Đêm trước hôn lễ, tại thư phòng phủ Thanh vương không biết từ đâu xuất hiện mấy người lạ. Lưu Giám hạ giọng hỏi: "Phòng thủ Phong thành thuộc quyền kiểm soát của Thành Tư Duyệt, người này dao động bất định, bây giờ đã đứng về phía Ly vương. Người của ta sẽ vào thành từ phía cổng tây, xung quanh mật đạo có gì bất thường không?".
Một giọng trầm trầm trả lời: "Điện hạ yên tâm, đã có ba nghìn người Khởi quốc trà trộn vào Phong thành, ẩn náu trong những ngôi nhà đã mua từ trước. Hai nghìn người khác chỉ đợi tín hiệu trong cung sẽ lẻn vào qua mật đạo. Sau khi Ly vương đăng cơ thuận lợi, các đội quân tăng cường cảnh giới đều đã trở về vị trí cũ, cổng tây hiện chỉ có một nghìn lính canh, cướp cổng thành không khó".
"Vương cung bố trí ra sao?".
"Cấm quân ở điện Ngọc Hoa và Ngọc Long cung đã thay bằng người của chúng ta". Người vừa nói là Chung Hữu Sơn vừa được thăng thống lãnh cấm quân.
"Trong cung chỉ có năm nghìn cấm quân, trong đó ba nghìn là của chúng ta. Ngày đại hôn của công chúa, chúng ta bất ngờ giết chết Ly vương, Ninh quốc vô chủ, binh mã trong thành của bản vương đứng ra kêu gọi, những người khác sẽ phò bản vương lên ngôi!". Lưu Giám lạnh lùng nói, "Đến lúc đó bá quan đều tụ tập ở vương phủ chúc mừng, hai nghìn người sẽ bao vây phủ An Thanh vương, Phong thành tức thì rơi vào tay chúng ta".
"Điện hạ yên tâm Phong thành nếu có động tĩnh lạ, hai mươi vạn đại quân Khởi quốc sẽ từ phía đông tiến vào, cho dù có người không phục muốn dấy binh cần vương, cũng có viện binh Khởi quốc đến bảo giá!". Minh Châu lên tiếng.
"Ngày mai phiền vương phi vất vả". Lưu Giám nhẹ nhàng, "Mọi người hành động theo kế hoạch!".
"Tuân lệnh!".
Tất cả lục tục rời đi, Lưu Giám mới hỏi Minh Châu: "Vương thượng đại huynh của nàng có nhận lời giúp bản vương không?".
Trong bóng tối vụt lóe ra một bóng người, "Hai nước Trần, Hạ đã liên minh, mười vạn đại quân của Trần quốc mượn đường của Hạ quốc qua sông Hán Thủy, ẩn nấp xong xuôi, ngày mai nhân lúc Lưu Giác vẫn còn lưu lại Phong thành, quân Trần sẽ bất ngờ tấn công thành Lâm Nam. Thương Tà điện hạ đã dẫn quân vào biên giới nước Trần, chẳng may đại sự ở Phong thành thất bại, điện hạ có thể lui về phương nam, hai nước trần Hạ, Trần sẽ toàn lực ủng hộ điện hạ".
Lưu Giám cười hài lòng: "Những lời đã hứa, bản vương quyết không hối hận, sau khi sự thành sẽ cắt dâng mười thành trì phía nam để tạ ơn!".
Chính là ngày mai ư? Tử Ly nhìn điện Ngọc Hoa, lòng u ám. Cung nhân nói nhỏ: "Vương thượng nên sớm đi nghỉ!".
Đúng, nên sớm đi nghỉ, ngày mai việc nhiều lắm. Tử Ly nhìn đăm đăm về phía điện Ngọc Hoa, A La, ngày mai nếu có thể thuận lợi lấy Lưu Giác, liệu muội có nhớ đến ta trong cung? Chàng cười đau khổ. Nhưng chỉ có thể như vậy, không phải sao? Mình là hoàng đế Ninh quốc gánh quá nhiều trọng trách trên vai, đâu chỉ có mình A La. Tử Ly nhìn bầu trời mênh mang, lòng rộn lên niềm tự hào, cuối cùng phất tay áo quay về cung. Mồng hai tháng sáu, ngày lành, thích hợp hôn sự.
Mới sáng sớm A La vừa tỉnh dậy đã giật mình bởi những tiếng hô chúc mừng:
"Chúc mừng công chúa, mời công chúa thay xiêm y, chuẩn bị tế lễ".
