Duyên Tới Là Anh

Chương 57

Edit: Truc Van Beta: Vi Vi Ngày hôm sau khi Triệu Thừa Dư trở về thành phố H, Cố Hàm Ninh chỉ gởi tin nhắn, thật không có đi tiễn.

Điều muốn nói đã nói, triền miên, nghiêm túc, đều đã nói vào ngày hôm qua rồi. Ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại cô sớm nhắc tới muốn cô cùng đi ăn cơm, những ngày tiếp theo, cũng đã được lên lịch rồi.

Những ngày tiếp theo, làm cho Cố Hàm Ninh cảm nhận được cái gì gọi là “yêu xa”, hơn nữa, cô cảm thấy sâu sắc, cô và Triệu Thừa Dư hẳn là không thuộc cùng một biên giới, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không giống nhau.

Bốn chàng trai trẻ tuổi họp cùng một chỗ, bận rộn quả thực không biết đêm nay là đêm nào.

Ngay từ đầu, điện thoại thường gọi đi không được nghe máy ngay. Sau đó, Cố Hàm Ninh bắt đầu chuyển sang gởi tin nhắn, nhưng tin nhắn cũng thường thường không thể trả lời đúng lúc, thường xuyên đều là buổi sáng thức dậy, mở điện thoại di động ra, mới có thể xem được tin nhắn nửa đêm hoặc là rạng sáng được gởi tới. Càng về sau, ngay cả tin nhắn cô cũng không dám gởi, chỉ là bị động hơi có chút dày vò, chờ Triệu Thừa Dư chủ động liên hệ với cô. Bởi vì có một lần, vào buổi sáng mở điện thoại di động ra trả lời tin nhắn cũ, bên kia rất nhanh gọi điện trả lời tới đây, giọng cũng lơ mơ khàn khàn.

“Hàm Ninh. . .”

“Hôm nay thế nào tình sớm như vậy? Vẫn chưa ngủ sao?” Lúc ấy Cố Hàm Ninh có chút vui mừng.

“Tối hôm qua cũng không biết ngủ thiếp đi từ lúc, anh quên không tắt điện thoại, vừa rồi nghe được chuông tin nhắn, liền điện thoại cho em.” Giọng nói đầu điện thoại bên kia, khàn khàn trầm trầm, lộ ra cơn mệt mỏi nồng đậm.

Thì ra, là tin nhắn của mình đánh thức cậu. . .

Trong lòng Cố Hàm Ninh vừa mất mát, lại đau lòng.

Thế là nếu như không thể trả lời ngay, ngay cả tin nhắn cô cũng không nỡ gửi. Chỉ sợ mình gởi tin nhắn, cậu đang ngủ một nửa bị đánh thức.

Gian nan khi mới gây dựng sự nghiệp, cô hiểu rất rõ. Nhưng mấy chàng trai trẻ tuổi họp cùng một chỗ, ít gò bó và kiểm soát hơn, mất ăn mất ngủ cũng không đủ!

Cố Hàm Ninh thở dài thườn thượt, cũng chỉ có phí công nhiều lần dặn bảo: ba bữa nhất định phải ăn đúng giờ, đừng quá khổ cực, phải chú ý nghỉ ngơi!

Cô nói, cũng không xác định Triệu Thừa Dư có thể nghe vào không. Triệu Thừa Dư rời đi một tuần, nghe nói đã thuê được căn nhà tốt lắm, thật ra cô có xúc động muốn tới thăm cậu, thật ra cũng chỉ hơn hai giờ hành trình mà thôi, coi như cùng ngày qua lại cũng kịp.

Chỉ là, cuối cùng, suy xét tới suy xét đi, cuối cùng cô vẫn là dằn xuống lo lắng và xúc động.

Nếu như cô cực kỳ hứng thú chạy tới, có lẽ Triệu Thừa Dư sẽ vô cùng mừng rỡ, ném tất cả mọi chuyện trên đầu để ở bên cô. Nhưng sau khi chờ cô trở về, có thể cậu sẽ phải càng thêm khổ cực, bù lại thời gian lãng phí.

Bây giờ xem ra, trừ yên lặng chịu đựng, cô cũng không làm được cái gì.

