Duyên Định Tam Sinh – Đế Sư

Chương 20


Editor: QingWei
*Mạch thượng thiếu niên-陌上少年: nghĩa đen là thiếu niên đã nở, nghĩa bóng ý chỉ vẻ đẹp và tính cách của người nam tử khi trưởng thành.
Đã hai năm kể từ khi Tiểu Khương đến Lăng Tiêu các, hắn là tiểu tư bên cạnh Tam hoàng tử, Tam hoàng tử đối xử với hắn rất tốt, việc này khiến các tiểu tư khác trong Lăng Tiêu các ghen ghét, nói hắn đi gặp số phân chó* .
*Đi gặp số phân chó- 走了狗屎运: đây là một cách nói châm biếm những người đột nhiên gặp vận may, mà vận may này rất hiếm gặp hoặc trong cái đen đủi thì cũng có chút may mắn.
Thực tế, Tiểu Khương cũng cảm thấy bản thân giống như một con chó ngờ ngợ gặm lấy vận may, rõ ràng, hắn không biết chữ, cũng chẳng thông minh lanh lợi, lại có chút trì độn, năm mười lăm tuổi xui xẻo bị rắn độc cắn vào chân, thế nên, Tiểu Khương không thể nghĩ ra vì sao Tam hoàng tử lại coi trọng hắn.
Tiểu Khương năm nay mười chín tuổi, vào năm mười bảy tuổi hắn đang tìm việc ở bến đò thì gặp một thiếu niên diện mạo anh tuấn, thiếu niên kia nhìn chăm chăm vào tay hắn rồi chỉ vào vòng tay hỏi chiếc vòng đó đến từ đâu.
Vòng tay là do một nữ tử tặng cho Tiểu Khương, nàng là ân nhân cứu mạng của hắn, năm hắn bị rắn độc cắn, tưởng chừng như bản thân đã xong rồi thì người hàng xóm dẫn đến một vị nữ tử xinh đẹp.
Y thuật của nàng cao siêu, sau vài liều thuốc đã khống chế được độc tố, hiện tại Tiểu Khương nghĩ tới mà vẫn còn thấy sợ hãi, nghe nói chỉ cần chậm một chút thôi, hắn không mất mạng thì cũng là cắt cụt hai chân.
Cha hắn gọi vị nữ tử đó là Bồ Tát sống, nàng không những không nhận tiền chuẩn bệnh, mà ngày đó nàng thấy nhà hắn nghèo khó, không có tiền mua thuốc, nàng nói nàng vội ra khỏi cửa nên đã quên mang theo ngân lượng, nàng liền tháo chiếc vòng tay ra muốn bọn họ đem đến tiệm cầm đồ đổi lấy ngân lượng.
Nhìn thoáng qua hắn biết chiếc vòng tay vô cùng quý giá, Tiểu Khương mang nó đến tiệm cầm đồ nhưng sau đó lại đi ra, hắn không nỡ, hắn muốn gặp lại vị nữ tử đó để trả lại chiếc vòng tay cho nàng.
Nhưng chiếc vòng tay này quá quý giá, Tiểu Khương sợ để ở nhà không an toàn nên đã luôn đeo nó trên tay.
Mà sau lần gặp đó, Tiểu Khương không gặp lại vị nữ tử đó nữa.
Tiểu Khương đã kể câu chuyện về chiếc vòng tay cho vị thiếu niên kia nghe, sau khi nghe xong vị thiếu niên hỏi hắn có muốn đi theo mình không.
Sau này, Tiểu Khương mới biết được vị thiếu niên đó là Tam hoàng tử tiếng tăm lẫy lừng của Chiêu Thục, năm Tam hoàng tử mười ba tuổi Chiêu Thục xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là Chiêu Lăng vương ngự giá thân chinh, sau đó không lâu là bất ngờ nghe tin Xuân Nguyệt hoàng hậu trong sinh thần của mình sinh bệnh bỏ mình, theo cái chết đột ngột của hoàng hậu, Xuân gia và Đại hoàng tử cũng bắt đầu thất thế.

Một năm sau, Chiêu Lăng vương khải hoàn trở về, ngày thứ hai sau khi trở về Tam hoàng tử chính thức được lập làm Thái tử Chiêu Thục.