"Chúc mừng công chúa, mời công chúa di giá đến hồ Thúy Ngọc tắm gội!".
"Công chúa đại hỷ, mời công chúa mặc thử hôn phục".
Từ giờ Thìn, A La bị dày vò đến tận giờ Thân, cuối cùng không chịu nổi: "Ta buồn ngủ quá, để ta ngủ một lát, đừng có làm phiền".
"Không được, công chúa! Vương thượng và hoàng hậu đang đợi công chúa đến bái từ!"
A La than thở, "Vậy có thể... đợi ta gặp họ xong, ngủ một lát, rồi hãy chải tóc thay áo?".
Không đợi cung nữ trả lời, A La cuốn vội mái tóc, vớ chiếc trâm cài chặt, chạy thẳng đến Ngọc Long cung, đằng sau một đám cung nữ mặt mày hốt hoảng chạy theo.
Đi vào Ngọc Long cung, Tử Ly và Cố Thiên Lâm đã vận triều phục chính thức đang đợi nàng. A La nhìn thấy hai người ngồi ngay đơ, nghĩ đến con búp bê gỗ, bỗng bật cười: "Đại ca, tỷ tỷ, thật sự muội phải mặc đại lễ phục để bái biệt sao?".
Cố Thiên Lâm ngồi trang nghiêm, trên mình lớp lớp triều phục nặng trịch dường như không dám động đậy. Tử Ly nóng ruột không yên, vừa thấy A La toàn thân vẫn váy mềm, liền thở ra một hơi: "Muội thoải mái như thế, còn chúng ta lại mệt sắp chết. Bọn cung nhân đáng chết, mặc cho ta năm lớp y phục, lại còn nói là triều phục mùa hè!".
A La cười khanh khách: "Được rồi, muội gặp hai người rồi sẽ trở về chịu giày vò!".
"A La!". Tử Ly do dự một lát, cuối cùng cười nhạt, "Đi đi, đừng để lỡ giờ lành! Trước khi xuất cung, muội sẽ cùng Lưu Giác đến đại điện bái biệt!".
A La lanh lảnh trả lời, vui vẻ chạy đi.
"Hoàng hậu, nàng hãy về cung!". Tử Ly sầm mặt, "Trong cung hôm nay e có biến, hoàng hậu cứ ở Ngọc Phượng cung, chỗ đó an toàn!".
Cố Thiên Lâm không biết sẽ có chuyện gì, lo lắng hỏi: "Vậy còn A La?".
"Yên tâm, người làm tổn thương muội ấy chỉ có quả nhân!". Tử Ly thản nhiên nói.
Cố Thiên Lâm vừa lo lắng vừa thấy vui vui, chàng, chàng vẫn lo cho sự an nguy của nàng. Nàng cười cúi người hành lễ: "Thần thiếp trở về cung, vương thượng xin hãy bảo trọng".
Giờ Thân sáu khắc, Thanh vương chính phi Minh Châu đưa đóa Nguyệt sương hoa đến điện Ngọc Hoa. A La đã thay xong xiêm y cát tường, cung nữ đang trang điểm, Minh Châu mỉm cười tiến đến: "Thanh La công chúa, Nguyệt sương hoa vừa đưa từ Khởi quốc sang, Minh Châu bây giờ mới mang đến được".
A La liếc nhìn, trong chiếc hộp bằng ngọc đặt một đóa hoa nhỏ màu xanh, chỉ bằng ngón tay cái, nàng nghi hoặc hỏi: "Đây chính là kỳ hoa có thể giải bách độc?".
"Phải, hơn nữa được dưỡng bằng bột ngọc mới không bị mất công hiệu".
A La đón cái hộp, suy nghĩ một lát mỉm cười: "Phiền Thanh vương phi quá!".
Minh Châu nhìn đám cung nữ: "Ta có chuyện muốn nói riêng với công chúa".
A La cau mày, đoạn mỉm cười: "Các ngươi dừng một lát, để vương phi nói xong làm tiếp".
Cung nữ đứng sang một bên. Minh Châu bất ngờ lùi hai bước, vẩy ra một làn sương mỏng về phía cung nữ, đám cung nữ chưa kịp nói câu gì đã đổ gục. A La kinh ngạc hô to: "Người đâu!". Trong lúc hoảng loạn vớ lấy đóa Nguyệt sương hoa nhét vào miệng.
