Duyên Định Tam Sinh – Đế Sư

Chương 15


Editor: QingWei
Chiêu Thục năm thứ 1012, vào sinh thần Lâu Sanh Ca mười hai tuổi, Lý Thanh La đã tặng cho cậu một cây đàn cổ làm từ gỗ trầm hương mà Nhị sư phụ cho nàng.
Trong rừng trúc yên tĩnh, mùi thơm của hoa mai hoà quyện cùng với mùi hương thoang thoảng của đàn cổ, cách đó không xa, cung nhân cầm đèn đứng đợi, một cơn gió nhẹ thổi làm đèn tắt đi.
Nàng ngồi bên chiếc đàn cổ, đôi tay trắng nõn chạm vào dây đàn, giọng nàng nhu hòa như ngọn gió đêm mùa thu.
Tiểu Lâu, nhắm mắt lại đi.
Tiểu Lâu, lão sư sẽ đưa người đi ngắm khu rừng nguyên sinh đẹp nhất ở phương xa.
Như bị thôi miên, Lâu Sanh Ca nhắm mắt lại, thả hồn theo tiếng đàn, vạn vật xung quanh bắt đầu di động, lá bay trong gió.
Tiếng đàn trong trẻo vang lên, nàng chậm rãi nói bên tai cậu…
Tiểu Lâu, đó là cây ngô đồng rất lớn, dây leo bám chằn chịt trên thân cây, con khỉ nghịch ngợm đu nhảy lên trên những dây leo đó, những con sóc đang gặm quả thông.

Giọt sương đọng trên cỏ, xung quanh hoa nở rộ, đàn bướm bay lượn, loài vật nhỏ bé không biết tên đang ngủ gật dưới bụi cây, nai con đang chạy nhảy trong rừng, con chim kỳ lạ đang giương cánh trên cành, khổng tước không chịu cô đơn cũng xòe cánh, phượng hoàng kiêu hãnh đậu trên cây ngô đồng tán tỉnh bạn lữ của nó…
Tiểu Lâu, người đã nhìn thấy chưa?
Ta thấy rồi, lão sư, còn có các tinh linh có đôi cánh xanh đang nhảy múa…
Thông qua tiếng đàn, Lâu Sanh Ca như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.
Mười hai tuổi, nàng đã tặng cho cậu một khu rừng nguyên sinh ở phương xa trong giấc mơ của cậu.
Tuổi mười hai luôn là tuổi tràn đầy hi vọng và khao khát về phương xa.
Trong trí nhớ của cậu người đó không giống lão sư, mà giống một đứa trẻ hơn, nàng thường vấp phải góc váy dài, khi ngã sấp xuống nàng thường nhìn xung quanh xem có ai không, khi có người nàng sẽ cúi đầu còn nhanh hơn cả khỉ, khi không có ai nàng sẽ vờ như không có chuyện gì xảy ra, trong mắt còn có tia may mắn, nàng cũng hay chơi đùa với cậu như đồng bọn của cậu, thỉnh thoảng sẽ tham gia vào các trò đùa dai của cậu, nàng giống như người thân ở cạnh cậu, bao dung, quý trọng, cũng trách cứ cậu, nàng giống như một ảo thuật gia ngủ đông trong trái tim cậu, nàng luôn biết suy nghĩ trong lòng cậu, sở niệm trong tim cậu…
Người đó giống như biết rất nhiều, nhưng cũng giống cái gì đều không biết.
Lâu Sanh Ca không biết chấp niệm từ đâu, cậu luôn coi một ngày thành hai ngày, cậu luôn nỗ lực muốn được sóng vai với nàng, muốn vượt qua nàng.

Nhưng mà, tiếng đàn tuyệt vời đó đã khiến Lâu Sanh Ca cảm thấy kích động.
“Lão sư, đến bao giờ ta mới có thể đàn ra âm luật tuyệt vời như vậy.” Lâu Sanh Ca ảm đạm, sợ rằng cậu vĩnh viễn không có cách nào đạt tới cảnh giới này.
Lý Thanh La kéo Lâu Sanh Ca đến phía trước, đối mặt nhau, nghiêm túc nói.
“Tiểu Lâu.

