Duyên Tới Là Anh

Chương 46

Edit: Tiểu Ngạn Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, nhìn Thôi Hà Miêu, trên gương mặt trắng nõn mịn màng, ửng đỏ, trong mắt đều là tràn đầy vui vẻ, bộ dạng tươi cười nồng đậm ngọt ngào!

Như vậy rất tốt! Cố Hàm Ninh nghĩ.

Có lẽ bởi vì kiếp này, cô và Triệu Thừa Dư ở bên nhau, cho nên, cô và bạn cùng phòng đều gặp gỡ Mạnh Khởi Đức nhiềuhơn, giống như kiếp trước, cô ở bên Cao Thần, các cô gặp nhiều hơn là Trần Minh.

Kiếp này, Trần Minh vẫn đi theo Cao Thần, bởi vì như thế, cậu ta có thể thường xuyên nhìn thấy Bạch Vũ Hân.

Mà Triệu Thừa Dư, như trước thân với Mạnh Khởi Đức hơn.

Mọi chuyện kiếp trước, ví như hiện tại, sớm muộn đều phải tiêu tan, dù là ký ức, cũng chỉ còn lại một tầng ấn ký mỏng, chỉ còn để lại ý nghĩ, không liên quan đến yêu hận.

Cho dù, kiếp trước, Miêu Miêu không phải gả cho Mạnh Khởi Đức thì thế nào?

Kiếp này, người cô yêu cũng không phải là Cao Thần, cô muốn ở bên Triệu Thừa Dư, yêu hay hận của kiếp trước, cô đã không hề để ý nữa, bởi vì, đều không còn quan trọng rồi!

Kiếp này, Miêu Miêu cũng không đợi sau khi tốt nghiệp nhiều lần hẹn hò bị ghét bỏ dáng người, đến cuối thậm chí là giống như cam chịu vật, bắt được một người, nói kết hôn liền kết hôn!

Có lẽ cô ấy và Mạnh Khởi Đức cũng chưa chắc có thể đi tới cuối, nhưng vậy thì thế nào?

Chí ít, cô ấy cũng có thể có được một tình yêu thuần túy khi còn ở trong trường đại học, chỉ vì lẫn nhau, không liên quan đến bất kỳ người nào khác, bất cứ chuyện gì!

Cánh hồ điệp (bươm bướm) đã chậm rãi vỗ, vô tình đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của người bên cạnh, nhưng chỉ cần bọn họ có thể vui vẻ đón nhận, dũng cảm đối mặt, có lẽ, nơi đâu cũng là sức sống!

Buổi tối, Cố Hàm Ninh có chút không ngủ được, cầm điện thoại di động, gửi một tin nhắn cho Triệu Thừa Dư.

“Bạn học Triệu, mình sắp quên mất cậu có hình dáng như thế nào rồi! Làm sao bây giờ?”

Cố Hàm Ninh mím môi lén lút cười.

Đột nhiên cô rất nhớ rất nhớ bạn học Triệu của cô!

Thấy Miêu Miêu hơi ngượng ngùng nhắc tới “Khởi Đức” của cô nàng, thấy Miêu Miêu nhìn điện thoại di động mím môi tươi cười không thể che hết dáng vẻ hạnh phúc, thấy chuông điện thoại reo Miêu Miêu vội cầm lấy điện thoại di động chạy đến ban công nhẹ nhàng nói chuyện, cô, đột nhiên liền rất nhớ rất nhớ Triệu Thừa Dư!

Tuy rằng, thật ra cô đã không còn đơn thuần nữa, không còn ngây ngô nữa, nhưng phụ nữ mà, mặc kệ bao nhiêu tuổi, cũng muốn có người, thật tốt, yêu mình bằng cả trái tim, thuận theo mình, chiều theo mình!

Vui vẻ, đau lòng, tốt đẹp, xấu xí, đều có vòng tay ôm ấp, chờ đợi mình, không chê, không vứt bỏ!

Cố Hàm Ninh cười yếu ớt cầm điện thoại di động đi ngủ, thậm chí quên mất tắt máy!

Cho nên, ngày hôm sau, chờ đến khi cô tỉnh lại, nhìn điện thoại di động yên lặng, thiếu một ô vuông (hình báo có tin nhắn mới), giận đến trợn mắt lập tức tắt điện thoại!

Hừ! Hừ! Hừ!