Minh Châu nhanh nhẹn xoay người đá về phía A La, nàng nghiêng người tránh, vừa hô cứu vừa chạy ra ngoài đại điện. Minh Châu vọt lên, điểm huyệt nàng, A La mềm người gục xuống.
Minh Châu lập tức lột xiêm áo A La, ném nàng lên giường, sau đó ngồi trước gương bắt đầu hóa trang, lát sau mặt nàng ta đã khác hẳn, khuôn mặt sau khi cải trang rất giống A La. Nàng ta nhìn vào gương hài lòng, lại mặc y phục của mình cho một cung nữ.
Lát sau lấy ra thuốc giải cứu tỉnh cung nữ, chăm chú vào mắt họ, nói: "Ta là Thanh La công chúa, bây giờ đã trang điểm xong, chuẩn bị đến đại điện bái biệt vương thượng".
A La kinh ngạc nhìn đám cung nữ ánh mắt lơ mơ, thần sắc ngơ ngẩn miệng nói: "Vâng, mời công chúa di giá!".
Minh Châu cười hài lòng, trong khói thuốc mê vừa rồi, có mê hồn thuật, đối với những cung nữ không hề có nội lực này, quả thực rất hiệu quả. Nàng ta thu lại chiếc hộp đựng đóa Nguyệt sương hoa, cười với A La: "Xin lỗi, làm lỡ giờ lành của công chúa, Thanh vương muốn mượn đại hôn của công chúa để giết vương thượng, ha ha!".
Các cung nữ mắt mơ màng như bị thôi miên, tất cả đi theo Minh Châu ra khỏi điện. truyện được lấy tại truyenggg.com
A La vô cùng lo lắng, thầm nghĩ, lẽ nào Lưu Giác không cài tay chân trong đám cung nữ?
Đội quân ngầm của Ô y kỵ theo dõi sát động tĩnh của điện Ngọc Hoa, từ xa nhìn thấy Thanh vương phi đi vào điện, lát sau cửa lớn mở ra, Thanh vương phi kèm A La đi ra. Họ nhìn kỹ, xác định người đó chính là Thanh La công chúa, bởi vì làm sao có thể hóa trang đôi mắt thứ hai giống mắt công chúa! Không nhận thấy có dấu hiệu gì bất thường, lúc đó họ mới yên tâm.
Lưu Giác mình vận hỷ bào đỏ đứng trong đại điện, đã chờ đến sốt ruột. Không biết tại sao, chàng luôn cảm giác những người trong tòa Kim điện hôm nay ai cũng có tâm sự, ánh nến huy hoàng không làm Kim điện sáng hơn, trái lại ẩn chứa muôn vàn ám ảnh. Tử Ly thần sắc bình thường, Thanh vương mắt long lanh, trong nụ cười của bá quan như có ẩn ý.
Lưu Giác tự giễu mình, có phải chàng mắc chứng căng thẳng tiền hôn nhân như A La nói?
Không lâu sau thấy tiếng hô của thị cung: "Công chúa giá đáo!".
Từ phía cửa Kim điện một toán cung nhân thong thả tiến vào, hộ tống một mỹ nhân mình choàng áo gấm đỏ. Lớp lớp xiêm y bao bọc tấm thân mảnh dẻ của nàng, vương miện châu báu trên đầu tỏa hào quang chói lọi, lớp rèm châu rủ tới ngực, ngọc dung ẩn hiện, đôi mắt sắc lóng lánh sau lớp rèm châu. Đại điện tĩnh lặng, nỗi bất an trong lòng Lưu Giác lại trỗi dậy.
Minh Châu bước đến đứng bên Lưu Giác. Tầm vóc nàng ta tương tự A La, y phục cát tường dày, đỏ chói khoác trên người khiến chàng không nhận ra. Nàng mở miệng: "Thanh La cáo biệt vương thượng!". Nàng ta ép cho giọng thanh rất giống giọng A La. Lưu Giác quỳ hành lễ: "Thần Lưu Giác cùng hiền thê khấu tạ vương thượng!".
Theo quan sát nhiều ngày của Lưu Giám và thuộc hạ, Tử Ly lúc này sẽ ra khỏi ngai vàng, đích thân dìu A La đứng dậy, lúc đó Minh Châu sẽ ra tay, cấm quân trong đại điện sẽ tràn lên.
Tử Ly quan sát rất lâu đôi mắt sắc long lanh sau lớp rèm châu phủ tới ngực công chúa. Lát sau mỉm cười, bước khỏi ngai vàng. Trong khoảnh khắc Tử Ly bước đến gần, Lưu Giác đột nhiên nhìn thấy tay Minh Châu động đậy, chàng ngây người, trở tay xỉa về phía nàng ta. Minh Châu sững người, tay cầm mũi kim bạc hướng vào Tử Ly phun ra một thứ chất lỏng.