Người nhất định phải nhớ kỹ lời lão sư nói hôm nay, đánh đàn hay không không quan trọng, quan trọng là có rất nhiều thứ đẹp đẽ như khu rừng đó trên thế gian này, nếu như, có một ngày, người phải đối mặt với lựa chọn này với lựa chọn khác, lúc đó, xin người đừng nhất thiết phải phá hủy chúng.”
Dì nói, đại kiếp tận thế đó đủ để hủy diệt vạn vật trên thế gian.
Lâu Sanh Ca tựa lên vai Lý Thanh La, cảm giác dư âm vẫn còn văng vẳng, tiếng côn trùng mùa thu ríu rít trong khu rừng trúc tĩnh lặng.
“Lão sư, người sẽ vĩnh viễn ở bên ta chứ?”
“Vĩnh viễn? Không, sẽ có một ngày, ta rời xa người, thiên hạ này chẳng có bữa tiệc nào không tàn.”
Lâu Sanh Ca bật người dậy, hai tay giữ chặt lấy vai Lý Thanh La, trợn mắt nhìn nàng.
“Không phải người đã nói sẽ luôn ở bên ta ư?”
“Đồ ngốc!” Lý Thanh La gõ nhẹ chóp mũi Lâu Sanh Ca: “Rồi sẽ có ngày, có người khác ở bên người.”
“Không, ta không cần người khác.” Giọng cậu cao vút: “Ta chỉ muốn lão sư ở bên cạnh ta thôi.”
“Không đâu, Tiểu Lâu, người sẽ cùng người đi đến cuối đời không gọi là lão sư, mà gọi là bạn đời, một ngày nào đó khi người trưởng thành sẽ hiểu được tình yêu nam nữ, người sẽ gặp được nữ tử người thích, người sẽ thành thân với nàng, nàng sẽ vì người mà sinh con, người và nàng sẽ cùng nhau trải qua mỗi một giai đoạn của cuộc đời, nữ tử luôn ở bên cạnh người đó được gọi là bạn đời.”
Lý Thanh La nói hết trong một hơi.

Trong lòng chua xót, như cây cổ thụ cuối thu lưu luyến nhìn cành lá lìa rời.
“Vậy… người… lão sư.” Một vài lời cứ như vậy mà thốt ra: “Lão sư làm bạn đời của ta thì sao? Như vậy, người có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta rồi.”

Lần này Lý Thanh La ngốc ra, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lâu Sanh Ca, Lý Thanh La thở dài, Tiểu Lâu có chỉ số thông minh cực cao, nhưng tình cảm thì rối tinh rối mù, xem ra, tất cả đều là lỗi của nàng.
“Tiểu Lâu, quan hệ giữa ta và người gọi là tình sư đồ.

Còn bạn đời của người thì khác, nhìn thấy nàng người sẽ cảm thấy vui vẻ, cảm thấy tâm động, không tự chủ bị nàng thu hút, đứng trước mặt nàng người sẽ cảm thấy không biết làm sao, sẽ muốn được ở gần nàng, loại tình cảm như vậy gọi là yêu.

Tiểu Lâu, sẽ có ngày, người sẽ gặp một nữ tử như vậy, đến khi gặp rồi, người sẽ tự nhiên hiểu thôi.”
Khi người mười tám tuổi, lúc đó, trong mắt người cũng chỉ có nàng ấy.

