Hoắc Thường Tầm lái xe nửa tiếng đồng hồ mới mua được thuốc quay về, anh ta uống một bụng gió lạnh, lại ôm đầy một bụng bực dọc, quay về nhất định phải trừng trị tiểu tổ tông kia, coi trời bằng vung quá rồi. Nhưng về đến nhà, nhìn thấy cô phờ phạc ngồi ôm gối cuộn mình trên ghế sofa thì anh ta không giận nổi nữa.
Quả thực vừa nãy anh ta đã làm mạnh quá, tâm trạng cô rất tệ, khí sắc cũng không tốt, gương mặt nhỏ bé trắng bệch, ánh mắt vô cùng mệt mỏi, đôi mắt vừa khóc đỏ ửng. Cô đang tức giận, nhưng cũng sẽ không kiếm chuyện với anh, dáng vẻ đó, nhìn thực sự rất đáng thương.
Anh ta vứt thuốc lên bàn, rót cốc nước mang đến.
Kỷ Lăng Nhiễm cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng, bóc lấy một viên thuốc, hình như không yên tâm nên lại bóc thêm một viên nữa, uống nước nuốt xuống. Viên thuốc không được bao phim, cô nuốt mấy lần mới nuốt xuống được, uống cả một cốc nước nhưng trong cổ họng vẫn đắng ngắt.
Lần thứ ba ánh mắt của Hoắc Thường Tầm nhìn vào gương mặt cô: "Đắng à?"
Vẫn chịu được, cô nói: "Không đắng."
Có quỷ mới tin cô!
Anh ta nghiêng người, cúi đầu ngậm chặt lấy môi cô, đưa lưỡi luồn vào bên trong, quét một vòng, chau mày đẩy ra: "Đắng chết mất."
Không phải nói đắng sao?
Anh ta lại nghiêng người về phía trước, chống tay xuống, với qua bàn hôn cô, nếm lại vị đắng trong miệng cô rồi dứt khoát đứng dậy, đi pha một cốc nước mật ong.
Anh ta vừa rót nước, vừa lười biếng phun ra một câu: "Không phải pha cho em đâu, anh sợ đắng thôi."
Kỷ Lăng Nhiễm cũng hơi buồn cười.
Cô đã nói cái gì à?
Hoắc Thường Tầm là người tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân, pha cốc nước mật ong múc không biết bao nhiêu thìa, anh ta chỉ uống một hớp, chê ngọt quá rồi bưng để lên bàn, đẩy cho Kỷ Lăng Nhiễm, "Em uống hết đi, đừng để lãng phí."
Là anh ta không uống mới còn lại thôi đấy. Chứ không phải anh phục vụ tổ tông đâu.
Kỷ Lăng Nhiễm không nói gì, cầm lên uống, vị đắng trong miệng thì hết rồi nhưng ngọt đến phát ngấy, cô liếm liếm vị ngọt sánh ở miệng: "Cảm ơn anh."
Đ*ch, khách sáo quá.
Hoắc Thường Tầm không mấy hài lòng, nhưng nhìn thấy hai hộp thuốc tránh thai trên bàn thì tim lại mềm oặt, hai chân vắt chéo nhau, dựa lưng vào ghế, khoanh tay, tư thế ngồi rất tùy ý: "Lần này là anh không..."
Từ lúc sinh ra đến giờ, cậu Hai nhà họ Hoắc chưa từng xin lỗi phụ nữ bao giờ. Cô là người đầu tiên, đến thể diện anh ta cũng không cần nữa, nhận lỗi với cô, nhưng lời xin lỗi còn chưa nói xong.
Kỷ Lăng Nhiễm đã với lấy điện thoại quay đầu: "Alo."
Hoắc Thường Tầm nghẹn lời.
Họng anh ta nén một cục tức, không lên không xuống được... Ngay cả tổ tông nhà anh ta cũng chưa từng hành hạ anh ta như vậy.
"Anh Jarrett à?"
Kỷ Lăng Nhiễm đứng dậy, đi ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Cô nói tiếng Anh, âm thanh rất nhỏ nhẹ, Hoắc Thường Tầm không nghe rõ, trong lòng như bị mèo cào, uống hết nửa cốc mật ong còn lại của cô, tiện tay rót thêm cốc nước ra ban công 'tưới hoa'.
Giọng nói Kỷ Lăng Nhiễm nhỏ tí, anh ta chỉ nghe được vài từ đứt quãng, gì mà học bổng toàn phần, gì mà số vị trí giữ trước.
Cô tắt điện thoại, quay người lại: "Anh làm cái gì thế?"
Hoắc Tầm Thường đổ cả cốc nước xuống, giọng điệu thản nhiên: "Em không nhìn thấy à? Tưới hoa."
Cô chăm chú quan sát chậu 'hoa' đó một hồi lâu, biểu cảm khó hiểu: "Đây là cây xương rồng, anh tưới nhiều nước thế nó sẽ chết đấy."