Lưu Giám sửng sốt, Lưu Giác phát hiện quá nhanh, lúc Tử Ly còn cách Minh Châu ba trượng. Chàng dằn lòng, trong tay vung ra một thứ, bùng ra màn khói, đại điện phút chốc hỗn loạn.
Tử Ly cười sang sảng: "Như thế này đã muốn lấy mạng quả nhân chăng? Đại ca!".
Nghe thấy động tĩnh phát ra trong điện, cùng với tiếng cười của Tử Ly, cấm quân bên ngoài tức thì tràn vào. Lát sau, làn khói tan hết, tay Lưu Giác tay đã xiết chặt cổ Minh Châu, gạt vương miện trên đầu nàng ta, Minh Châu sau khi hóa trang có bảy phần giống A La. Lưu Giác phẫn nộ gào lên: "A La đâu?"
Minh Châu cười khẩy: "Hoàng huynh ta sẽ tắm máu Phong thành để báo thù cho ta!".
Lưu Giác tức khí dụng lực, bẻ gẫy cổ nàng ta, Minh Châu từ từ gục xuống. Chàng ngẩng đầu, cấm vệ quân đã xông lên ngai vàng, bao vây Tử Ly, ai nấy thân thủ nhanh nhẹn, không giống cấm vệ quân bình thường, còn bá quan lúc này cũng bị người của Lưu Giám xông đến xua vào một góc điện.
Chợt thấy Lưu Giám cười lớn, nói to: "Bây giờ đại điện đã bị bao vây, tứ hoàng đệ, đừng trách đại ca nhẫn tâm, chính là ngươi cướp đoạt vương vị trước". Tay chàng vừa vẫy, cấm quân miệng hướng về Tử Ly và Lưu Giác hô "giết".
Lưu Giác quan sát, lúc này trong điện chỉ có chàng và Tử Ly có thể chiến đấu, tức thì hét một tiếng vọt lên, đá ngã một cấm quân, cướp cây giáo dài trong tay gã, mấy pha vọt lên, đã đứng chắn trước mặt Tử Ly: "Vương thượng, Lưu Giác ở đây, không kẻ nào động được đến người!". Chàng liếc Minh Châu nằm trên nền, lòng lo lắng cho A La, thầm rủa bọn tai mắt cài cắm trong điện Ngọc Hoa vô dụng, sát khí bốc lên càng mạnh.
Tràng cười của Tử Ly vang lên: "Văn võ bá quan nhìn thấy đó, đây chính là đại ca của quả nhân, Ninh quốc Thanh vương điện hạ, nhìn xem điện hạ phản loạn thế nào!".
Lúc đó mấy người trong bá quan đi đến đứng bên Lưu Giám, hướng về phía Tử Ly hét to: "Đoạt vị bức cung, làm phản chính là ngươi! Ta trung thành với thái tử điện hạ quyết không dung ngươi!".
"Tốt, tốt, còn có ai nữa?". Mắt Tử Ly lộ vẻ châm biếm, mấy đại thần khác phẫn nộ hét: "Lũ tiểu nhân các ngươi, phò trợ nghịch thần mưu phản!".
Tử Ly nhìn Lưu Giám và đám đại thần trở mặt, lại nhìn các quan viên khác đã không còn sức kháng cự. Trong đại điện chỉ mình chàng và Lưu Giác biết võ công, bất giác bật cười: "Xem ra Bình Nam vương và quả nhân thế cô lực quả!".
Lưu Giám đắc ý cười: "Lưu Phi, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Ngươi tưởng ta thật sự không có quân bài nào ư? Hôm nay ngươi chết chắc!".
Tử Ly cười gằn: "Chỉ dựa vào ngươi sao?". Chàng nhìn Lưu Giác, hô to: "Thiết vệ quân ngoài điện đâu?".
"Chúng thần có mặt!".
Bên ngoài tiếng hồi âm đồng loạt vọng đến, đồng thời quân sĩ mặc giáp sắt tràn vào như sóng, người đứng đầu khuôn mặt sắt lạnh uy nghiêm, miệng cười giễu cợt chính là Cố Thiên Tường.
Lưu Giám sững người: "Ngươi đã có chuẩn bị?!".
