Duy Nhất Là Em

Chương 70

Translator: Nguyetmai

Trong giới ai cũng biết Tần Tiêu Dật thích Tạ Đãng. Một Tần Thất cao ngạo như đóa sen lại cố chấp treo mình trên cái cây xiên xẹo tên Tạ Đãng này.

Chuyện này phải nói từ hai năm trước.

Tần Tiêu Dật do chính Vân Dung - bà Hai nhà họ Tần sinh ra, cùng một mẹ với Tần Tiêu Chu. Bản thân cô ấy là đứa con gái mà ông Tần thương yêu nhất. Từ nhỏ cô đã vô cùng nổi bật, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn năng lực có năng lực. Bắt đầu từ khi ra mắt, đến năm mười chín tuổi đã đứng trên bục nhận giải ảnh hậu đầy danh giá. Tính cô vốn sẵn kiêu ngạo, tự mình từng bước chinh phục đỉnh vinh quang mà chưa từng dựa hơi gia tộc. Cô thuận buồm xuôi gió trong ngành giải trí, là một trong số ít nghệ sĩ gần như không tì vết.

Về phần yêu đơn phương Tạ Đãng, có thể xem như vết nhơ trong cuộc đời cô.

Hai năm trước, Tần Tiêu Dật nhận giải ảnh hậu ở Berlin, khách mời trao giải chính là Tạ Đãng vừa đạt giải Paganini. Không may, ngay trên sân khấu được muôn ngàn ánh mắt dõi theo, váy của Tần Tiêu Dật bị tuột.

Lúc ấy, Tạ Đãng đã ôm lấy cô, đưa cô chiếc áo vest. Từ đó về sau, mỗi khi được hỏi về mẫu người lý tưởng, Tần Tiêu Dật luôn trả lời là nghệ sĩ violin trẻ tuổi Tạ Đãng.

Sau này, Tạ Đãng cũng từng kể qua cho Khương Cửu Sênh nghe về chuyện đó.

"Nếu không phải sợ bị đau mắt, tôi không thèm quan tâm đến cô ta đâu!" Giọng điệu của Tạ Đãng rất thiếu đòn.

Tạ Đãng không thích Tần Tiêu Dật, không vì lý do nào cả, chỉ là không thích mà thôi. Người trong giới đều biết cậu không vừa mắt cô, cậu cũng chưa từng hòa nhã thân thiện mỗi lần gặp cô. Tạ Đãng là vậy đấy, một khi không thích sẽ không bao giờ đắn đo suy nghĩ, đã ghét là phải ghét một cách thẳng thừng, quang minh chính đại.

Khương Cửu Sênh từng hỏi Tạ Đãng tại sao không thích Tần Tiêu Dật, dù gì cô gái lạnh lùng kiêu ngạo đó cũng đã bằng lòng cúi mình trước cậu.

Tạ Đãng trả lời: "Bà nhìn kỹ ánh mắt cô ta lúc tia tôi xem, có khác gì con chim ưng ông già tôi nuôi nhìn miếng thịt của nó không?"

Nhìn kỹ lại thì đúng thế thật. Kể cả khi dịu dàng ấm áp, ánh mắt của Tần Tiêu Dật vẫn mang tính công kích và chiếm hữu vô cùng quyết liệt.

Có lẽ bởi lý do này, Tạ Đãng không hề khách sáo với Tần Tiêu Dật, thậm chí có thể nói là vô lễ.

Vì vậy, đã không ít lần fan Tần Tiêu Dật chửi Tạ Đãng không ga-lăng. Không ga-lăng thì có sao, Tạ Đãng cần gì phải quan tâm chứ? Cậu vẫn là người muốn gió có gió muốn mưa có mưa, được fan nâng niu chiều chuộng, ai nói mặc kệ!

Tần Tiêu Dật không hề tức giận: "Anh có bị thương không?"

Tạ Đãng lặp lại câu trước: "Liên quan quái gì đến cô."

Hiển nhiên Tần Tiêu Dật không khỏi hụt hẫng: "Em chỉ quan tâm anh thôi."

Tạ Đãng nhếch miệng, cười rất giả: "Vậy tôi cảm ơn cả nhà cô nhé."

Khương Cửu Sênh cạn lời. Ngay cả cô cũng cảm thấy giọng điệu Tạ Đãng nghe rất chói tai, không hề có chút lịch sự lễ độ nào.

Vậy mà cô Bảy nhà họ Tần nổi tiếng kiêu ngạo lại chưa từng nổi nóng với Tạ Đãng. Riêng chuyện hết lòng dỗ dành, nhiệt tình chiều chuộng tên mắc bệnh công chúa này đã đủ để Khương Cửu Sênh phải phục sát đất rồi. Dám yêu dám hận, thẳng thắn vô tư, đã muốn là cố hết sức để giành lấy, quả nhiên là phong cách của người họ Tần.