Lý Thanh La rũ mắt xuống.
“Vậy, lão sư khi gặp phò mã của người cũng như vậy sao?”
“Đúng vậy, lão sư khi gặp phò mã của ta cũng như thế.”
“Lão sư, nếu …” Lâu Sanh Ca nhỏ giọng nói: “Nếu ta gặp một nữ tử như vậy, ta hi vọng người vẫn sẽ ở bên cạnh ta.”
Lý Thanh La không trả lời, nàng kéo Lâu Sanh Ca đứng lên: “Được rồi, chúng ta trở về thôi! Rất nhiều người đang chờ đấy Tam hoàng tử tôn quý!”
Lâu Sanh Ca bất động, cậu ngước mắt lên: “Lão sư, người còn chưa đồng ý với ta.”
Lý Thanh La trên cao nhìn xuống, lần đầu tiên, nàng cẩn thận đánh giá khuôn mặt mình đã ở cùng sáu năm này, Lâu Sanh Ca năm nay mười hai tuổi, giống như một đóa hoa thủy tiên sinh trưởng ở phía nam, tràn ngập linh khí, nhưng lại có một đôi mắt sâu thẳm, tựa như nước sơn mực mài, như thể, chỉ cần nhìn vào một giây, linh hồn sẽ rơi vào trong đó.
“Tiểu Lâu, người thật đẹp trai.” Lý Thanh La thở dài, có biết bao nhiêu nữ tử trên thế gian này phải khuynh đảo vì cậu: “Sau này, nhất định sẽ có rất nhiều nữ tử phải lòng người.”
“Ách…” Mặt Lâu Sanh Ca trương ra, từ “những người đó” trong miệng nàng, từ ánh mắt của các cô nhóc của nhà đại thần, cậu biết bản thân trông rất đẹp trai.
Bình thường, cậu không chú ý lắm đến vẻ ngoài của mình, những người đó mới đầu khen cậu như vậy cậu cũng có chút hưởng thụ, dần dần, cậu cảm thấy bị tê liệt, thi thoảng còn cảm thấy phiền phức.

Nhưng khi nàng nói, Tiểu Lâu, người thật đẹp trai.

Lâu Sanh Ca cảm thấy trong lòng tràn ngập vui sướng, niềm vui sướng đó như muốn lan tràn đến khóe miệng.
Cậu đứng phắt dậy, vội vàng đẩy nàng ra, mặt nóng bừng, không hiểu sao, cậu không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cậu.
“Ta quay về trước đây.” Lâu Sanh Ca cả tiếng nói, ôm lấy đàn cổ.
Trên đường về, Lâu Sanh Ca bước đi rất nhanh, cứ như có người đang đuổi theo cậu, khi thị vệ nhỏ giọng nhắc nhở, cậu mới phát hiện mình đã đi nhầm đường.
Cậu trừng mắt oán hận nhìn về phía rừng trúc, đáng chết, cố ý nói lời khó hiểu đó để đổi sang  chuyện khác cơ mà.
Lý Thanh La gối đầu trên lá rụng, xuyên qua tầng cây nhìn bầu trời đêm thưa thớt dưới tán tre, có tiếng bước chân giẫm lên lá.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng: “Lý Thanh La, thật không ngờ ngươi lại có thể đàn ra tiếng đàn tuyệt vời đến vậy, ta nghĩ, nếu ca ca tú tài kia của ta nghe được nhất định sẽ thốt lên chữ “người trên trời”.”
“Nhuận Nguyệt, ta vốn dĩ chính là người trên trời đó.” Lý Thanh La nhắm mắt lại, véo khóe miệng một cái.
“Người trên trời? Nếu ngươi mà là người trên trời, thì ta chính là thần tiên đấy.” Mân Nhuận Nguyệt nằm xuống bên cạnh nàng, sau vài năm tiếp xúc, hắn và Lý Thanh La đã không có kiêng kỵ gì.
“Thích tin hay không thì tùy ngươi.” Lý Thanh La lười tranh cãi với hắn, nàng kéo dài âm giọng: “Nhuận Nguyệt…”
“Đại tỷ, tiểu muội, bà cô, nữ hiệp.

Tiểu nhân cầu xin người giơ cao đánh khẽ đừng kêu hai chữ đó ở đây.” Mân Nhuận Nguyệt nổi da gà.
“Hai chữ nào cơ?” Lý Thanh La nhất thời mù tịt.
“Hai chữ Nhuận Nguyệt đó.” Mân Nhuận Nguyệt muốn phản nghịch.
Lý Thanh La cười lớn, đúng là một thanh niên đơn thuần.
Mân Nhuận Nguyệt cũng mỉm cười, thật tốt khi nghe được tiếng cười của nàng, hình như nàng rất ít cười thoải mái như thế, nhiều lúc nàng chỉ thích ở một chỗ, ru rú trong nhà, thỉnh thoảng cùng Tam hoàng tử ra khỏi thành, khi đi ra ngoài luôn đeo mạng che mặt, có đôi khi cải trang thành tùy tùng của cậu, nàng chỉ lặng lẽ, nên không mấy ai chú ý tới nàng.

