Duyên Nợ Ở Kiếp Thứ Hai

Chương 20

  Trở lại hiện tại, cả nhóm trở về nhà. 

  Trên đường đi...

  "Này Dư Tú" Sử Kiêu bỗng quay sang Nam Dư Tú.

  "Chuyện gì?" Dư Tú đang nhìn anh trai mình, trong ánh mắt bỗng ánh lên tia hoài niệm.

  "Tên ngốc nhà cậu dạo này có thường gặp ác mộng không?"

  "Ác mộng?" Dư Tú định nổi điên cãi nhau với Sử Kiêu vì dám gọi cậu là "tên ngốc" nhưng chợt nhớ ra. Phải, là ác mộng...

  Trong những giấc mơ đó, câu chuyện luôn bắt đầu từ một cậu bé bị cả làng xa lánh, ghét bỏ, chỉ vì trong người cậu ta có một con quái vật bị phong ấn. Cả tuổi thơ cô đơn như vậy, sau này, cậu gặp được những người bạn tốt, và người bạn thân nhất của cậu, lại là Sử Kiêu.

  Còn Sa Sử Kiêu, từ năm 9 tuổi đã phải chứng kiến cảnh cả dòng tộc bị sát hại, chứng kiến cha mẹ bị giết bởi chính người anh yêu quý của mình. Tính cách cậu càng ngày càng khép kín. Trong cùng một đội, tuy hay lạnh lùng, nhưng người bạn tốt nhất của cậu lại chính là cậu ấy, cùng cậu ấy ganh đua về sức mạnh.

  Còn Anh Đào, cô nhớ rằng, bản thân mình cũng là thành viên cùng nhóm với Sử Kiêu và Dư Tú, ấy vậy mà cô chỉ luôn để ý tới Sử Kiêu mà bỏ quên Dư Tú, luôn luôn là vậy... Nhưng, Dư Tú lại luôn rất thích cô...

  Cả ba đều trầm tư...

  Khi Cảnh Sinh bước tới, cả ba cô cậu liền kéo thầy ấy ra một chỗ hỏi cho ra nhẽ, vì trong giấc mơ của họ đều có thầy Cảnh Sinh.

  "Các em nhớ ra hết rồi sao?" Cảnh Sinh giả vờ ngạc nhiên nhưng thực ra, trong lòng anh đã sớm tiên liệu được việc, bọn trẻ sẽ lấy lại được kí ức.

  "Quả nhiên, thầy cũng mơ?" Anh Đào dù vậy vẫn ngạc nhiên.

  Dư Tú: "Vậy những giấc mơ đó là thật? Thật ra, chúng em là ai???" 

  Sử Kiêu bình tĩnh nói: "Nếu những giấc mơ là thật, vậy chẳng lẽ, đó là kí ức kiếp trước?"

  Quả là Sasuke, thằng nhóc thật nhạy bén. Cảnh Sinh thầm nghĩ.

  Thầy Cảnh Sinh chỉ cười hiền: 

  "Các em nghĩ quá lên rồi! Đó có lẽ chỉ ngẫu nhiên thôi, vì ta thấy ba em là một Team rất đặc biệt, rất có thần giao cách cảm!"

  Hả? Chỉ là thần giao cách cảm thôi sao?? Hừm! Thế mà cứ tưởng tên Sử Kiêu là bạn mình từ kiếp trước, hừm... Dư Tú ngây thơ xoa cằm ngẫm nghĩ.

  Anh Đào thì: Không ngờ ngay cả trong giấc mơ, mình cũng thích Sử Kiêu đến thế!

  Còn Sử Kiêu thì ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng ngẫm nghĩ từng lời thầy Cảnh Sinh nói.

  Lúc này chưa được... Thầy Cảnh Sinh thầm nghĩ. Chỉ là thằng nhóc Sasuke... nó đang nghi ngờ mình... quả là Sasuke! 

  Thực ra, cùng với Naruto, thằng bé có thể trở thành Hokage bóng tối, trong khi đó, Naruto sẽ là Hokage đệ Thất- Hokage thực sự, Hokage ngoài Ánh sáng!

  "Cả nhóm, tôi có ý này!"

  Trên quãng đường đi chung của cả đội Giang Mạn, trước khi ai về nhà nấy, anh bỗng quay lại nói.

  "Hiện giờ, trời đã về đêm, đi một mình sẽ rất dễ để bọn Ninja xấu tấn công, rất nguy hiểm, tôi cho rằng, đêm nay, mọi người hãy về nhà tôi tá túc một đêm! Mọi người thấy thế nào?"