Đại hoàng tử được phong làm thân vương, cuộc chiến tranh giành ngôi vị thái tử quấy nhiễu bấy lâu tuyên bố bám bụi lắng xuống.
Tam hoàng tử có thể nói là niềm hi vọng chung của mọi người.
Nhưng sau đó, trên phố người ta đồn rằng thực ra trong ngày sinh thần của hoàng hậu bà ta đã nổi ý định giết người, muốn dùng một ly rượu độc để dồn Tam hoàng tử vào chỗ chết, nhưng Tam hoàng tử lại được trời đất phù hộ, cuối cùng hoàng hậu hại người hại mình, thế nên, trong lễ tang của hoàng hậu không nhìn thấy Tam hoàng tử.
Cũng có tin đồn rằng Tam hoàng tử thực sự đã uống rượu độc, chỉ là có một vị cao nhân đã bất chấp ngăn cản xông vào điện Diêm La đòi lại Tam hoàng tử trở về.
Vân vân…
Chuyện ở hoàng thành này cho tới nay luôn là vô tận.
Chỉ là, Tiểu Khương chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn gặp được vị Tam hoàng tử nổi tiếng khắp Chiêu Thục kia, lại còn trở thành cái gọi là tâm phúc bên cạnh ngài ấy.
Nếu ai đó hỏi ấn tượng của Tiểu Khương về Tam hoàng tử, hắn sẽ trả lời rằng Tam hoàng tử giống như văn tự mà hắn không bao giờ hiểu được, khi hắn cho rằng Tam hoàng tử là một người đơn thuần, ngài ấy sẽ làm rất nhiều chuyện phức tạp khiến mọi người phủ định suy đoán lúc trước với ngài ấy, khi hắn cảm thấy Tam hoàng tử là người tốt thì điện hạ lại làm chuyện khiến người ta cảm thấy ngài ấy không phải người tốt.
Thí dụ như, năm ngoái, khi con vật xấu xí kỳ quái mà Tam hoàng tử yêu quý biến mất, ngài ấy gần như khiến toàn bộ hoàng cung đảo lộn, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy nó, đêm đó điện hạ đã vô cùng giận dữ, đem vài người phụ trách trông coi Tiểu Thử đánh đến nửa sống nửa chết, sau đó trục xuất bọn họ ra khỏi cung.
Thí dụ như, điện hạ rất tốt với những người ở Hiên Chu viên, đặc biệt là hai cung nữ tên Lục Châu và Lục Trúc, năm ngoái điện hạ đã gả hai tỷ muội các nàng cho hai vị thị vệ tài mạo song toàn trong cung, Tiểu Khương chỉ cảm thấy kỳ lạ là Hiên Chu viên vẫn luôn không có chủ, nhưng Tam hoàng tử lại muốn người hầu và cung nữ trong Hiên Chu viên giữ nguyên mọi thứ, đôi khi ngài ấy tới đó ngồi ngây ngốc một lúc, lại có lần Tiểu Khương nhìn thấy Tam hoàng tử vẻ mặt muộn phiền vuốt ve chiếc gối trúc trên giường.
Sau này, Tiểu Khương vô tình biết được nơi đó từng là nơi ở của một vị lão sư dạy Tam hoàng tử, hơn nữa, ở Lăng Tiêu các, vị lão sư đó dường như là điều cấm kỵ.
Từ góc độ này, Tiểu Khương cảm thấy Tam hoàng tử nên là người tốt, nhưng là người tốt nhớ tình bạn cũ.

Nhưng sau khi đi theo Tam hoàng tử một thời gian dài, hắn bắt đầu cảm thấy trái tim của Tam hoàng tử thực sự cứng rắn và tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác, hắn nhìn thấy Tam hoàng tử dùng thủ đoạn đùa giỡn với người bất lợi cho ngài ấy, nhìn Tam hoàng tử thu mua lòng người không chút dấu vết, nhìn ngài ấy đuổi cùng giết tận, nhìn ngài ấy đơn thuần vô hại trước mặt người khác, thu thả thành thạo, từng chút thâm nhập vào triều đình, nhìn ngài ấy không chớp mắt tính kế với ca ca, tỷ tỷ của mình…
Năm Tam hoàng tử mười lăm tuổi kết giao với các công tử của nhà trọng thần, sau này, ngài ấy cũng đưa bọn họ vào Lăng Tiêu các, đôi khi bọn công tử đó còn mang theo mỹ nữ từ bên ngoài vào, bọn họ tổ chức yến tiệc thưởng rượu ở Lăng Tiêu các, một đêm cuồng hoan, sau cuồng hoan Tiểu Khương thường thấy Tam hoàng tử đến Hiên Chu viên, có lần Tam hoàng tử uống quá chén nên hắn lo lắng đi theo, Tam hoàng tử mò mẫm nửa ngày trong phòng, cuối cùng, chán ghét tựa trên ghế lẩm bẩm, thật chán, thật chán.
Một lúc sau, Tam hoàng tử ngước mắt lên, như tỉnh như không, nói, lão sư, thời gian trôi thật chậm…
Vào ngày sinh thần mười sáu tuổi của Tam hoàng tử, Tiểu Khương bị tiếng đàn đánh thức vào nửa đêm.

