Duy Quân

Chương 8

CHƯƠNG 8

Lần theo đuổi này, chính là đến vài năm. Khang Viễn từ khi biết được Hạ Hầu Triển đối với mình là loại tâm tư gì, càng áp dụng thái độ tránh hắn như rắn rết, bọn hạ nhân cảm thấy kỳ quái nên hỏi y, y cũng không thể nói ra, đành phải lấy đại một cái cớ qua loa tắc trách, nói Hạ Hầu Triển bởi vì thích náo động, muốn cùng chính mình tỉ thí, mà y lại không muốn, cho nên mới chọn biện pháp tránh né.

Nếu bất quá có gặp nhau, chỉ có điều mới nói vài lần, Hạ Hầu Triển lại bắt đầu tranh cãi. Nhìn khuôn mặt thiếu niên của hắn, lại cảm thấy được bất quá hắn là một đứa nhỏ, thật sự không cần tích cực giải thích nữa, chỉ cần chờ thời gian vài năm, hắn sẽ biết loại tình cảm này là hoàn toàn sai lầm , cải tà quy chính (quay đầu là vực thẳm…nhảy đi con!!), chính mình không nên vì một chuyện đơn giản kia mà tính toán chi li cho tới bây giờ, bởi vậỵ cũng buông ra ý định vì chuyện đó mà có thành kiến với hắn, nhưng mà vẫn thủy chung bảo trì khoảng cách.

Hạ Hầu Triển cũng biết, Khang Viễn vẫn là đem chính mình trở thành một đứa nhỏ, kia thản nhiên nhợt nhạt trong nụ cười, chưa bao giờ có một nửa điểm động tâm, điều này làm cho hắn càng đau đầu, càng làm cho hắn thấy bất đắc dĩ, nhưng mà thời gian dần dần trôi qua, vướng bận tình cảm càng lúc càng thâm sâu, không hề giống như Khang Viễn hy vọng sẽ mất đi.

Hai người cứ như vậy không xa không gần ở chung vài năm, mãi cho kiên nhẫn của Hạ Hầu Triển đối với Khang Viễn đã hoàn dùng hết.

Hạ Hầu Triển vốn không phải là người kiên nhẫn, nhưng là vì Khang Viễn, hắn đã hết sức kiên nhẫn, nếu Hạ Hầu Hiên biết hắn đối với Khang Viễn có loại tâm tư cùng nhẫn lực như vậy, chỉ sợ sẽ ở trong cung hóa đá suốt cả ngày.

Hắn vẫn nghĩ, chân thành rồi kiên nhẫn, chính là tuyệt đối không nghĩ tới, vài năm chờ đợi, Khang Viễn chẳng những không vì chính mình mở ra nội tâm, ngược lại cho hắn một đạo sét đánh giữa trời quang (Đùng đoàng đoàng..(^v^)..), y thế nhưng…… Thế nhưng muốn thành hôn.

Sau khi biết được chuyện này, Hạ Hầu Triển tức giận đến nỗi trong phủ có cái gì có thể đập vỡ hắn đều mang ra đập nát, hắn đã muốn vài năm không phát giận , bây giờ phát ra, liền đem người hầu sợ tới mức câm như hến. Bởi vì Khang Viễn là tướng quốc công tử, hắn không thể tùy tiện bắt về phủ, hắn thậm chí không có cơ hội đi ngăn cản đối phương đi thú một nữ nhân vào cửa.

Hạ Hầu Triển trong lúc tuyệt võng, nhịn không được động sát khí, hắn ban đêm một thân dạ hành phục (trang phục đi đêm…!!), muốn đi giết chết cái nữ nhân muốn cùng Khang Viễn đính hôn, lại bị Uyên Ương ngăn cản. (trời…ghen dữ quá, ngừi ta cóa tội tình gì, đừng dzít chít nóa, tra tấn nóa đi a…)

Uyên Ương dường như cũng nhìn thấu chuyện gì đã xảy ra, giọng thở dài:“Tiểu Vương gia, ngươi giết một người, còn có người thứ hai người thứ ba, Khang công tử là tướng quốc công tử, còn sợ không ai gả cho hắn sao? Huống chi ngươi nếu thực giết nữ nhân kia, người khác không biết chân tướng, Khang công tử là người thông minh, tất nhiên sẽ biết đến. Đến lúc đó chỉ sợ các ngươi khúc mắc liền thật sự bế tắc, rốt cuộc không giải được .”