Cố Hàm Ninh cảm thấy, chỉ có thể dùng một âm mũi để biểu đạt sự khinh bỉ và căm giận thật nhiều của mình!

Triệu Thừa Dư, giỏi lắm!

Ngay cả tin nhắn của tôi cũng dám không nhắn lại! Mấy ngày không gan, gan cũng to hơn rất nhiều?!

Lần này, nếu cậu không cầu xin tha thứ cho tốt, đừng hòng tôi sẽ bỏ qua cho cậu!

Cô Cố Hàm Ninh, tốt xấu gì, bề ngoài vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp tươi trẻ đi? Lại vẫn thua kém mấy cái máy móc lạnh băng sao?!

Triệu Thừa Dư! Cả đời cậu cứ ôm máy vi tính sống đi!

Sáng sớm ánh mặt trời ấm áp chui qua rèm che đi vào, buổi sáng sớm thứ bảy có bao nhiêu tốt đẹp nha, tâm trạng Cố Hàm Ninh lại không được tốt đẹp như thế!

Thôi Hà Miêu đã không thấy bóng người, người đang yêu đương cuồng nhiệt nha, quả nhiên, ngay cả giấc ngủ cũng không cần!

Cho nên nói, tình yêu gì đó, bổ dưỡng nhất cho con gái!

Dáng vẻ không giống như cô, là một oán phụ bi ai bị ai đó quên đi!

Cố Hàm Ninh nghiêm mặt, cau mày, nhìn gương mặt quen thuộc trong gương ở toilet, nhìn trái nhìn phải một chút, thế nào cũng đều không vừa lòng!

Trừ làn da hơi trắng, còn lại cũng chả có gì hay để nói!

Khó trách, ngay cả một cái tin nhắn Triệu Thừa Dư cũng keo kệt không gửi lại!

Trong máy vi tính không phải là có rất nhiều loại gái đẹp đi!

Cố Hàm Ninh nặng nề than thở, soi gương nhìn người phờ phạc ủ rũ, xua xua tay.

Thôi, nghĩ ngợi lung tung cái gì đây?

Ai, cô cũng chỉ là bị Thôi Hà Miêu kích thích đến ghét rảnh rỗi oán cô đơn rồi.

Cố Hàm Ninh chán nản rửa mặt xong, cầm lấy thẻ ăn đi xuống lầu.

Đi ăn sáng trước vậy, tối hôm qua quyết định ăn cơm vào buổi trưa hôm nay, chờ ăn xong bữa sáng, cô đi thư viện đọc một lát, chờ Mạn Mạn và Bạch Vũ Hân rời giường, cũng gần đến giờ có thể đi ăn cơm trưa.

Thứ bảy, Mạn Mạn muốn ngủ nướng nên ngủ bù, đáng thương cô chỉ thể một mình đi đến thư viện đánh đuổi sự nhàm chán…

Cố Hàm Ninh chậm chạp đi xuống cầu thang, đang muốn đi ra ngoài, bước chân dừng lại một chút, quay đầu lại, nhìn về cái ghế ba người bằng gỗ ở đại sảnh phòng ngủ tầng năm.

Có người, đang lẳng lặng ngồi ở đó, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, dưới mắt có quầng thâm, cằm mọc lên mấy sợi râu ria xanh xanh, khiến cho cô vừa thấy trong mắt khẽ chua xót, trong lòng tràn đầy sự đau lòng và hối hận!

Cố Hàm Ninh không biết rốt cuộc cậu đã đợi bao lâu…

Cô chỉ biết là, Triệu Thừa Dư đã từng đề cập tới, có lúc bọn họ sẽ bận đến lúc rất khuya rất khuya, có thể không có cách nào luôn gọi điện cho cô, thậm chí ngay cả một tiếng chúc ngủ ngon cũng quên mất, cho nên muốn cô chăm sóc bản thân mình thật tốt, buổi tối nên đi ngủ sớm một chút…

Vậy cuối cùng cậu là bận đến mấy giờ đêm? Hay là nói đến mấy giờ sáng?

Trong lòng Cố Hàm Ninh có chút gì đó chặn lại, cổ họng cũng vậy, nhẹ nhàng đi tới, chầm chậm ngồi xuống, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn vỗ nhẹ vai cậu.

“Thừ Dư, Thừa Dư! Dậy đi, đừng ở chỗ này ngủ! Trở về phòng ngủ đi!”