Đi theo tiếng đàn Tiểu Khương lần tới Hiên Chu viên.
Ánh trăng trong như nước, Tam hoàng tử mặc bạch y, tiếng đàn như than như khóc.
Tiểu Khương chưa từng nghĩ tiếng đàn tuyệt vời này lại đến từ Tam hoàng tử, tuy hắn không biết chữ, nhưng lại chịu ảnh hưởng từ cha mình, ông từng là nghệ nhân ở Lê Viên rất thích âm luật.
Hắn lặng lẽ trốn trong góc tường, lắng nghe.
Tiếng đàn vừa vui vừa buồn, khiến Tiểu Khương nghe được cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
Khúc cuối, Tam hoàng tử như không cam lòng, cuối cùng qua một nốt cuối trầm thấp, Tiểu Khương thấy ngài ấy nhẹ nhàng dán mặt lên dây đàn, tay vuốt ve cây đàn, như đang nói mơ, lão sư, người nhất định phải trở về đấy.
Kể từ hôm đó, Tiểu Khương biết Hiên Chu viên cùng với vị lão sư từng ở đó là một tồn đại đặc biệt đối với Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử mười sáu tuổi là thiếu niên anh tuấn nhất Chiêu Thục, hàng năm vào tết hoa đăng Thượng Nguyên, ngài ấy đều sẽ theo Chiêu Lăng vương đến phố Vĩnh An tham gia nghi thức thắp đèn.
Đối với tết hoa đăng Thượng Nguyên, các thiếu nữ ở Chiêu Thục có thể nói rất mong chờ, vào ngày đó, các nàng sẽ trang điểm thật đẹp, chỉ hi vọng có thể nhìn thấy phong thái của Tam hoàng tử.


Càng hi vọng Tam hoàng tử có thể liếc mắt nhìn mình một cái.
Tam hoàng tử mười sáu tuổi đã khiến các thiếu nữ ở Chiêu Thục tương tư thành họa.
Thực ra, khi Tam hoàng tử mười lăm tuổi, đã có một nước láng giềng có ý định kết thân với Chiêu Thục, các vị đại thần cũng ám chỉ muốn đưa nữ nhi của mình vào cung, trong số đó, thiên kim của nhà Tả thừa tướng là có hi vọng nhất, vị thiên kim đó tên là Vu Khả Nhân, vị Vu Khả Nhân tiểu thư kia người cũng như tên, là một trong hai mỹ nhân của Chiêu Thục, càng là nữ học sinh duy nhất của Đại học các ở Chiêu Thục, là đồng học của Tam hoàng tử.

Nghe nói hai người đó còn quan hệ rất thân thiết.

Vì thế, Chiêu Lăng vương cũng có ý để Vu Khả Nhân tiến cung, nhưng Tam hoàng tử đã cự tuyệt với lý do không có tâm tư nói về tình cảm nữ nhân.
Tiểu Khương đã từng gặp qua vị Vu tiểu thư đó, Tam hoàng tử từng mang nàng ta và các đồng học của ngài ấy vào Lăng Tiêu các, dáng vẻ của vị tiểu thư đó xinh đẹp như hoa, lại còn tự nhiên hào phóng, vừa nhìn đã thấy được dáng vẻ của quốc mẫu tương lai.
Ngày đó, Tiểu Khương thấy vị tiểu thư kia mặt thương tâm muốn chết, nàng ta hỏi Tam hoàng tử: “Sanh Ca, vì sao người muốn cự tuyệt?”
“Khả Nhân, ngươi không thích hợp với nơi này.” Tam hoàng tử giọng bình thản vô cùng.
“Vì người, ta có thể học thích hợp.” Vị tiểu thư kia như nhìn thấy hi vọng: “Thật ra, trước đây phụ thân cũng sớm đề cập với ta, nhưng ta vốn không đồng ý, ta không thích cuộc sống hoàng cung, ta cảm thấy nó giống như một cái lồng, nhưng mà Sanh Ca nếu người đó là người, ta bằng lòng.”
“Nhưng ở trong lòng ta, ngươi vẫn luôn là đồng học của ta, ta chưa bao giờ coi ngươi là bạn đời tương lai của mình, có người nói với ta, người khiến ngươi muốn ở bên nàng gọi là bạn đời, người đó sẽ khiến ngươi vui vẻ, cảm giác tâm động, không tự chủ bị nàng thu hút, ở trước mặt nàng ấy ngươi sẽ không biết làm sao, muốn ở gần nàng, mà đối với ngươi, ta chưa từng có loại cảm giác như vậy.”
Im lặng hồi lâu, giọng nàng ta run run: “Vậy người đã gặp được chưa?”
“Vẫn chưa.” Giọng nói của Tam hoàng tử tràn đầy phiền muộn: “Ta cũng không biết liệu trên đời này có tồn tại người như vậy thật hay không nữa, cũng không biết ta cuối cùng có gặp được người đó hay không.”
Vị Vu tiểu thư kia thực sự rất đáng yêu, nàng ta nhanh chóng thanh chỉnh giọng nói, cười tươi như hoa: “Sanh Ca này, nếu người vẫn không gặp được người đó, hãy nhớ rằng, có ta luôn chờ người.”
Cứ vậy, Tam hoàng tử cười phá lên: “Khả Nhân, ngươi thực sự là người đáng yêu.”

