Duyên Nợ Ở Kiếp Thứ Hai

Chương 75

Sau khi giao nộp tội phạm cùng vật chứng cho cảnh sát ở đây, Giang Mạn kết thúc nhiệm vụ ở tỉnh Hải Băng rồi trở lại thành phố A. Tại đây, anh lại trở về cuộc sống thường ngày trong kì nghỉ ngắn hạn của mình.

Vậy là, đã gần ba tháng trôi qua kể từ khi cô rời đi...

Anh thực sự rất nhớ, nhớ những lần cô nấu cho riêng mình anh ăn, nhớ những cái thơm má anh bắt cô phải thực hiện mỗi khi thi ném phi tiêu hoặc chơi game trên máy thua anh. Sau mỗi lần ấy, thể nào cô cũng phồng mồm trợn má giận dỗi nguyên buổi, khiến anh luôn phải cười gượng, đi dỗ dành mãi. Những lần mà anh dạy cô học các thuật Lôi độn, mặc dù nguyên tố Chakra chính anh hay dùng là Thuỷ, hay những lần cô chủ động ôm anh từ đằng sau, nói rằng sau này đều không muốn xa anh. Nhưng cuối cùng, chúng ta cũng xa nhau...

Nhiều hôm anh thức nguyên đêm, chỉ để nhớ lại những kỉ niệm về anh và cô. Rồi anh chợt nhớ lại thời xa xưa, cái thời mà chàng trai Tobirama và cô gái Kat năm ấy...

Phải chăng bị người mình yêu bỏ rơi nó là cái cảm giác này? Phải chăng, Vũ Anh đã thực sự vô cùng tuyệt vọng và đau đớn khi anh - người duy nhất thân yêu của cô - đã rời bỏ cô, kể cả khi chuyện đã xảy ra từ kiếp trước, kể cả khi cô và anh đang rất hạnh phúc ở kiếp này?

Có lẽ... trong lòng cô ấy đã đau khổ biết nhường nào...!!!

Cô ấy không đáng phải chịu như vậy, cô ấy xứng đáng được hạnh phúc...

Quả thực lúc đó anh đã sai rồi...

Anh thật không ra gì mà...!

Giang Mạn nằm trên giường kê cánh tay lên che đôi mắt buồn rầu ẩn trong bóng tối. Nếu yêu anh cô luôn phải chịu đau khổ như vậy thì...

Phải chăng em đừng yêu anh...Vì... Anh không xứng đáng có được tình yêu của em...

Và anh muốn em được hạnh phúc!

Có lẽ... đã đến lúc phải buông bỏ tình yêu với cô thôi...


******************************


Sau cơn mưa nặng hạt của đêm Thu, mặt trời bắt đầu lại nhô lên. Đâu đó vang lên tiếng gà gáy "O o" báo hiệu một ngày mới tốt lành lại đến. Sáng sớm, sương Thu tinh khiết lẫn trong giọt mưa của đêm qua, đọng lại trên từng phiến lá đa vàng rung rinh trong gió may ngoài cửa sổ. Đó là một buổi sáng trong lành ở ngoại thành, thành phố A.

Nằm trên chiếc giường trong một ngôi nhà trọ 4 sao, Giang Mạn bị đánh thức bởi khóm nắng mai đậu trên mí mắt anh. Mở mắt ra, anh từ từ ngồi dậy, vươn vai uể oải ngáp dài một tiếng. Giang Mạn bước xuống giường, làm vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi xuống nhà.

"Cháu lại đi dạo à Giang Mạn?"

"Vâng, đây là thói quen mỗi sáng của cháu!" Giang Mạn đáp lại lời của ông chủ nhà trọ. Bước ra khỏi cửa, anh ngước nhìn trời Thu trong xanh dịu mát, đón nhận làn gió khô thoáng của mùa lá úa bất chợt thổi tới. Thực ra, đi dạo sáng không chỉ là thói quen của anh, mà còn để làm nhiệm vụ.

Nhiệm vụ của anh là theo dõi một nhóm tội phạm đang hoạt động mạnh tại nơi đây. Chúng là một nhóm các tay săn thú bất hợp pháp, luôn nhắm tới các khu rừng nguyên sinh trên khắp đất nước S. Vào thời điểm hiện tại, theo tình báo của Tổng Tư Lệnh đội cảnh vệ Nhẫn giả, Giang Mạn được biết bọn chúng đang nhắm đến vườn quốc gia Thảo Nguyên ở khu vực ngoại thành này vào những thời điểm sáng sớm. Và nhà trọ Giang Mạn đang ở nằm ngay gần khu vực đó.

