Duyên Tới Là Anh

Chương 76

Cố Hàm Ninh đánh răng ở trong phòng tắm, cửa ngoài ban công mở rộng, bên ngoài âm thanh náo nhiệt đã kéo dài hơn một giờ, dường như có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.

“A ~ vào lần đầu tiên anh nói yêu em

Hô hấp khó khăn tim không ngừng run rẩy

A ~ lần đầu tiên anh nắm hai tay của em

Mất phương hướng không biết nên đi nơi nào

Đó là lý do cùng yêu nhau

Đó là cùng gần bên nhau ~ “

Giọng nam ra sức gào thét, gắng hát ca khúc dịu dàng này hơi hướng phong cách nhạc Rock, nhưng mà cũng vẫn dễ nghe. Cố Hàm Ninh lắc lư, nhẹ giọng ngâm nga theo tiếng nhạc.

Chờ Cố Hàm Ninh đi ra khỏi phòng tắm, thay áo ngủ xong, bên ngoài đã đổi một ca khúc khác. Cô rót một cốc nước, rồi cầm cốc nước, đi tới ban công dựa vào lan can, vừa hớp một ngụm nước, vừa thăm dò nhìn xuống.

“Đã hát, đã hét cả hơn tiếng đồng hồ rồi, mà không uống ngụm nước, còn khỏe hơn so với ca sĩ bắt đầu diễn!” Thịnh Mạn Mạn thấy mùi ngon, ngay cả rửa mặt cũng không chịu đi, ở trên sân thượng thăm dò nhìn xuống, trên tay không quên cầm lấy gói bim bim, cắn cắn xạo xạo thật sự vui vẻ.

“Cũng không biết tốn bao nhiêu tiền.” Thôi Hà Miêu cũng cười nhìn chằm chằm dưới lầu.

“Hát cũng không tệ lắm.” Cố Hàm Ninh cho lời bình.

Phòng ngủ 617 trừ Bạch Vũ Hân có thói quen về muộn ra, ba người còn lại đều dựa vào lan can ban công, nhìn xuống quan sát. Không chỉ phòng ngủ các cô, các phòng ký túc số năm và số bốn phía trước hễ có người là đều ở trên sân thượng, nghe biểu diễn dưới tầng.

Chừng lúc tám giờ, Cố Hàm Ninh phơi quần áo ở ban công, thì phát hiện ở khoảng đất trống giữa tòa ký túc số bốn và số năm, có mấy người qua lại bận rộn. Ngay từ đầu cô không để ý, chờ đến một lát sau cô cầm cây lau nhà đi ra ban công, thì thấy tiếng vang ở dưới tầng càng lớn hơn.

Hôm nay là thứ bảy, người ở lì trong phòng ngủ thật ra không nhiều lắm. Nếu như không phải sau bữa cơm tối Triệu Thừa Dư lại bị Bùi Duệ Triết gọi điện thoại gấp gáp gọi về, cô cũng sẽ không về phòng ký túc sớm như vậy.

Chờ đến sau khi Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu lục tục trở về, ngoài ban công đã vang lên tiếng ca coi như dễ nghe.

Ba người nằm nhoài ở trên ban công, nhìn xung quanh phía dưới một hồi, bạn học Thịnh Mạn Mạn liền kiên định cho rằng dưới lầu là “ban nhạc ngày mai” có hơi nổi tiếng trong trường, hình như là do nam sinh viên năm hai thành lập.

Chỉ có bọn họ ca hát, có lẽ còn chưa hiểu rõ là chuyện gì, nhưng phối hợp với trái tim dùng hoa hồng màu đỏ lờ ang áng tạo thành, ở giữa bày mấy ngọn nến, toàn bộ người xem đều hiểu rồi.

Đây là muốn tỏ tình!

“Thật là lãng mạn! Nếu như cũng có một người tỏ tình với mình như vậy thì tốt rồi.” Bạn học Thịnh Mạn Mạn trên tay cầm kính viễn vọng lần trước lúc xem bóng rổ đã chuẩn bị, thỉnh thoảng mô tả lại một cái, “Cậu nói, nhóm trưởng này tên cái gì Khải đó, cũng rất đẹp trai nha. Tại sao vai nữ chính đến bây giờ còn không chịu xuống lầu?”

“Nếu là mình thì mình sẽ rất lúng túng, nếu như thích thì thôi, nếu như không thích, đây không phải là rất khó rút lui đi. Cách duy nhất, cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy.” Cố Hàm Ninh thuần túy là xem cuộc vui.

“Vai nữ chính kia tên cái gì Ninh đó, hình như là tầng bốn, cùng khóa với chúng ta, tháng trước, năm nhất vừa khai giảng không phải là cũng có một đàn em năm thứ nhất cản đường tỏ tình sao. Chậc, thật là có duyên với đàn em.” Mặc dù không có kính viễn vọng, Thôi Hà Miêu cũng thấy rất rõ, cô cũng đã đeo kính mà bình thường không hay đeo rồi.

“Sao bình thường mình chả nghe nói đến?” Cố Hàm Ninh cũng bị khơi gợi lên lòng tò mò.

“Chậc, đã là năm ba, hiện tại yêu đương cũng quá muộn, sang năm sẽ phải đi thực tập, đàn em này muốn tốt nghiệm muộn một, hai năm, chuyện xấu quá cao.” Thôi Hà Miêu xuất phát từ góc độ hiện thực, không coi trọng ‘tình yêu xế bóng’ của nữ sinh viên năm ba.

“Khương Mộc Ninh! Tôi thích chị!”

“Khương Mộc Ninh, Chu Thiên Khải thích chị!”

Cách hai bài ca, bọn họ sẽ kêu một tiếng như vậy, còn nhiệt tình hơn so với biểu diễn.

”Này đã mười giờ, chẳng lẽ nữ chính không xuất hiện, bọn họ cứ vẫn hát, cứ gọi sao? Mình còn thế nào ngủ được a?” Cố Hàm Ninh nhìn đồng hồ, đột nhiên ưu sầu trỗi dậy.

Vừa rồi cũng thấy có sinh viên nữ đi qua, đang nói mấy câu gì đó với Chu Thiên Khải (Alan) là người Anh kia, bạn học Thịnh Mạn Mạn cầm kính viễn vọng báo cáo nói Chu Thiên Khải lắc lắc đầu, lại tiếp tục hát, cũng không biết có phải là nữ chính cho người đi khuyên nhủ không.

Ban công hai bên thỉnh thoảng vang lên tiếng trợ oai của nữ sinh viên, cố gắng lên, đủ các loại âm thanh cười đùa huyên náo, thậm chí còn có người hét xuống dưới: Em trai, Khương Mộc Ninh không cần cậu, chị đây đồng ý tiếp nhận cậu, nhanh nhào vào lòng chị đi!

Cố Hàm Ninh lau mồ hôi, nữ sinh viên năm ba quả nhiên sẽ đói khát rất nhiều…

Ngọn nến dưới lầu bị gió đêm thổi tắt nhiều lần, lại lần lượt được đốt lên, bên cạnh lại bổ sung một bó hoa hồng thật to, giống như là định tặng cho nữ chính. Chẳng lẽ là thực sự hạ quyết tâm nhất định phải chờ đến nữ chính xuất hiện?

Trong lòng Cố Hàm Ninh có một chút xíu hâm mộ như vậy.

Cũng không phải là hâm mộ loại hình thức này, trước công chúng, cô thật đúng là không chịu nổi, chỉ là hâm mộ sự nhiệt tình không kiêng nể gì của thanh niên, cảm giác phát huy tuổi trẻ, thật vô cùng tốt đẹp.