Khi đó, Tam hoàng tử và Vu tiểu thư mười lăm tuổi.
Tiểu Khương thích vị tiểu tỷ đáng yêu kia, nếu một nữ tử như vậy có thể làm hoàng hậu của Chiêu Thục, thì nhất định là phúc của Chiêu Thục, tính tình của một nữ tử như vậy thật tương xứng với Tam hoàng tử.

Nhưng đáng tiếc…
Đáng tiếc, vào ba tháng mùa xuân khi Tam hoàng tử mười sáu tuổi, thời điểm ngài ấy đang đi săn vô tình gặp một thiếu nữ tên là Xuân Vị Ương xông vào bãi săn, ngày đó, hai người chỉ vì một con chim ngói tranh mà tranh cãi ầm ĩ.

Tam hoàng tử nói là ngài ấy bắn được nó trước, Xuân Vị Ương nói nàng ta nhìn thấy nó trước, kết quả là, hai người liền cãi nhau ầm ĩ.
Sau đó, Tam hoàng tử mang Xuân Vị Ương vào Lăng Tiêu các, vị Xuân Vị Ương kia là cháu gái của cố hoàng hậu Xuân thị, biệt danh là tiểu Hạt tiêu, ngay khi vừa được đưa vào Lăng Tiêu các liền chửi mắng Tam hoàng tử, nhìn nàng ta mắng Tam hoàng giống như rất cao hứng, ngài ấy hết lần này đến lần khác trêu chọc nàng ta như mèo vờn chuột, Xuân Vị Ương càng tức giận bao nhiêu thì ngài ấy càng vui bấy nhiêu.
Trong hai năm Tiểu Khương đi theo Tam hoàng tử, hắn chưa từng thấy ngài ấy làm như vậy với bất kỳ nữ tử nào.
Mặc dù Xuân Vị Ương không có mĩ mạo như tiểu tỷ đáng yêu, nhưng biểu cảm tức giận của nàng ta rất sống động, dáng người nhỏ nhắn tinh tế, bộ dáng má phồng lên khi giận trông rất đáng yêu.
Chu chấp sự sắp xếp cho Xuân Vị Ương ở trong Cẩm Tú viên, Tam hoàng tử cũng không phản đối gì, Cẩm Tú viên ở Lăng Tiêu các này tượng trưng cho một loại thân phận, chủ nhân tương lai của Cẩm Tú viên có lẽ sẽ trở thành một trong những phi tần của Tam hoàng tử.
Sau khi tin tức này truyền ra, phụ thân của Xuân Vị Ương thụ sủng nhược kinh, ông ta đã thiên ân vạn tạ trước mặt Tam hoàng tử, phải biết rằng, sau khi hoàng hậu chết, Tam hoàng tử được lập thành Thái tử, Xuân gia ở Chiêu Thục đã thế suy sức yếu.
Hiện tại, mọi người trong Lăng Tiêu các đều đang đoán khi nào thì Tam hoàng tử sẽ lâm hạnh Xuân Vị Ương.
Bước sang tháng Tư, Tam hoàng tử dường như không còn hứng thú với Xuân Vị Ương kia nữa, dù nàng ta có mắng mỏ thế nào thì ngài ấy cũng mặc kệ, nhưng suốt tháng Tư, Tam Hoàng tử giống như luôn sống trong một mảnh lo lắng, thỉnh thoảng lại ngồi một mình cười ngây ngốc, đôi khi lại rất nóng tính.
- Hết chương 20-.

Bình Luận (0)
Comment