Tuy không biết vì sao bọn chúng lại chọn sáng sớm để hành động, nhưng ngày nào anh cũng giả làm kiểm lâm đi dạo quanh rừng để tiện kiểm tra hành tung của chúng nếu chúng có bất cứ hành động nào xâm nhập trái phép vào rừng. Và quả nhiên hôm nay, chúng đã bắt đầu hành động.

Đứng sau một gốc cây, Giang Mạn nghe ngóng được kế hoạch săn bắt trái phép của kẻ đầu chọc kia phổ biến cho mười hai tên cấp dưới khác, mỗi tên giữ một khẩu súng. Không rõ vì sao chúng lại đột nhập được vào khu rừng, nhưng anh nhất định sẽ không để kế hoạch hành động của chúng diễn ra trót lọt.

Phân thân của Giang Mạn nấp xung quanh khu vực chúng tập trung lại, sau đó đồng loạt xông ra tấn công. Những kẻ kia tất nhiên không ngờ tới, bị động rơi vào tay anh mất khoảng năm người thì sáu người còn lại, bao gồm cả tên đầu trọc cấp trên lần lượt giơ súng săn lên nhắm vào những phân thân đó của anh.

"Hừ! Chúng mắc bẫy rồi!" Giang Mạn cười thầm, nếu như chúng nổ súng tại khu vực chỉ cách 3 km so với trạm kiểm lâm thế này, tiếng súng sẽ giúp lực lượng kiểm lâm phát hiện ra và tập trung di chuyển tới đây, còn nếu như để chúng di chuyển lung tung khi đi sâu vào rừng, sẽ khó khăn để ra hiệu cho họ. Giang Mạn không dùng bộ đàm vì không thể liên lạc quá 2 km trong rừng.

Thế nhưng, khác với dự tính của Giang Mạn, súng của bọn chúng có gắn thiết bị giảm thanh!

Hmm...

Khi các phân thân đã bị bắn và biến mất, bọn chúng liền được thả ra và cảnh giác giơ súng ra xung quanh tìm kiếm. Giang Mạn đành tạo thêm ba phân thân khác, cho ba phân thân ấy phi ra rồi sử dụng Thuỷ Lao chi thuật tạo ra những quả bóng nước nhằm giam hãm đối thủ. Bọn chúng dường như đã biết rằng Giang Mạn là Nhẫn giả nên đã thi triển Đội hình tự do, nghĩa là tất cả bọn chúng sẽ ngẫu nhiên tản ra xung quanh xa nhất có thể.

Khi gần như tất cả đã bị bao vây trong thuật "Lao ngục bằng nước" của Giang Mạn, anh mới quyết định lộ diện, bản thể thật đối diện với kẻ đầu trọc cầm đầu.

"Ra mày là người đã tấn công bọn tao?" Tên đầu trọc có xăm trổ trên mặt cười khùng khục rồi nhìn anh bằng nửa con mắt.

"Bọn cấp dưới của ngươi đã bị khống chế hết rồi mà vẫn cười được sao?" Giang Mạn vẫn điềm tĩnh nói.

"Hơ, cái thằng kia, mày đừng lên mặt vội, tao nhớ mặt mày rồi, sớm muộn gì tao cũng bắn chết mày!"

"Ông giỏi thì làm đi".

"Gừ! Tần, Bách! Chúng mày hành động nhanh cho tao, đừng để thằng này lên mặt nữa!"

Giang Mạn nhanh chóng quay đầu ra sau nhìn hai tên Nhẫn giả đã nấp sẵn sau cành cây cổ thụ cách đó không xa phi hai cây Kunai gắn bùa nổ tới, chuyện sẽ không có gì nếu chúng không tạo phân thân, biến Kunai từ hai cây thành hai mươi cây, hơn nữa còn bằng cách nào đó điều khiển chúng nhắm vào tất cả các vị trí hiểm hướng về phía Giang Mạn. Lúc đó, anh âm thầm nhếch mép. Cái nhếch mép rất nhỏ, sẽ khó nhận ra nếu không để ý kĩ.