Tử Ly cười: "Quả nhân chờ đợi lúc nào hoàng huynh ra tay! Ta đặc biệt giao cho ngươi lo liệu hôn sự của công chúa, cho ngươi quyền ra vào cung, lẽ nào ngươi cam lòng không tận dụng?".
Lưu Giám đánh giá thực lực hai bên, thở dài, chàng lại thua! "Là do số ngươi may mắn, Bình Nam vương nhận ra Minh Châu, nếu không với ám khí của Minh Châu nội trong hai trượng ngươi chết chắc!".
Tử Ly hai tay vừa gạt, lộ ra áo giáp mềm bên trong: "Thế nào? Ngươi tưởng chỉ nhờ đôi mắt nàng ta là có thể giấu trời qua được biển, khỏi nói quả nhân, Bình Nam vương sao có thể không nhận ra nàng ta?".
Tử Ly lạnh mặt: "Lưu Giám, tất cả do ngươi tự làm tự chịu! Giết!".
Lưu Giám phẫn uất gào lên: "Ngọc nát hơn ngói lành!", tay cầm kiếm xông về phía Tử Ly.
Lưu Giác đang lo lắng cho A La, nghiến răng bất chấp tất cả, giải quyết bọn cao thủ trước. Đầu nghĩ, tay làm, tuyệt chiêu Phi tuyết công lại được thi triển, như trong sơn trại năm xưa, ra tay không nương nhẹ, trường kiếm vung đến đâu đầu rơi máu chảy thịt nát xương tan đến đó. Tử Ly kinh ngạc bất ngờ. Lần đầu tiên chàng thấy Lưu Giác ra tay bạo liệt như thế, lòng chấn động, nghĩ đến Sở Nam từng đấu với Lưu Giác, nhìn trong điện, quả nhiên đã không thấy bóng dáng anh ta. Tử Ly hốt hoảng hiểu ra, Sở Nam chắc chắn đã đến điện Ngọc Hoa, muốn nói cho Lưu Giác biết nhưng mắt nhìn thấy hỷ bào đỏ chói trên người chàng, lời lại nén xuống.
Chính trong lúc Tử Ly đang mải suy nghĩ, cấm quân do Lưu Giám đưa đến đã đổ gục hết. Lưu Giác không muốn chứng kiến cảnh huynh đệ trở mặt, hành lễ với Tử Ly: "Vương thượng, cục diện ở đây đã ổn, thần đi thăm công chúa".
Tử Ly thầm hối hận, đã đoán biết, có lẽ A La không còn trong cung, miệng vẫn cười: "Đi đi, quả nhân cũng không yên tâm".
Lưu Giác phi thân bay khỏi điện, lòng cồn cào như lửa đốt.
Tử Ly né người ngăn Lưu Giám, nhàn tản hỏi: "Thanh vương điện hạ nếu thấy nhớ cấm quân do Chung Hữu Sơn thống lĩnh, quả nhân cho ngươi biết, chỉ có ngần này thôi. Viện binh Khởi quốc và người ngựa của điện hạ ở Phong thành đã bị bao vây giết chết từ khi điện hạ và vương phi vào cung. Hai nghìn quân định vào Phong thành qua mật đạo cũng đã bị giết chết, xác lấp cứng đường vào. Còn nữa, lương đệ và con gái đang chờ điện hạ bên ngoài".
Lưu Giám sững sờ, cười ha hả: "Tốt, ta sắp đặt mọi việc không sơ suất, mọi khả năng đều tính hết, không ngờ tâm cơ của ngươi còn sâu hơn, đã biết hết mọi bố trí của ta, chỉ chờ cho bá quan xem tấn trò hay, để cho chúng thần văn võ thấy ngươi chí tình chí nghĩa với ta thế nào! Thua ngươi quả là đáng, chỉ có điều ngôi báu này ngươi cũng ngồi không được bao lâu!".
Tử Ly phẫn hận nhìn những thi thể đầy máu trong điện, bụng nghĩ, bây giờ ngươi nói gì cũng vô ích. Cái ta muốn đương nhiên là kết quả như vậy, ta cũng đang cần một lý do để xuất binh chinh phạt bốn nước!
Bá quan lúc này có người đã phục hồi tâm trí, bắt đầu chỉ trích Lưu Giám: "Ninh quốc mấy chục năm thái bình, quốc phú dân an. Thanh vương lại bất chấp an nguy của bá tính mượn binh Khởi quốc, làm những việc hại nước hại dân. Ngươi vạn chết cũng không chuộc hết tội!".