Triệu Thừa Dư đột nhiên mở mắt ra, trong phút chốc giống như có chút hốt hoảng, tầm mắt chuyển về phía Cố Hàm Ninh, trên mặt liền lộ ra nụ cười có chút mệt mỏi.

“Hàm Ninh…Thực xin lỗi, hình như mình ngủ thiếp đi mất.”

“Đồ ngốc! Đã mệt như vậy, tại sao không trở về ngủ cho tốt! Ở chỗ này làm sao ngủ ngon được!” Cố Hàm Ninh mím môi cười, nhìn chằm chằm trong mắt Triệu Thừa Dư có tơ máu, hơi oán giận.

“Mình cũng vừa ngồi xuống không bao lâu.” Triệu Thừa Dư xoa mặt, giống như là muốn xua cơn buồn ngủ tràn đầy khuôn mặt đi.

“Thực xin lỗi, sáng nay mình mới đọc được tin nhắn của cậu. Sợ cậu còn chưa dậy, cho nên chưa trả lời. Nghĩ là, cậu cũng sắp dậy rồi, dứt khoát chờ cậu ở đây.” Triệu Thừa Dư cười cầm tay Cố Hàm Ninh, nhẹ giọng giải thích, nhìn Cố Hàm Ninh thật sâu, giống như là muốn bù đắp lại toàn bộ thời gian mấy ngày nay không được gặp mặt.

“Chỉ là tin nhắn mà thôi, chẳng lẽ mình còn trách cậu?!” Cố Hàm Ninh cười trách cậu, “Buồn ngủ, liền đi ngủ thật ngon đi, làm gì còn ở chỗ này a? Nếu như mình dậy muộn, hoặc nếu hôm nay không đi xuống thì làm sao?”

Triệu Thừa Dư nở nụ cười, kéo tay Cố Hàm Ninh, để ở bờ môi, cúi đầu hôn nhanh một cái.

“Hàm Ninh, mình nhớ cậu! Đã mấy ngày chúng ta không gặp mặt rồi! Vừa lúc cậu lại quên mất mình có dáng vẻ như thế nào, mình liền muốn tới đây, để cho cậu nhìn mình, mình cũng nhìn cậu.”

Triệu Thừa Dư hơi hơi nhíu mày, cười thực đẹp, khiến Cố Hàm Ninh thật muốn ôm lấy cậu, hôn một cái!

“Hàm Ninh, mình rất muốn ôm cậu một cái…” Triệu Thừa Dư tiến đến bên tai Cố Hàm Ninh, cười nhẹ giọng nói, mắt nhìn Cố Hàm Ninh, có chút nóng rực, trong con ngươi, in sâu bóng dáng Cố Hàm Ninh, nháy cũng không nháy!

“Mình cũng vậy…” Cố Hàm Ninh cười dịu dàng, nhẹ giọng đáp, ngữ điệu mềm mại, Triệu Thừa Dư nghe được đáy lòng nóng lên, cố gắng đè nén, chỉ có thể không ngừng vuốt ve tay Cố Hàm Ninh.

“Hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày sao?” Cố Hàm Ninh hỏi.

“Ừ, cũng gần hoàn thành, cho nên tổ trưởng để mọi người trở về nghỉ ngơi một chút, anh ấy và hai học trưởng cũng nhau làm thí nghiệm.” Triệu Thừa Dưa nói về tác phẩm tất cả thành viên cùng nhau tiêu tốn tinh lực hoàn thành, nhịn không được, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

Cố Hàm Ninh nghe Triệu Thừa Dư đề cập tới, trừ củng cố kiến thức, tổ đội bọn họ còn phải dựa vào bản lĩnh của mình, làm ra một chương trình ứng dụng, làm thành tác phẩm nộp dự thi.

“Vậy cậu ăn sáng chưa?”

“Ừ, mặc dù rất mệt rất bận, nhưng vẫn chuẩn bị bữa cơm khuya.” Triệu Thừa Dư cười nói.

Được rồi, trong cuộc sống của đàn ông, không thể chỉ có tình yêu, có tình uống nước ăn no, những lời này chỉ thích hợp với cô gái nhỏ, đàn ông cần cảm giác thành công, công tác, có bận rộn và mệt mỏi nữa, anh ta cũng sẽ coi như ngọt như đường phèn!