Nhưng trong khoảnh khắc trước khi anh ra đòn phản, một bóng đen nhảy vụt qua khiến anh sững lại. Bóng đen đó cầm một cây kiếm ánh vàng chém hết tất cả hai mươi chiếc Kunai đó, như nhảy một vũ khúc uyển chuyển điêu luyện, phát sáng dưới màn mưa Kunai dày đặc . Hai mươi chiếc Kunai gắn bùa, từng chiếc bị bật ra theo các hướng khác nhau, lần lượt nổ tung ở các hướng khác nhau từ trên không, gây ra một vụ tháo chạy tán loạn của đám chim chóc trong rừng. Đội kiểm lâm lập tức nghe tiếng liền cho người di chuyển về phía âm thanh ầm trời vừa xong.

"Chết tiệt!" Hai tên Nhẫn giả kia ban đầu chỉ định tập trung ném Kunai nổ vào một vị trí nhất định để chúng không gây ra âm thanh đáng chú ý, ai dè tự dưng từ đâu lòi ra một đứa con gái phá đám, làm hỏng hết kế hoạch của bọn chúng, giờ thì hay rồi, tên kia hắn không hề hấn gì mà bọn kiểm lâm lại nghe được. Sau đó, chúng không để ý gì liền bị Giang Mạn dùng nước khống chế từ đằng xa.

"Chết tiệt!" Tên đầu trọc lên tiếng chửi rủa, nhân lúc Giang Mạn không chú ý liền giơ súng lên. Cô gái kia lúc này thấy được nhanh chóng đẩy Giang Mạn ra, làm viên đạn bắn trượt nhưng vẫn kịp ghim thẳng vào vai anh.

"Hự!"

"Con nhãi kia! Mày ở đâu ra vậy, làm hỏng kế hoạch của tao rồi!"

Với tốc độ rất nhanh, cô gái này liền biến mất rồi xuất hiện đằng sau, kề kiếm lên cổ kẻ đầu trọc nọ, giọng bình tĩnh thì thầm bên tai hắn: "Khôn hồn, hạ súng xuống!"

Giang Mạn bấy giờ mới định thần lại, tay ôm vết thương đang rỉ máu chú ý tới cô gái nọ.

Toàn thân mặc đồ tối màu kín đáo, áo xám quần đen, áo khoác cộc tay cũng màu đen, dáng người khá cao, hình như là do đi giày độn. Đôi vai mảnh khảnh, cơ thể khá mảnh mai, mái tóc đen tuyền đã được buộc gọn sau đầu thành một chỏm đuôi ngựa nhỏ, cánh tay đeo găng. Toàn thân toát ra một cảm giác bí ẩn. Và đặc biệt là, mặt đeo một chiếc mặt nạ hình cáo màu đen trắng...

Giang Mạn đánh giá một lượt diện mạo của cô gái kia, đó chính xác là cô gái mà Hà Khôi đã miêu tả lại tại nhiệm vụ trước đó!

Nhưng mà khoan, ánh vàng từ thanh kiếm đó nhìn rất quen mắt, chẳng lẽ nó là...???

"Cô là ai?" Anh nhíu mày, tập trung nhìn chằm chặp nhất cử nhất động cô ta, sau khi kẻ đầu trọc kia đã nuốt nước bọt thả tay cầm súng xuống.

Cô ta im lặng không trả lời, chỉ lôi từ trong người một sợi dây cước ra, lặng lẽ trói kẻ kia lại, rồi cất kiếm, giơ hai tay lên hàng, lùi dần về phía sau, sau đó biến mất trong bóng cây râm mát, âm thầm như khi cô ta xuất hiện vậy.

Giang Mạn vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc nãy giờ, cho tới khi đội kiểm lâm tới nơi. Anh tịch thu hết súng, khống chế bọn tội phạm rồi giao nộp chúng cho lực lượng kiểm lâm, sau đó phi thân dạo quanh rừng một lượt như để tìm kiếm cái gì đó, rồi mới trở về nhà trọ.

Cô gái đó... Hình như thanh kiếm đó là...

Lôi Thần Kiếm!

=============================
Au: Đây là phần thứ 100 của truyện rồi! ^ ^ :3 1917 words

Bình Luận (0)
Comment