  "Tuyệt! Sử Kiêu! Tớ rất vui vì có thể ở bên cậu!" Anh Đào chợt hét lên ôm cổ Sử Kiêu, rồi thấy hơi có vấn đề trong lời nói đành nói chữa: "À không! Ý tớ là, tớ với cậu vẫn là bạn tốt, hi!"

  "Hừ, cậu lúc nào cũng phiền phức, Anh Đào!!!" Sử Kiêu bất lực lườm lườm cô bạn tóc hồng cuồng nhiệt cậu quá đà, nhưng không quên liếc Vũ Anh. 

  Cô đang trầm tư...

  Vũ Anh bỗng thấy cảnh tượng Thẩm Phương lén luồn tay mình vào cánh tay của Giang Mạn, vậy mà Giang Mạn không phản ứng gì...

  Là sao vậy? Vũ Anh buồn thật buồn, gắng nhìn đi chỗ khác nhưng không thể tự chủ ánh mắt của mình. Nỗi buồn thật không hiểu vì sao lại như thế nữa?

  Vũ Anh không nghĩ được nhiều như thế, cứ ngẩn ngơ nhìn mãi.

  Trong khi đó, Giang Mạn thì đang giải thích với mọi người rằng, nhà của anh rất rộng, có thể chứa được nhiều người, đồng thời âm thầm rút tay ra khỏi tay Thẩm Phương. Thẩm Phương chỉ mím môi giả vờ cau mày với anh tỏ vẻ giận dỗi, nhưng... cô rất vui vì có thể ở lại nhà anh!

  Biết anh từ khi anh là hội trưởng hội sinh viên đầu tiên, trước khi anh ra trường. Thẩm Phương thật rất thích anh! Lúc đó, cô chỉ là cô gái bình thường, là sinh viên của đại học A, sau khi ra trường, một bước trở thành một cô ca sĩ nổi tiếng nhờ tài năng ca hát của mình, Thẩm Phương thật rất may mắn! Vậy nhưng, cô ca sĩ xinh đẹp được nhiều anh chàng si mê này lại chỉ thích có mình Giang Mạn. Từ thời sinh viên, cô rất mến anh, có lần đột nhiên được tiếp xúc với anh, được anh giúp đỡ, khích lệ trong một lần bị bạn bè trêu chọc, bắt nạt, cô đã biết rằng, tình yêu của đời cô đã xuất hiện!

  Là một ca sĩ nổi tiếng, nhưng cô cũng rất nỗ lực luyện tập để trở thành ninja, để được cùng anh... và thật bất ngờ, anh đã chấp nhận cô là thành viên của đội Giang Mạn!

  Cô chỉ biết vỡ òa hạnh phúc, mỉm cười e lệ suốt đêm không ngủ được...

  Giờ đây lại được ở cùng Giang Mạn, làm sao đây?

  Vũ Anh từ lúc về một căn phòng trong nhà của Giang Mạn đến lúc tắt đèn đi ngủ, cô vẫn không ngủ được...

  Trong bóng đêm thầm lặng, cô ngẩn ra, cứ nghĩ về cái nắm tay đó, cô lại nhắm chặt mắt, gắng sức không để nó trong đầu...

  Cô dần mệt mỏi thiếp đi... 

     ***************

  Trong giấc mơ, một cô bé đang nhìn viên kẹo to tròn của một cậu bé mà thèm rỏ dãi, thích thú với tay lấy.

  "Này! Chẳng lẽ em kết huynh muội với huynh chỉ để cướp lấy kẹo của huynh sao?" Cậu bé trợn mắt bất lực nhìn cô muội bé nhỏ ngẩn ra.

  "Sao... huynh lại biết hay vậy??"

  "Muội...muội được lắm! Lừa huynh ư? Muội được lắm!" Cái mặt đáng yêu của cô bé vì sao lại thành "đáng ghét" trong mắt cậu bé. Cậu ta bực mình lấy đầu mình cụng mạnh vào trán cô bé:

  "A!!!! Huynh là cái đồ...! Vừa lạnh lùng, vừa xấu tính...!!!!" 

  ...

***************

  Giật mình tỉnh dậy!

  Vũ Anh toát mồ hôi hột, vì sao mà giấc mơ chân thực quá vậy??

  Cậu bé này có vẻ quen thuộc, Vũ Anh tần ngần nghĩ ngợi. Cuối cùng lại ngủ trở lại. 

  Họ thật vui vẻ... 

  Giá như... mình cùng người đó cũng có thể được vui vẻ như thế... nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment