Trong màn mưa trắng trời, Mộc Trà đứng nép bên bến chờ xe buýt, mưa xối xả vẫn cuốn lấy mái tóc cô rối tung.
Một chiếc xe Audi màu bạc lướt qua khiến nước bắn tung tóe, Mộc Trà hứng trọn nên cả người đã ướt càng thêm ướt.
Mím chặt môi tức giận, cô nhìn trong làn mưa bọt ghi nhớ biển số xe, miệng hét lên “ Đồ vô văn hóa, thế nào cái xe cũng xẹp lốp giữa đường.”
Đang vuốt lại tóc tai ướt sũng, chiếc xe vừa đi qua đi lùi lại, cửa xe mở ra, một khuôn mặt trong bóng tối khiến cô không nhìn rõ, kẻ bên trong ném xuống một tờ năm trăm nghìn, giọng nói khinh bỉ:
- Nếu muốn tìm người qua đêm thì lên xe.
Mộc Trà há hốc miệng, nhặt tờ tiền lên, nhúng thêm cho ướt, dính tét lên mặt kẻ trong xe:
- Đồ thần kinh, não có vấn đề à? Đã tạt nước lên người khác còn không biết đường xin lỗi hả?
Trong ánh đèn mờ ảo, cô thoáng thấy khuôn mặt anh ta cau lại, không nói thêm nửa lời, anh ta phóng xe đi mất và lại tặng thêm cho cô một trận nước thứ hai.
Cô gào lên:
- Đồ trời đánh, đi xe sang mà bị úng não…Tôi mà gặp lại anh thì sẽ băm anh thành trăm mảnh…cầu cho sét đánh trúng nhà anh.
Vừa nói xong, tiếng sấm sét khiến cô sợ co rúm người.
Lấy chiếc áo mỏng trong túi ra khoác lên, nhìn bộ dạng lúc này của cô thật thảm hại, môi lạnh run cầm cập vì dính nước mưa.
Xe buýt vừa đến, cô chạy lên xe cúi đầu cảm ơn bác tài.
Người phụ xe nhìn cô ướt sũng, giọng hơi khó tính:
- Cô không biết trú mưa à?
- Có chứ? Tôi đứng trú mưa rồi mà có cái xe ô tô đi qua nó tạt nước lên người nên mới ướt thôi.
Sao hôm nay xe về muộn vậy ạ?
- Trời mưa mà, xuống kia ngồi lấy khăn lau đầu tóc đi không ốm.
Mộc Trà cười trừ, đi nhanh xuống cuối xe lấy khăn lau lau mớ tóc dù ngắn nhưng đã rối như tơ vò của mình.
…
Ném tờ giấy bạc lên trước xe, Khải Viễn mở nhạc nhẹ xua đi cảm giác một đứa con gái dám nguyền rủa mình.
Ban đầu chỉ định quay xe lại xin lỗi ai ngờ nghe thấy cô ta rủa mình mới có ý định trêu đùa nhưng không ngờ lại bị rủa thêm.
“Cô không nhìn ra tôi nhưng tôi thì bắt đầu thù cô rồi đấy.”
Vừa vào đến nhà, Khải Viễn đã bị mẹ trợn mắt, lôi xềnh xệch:
- Thằng trời đánh này, bao giờ mày chịu lấy vợ hả? Suốt ngày hết việc thì lại ăn chơi để bà già này chết mòn mới chịu sao hả?
Khải Viễn gỡ tay mẹ ra khỏi cái tai muốn đứt lìa, nhăn nhó:
- Đại mama ơi, sao suốt ngày bắt con lấy vợ thế? Đàn ông phải lo sự nghiệp đã chứ?
- Mày phải lo sự nghiệp cái gì nữa? Bố mẹ để cho mày cai quản công ty rồi, mày lại mới thu mua một chuỗi các trung tâm thương mại thì còn sự nghiệp của nợ gì nữa.
Mày không mau lấy vợ thì mẹ tịch thu hết cho đi làm công cho người ta nghe chưa?
- Mẹ à, con sẽ lấy vợ nhưng chưa phải bây giờ mà.
- Mày định bao nhiêu tuổi nữa hả?
Ông Khải từ trên nhà xuống thấy vợ đang nổi giận đùng đùng thì mỉm cười, dịu giọng:
- Em lại cáu giận với con làm gì? Thanh niên thì cho nó chơi bời một chút đi không sau này lại hối hận.
- Anh đang hối hận phải không?
Ông Khải lắc đầu, bá vai vợ:
- Em đừng cho người theo dõi con nữa sẽ không nổi nóng.
Nó sẽ mang con dâu về cho em mà.
Khải Viễn nhìn thấy ba nháy mắt ra hiệu cho lên phòng thì lủi luôn lên tầng nhưng mẹ thì vẫn hét lên:
- Mày không lấy vợ trước tuổi 30 thì đừng trách bà già này ác đấy.
Thoáng rùng mình, anh lao vào phòng, lấy điện thoại gọi cho An Chi.
Vừa thấy cô, anh đã ngọt ngào:
- Em yêu, mẹ anh bắt lấy vợ rồi, bao giờ thì em định về nước đây?
Cô gái mỉm cười, nụ cười mãn nguyện:
- Em chưa thể lấy chồng lúc này được anh biết mà.
Em còn nhiều cuộc vui và nhiều dự định lắm, chẳng phải anh bảo sẽ chờ em sao?
- Anh chờ bao lâu cũng được nhưng mẹ anh thì… bà bị bệnh nên cũng mong anh yên ổn, em hiểu không?
- Anh suốt ngày mẹ…nếu muốn anh có thể lấy người khác mà.
Nói rồi An Chi tắt điện thoại giận dỗi.
Khải Viễn nhìn điện thoại tắt ngấm thì cũng không muốn gọi lại, cô nói anh chờ ba năm nhưng cứ mỗi năm trôi qua thì vẫn là ba năm.
An Chi giỏi giang, xinh đẹp lại con nhà có tiếng tăm nên luôn được chiều chuộng, săn đón nhưng họ đã yêu nhau được bảy năm rồi cũng nên dừng lại để xây dựng tổ ấm nhưng mỗi lần nhắc đến thì cô lại giận dỗi.
…
Mộc Trà vừa về đến nhà, Thanh Di đã lao ra gắt gỏng:
- Mày làm gì mà về muộn vậy hả? Mẹ mày lên từ tối mà gọi cho mày không được gì cả.
- Điện thoại tao hết pin, hôm nay mưa nên xe đến muộn.
Mộc Trà nhờ Thanh Di cầm túi còn mình cố vung vẩy cho quần áo ráo nước.
Vừa vào nhà, nhìn thấy mẹ, cô mỉm cười thật tươi.
- Mẹ, con về rồi.
Sao mẹ lên mà không báo con vậy?
Người phụ nữ quay ra nở nụ cười hiền hậu, ánh mắt trũng sâu nhìn con trìu mến, bước đến bên con gái bà mắng khẽ:
- Sao con lại ướt hết như này vậy? Vào tắm rửa thay quần áo đi, mẹ đun nóng đồ ăn và nấu canh gừng cho con không ốm.
Vì cả người ướt nên Mộc Trà không dám ôm mẹ mà khẽ cúi người hôn chụt lên má mẹ mới đi vào phòng lấy đồ đi tắm.
Nằm bên cạnh mẹ, Mộc Trà sà vào ôm mẹ hít hà:
- Mẹ gầy đi rồi đấy?
Bà Nhã khẽ nắm tay con:
- Mộc Trà à, con vừa học vừa làm như vậy có vất vả lắm không?
- Con không đâu mẹ ạ, dù sao con cũng được đi học nên dù vất vả cũng không sao? Mai con đưa mẹ tiền về quê nhé!
Mẹ cô khẽ thở dài, xoay người lại ôm cô con gái vào lòng:
- Mẹ xin lỗi Trà à, ba mẹ đã để con phải vất vả quá rồi.
Từ ngày ba con bị tai biến nằm một chỗ thì gánh nặng đổ dồn hết lên vai con rồi.
- Mẹ nói gì vậy? Con ổn mà, con sẽ cố gắng học ra trường để lấy tiền chữa bệnh cho ba, mẹ cũng sẽ không phải vất vả quá nữa.
Một năm nữa thôi là con ra trường rồi… nhanh quá mẹ nhỉ?
️ Chào mọi người, tui quay trở lại rồi đây.
Đây là bộ truyện cực kì đáng đọc xoa dịu tâm hồn tổn thương của mn, truyện ngọt nhưng đọc sẽ thấy nhói trong lòng.
Mọi n đọc truyện tt giúp mình nhé! Kiu kiu - Yêu????.