Anh ta đờ người.
Mẹ kiếp, không phải chỉ là một cây xương rồng thôi sao.
Hoắc Thường Tầm liếm liếm răng: "Chết rồi thì ông đây sẽ mua cho em cả một xe."
Kỷ Lăng Nhiễm không nói gì, đặt chậu cây xương rồng ra ngoài nắng, hy vọng có thể cứu được nó.
"Ai gọi em đấy?" Hoắc Thường Tầm hỏi.
"Hả?"
"Cuộc gọi vừa nãy là của ai?" Là một người đàn ông, Hoắc Thường Tầm cảm thấy hơi sốt ruột, muốn một đạp dẫm nát cây xương rồng sắp chết kia.
Cô nói: "Là một đàn anh hồi trước học âm nhạc cổ điển với em."
Jarret là học sinh của nhạc viện hoàng gia, hơn cô một khóa. Hai người cùng do một giáo viên hướng dẫn, vì gia đình có việc mà cô phải thôi học, cô cũng mất liên lạc với anh từ rất lâu. Lần này, anh gọi tới là muốn hỏi cô có muốn học lại không, anh nói giáo viên có giữ chỗ trước, có thể giúp cô xin được học bổng toàn phần.
Điều mà Hoắc Thường Tầm quan tâm lại khác hẳn.
Tiếng "anh" từ miệng cô phát ra, ngoại trừ trên giường anh ta thì anh ta đều cảm thấy ngứa tai: "Sau này, em hãy gọi người ta bằng tên."
Biểu cảm của cô rất mơ hồ, không hiểu anh ta có ý gì.
Anh ta liếc nhìn chiếc thảm tập đang phơi ngoài ban công rồi bật cười, nụ cười vừa mê hoặc vừa đen tối: "Em có một người anh là được rồi, muốn gọi thì anh để em trên đệm gọi chán thì thôi, đừng có ra ngoài nhận bừa anh trai."
Kỷ Lăng Nhiễm đứng hình.
Mặt cô đỏ như sắp chảy máu đến nơi, nhỏ tiếng mắng anh một câu 'không biết xấu hổ, rồi lách qua anh đi vào phòng bếp.
Anh hành hạ cô từ hơn 6 giờ đến hơn 9 giờ, cả hai người đều chưa ăn cơm, cô nấu mì chay, không thêm gì ngoài thịt từ bữa trưa, không đến 10 phút sau đã nấu xong rồi.
Kỷ Lăng Nhiễm ngồi xuống bàn, ăn từng miếng nhỏ.
Hoắc Thường Tầm ngồi đối diện, đợi một hồi lâu cũng không thấy cô múc mì cho, anh ta gõ gõ lên mặt bàn: "Của anh đâu?"
Cô múc một muỗng canh uống: "Em không nấu phần của anh."
Hoắc Thường Tầm nghiến răng tức tối, được lắm, vị tổ tông này dám tức giận, dám kiếm chuyện với anh ta cơ đấy, còn dám để anh ta đói nữa.
Anh ta kéo ghế ra, cầm chìa khóa xe rời đi.
10 giờ, Hoắc Thường Tầm gọi Lục Khải Đông ra uống rượu.
"Thình!"
Lục Khải Đông vừa bước vào đã nhìn thấy Hoắc Thường Tầm giơ chân đá vào chân bàn, chiếc gạt tàn thuốc trên mặt bàn rơi xuống.
"Làm cái gì thế!" Lục Khải Đông vội nhặt chiếc gạt tàn lên, cẩn thận quan sát một lượt rồi nhẹ nhàng đặt xuống, "Chiếc gạt tàn này được nạm kim cương đấy? Đạp hỏng cậu có đền không?"
Người hút thuốc có thể sẽ có thói quen sưu tập bật lửa, còn Lục Khải Đông thì không lựa chọn bật lửa, nhưng anh ta là người rất đam mê gạt tàn thuốc.
Hoắc Thường Tầm lười biếng co chân, đạp thẳng thêm phát nữa, làm anh ta ngã xuống.
Lục Khải Đông tức phát rồ.
Đcm!
Phiên bản cao cấp giới hạn!
Tức giận vô cùng nhưng anh ta vẫn phải nén giận chăm sóc thân thể 'đáng quý
nhất' của mình: "Ai trêu cậu đấy? Làm gì mà bốc hỏa đến mức này."
Hoắc Thường Tầm cáu kỉnh, không nhịn được, châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi: "Cái đồ không nghe lời ở nhà."
Vị tổ tông đó suốt ngày chọc tức anh, nhưng đánh không được mắng cũng chẳng xong, nói nặng lời cũng không được.
Lục Khải Đông cười, ánh mắt sáng ngời cười trên nỗi đau của người khác:
"Uầy, mặt trời mọc đằng Tây rồi, hóa ra vẫn có người phụ nữ mà cậu Hai nhà họ Hoắc không điều khiển được."