nhưng vẫn gật đầu thừa nhận: "Vâng"

Cậu ta nhíu mày một lát rồi thành thật khai báo với bề trên, "Nhưng cô ấy từ chối cháu rồi"

Nói đến đây cậu ta rất thất vọng mà giật giật mái tóc ngắn màu rêu của mình, vẻ mặt bơ phờ, giọng nói cũng bơ phờ: "Cô ấy cũng không trả lời tin nhắn

Wechat của cháu nữa"

Cho nên cậu chỉ dám lén lén lút lút đi theo cô thôi.

Dung Lịch lấy bao thuốc trong túi áo nhưng lại nghĩ chắc Tiêu Kinh Hòa sẽ không thích nên anh xoay người ném bao thuốc vào thùng rác, chỉ giữ lại bật lửa nghịch trong tay: "Cô ấy là bạn của mợ cháu, nếu chỉ thích chơi bời thì hãy bỏ qua cho người ta đi."

Cái gì mà thích chơi bời chứ, cậu đang rất thật lòng thật dạ nhé.

"Cháu rất thích cô ấy" Ninh Dã nhấn mạnh từng chữ, "Vô cùng, vô cùng thích"

Dung Lịch miết bánh răng đánh lửa: "Vậy thì nghiêm túc theo đuổi thôi"

Ninh Dã lại chăm chỉ học hỏi thật, thậm chí còn tìm đến Hoắc Thường Tầm, lãng tử số một của Đại Viện để cố vấn.

Giờ đứng trước mặt cậu, Ninh Dã thấy hơi khó nói: "Hoắc Thường Tầm kêu cháu tặng túi tặng hoa, hoặc tặng bệnh viện"

Dung Lịch liếm môi: "Đừng nghe thằng khốn đó"

Ninh Dã im re.

Nhưng thằng khốn đó chính là người được con gái yêu thích nhất ở Đại Viện đấy. Anh ta không cần phải theo đuổi thì đã có hàng tá gái xinh tìm đến anh ta rồi, cho dù bị anh ta đá thì cũng không ai nói một lời nói xấu gì về anh ta, trước giờ đều chỉ có ca ngợi...

Lãng tử số một không phải danh bất hư truyền đâu.

Ninh Dã rất mơ màng: "Cháu không biết phải làm thế nào"

Dù sao cũng là cháu trai mình nên Dung Lịch cũng đưa ra chút đóng góp:

"Mợ của cháu nói, cô ấy là người rất dễ mềm lòng"

Ninh Dã đồng ý với ý kiến đó.

"Đã biết phải làm sao chưa?"

Cậu lắc đầu, dù hơi sợ ông cậu trẻ nhưng vẫn giả vờ can đảm: "Xin cậu dạy bảo ạ.

Dung Lịch liếc cậu ta một cái rồi khoanh tay lại, áo vest không cài cúc tử tế, bớt đi hai phần nghiêm túc thêm vài phần lười biếng: "Kế thứ 34 trong 36 kế của Binh Pháp Tôn Tử là gì?"

Ninh Dã ngẩn ra: "Cháu... cháu không biết. Đâu phải ai cũng thuộc lòng Tứ thư Ngũ kinh của Tôn Tử, Lão Tử, Hàn Phi Tử giống cậu nhỏ của cậu đâu."

Ánh mắt Dung Lịch hơi lạnh xuống, anh nhẹ nhàng nói một câu: "Đọc nhiều sách hơn đi."

Anh chỉ nói vậy rồi bước đi.

Ninh Dã ngớ ra một hồi rút điện thoại để tra Baidu. À, kế thứ 34 trong 36 kế là Khổ nhục kế.
Bình Luận (0)
Comment