"Em mua đậu phụ này, anh ăn chút đi." Tần Tiêu Dật đưa túi nhựa đen cho Tạ Đãng.

Cậu ta làm bộ "Ông đây không quen cô", hất hàm nói: "Ai muốn ăn đậu phụ của cô."

Tần Tiêu Dật giải thích: "Người già nói, ra khỏi Sở Cảnh sát, phải ăn đậu phụ mới có thể giải xui."

Tạ Đãng do dự, giành lấy chiếc túi rồi đưa cho cô hàng xóm: "Sênh Sênh, bà ăn đi."

Khương Cửu Sênh bối rối, chẳng biết nên nhận hay không.

Tạ Đãng thúc giục: "Cầm lấy, tôi mỏi tay."

"Cô Khương cũng ăn chút đi." Tần Tiêu Dật đi tới, cười lịch sự với Khương Cửu Sênh.

Ngoài hình ảnh trên tivi, đây là lần đầu Khương Cửu Sênh gặp Tần Tiêu Dật. Cô ấy rất đẹp, mắt ngọc mày ngài tựa như tranh vẽ, phong thái tao nhã thanh cao. Tuy cô ấy có đôi chút lạnh lùng ngạo mạn nhưng lại toát ra từ trong cốt cách, tựa như sinh ra đã ưu việt hơn người. Khương Cửu Sênh nghĩ, chắc hẳn đây là cô gái kiêu ngạo có dã tâm.

Tần Tiêu Dật chìa tay: "Tôi là Tần Tiêu Dật."

Không dịu dàng như lúc nói chuyện với Tạ Đãng, giờ đây ánh mắt cô ấy chỉ còn lạnh lùng và cao ngạo.

Khương Cửu Sênh cũng bắt tay cô: "Tôi là Khương Cửu Sênh."

Cái bắt tay đơn giản, buông ra sau đúng ba giây.

Sau khi làm thủ tục hòa giải xong xuôi, việc Vũ Văn Xung Phong nhờ tay chân điều tra cũng có manh mối, anh ta ra ngoài nhận điện: "Điều tra được gì rồi?"

Người bên kia ấp úng hồi lâu: "Cậu Phong, vụ này hơi lạ."

"Hử?"

"Hiện trường để lại dấu vết, người phía Tần Tứ cũng vặn hỏi rồi." Anh ta thở hổn hển, "Điều tra một vòng lại dẫn về phía chúng ta."

Ông trời làm chứng, tuy họ muốn xử Tần Tứ nhưng chưa kịp làm gì, rõ ràng là vu oan giá họa mà.

Vũ Văn Xung Phong dựa vào tường, tức đến bật cười, đá cục đá dưới chân: "Ông đây cũng có ngày chịu tiếng xấu thay người khác cơ đấy."

"Cậu Phong, có phải ma làm không ạ?" Người bên kia buông lời ngớ ngẩn, thần hồn nát thần tính, "Em nghe nói đắc tội chị Sênh..."

Vũ Văn Xung Phong trực tiếp cúp máy.

Ma quỷ cái gì, là người quấy phá thì có! Từ ba năm trước, sau lưng Khương Cửu Sênh bỗng xuất hiện một thế lực thần bí chống đỡ. Cho dù cô gặp bất cứ chuyện gì, người đó sẽ xuất hiện ngay lập tức. Anh bỏ công bỏ sức điều tra suốt ba năm nhưng đều tốn công vô ích.

Vũ Văn Xung Phong hơi bực bội, lớn tiếng nói với vào trong: "Hai người qua đây với tôi!"

Khương Cửu Sênh và Tạ Đãng đành lò dò theo sau.

Tần Tiêu Dật do dự, vẫn thức thời không đi cùng.

Vũ Văn Xung Phong gọi hai người ra ngoài, nghiêm mặt nói: "Sau này đánh nhau nữa...." Anh khiển trách, "Nhớ tránh camera ra."

Khương Cửu Sênh gật đầu, Tạ Đãng cũng gật đầu theo.

"Có bị thương không?" Vũ Văn Xung Phong hỏi tiếp.

Hai người đều lắc đầu.

Anh lái xe tới, đưa hai kẻ lúc nào cũng khiến người ta lo ngay ngáy này về nhà.

Khương Cửu Sênh ngồi ra sau xe, bỗng dưng đề nghị: "Đi uống rượu không?"

Tạ Đãng chưa từng thấy ca sĩ nào đối xử tệ bạc với cổ họng như cô, quay đầu bác bỏ: "Đêm hôm khuya khoắt rượu chè gì?"

Khương Cửu Sênh mở cửa sổ xe, ngả lưng ghế ngắm ánh đèn mông lung ngoài cửa sổ, biếng nhác đáp một câu: "Lên cơn nghiện rượu rồi."

