Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Chương 30

Kim la linh chi thảo của hồ ly tiên lực vô cùng không tồi. Ta bắt đầu có chút hối hận vì đã chữa trị cho Thiên Xu.

Chạng vạng thắp đèn sáng rực, ta cùng Hoành Văn ở trong khách phòng dưới lầu dùng cơm tối, Mộ Nhược Ngôn bắt đầu đi ra ngoài.

Hắn vận trường sam màu lam nhạt, tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng đi rất vững vàng, trường sam trên người nhẹ nhàng tung bay, vừa nhìn thấy thì biết bệnh nặng vừa khỏi, hơn nữa sau khi bệnh nặng vừa khỏi tinh thần được dưỡng rất tốt.

Mộ Nhược Ngôn bước xuống bậc thang, đi vào trong khách phòng, ta đứng lên hai tay tạo thành hình chữ thập hỏi vấn an hắn, Hoành Văn gật đầu một cái. Mộ Nhược Ngôn sau khi đáp lễ lại thì ngồi ở bàn bên cạnh, tiểu nhị liền quan tâm chạy đi gọi thức ăn giúp hắn.

Hoành Văn hôm nay nói không nhiều lắm, bản tiên quân vì thế có chút rầu rĩ, ta ngối đối diện với Hoành Văn, mao đoàn ngồi xốm trên ghế bên cạnh Hoành Văn, tỏ vẻ ngây thơ đáng yêu, Hoành Văn đút cho nó ăn trứng chim xào.

Hoành Văn tách hành băm trong trứng chim xào ra, từng đũa từng đũa mà gắp bỏ vào cái đĩa sứ bên cạnh hồ ly, hồ ly từng miếng từng miếng mà ăn, ăn xong thì liếm liếm chòm râu bên khóe miệng, ngửa đầu nhìn Hoành Văn, liếm mép mà vẫy vẫy cái đuôi của nó.

Bản tiên quân không tài nào mà nhìn được, hờ hững ngồi húp cháo.

Thỉnh thoảng đưa đũa gắp mấy cọng rau.

Bọn tiểu nhị cũng đứng ở một bên nhìn, nói: “Công tử thật là lợi hại, súc sinh này đến trước mặt người liền ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ăn thật là đáng yêu.”

Ta trong lòng cười khẩy, nó nếu hóa thành hình người, rồi lộ ra cơ ngực rắn chắc, thành một nam tử thân cao tám thước ở đó mà vẫy vẫy cái đuôi, khi đó càng đáng yêu hơn.

‘Gia đình trên sông’ không có mấy khách nhân, mọi người trong khách phòng đều đang nhìn hồ ly, Mộ Nhược Ngôn cũng đang nhìn nó.

Ở một cái bàn trong góc phòng, có mấy thương nhân mập mạp đang ngồi, trong đó có một người nói: “Có thể thuần dưỡng một con dã thú trở nên nghe lời như vậy, công tử và đạo trưởng đây có phải có phương pháp kỳ diệu gì không?”

Hoành Văn thản nhiên cười cười, ta nói: “Không dám không dám, kỳ thật chỉ là chút tài mọn.” Hồ ly dùng ánh mắt không cung kính mà liếc ta một cái, ta nhân tiện nói, “Thật ra muốn thuần dưỡng những động vật sơn dã như vậy thì vô cùng dễ dàng, chỉ cần một chén nước bùa của bần đạo, toàn bộ dã tính của nó tức khắc tiêu tan.”

Những người mập mạp còn lại xưng với người vừa nói chuyện ở bàn kia là Đổng viên ngoại, Đổng viên ngoại bán tín bán nghi mà nhìn bản tiên quân, nói: “Tại hạ tứ hải ngũ hồ đều đã lui đến hơn phân nửa, vậy mà lại không biết đạo gia còn có tiên thuật như vậy.”

Ta vuốt sợi râu không trả lời, vào thời điểm thích hợp thì không nói lời nào, đây là cảnh giới của cao nhân.

Ngay lúc đó liền có một tiểu nhị lên tiếng: “Đổng viên ngoại có điều không biết, vị Quảng Vân đạo trưởng này thật sự là một vị cao nhân, người xem vị công tử ngồi ở bàn bên kia, chính là do Quảng Vân đạo trưởng chữa khỏi, chỉ dùng một bát dược. Đường đường chính chính diệu thủ hồi xuân.”

Đổng viên ngoại và đám người mập mạp ngồi xung quanh nhất thời cảm thấy kính nể, luôn miệng mà nói thất kính và thứ tội. Ta cũng luôn miệng mà tán thưởng cùng kinh hãi.

Đổng viên ngoại nhân tiện nói: “Đạo trưởng tiên cốt lấp lánh, có lẽ hàng yêu tróc quái, thuật khởi tử hồi sinh nhất định cũng rất tinh thông.”

Mắt thấy càng nói thì càng vượt ra khỏi giới hạn, ta chỉ có câu: “Ngẫu nhiên có gia đình không yên, yêu ma quỷ quái đến quấy phá, bần đạo có lẽ sẽ tận hết sức lực mà truy đuổi. Nhưng việc khởi tử hồi sinh, vạn không dám nói bốc nói phét. Sinh tử mệnh đều có số, tất cả đều do âm phủ quản lý. Bần đạo bản thân chưa thoát ra lục đạo, không dám đại ngôn (*nói mạnh miệng, nói hàm hồ) về việc sinh tử.”

Đổng viên ngoại khâm phục trước sự khiêm tốn và cẩn trọng của bản tiên quân, thổn thức tán thưởng.

Hoành Văn nhàn nhã mà đưa đũa chọc chọc vào dĩa, cả dĩa trứng chim xào đều bị hắn gắp hết đút cho hồ ly, chỉ còn lại mỗi mộc nhĩ (*nấm mèo) cùng hành băm và đầu gừng bị tách ra khỏi trứng chim.

Ta vươn chiếc đũa gắp mộc nhĩ, nghe thấy Mộ Nhược Ngôn mở miệng nói, “Cái gọi là sống ắt có nguyên nhân, chết ắt do duyên đã tận. Nhưng những linh hồn còn vươn nợ trần, những hồn phách phải ngậm hàm oan là từ nơi nào đến? Hay chỉ là tin nhảm được loan đi.”

Ta gắp mộc nhĩ bỏ vào bát cháo, suy nghĩ nên nói cái gì bây giờ. Hoành Văn bỗng nhiên nói: “Loại chuyện này cũng khó mà nói, có phải là tin nhảm hay không cũng không biết được. Cứ lấy nhân sinh trên đời ví như người ở trong một căn phòng, thời điểm không thể ở trong phòng được nữa, chính là thời điểm duyên phận đã tận. Nhưng hết duyên phận với căn phòng này, nói không chừng lại có chút duyên phận với căn phòng khác.” Lại đưa chiếc đũa chỉ về phía ta, “Ví như vị đạo trưởng này, hắn nói hắn không biết khởi tử hồi sinh, nói không chừng lại biết đổi phòng mà ở.”

Hoành Văn, ngươi đây là muốt vạch mặt ta ra sao?

Mộ Nhược Ngôn nhất thời nhìn về phía bản tiên quân, ta lấy làm cười, “Triệu công tử thật là vui tính khéo nói đùa, bần đạo cũng không biết nên như thế nào cho phải.”

Hoành Văn buông chiếc đũa xuống, hồ ly liền nhảy lên đùi hắn ngáp một cái. Hoành Văn nói một tiếng phải đi trước, ôm hồ ly nghênh ngang bước lên lầu.
Bình Luận (0)
Comment