Lưu Giám trân trân nhìn Tử Ly, lòng biết cơ hội đã qua, chàng ai oán cất lời: "Ta đã làm sai điều gì? Phụ vương bệnh trọng ba năm, ta cần cù chính sự, ứng xử ôn hòa có nhân có lễ, công minh hợp đạo. Ta chỉ có mẫu thân một lòng muốn làm hoàng hậu, có người cậu thế lực hơn người, lại lấy một vương phi tham vọng quá trời!".
Tử Ly thong thả: "Vậy ta đã làm sai điều gì? Từ lúc ta còn nhỏ mẫu hậu ta đã bị mẫu hậu ngươi hại chết, lớn lên chút ít, mẫu hậu ngươi sai cao thủ ám sát ta không dưới trăm lần! Đón ngươi từ biệt uyển về cung, ngươi lại không yên phận làm Thanh vương, muốn ép cung đoạt vị, muốn đưa ta vào chỗ chết, còn mượn viện binh ngoại bang gây chiến tranh! Nói thực cho ngươi biết, Ninh quốc ta dù mấy chục năm không có họa binh đao, nhưng không phải bất kỳ kẻ nào muốn là có thể đánh gục!". Ánh mắt chàng lộ vẻ uy nghiêm, "Chúng ái khanh, Thanh vương cấu kết ngoại bang, xâm phạm giang sơn, chúng ta nên làm thế nào?".
"Quyết chiến, thà chết bảo vệ giang sơn!". Quần thần xúc động, nhiệt huyết sục sôi.
Tử Ly thầm nghĩ, kết quả ta muốn chính là thế này! Mắt nhìn sĩ khí trào dâng, chàng quả quyết ra lệnh: "Cố Thiên Tường nghe lệnh, theo dõi sát mọi động tĩnh của Biên thành, toàn bộ Hữu quân nâng cao cảnh giác đề phòng quân Khởi xâm phạm!".
"Tuân lệnh!".
"Người đâu, đưa Lưu Giám vào thiên lao!".
"Khoan!". Trong tay Lưu Giám vẫn cầm thanh kiếm, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh như nước, "Nghe nói thê tử ta đang ở ngoài điện, hãy đưa họ vào đây!".
Tử Ly gật đầu, thị vệ đưa Thanh Lôi và Tâm Nhi đến, hai người vừa vào đã òa khóc lao về phía Lưu Giám.
Lưu Giám mỉm cười dịu dàng. Chàng giơ tay ôm Thanh Lôi, đột nhiên cao giọng nói với Lý tướng đang trốn một bên: "Lý tướng, Lôi Nhi là con gái ngươi, Tâm Nhi là cháu ngươi, ngươi hãy đối xử tốt với họ".
"Không!". Thanh Lôi khóc, quỳ xuống ngẩng đầu nhìn Lưu Giám, "Điện hạ, Lôi Nhi nguyện ở bên chàng, cầu xin điện hạ đừng bỏ Lôi Nhi!".
Lý tướng mặt đỏ lựng, phẩy ống tay, ngoảnh mặt không nhìn.
Lưu Giám thẫn thờ hồi lâu, giơ tay kéo Tâm Nhi, nhìn khuôn mặt bé nhỏ đẫm nước mắt, nhẹ nhàng giơ tay lau đi. Chàng nhìn Thanh Lôi, lại nhìn khắp đại điện, khẽ nói: "Tâm Nhi, phụ vương và mẫu phi phải ra đi, để mình con ở lại e chịu người khác ức hiếp, con... con cùng đi với chúng ta nhé?". Nói đoạn, lưỡi kiếm trong tay lạnh lùng đâm tới. Tâm Nhi "á" một tiếng gục xuống.
Thanh Lôi sững sờ, điên cuồng ôm Tâm Nhi, "Tâm Nhi, Tâm Nhi! Điện hạ!". Hai hàng nước mắt tuôn như suối, nàng dằn lòng, nắm thanh kiếm trong tay Lưu Giám, giọng nhỏ nhẹ: "Được, hãy để thiếp đi trước với Tâm Nhi!"
Nói đoạn cứa lưỡi kiếm vào cổ, máu vọt ra như suối nguồn. Khuôn mặt diễm lệ giãn ra, nở nụ cười: "Điện hạ... Thanh Lôi... chờ... chàng!".
Lưu Giám cười đau đớn: "Được!". Rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, "Lôi Nhi, trong lòng ta chỉ có nàng. Nàng mới là thứ duy nhất ta có. Hãy chờ ta!".