Vả lại, vì Tam hoàng tử tận lực che giấu nên rất ít người trong hoàng thành ngoại trừ Lăng Tiêu các biết đến sự tồn tại của nàng.
Ca ca dặn dò hắn không cần để ý, không cần đi truy cứu, dù nàng làm gì thì đều có đạo lý riêng của nàng.

Làm sao có thể không để ý? Mỗi lần Tam hoàng tử lên lớp của nàng, hắn đều lấy cớ muốn đích thân bảo vệ Tam hoàng tử, đứng ở nơi gần với bọn bọ nhất, giọng nói nhu hòa của nàng truyền đến, hắn cẩn thận lắng nghe, hắn hận không thể lại gần hơn một chút, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ ghen tị với Tam hoàng tử, nàng đã dùng hết tâm tư đặt lên người đứa trẻ đó.
Có lần, Tam hoàng tử phát sốt, sốt cao dữ dội đến mức khó tin, ngự y giỏi nhất hoàng thành cũng đành bất lực.
Lần đó, nàng đã kêu tất cả mọi người ra khỏi phòng, nói với vương thượng, hãy tin ta, ta sẽ khiến Sanh Ca không sao.
Ba ngày ba đêm, khi Tam hoàng tử mở mắt, nàng đã khóc òa lên như một đứa trẻ, trong ba ngày ba đêm đó, nàng ở phòng của Tam hoàng tử không rời nửa bước.
Sau khi khóc xong, nàng mới xúc động nói, à! Ta đói rồi.
“Nhuận Nguyệt, ta nghe nói ngươi đã từ chối tiểu thư của phủ tướng quân, Lục Trúc nói nàng ta là một cô nương xinh đẹp thục nữ.” Lý Thanh La giật giật xiêm y, đánh gãy suy tư của hắn.
“Không muốn nên từ chối thôi.” Mân Nhuận Nguyệt tức giận.
“Người vẫn còn nhớ vị hôn thê kia của mình à?” Nàng nghe Lục Trúc nói khi còn nhỏ Mân Nhuận Nguyệt đã được định hôn với thiên kim của Thượng Thư gia, hắn và nàng ta là đồng môn, nhưng vị tiểu thư kia vào năm mười sáu tuổi đã chết ngoài ý muốn, rất nhiều người đồn đoán rằng Mân trưởng thị vệ quyến luyến không quên với vị hôn thê của hắn, bởi vậy, đến tuổi lập gia vẫn còn độc thân.
Một lúc sau, Lý Thanh La giống như nghe thấy tiếng thở dài yếu ớt.
“Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được.” Mân Nhuận Nguyệt quay đầu đi, đưa lưng về phía nàng.
Sau một hồi trầm mặc, Lý Thanh La nói, Nhuận Nguyệt, ngươi hát cho ta nghe đi!
Dưới bầu trời đầy sao, Mân Nhuận Nguyệt bắt đầu hát bài ca dân gian của Chiêu Thục.
Đối mặt với ánh sao, Lý Thanh La nhẹ nhàng nói.
“Nhuận Nguyệt, giọng của ngươi rất giống chàng.”
Đồ nữ nhân lạnh lùng này, Mân Nhuận Nguyệt cười khổ.
Người nữ tử đó đôi khi tinh ranh như một con hồ ly, mỗi lần Tam hoàng tử nổi giận hoặc không vui, nàng lại dùng công phu nửa chén trà nhỏ của mình dỗ cậu mặt mày hớn hở.
Người nữ tử đó đôi khi hồn nhiên như một con thỏ trắng, đơn thuần vô hại, thỉnh thoảng nhìn nàng ngốc nghếch liền cảm thấy vô cùng đáng yêu, bất tri bất giác lại muốn quan tâm nàng.
Người nữ tử đó đôi khi giống một con nai trong rừng, trong lúc vô ý nàng đã xông vào thế giới lại lẫm này, nơi đô thành phồn hoa này khiến nàng mù mịt, khiến nàng luống cuống tay chân.
- Hết chương 15-
———-
QingWeii: Có đôi lúc vài câu nói ngây ngô lúc nhỏ lại mọi ngọn nguồn cho những chuyện sau này!.

Bình Luận (0)
Comment