Hai tuần sau khi Triệu Thừa Dư rời đi, Cố Hàm Ninh rốt cục hiểu được sâu sắc, cái gì gọi là “cô đơn”. Bên cạnh, cha mẹ, bạn bè, bạn học đều ở đây, nhưng dường như cô có một loại cảm giác cô đơn nhàn nhạt.

Không mãnh liệt, không đau khổ, không nôn nóng, nhưng cảm giác cô đơn này giống như từ từ sáp nhập trong vào máu thịt cô, lúc đêm khuya yên tĩnh, sẽ càng thêm rõ ràng. Cô một mình nhấm nháp, lục lại những tin nhắn Triệu Thừa Dư gởi tới, mặc dù cô đơn, nhưng cũng có một tia ngọt ngào.

Ít nhất, dù bận rộn đi nữa, vào lúc rảnh rỗi hiếm có, cậu vẫn sẽ vừa ăn thức ăn nhanh vừa gọi điện thoại, gởi tin nhắn cho cô. . .

Cậu nói: Hàm Ninh, anh rất nhớ em. . .

Bạn học cấp ba họp mặt vào buổi sáng hôm đó, Cố Hàm Ninh thức dậy sớm, ôm chăn mỏng nhíu mày nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng đột nhiên liền dâng lên nỗi buồn bực.

Trời ạ, đây là bởi vì quá nhớ nhung, cho nên mộng xuân? !

Nghĩ đến Triệu Thừa Dư trong mộng tối hôm qua, cô liền ôm chăn trùm kín đầu. . .

Bởi vì ngẩn người lãng phí chút thời gian, Cố Hàm Ninh ăn xong bữa sáng đã là lúc 9:30 sáng. Lúc cô vội vàng xuống lầu, Lục Khải đã chờ ở dưới lầu.

“Mình nói, cậu làm gì có lòng tốt tới đón mình như vậy a?” Cố Hàm Ninh cười nói. Tối hôm qua, Lục Khải gởi tin nhắn tới, nói sáng nay cậu tới đón.

“Hì hì hì.” Lục Khải cười híp mắt, cũng không giải thích, “Có phải còn muốn đi tìm Đỗ Na không?”

Nhà Đỗ Na ở tiểu khu cách vách nhà Cố Hàm Ninh, khoảng cách phải không tính là xa. Hai người đi qua, Đỗ Na đã chờ ở cửa tiểu khu, thấy Cố Hàm Ninh liền cười chạy tới.

“Nói đến đón mình, hại mình đợi lâu như vậy!” Đỗ Na bĩu môi hơi hơi oán hận, mắt mở tròn tròn, thấy thế nào cũng đáng yêu.

Cố Hàm Ninh nhất thời ngứa tay, cười đưa tay nhéo nhẹ một cái trên mặt cô: “Cảm giác thật tốt.”

Đỗ Na ngẩn người, kéo cánh tay Cố Hàm Ninh kêu oa oa: “sao cậu lại như vậy a!”

Hai người vui cười cãi lộn, Cố Hàm Ninh có loại cảm giác trở lại thời cấp ba.

Lần này họp mặt bạn học cấp ba, là do mấy ngày hôm trước Lục Khải tới thông báo cho cô. Lúc ấy cô không do dự, đồng ý luôn, dù sao cô cũng không có chuyện gì. Những bạn học này, đối với cô mà nói, thật ra đã rất nhiều năm không có gặp. Cho nên, tối hôm qua, cô còn đặc biệt lục tìm ảnh tốt nghiệp cấp ba với bạn học ra, tử tế nhớ lại chuyện cũ cấp ba.

Đối những người còn lại, chảng qua mới tách ra một năm, nhưng đối với cô, đã là chuyện cũ hơn mười năm trước, nếu muốn nhớ lại, quả thật còn mất một chút thời gian. Nếu như không phải đối chiếu ảnh từng bạn một, thật là nhiều người cô không nhớ rõ tên.

Địa điểm họp mặt ở một nhà hàng trung tâm thành phố, đó là do nhà một người bạn học mở ra. Lúc ba người bọn họ đến, đã có mấy người tới.

Lần này thật ra không phải họp lớp, chỉ là mấy bạn cấp ba coi như chơi thân, có thể liên hệ với nhau, kêu gọi những bạn học rảnh rảnh, cùng nhau họp mặt lại mà thôi, cho nên, chờ đến đông đủ toàn bộ, cũng chỉ có hai mươi người.

