Duy Nhất Là Em

Chương 77

Translator: Nguyetmai

Khương Cửu Sênh vuốt chân mày, có phần đau đầu cầm máy gọi điện cho Tô Khuynh.

Bên kia.

Tô Khuynh cúp máy, vừa xoay người bỏ chạy đã đụng phải oan gia!

Người cô đụng phải là Ôn Thi Hảo đang khoan thai bước tới. Trên tay Ôn Thi Hảo nâng một ly rượu vang, vì cú va chạm mà nửa ly rượu đã hất thẳng lên váy cô ta.

Tô Khuynh lập tức nói: "Xin lỗi cô Ôn."

Tuy cô không muốn gặp cô nàng họ Ôn này, nhưng hôm nay ở đây vàng thau lẫn lộn, hạng người nào cũng có mặt. Mặc dù diễn xuất của Tô Khuynh chẳng có gì đặc sắc, nhưng vẫn biết thái độ diễn viên cần có, lúc cần giả bộ thì nên giả bộ.

Ôn Thi Hảo vội vàng lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau, sắc mặt có chút khó chịu: "Không sao."

Khéo làm sao, ngày hôm nay Ôn Thi Hào mặc một chiếc sườn xám màu trắng ngà. Ly rượu vang này hất ra coi như làm hỏng cả chiếc váy xinh đẹp khiến cô ta nhếch nhác vô cùng.

Tô Khuynh hết sức ga-lăng cởi áo khoác choàng lên người Ôn Thi Hảo, dịu dàng vỗ về: "Cô vào phòng nghỉ chờ tôi chút nhé. Tôi nhất định sẽ tìm cho cô một bộ đồ khác đẹp hơn."

Bấy giờ sắc mặt Ôn Thi Hảo mới khá hơn chút, bèn mỉm cười: "Vậy làm phiền anh."

"Việc nên làm."

Nụ cười Tô Khuynh đầy vẻ xấu xa, cặp mắt hạnh hơi híp lại, quyến rũ vô cùng.

Từ Thanh Cửu đứng cách đó không xa tức giận mắng: "Đồ vô lại!"

Tô Khuynh đi gọi người tới, còn Ôn Thi Hảo khép chiếc áo khoác, theo bước tạm thời rời khỏi đây.

Biệt thự nhà họ Từ rất bề thế, bao gồm hai tòa ba tầng, ở giữa có một hành lang làm bằng thủy tinh nối liền. Phòng nghỉ của khách quý được sắp xếp ở tầng ba, Ôn Thi Hảo đứng trước chỗ rẽ hành lang, do dự giữa hai bên trái phải.

Đúng lúc có người phụ nữ mặc đồng phục giúp việc đi ngang qua.

Ôn Thi Hảo hỏi: "Phòng nghỉ ở đằng này à?" Cô chỉ bên trái.

Cô giúp việc kính cẩn đáp: "Phía đó là phòng ngủ của tiểu thư. Mời cô Ôn đi theo tôi, tôi dẫn cô đi."

Quả nhiên không thể bắt bẻ được nề nếp gia phong của nhà họ Từ.

Ôn Thi Hảo theo người giúp việc bước trên hành lang dài hun hút để tới phòng nghỉ. Dọc lối đi có năm đến sáu phòng nghỉ, lúc đi ngang qua một căn phòng, Ôn Thi Hảo nhìn thấy một bóng nghiêng cao gầy, duyên dáng mặc chiếc váy lụa mỏng manh thấp thoáng bên trong. Nhưng chưa đợi cô ta nhìn rõ thì cánh cửa đã khép lại.

Ôn Thi Hảo thả chậm nhịp bước, hỏi như bâng quơ: "Người bên trong là ai?"

Người giúp việc dẫn đường phía trước, cố hạ giọng để không quấy rầy khách trong phòng nghỉ, đáp lời: "Là cô Khương, thưa cô."

Mắt Ôn Thi Hảo trầm xuống: "Khương Cửu Sênh?"

"Vâng, sườn váy của cô Khương chẳng may bị gai hoa đâm rách một vạt lớn, không tiện đi xuống."

Ôn Thi Hảo chỉ hỏi tới đây, đôi mắt nheo lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Khoảng mười phút sau.

"Cốc! Cốc! Cốc!"

Ba tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên, Khương Cửu Sênh choàng chăn lên người, đứng dậy mở cửa.

Vừa mở cửa xong, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng lại, hết sức kinh ngạc: "Sao lại là anh?"

Quay trở về chuyện Tô Khuynh đi mượn váy, sau khi người giúp việc đưa cô đi chọn hai bộ váy dự phòng, Tô Khuynh mau chóng trở về. Nhưng nhà họ Từ quá lớn, vòng qua vòng lại khiến cô váng vất mặt mày, tìm mãi không ra phòng nghỉ. Cuối cùng cô đành phải ngó ngó nghiêng nghiêng, tìm từng phòng một.

Nhìn bộ dáng nhòm trước ngó sau, dè dặt thận trọng, trông chẳng khác gì kẻ trộm.

"Cậu lén lút làm gì thế?"

Tô Khuynh lập tức đứng thẳng dậy: Má, dọa chết chị mày rồi!

Cô quay lại, nhìn Từ Thanh Cửu đang đứng dựa tường phía sau, ăn ngay nói thẳng: "Lén lút cái gì, tôi tới mượn váy mà!"