Uyên ương nói có đạo lý, Hạ Hầu Triển suy sụp ngồi xuống, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ ngơ ngác lặng lẽ một đêm (ngược, trùi ui ngược…I hận…), sáng sớm hôm sau, khẩu dụ của Hạ Hầu Hiên truyền xuống, tuyên hắn tiến cung. Hắn lạnh lùng thay đổi xiêm y, nghĩ muốn như vậy cũng tốt…… Đến hậu cung nhìn xem thử có phi tử nào tâm địa xấu xa ác độc một chút thượng lượng một chút giải pháp.

Đoạn này thật không đỡ nổi vs a Triển nữa, e xin pó tay toàn tập, bó chân toàn thân….

Ai ngờ còn chưa đi đến hoàng cung, rất xa liền thấy cỗ kiệu của Khang Viễn. Hạ Hầu Triển cả người chấn động, chính hắn cũng không biết sao vậy , liền mất hồn mất vía đi theo phía sau đối phương.

Nhìn hắn ngồi lên gò đất kia, liền biết Khang Viễn chính là đi du ngoạn mà thôi, trong lòng cười thảm nói: Y hiện tại đường làm quan rộng mở , lập tức sẽ thành thân, ở đâu còn có thể cố kỵ người bên ngoài, nhìn xem, đây là cao hứng hôn đầu (lần đầu thành hôn á??..), cũng không mang theo người nào bảo vệ, nếu gặp phải kiếp phỉ……

Nghĩ đến đây, không khỏi dùng sức nhéo mình mấy cái, oán hận lẩm bẩm:“Không có tiền đồ, lúc hắn muôn đính hôn, cũng không có một tia suy nghĩ đến ngươi,lúc này lại còn vì hắn suy nghĩ.”

Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên nhớ tới mình vốn là muốn đi hoàng cung , do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là lưu lại hai thị vệ, dặn bọn họ âm thầm bảo hộ Khang Viễn, còn mình thì vội vàng quay lại, hướng hoàng cung mà đi.

Khi xuống đến chân núi, bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu cứu ẩn hiện ở phía xa, Hạ Hầu Triển sửng sốt một chút, bản thân thật không muốn để ý, nhưng mà thanh âm kia ngẫu nhiên truyền đến thật sự quá mức thê lương, dù sao hắn cũng là Vương gia, dân chúng đều là con dân hắn, cứ như vậy vứt bỏ không đi tựa hồ có chút không đúng, hoàng huynh dạo này lúc nào cũng ‘ phải yêu dân như con’, mình lại là dạng lãnh huyết, không thể nào nói nổi a, lúc này hắn hận lỗ tai mình sao lại thính như thế.

Thế là nhíu mày suy nghĩ một lát, Hạ Hầu Triển liền cùng cái thị vệ đề khí hướng phương hướng truyền đến tiếng kêu cứu chạy đi, bởi vì khoảng cách thật sự quá xa xôi, mới chạy được một nửa, tiếng kêu cứu liền tiêu thất, mọi người trong lòng một khắc trầm xuống, đều biết người nọ có thể gặp bất trắc, bởi vậy càng thêm khí lực chạy đến.

Quả nhiên không bao lâu, trước tầm mắt liền hiện lên một mái nhà tranh có hai cái hán tử xách lấy dây lưng quần đang đi ra ngoài, miệng nói hùng hùng hổ hổ, thấy bọn họ, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo không nói hai lời liền cắm đầu chạy như điên.

Hạ Hầu Triển gật đầu một cái, tiếp đó hai thị vệ tiến lên đưa bọn họ nắm chặt kéo trở về trong sân đợi mệnh, Hạ Hầu Triển bên này đã ngửi thấy được mùi huyết tinh nồng nặc, đôi mày thoáng nhíu chặt, trầm ngâm một chút, hắn vẫn là đi vào trong phòng.

Trong phòng tình cảnh vô cùng thê thảm, một người nam nhân nằm trên vũng máu, người nông phụ nữ nhân cả người trần truồng ngã trước mặt trượng phu, người sáng suốt vừa thấy, liền biết này hai người gặp phải sự tình gì.

End 8
Bình Luận (0)
Comment