Khi Cố Hàm Ninh học cấp ba, nhân duyên rất không tệ. Thành tích tốt, thái độ tốt, nhân duyên tốt, bất kể là bạn học hay là thầy cô, đều có ấn tượng tốt với cô, cho nên, chờ lúc bọn họ đi vào nhà hàng, không ít người đều đi tới chào hỏi.

“Cố Hàm Ninh, lại đẹp lên rất nhiều đi!”

“Cố Hàm Ninh, đã lâu không gặp!”

Cố Hàm Ninh híp mắt, mím môi cười yếu ớt gật đầu, thật ra trong đầu đang đối chiếu tên tên người trong ký ức và khuôn mặt người trước mắt, thực sự là nhức đầu!

Một thời thanh xuân, khuôn mặt sáng ngời, cười, giận dỗi, tuổi trẻ phơi phới đầy sức sống. Trong lòng Cố Hàm Ninh bắt đầu suy nghĩ, cảm thấy nguồn năng lượng này, lan sang cô khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

Hơn một năm không gặp, mọi người ngồi cùng một chỗ, tự nhiên trước tiên là nói về tình hình gần đây. Học trường nào, chuyên ngành gì, líu ríu, vô cùng náo nhiệt, cười đùa một hồi rất là vui. Cho đến khi người đến đông đủ, bạn học chủ nhà chào hỏi đưa mọi người vào phòng đã được bao trọn.

Hai mươi người, phân ra vừa đủ hai bàn, Đỗ Na kéo Cố Hàm Ninh ngồi xuống một trong hai bàn.

Khó khăn lắm bước vào thế hệ sinh viên trong thế giới trưởng thành, náo nhiệt ồn ào muốn uống rượu.

“Không uống rượu, sao có không khí nha!” Người trong đám nam nữ có cái nhìn này không ít, cho nên cho nên, chờ đến khi bia, rượu đỏ được mang lên, Cố Hàm Ninh do dự, rốt cuộc là uống đồ uống hay là bia.

“Lớp trưởng! Hôm nay không cho cậu uống đồ uống nha, mình đã nhịn đến hiện tại, trước đây thi cử gì không qua được câu, ít ra về mặt uống rượu hôm nay phải liều mạng với cậu!”

Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, hơi hơi híp mắt nhìn sang, đối diện cô là người đang cầm một chén rượu đỏ đầy tràn đang đứng nói chuyện, là một cô gái mày rậm mắt to xinh đẹp.

Là, lớp phó học tập phải không? Tên gì nhỉ?

“Nhâm Đan, tửu lượng của Cố Hàm Ninh không tốt, cậu như vậy là định một ly liền chuốc cô ấy say nha!” Đỗ Na ở bên cạnh cười nói, “Hôm nay nhiều con trai ở đây như vậy, cậu tìm một người tửu lượng tốt là được.”

“Này này này, làm gì a? Nhâm Đan, cậu cũng không thể ức hiếp người khác a!” Trong nhà vệ sinh đi ra, Lục Khải chỉ có thể ngồi xuống ở bàn thứ hai, liên tục quay đầu nhìn chằm chằm động tĩnh bàn bên kia, thấy có người muốn chuốc rượu Cố Hàm Ninh, trong lòng nhảy dựng, lập tức đứng dậy muốn đi qua.

“Này, hôm nay hai người các cậu đều đừng có nhiều chuyện, đợi lát nữa các cậu cũng sẽ phải uống rượu, hiện tại chớ quấy rầy mình và lớp trưởng giải quyết ân oán cá nhân.” Nhâm Đan khẽ mỉm cười, nửa thật nửa giả vờ nói.

Ân oán cá nhân? Có nghiêm trọng như thế sao? Trong lòng Cố Hàm Ninh bật cười.

Uống, hay không uống, đây là một vấn đề. . .

Cố Hàm Ninh vẫn còn chần chừ, một bên lại có người đứng lên.

“Nhâm Đan, Cố Hàm Ninh không biết uống, cậu cũng đừng ép buộc gây khó người khác, nếu nhất định phải uống, để mình uống thay cậu ấy đi.”