Cho nên Cố Hàm Ninh chỉ có thể thở dài ở trong lòng, đau lòng vì cậu, nhưng không cách nào ngăn cản!

“Có quan trọng nữa, cậu cũng phải chú ý nghỉ ngơi! Nào, mình đưa cậu trở về phòng ngủ, ngủ một giấc thật ngon!” Cố Hàm Ninh đứng lên, vươn tay hướng về phía Triệu Thừa Dư.

Triệu Thừa Dư thở dài một chút, đáng tiếc cậu cũng cảm giác mắt mình gần như dính vào nhau, quả thật cậu cần ngủ một giấc.

Chờ đến khi Triệu Thừa Dư ngoan ngoãn để tay ở trong lòng bàn tay mình, Cố Hàm Ninh hơi dùng lực, Triệu Thừa Dư liền đứng lên.

Cố Hàm Ninh kéo cánh tay của Triệu Thừa Dư, đưa cậu đến cửa phòng ngủ.

Phòng ngủ nam sinh sáng sớm thứ bảy, rất yên tĩnh.

“Hẳn là bạn cùng phòng của cậu còn đang ngủ, mình cũng không đi vào. Cậu đừng làm gì cả, nghỉ ngơi trước, biết không?”

Cố Hàm Ninh nhìn hai bên bốn phía một chút không có người nào, liền ôm eo Triệu Thừa Dư, dặn dò tử tế.

“Ừ, biết rồi.” Triệu Thừa Dư cười gật đầu, nhìn Cố Hàm Ninh mắt cũng không chớp.

“Mình đi trước. Ít nhất cậu phải ngủ đến tận buổi chiều, tỉnh dậy điện thoại cho mình, mình tới tìm cậu!” Cố Hàm Ninh cười nói, đang định buông tay, ngang hông đã được Triệu Thừa Dư ôm, môi của cậu lập tức phủ xuống, chạm trên môi cô, nhẹ nhàng mở ra, đưa đầu lưỡi vội vàng vào thăm dò!

Cố Hàm Ninh thở dài một chút, ngoan ngoãn ngẩng đầu, hận không thể ôm Triệu Thừa Dư, hôn đến ngạt thở!

Đáng tiếc, nơi này là hành lang phòng ngủ nam sinh!

Tuy rằng người trẻ tuổi thích ngủ nướng, nhưng cũng không phải là không có người chịu khó, ví dụ như Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư.

Không biết là từ đâu, phát ra một chút tiếng động, Triệu Thừa Dư dằn lòng, khẽ rút ra, dán lên bờ môi mềm mại của Cố Hàm Ninh, nhẹ mổ vài cái, lúc này mới cưỡng chế mình buông tay.

“Mình đi đây.”

Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư mở cửa phòng ngủ ra, cười vẫy vẫy tay đi xuống.

Triệu Thừa Dư cười khẽ gật đầu với Cố Hàm Ninh, cho đến khi ngay cả tiếng bước chân cô cũng không nghe thấy, lúc này mới xoay người đi vào trong.

Sau khi ra hỏi cửa ký túc xá số sáu, Cố Hàm Ninh liền quay đầu liếc nhìn ban công phòng ngủ 205, nhẹ nhàng cong khóe môi.

Ánh mặt trời rực rỡ, thật là một ngày cuối tuần mùa xuân thật đẹp!

Tâm trạng của Cố Hàm Ninh cực tốt nhảy từ trên bậc thang xuống, chạy chậm về phía nhà ăn!

Ai, nói chuyện yêu đương, lòng của phụ nữ từ thật không chịu sự khống chế của mình!

Cố Hàm Ninh cười một mình ăn sáng, một mình đi thư viện, tìm chỗ trống ngồi, nhìn đối diện không người ngồi, cười yếu ớt.

Dù cậu không có ở nơi này, nhưng tim của cậu khẳng định vẫn luôn ở bên mình!

Cứ để cho cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngày bọn họ ở bên nhau còn dài mà!

Cố Hàm Ninh mặt mày hớn hở nghĩ tới.

Đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất!

Bạn học Triệu của cô, dù bộ dạng sáng nay có chút tiều tụy, vẫn là đẹp trai như vậy!

Cố Hàm Ninh mở sách che môi, chỉ để lộ ra một đôi mắt đẹp tươi tắn, híp mắt cười ngây ngô!
Bình Luận (0)
Comment