Tạ Đãng chưa kịp nói lý với cô, Vũ Văn Xung Phong đã đánh tay lái: "Không được uống say."

Nửa đêm nửa hôm, một ca sĩ đi uống rượu với ông chủ và nghệ sĩ violin, nghe có sai không? Tạ Đãng bỗng cảm thấy quản lý của cậu nói có lý, Vũ Văn Xung Phong chiều hư Khương Cửu Sênh luôn rồi!

Tạ Đãng quay đầu nhìn sườn mặt Vũ Văn Xung Phong, muốn tìm ra chút manh mối nào đó.

"Tạ Đãng." Khương Cửu Sênh gọi cậu.

"Hử?"

"Cậu đến đệm đàn cho concert của tôi đi."

Hoàn toàn không phải là giọng điệu thương lượng, chứ đừng nói là khẩn cầu. Rõ ràng là ra lệnh, ra lệnh đó!

Tạ Đãng nói không chút nghĩ ngợi: "Không đi." Rồi giải thích, "Bèo bọt quá."

Tên nhóc này còn ra vẻ gì nữa.

Khương Cửu Sênh đổi thái độ, híp mắt nhìn cậu: "Không đi?"

Cậu gần như nói theo phản xạ có điều kiện: "Đi!"

Má! Cậu phải sợ cô như vậy làm gì!

Khương Cửu Sênh mỉm cười, lẳng lặng ngắm đèn đường rực rỡ bên ngoài cửa sổ.

Cô cười... đẹp quá đi mất.

Tạ Đãng vội dời mắt, sau đó vờ như bâng quơ liếc nhìn thêm vài lần. Cuối cùng cậu đành lảng sang hỏi chuyện Vũ Văn Xung Phong: "Vũ Văn, cô bạn gái hôm nay thế nào?"

Vũ Văn Xung Phong thờ ơ: "Không nhìn kĩ."

Tạ Đãng nghiêm nghị phê bình, không quên xem thường anh ta: "Anh thật trác táng."

Vũ Văn Xung Phong không giận, chậm rãi xoay tay lái, hờ hững đáp: "Tôi nghe Sênh Sênh nói, cậu còn không dám xem phim hành động nam nữ."

Tạ Đãng cạn lời, khuôn mặt điển trai lúc trắng lúc xanh. Cậu thẹn quá hóa giận, quay đầu hét to: "Khương Cửu Sênh!"

Khương Cửu Sênh nhếch môi cười: "Ba cậu kể với tôi, nửa đêm cậu lén lút xem còn không mở tiếng."

Còn có phần sau.

Khi ấy thầy Tạ mắng bằng giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ối giời, thằng oắt non choẹt ấy. Diễn viên còn chưa cởi quần đã chui vào chăn rồi, có phải đứa trẻ ba tuổi đâu, sợ gì chứ!"

Khương Cửu Sênh giả bộ như không biết đoạn sau, sợ Tạ Đãng tự ái.

Tạ Đãng nín thinh, âm thầm vạch kết hoạch diệt khẩu ông cụ nhà mình.

Vũ Văn Xung Phong dẫn hai người tới một trang trại rượu tư nhân, ở đây người ta ủ rượu nguyên chất nên hương vị rất ngon.

Khương Cửu Sênh nói, cô cũng muốn xây một trang trại rượu, để có rượu uống mãi không hết.

Vũ Văn Xung Phong cười, đáp rằng đợi đến khi cô giải nghệ đã.

Tạ Đãng chen miệng, Sênh Sênh, bà đi chơi đàn với tôi, tôi sẽ mở một buổi độc tấu cho bà.

Khương Cửu Sênh chỉ mỉm cười uống rượu, không nói gì thêm.

Thật ra ẩn sâu bên trong cô tồn tại cá tính ngỗ ngược, ngang ngạnh không chịu khuất phục. Làm sao có thể chịu nổi sự chính trực có phần quy cách gò bó của Cello? Cô thích bản thân được tự do bay nhảy, ăn mặc bụi bặm và cao giọng thét gào hơn. Cô từng nghĩ, nếu sau này giải nghệ, chắc cô sẽ cắp sách đi học cất rượu hoặc làm thuốc lá.

Sợ hai người họ biết rồi, sẽ mắng cô mất thôi!

Ba người cười nói, uống rượu hút thuốc, bật khúc nhạc nhẹ. Cô ngâm nga thành bản tình ca du dương, ngừng ngừng nghỉ nghỉ đến nửa đêm.

Cuối cùng, Khương Cửu Sênh tửu lượng tốt nhất lại say mèm trong khi Vũ Văn Xung Phong và Tạ Đãng không dám thả phanh. Bởi vì cô cứ nốc hết ly này đến ly khác nên họ ăn ý lựa chọn tỉnh táo khi cô say.
Bình Luận (0)
Comment