Cố Hàm Ninh hơi kinh ngạc nhìn bạn nam cười đến ôn hòa đang ra mặt thay cô, ừ, là lớp phó kỷ luật thì phải, tên là Dư Hàn đi? Nhìn lại Nhâm Đan thu lại nụ cười, tầm mắt từ trên mặt mình chuyển hướng trên mặt Dư Hàn, cắn môi dưới, trong ánh mắt hơi lộ ra tủi thân và đau lòng, trong lòng cô nhảy dựng, đột nhiên hiểu ra: mình đã vô ý, bị ép quấn vào tiết mục tình yêu tay ba sao?

Cố Hàm Ninh quay đầu, trừng mắt nhìn Lục Khải đang sững sờ, trong lòng hơi hơi thở dài.

“Được!” Mục tiêu của Nhâm Đan rõ ràng thay đổi, nặng nề buông ly rượu xuống, xách bình rượu đỏ đi tới bên cạnh Dư Hàn: “Dư Hàn, mình nể mặt cậu, cậu liền thay Cố Hàm Ninh uống hết ba ly đi.”

Nói xong, Nhâm Đan cúi đầu rót đầy rượu đỏ vào trong cái ly trống không của Dư Hàn, khóe miệng nhếch lên, hất cằm lên, cười như không cười nhìn chằm chằm Dư Hàn.

Chỉ có Cố Hàm Ninh, nhìn khóe mắt ửng đỏ của Nhâm Đan, thấy được một tia chua xót.

Dư Hàn quay đầu nhìn Cố Hàm Ninh một cái, cầm lấy ly rượu, không nói hai lời liền uống vào. Nhâm Đan tiếp tục rót đầy ly thứ hai, mấy bạn nam còn lại ồn ào, Dư Hàn bưng ly lên, lại là vô cùng dứt khoát uống cạn một ly vào bụng, chỉ là uống xong sặc vài ngụm, ho khan một lúc mới dừng lại, trên mặt đã có một tầng đỏ ửng, ánh mắt lại càng thêm trong vắt.

Nhâm Đan cắn môi, trong lòng lại có chút do dự.

“Được rồi, Nhâm Đan, chúng ta là bạn học lâu rồi chưa gặp mặt, cũng đừng lập tức chuốc say Dư Hàn, ít ra cũng để lại cho bọn mình một chút chứ!” Lớp phó lao động Tạ Hiểu Văn tính tình hòa đồng từ trên một bàn khác đi tới, hoà giải, vui cười cầm đi bình rượu đỏ trên tay Nhâm Đan, lôi kéo cô trở về chỗ ngồi.

Nhâm Đan khẽ hừ một tiếng: “Được, hôm nay liền cho Hiểu Văn một chút thể diện, trước bỏ qua cho cậu.” Lập tức, để mặc Tạ Hiểu Văn lôi kéo trở về chỗ ngồi, chỉ là giây phút vừa ngồi xuống, vai hơi cứng lại.

Cố Hàm Ninh than nhẹ dưới đáy lòng, ở trong ấn tượng của cô, Nhâm Đan là một cô gái rất lanh lẹ, có điều, cô cũng thật không nghĩ tới, thì ra, Nhâm Đan thích Dư Hàn. . .

Kiếp trước, sau khi cô lên đại học, cô không hề tham gia họp mặt với bạn học cấp ba, những chuyện này, dĩ nhiên là không rõ ràng lắm.

Mỗi người, đều có chuyện xưa của mình, hoặc tuyệt vời hoặc bình thường, nhưng những ngọt bùi cay đắng này, tự bọn họ nhâm nhi thưởng thức, có lẽ cũng có một hương vị của mình.

Cố Hàm Ninh nheo mắt, khe khẽ mỉm cười, cầm lấy cái ly của mình đã bị Đỗ Na đoạt lấy, nhẹ nhấp một ngụm.

Tình yêu của mỗi người đều không thể nào so sánh, bởi vì, chúng ta đều là vai chính trong thế giới của mình. Tuy rằng cô không cẩn thận thành nữ phụ bên trong chuyện xưa của người khác, nhưng cô thật lòng hi vọng, mối tình đầu của bạn học mình có thể không có tiếc nuối, cho dù chấm dứt bằng thất bại, cũng có thể bình tĩnh viết lên một dấu chấm tròn.
Bình Luận (0)
Comment