Cô ngẩng đầu tập trung quan sát xung quanh, vừa tia thấy đằng kia có một cô gái, bèn lập tức tiến lên, đưa váy trên tay tới và nở nụ cười thật đẹp: "Người đẹp, có thể đưa cái này đến phòng nghỉ giúp tôi không?"

"Được chứ." Cô giúp việc được khen, vui vẻ đến mặt mày hớn hở, vội nhoẻn miệng cười nhận hai chiếc váy.

Tô Khuynh dịu dàng chu đáo nhắc nhở: "Chiếc dài cho Khương Cửu Sênh, chiếc ngắn cho Ôn Thi Hảo nhé."

"Vâng."

"Cảm ơn người đẹp nhé." Dứt lời, cô liếc nhìn cô phục vụ bằng đôi mắt quyến rũ, khuôn mặt tuấn tú phi giới tính trông càng tuyệt mỹ hơn.

Cô nàng bị chọc ghẹo đành che miệng cười mãi, cầm váy rời đi.

Đồ vô lại! Một tên đàn ông đi mượn váy cho phụ nữ thì thôi đi, đã vậy còn ong bướm khắp nơi, trêu hoa ghẹo nguyệt.

Từ Thanh Cửu tức không nhịn được nữa, ngứa mắt cùng cực, buông lời xem thường: "Tô Khuynh, cậu có thể biết xấu hổ một chút được không?"

Tên nhà giàu độc mồm độc miệng này!

Tô Khuynh trừng mắt: "Sao tôi lại không biết xấu hổ chứ?" Cô nhún vai, ra vẻ vô tội: "Bởi vì tôi cướp quần của anh, đá vào trứng của anh, còn tặng anh thuốc bổ thận tráng dương à?"

Quả nhiên đạp đúng chỗ đau, gãi đúng chỗ ngứa!

Từ Thanh Cửu phát hỏa: "Tô Khuynh!"

Tô Khuynh bị tiếng hét dọa lùi ra sau một bước, đưa ngón út ngoáy tai, điệu bộ vẫn cà lơ phất phơ, khoanh tay cười như tên du côn: "Chao ôi, to mồm thế làm gì?"

Cô híp mắt lại đầy thâm ý, nhích người đến gần anh, "Tôi nói này, có phải anh để ý tôi, cố ý gây khó dễ cho tôi để thu hút sự chú ý phải không?"

Từ Thanh Cửu hoàn toàn câm nín.

Nếu bàn về mặt dày không biết xấu hổ, Tô Khuynh đứng thứ hai không ai dám đứng nhất! Vô địch thiên hạ, chẳng ai bì nổi!

Anh hừ một tiếng: "Đàn ông phụ nữ trên đời đều chết sạch rồi hay sao mà phải để ý đến cậu?"

Tô Khuynh nghe câu này rất lọt tai, lập tức tiếp lời nhiệt tình: "Vậy anh đừng mặt dày mày dạn bám tôi không tha nữa!"

Ai mặt dày mày dạn chứ!

Từ Thanh Cửu tức đến đỏ mặt: "Cậu!!!"

Một ngón tay trắng nõn đặt lên môi anh ta.

Tai anh ta lập tức đỏ bừng.

Tô Khuynh suỵt một tiếng, thu tay lại, thế rồi quay người núp ra sau tường, trợn to hai mắt nhìn về phía đó, trong khoảnh khắc liền ngơ ngẩn cả người.

Ôi má nó chứ, ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật mà có người vụng trộm yêu đương!

Nơi khúc ngoặt hành lang có một trai một gái ôm chặt lấy nhau, môi hôn quấn quýt không thể tách rời. Tướng tá người đàn ông hơi mập, bụng bia tròn lẳn, xoay người dồn cô gái thướt tha yểu điệu vào góc tường. Sau đó ông ta vừa cắn mút môi mềm, vừa ghì người di chuyển.

Tô Khuynh kéo Từ Thanh Cửu lẻn vào phòng nghỉ.

Mặt mũi anh ta đỏ bừng, cổ nóng ran, cứ đứng ngây ngẩn một chỗ trong trạng thái ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì. Phải mất một lúc sau anh mới hoàn hồn, không khỏi thẹn quá hóa giận: "Cậu kéo tôi đến đây làm gì?"

"Suỵt, be bé cái mồm thôi." Tô Khuynh ra hiệu im lặng rồi dán tai lên cửa nghe lén, kích động vô cùng, nhỏ giọng nói, "Đù má, mây mưa triền miên!"

Không chỉ thế, phải là bão tố cuộn trào mới đúng.

Ngoài cửa, tiếng hôn ướt át của hai kẻ say tình đang trao nhau môi hôn nồng nàn vang lên khe khẽ, mãi lâu sau còn nghe thấy tiếng phụ nữ rên rỉ.

Cô ta chợt la lên: "Không được, đừng làm ở đây."

Giọng đàn ông trung niên trầm mạnh mà vội vã: "Anh không dừng được."

"Bị phát hiện thì phải làm sao?"

"Giờ này thì có ai." Gã cười dâm dê, khàn giọng dụ dỗ, "Em yêu à, mau cho anh đi."

Cô ta nghiêm mặt: "Không được, chẳng may bị phát hiện, tôi không làm ăn được gì nữa đâu!"

Gã chần chừ chốc lát, sốt ruột nói: "Vậy chúng ta vào trong."

Vào trong? Trong nào?

Tô Khuynh mất ba giây để phản ứng, sau đó kéo Từ Thanh Cửu vào sâu trong phòng nghỉ.
Bình Luận (0)
Comment