Nói tới, ngay cả một đóa hoa bạn học Triệu cũng chưa từng tặng đây, dù là ngày lễ gì, cũng chỉ tặng mấy lần chocolate, có một lần còn quên hẳn luôn, ở trên đường thấy người khác cầm hoa cầm quà mới nhớ tới, sau đó ở trên đường lôi kéo cô quẹo vào siêu thị nhỏ, mua một gói nhỏ sáu đồng tiền bằng chocolate…

Ai, Cố Hàm Ninh đột nhiên có cảm giác khó bình tâm.

Bạn học Triệu vinh dự đi giúp người khác cưới vợ, cũng không lo lắng bà xã mình chạy a?

Lúc chuông điện thoại vang lên, Cố Hàm Ninh đang bình luận về bài hát vừa kết thúc với Thịnh Mạn Mạn, liếc nhìn tên trên điện thoại di động, khóe miệng hơi nhếch lên, lúc này mới nhận.

“Alô.” Cố Hàm Ninh dời tầm mắt khỏi ngoài ban công, nhìn cửa ban công cười yếu ớt.

“Vẫn chưa ngủ sao? Không phải nói hôm nay muốn đi ngủ sớm một chút sao?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp của Triệu Thừa Dư, mang theo sự yên ổn làm lòng người an tâm.

“Bên ngoài rất ồn ào, thế nào ngủ a.” Cố Hàm Ninh hơi bĩu môi, nhẹ giọng oán hận.

“Sao?”

“Anh không nghe thấy sao? Bên ngoài có người hát tỏ tình đấy, đã hát hơn một giờ, còn không biết lúc nào thì yên tĩnh.” Nói về cái này, Cố Hàm Ninh cũng thật có chút buồn rầu, cô đã mệt rã rời rồi.

“Vậy làm sao bây giờ? Quản lý ký túc không quản sao? Có muốn tới nơi này của anh hay không, hôm nay phòng chỉ có một mình anh.”

Đáy lòng Cố Hàm Ninh run lên, chỉ cảm thấy Triệu Thừa Dư nói câu nói sau cùng lại thấp mấy phần, lọt vào lỗ tai, mang theo vài phần triền miên.

“Còn chưa đến giờ tắt đèn, nếu tới rồi quản lý ký túc sẽ nói thôi.” Thịnh Mạn Mạn bên cạnh nhiều hứng thú nhìn Cố Hàm Ninh gọi điện thoại, bị cô một tay đẩy gương mặt cười gian này ra, “Hát đúng là không tệ, coi như nghe biểu diễn đi.”

“Ừ, anh hát cũng rất hay a.”

“A, đúng a, so ra kém anh, nhưng mà đã lâu anh không hát cho em nghe rồi.” Cố Hàm Ninh cầm điện thoại di động, đi về phía bên cạnh, tránh đi ánh mắt của sáng quắc của Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu đã trở về phòng tắm rửa mặt.

“Chiều ngày mai anh không bận việc gì, muốn đi KTV hay không?”

“Không muốn.” Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, lại hạ giọng thêm mấy phần, “Nói không chừng ngày mai anh lại không rảnh, lại cho em leo cây đi.”

“Được rồi, ngày mai hãy nói. Vậy, hiện tại muốn anh hát một bài hay không?” Triệu Thừa Dư bên kia đề nghị, cũng chưa nghe Cố Hàm Ninh đáp, nhẹ ho khan vài tiếng, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng hát trầm thấp của cậu.

“Không thể nói rõ tại sao anh trở nên rất chủ động

Nếu yêu một người cái gì cũng sẽ đáng giá đi làm

Anh muốn lớn tiếng tuyên bố lưu luyến không rời em

Ngay cả hàng xóm cách vách đều đoán được cảm nhận của anh bây giờ

Bên bờ sông gió thổi tóc bay bay

Dắt tay của em rung động vô danh một hồi

Anh muốn dẫn em về nhà ngoại anh

Cùng nhau nhìn mặt trời lặn mãi cho đến chúng ta đều ngủ

Anh muốn cứ dắt tay em như vậy không buông

Yêu có thể vĩnh viễn đơn thuần không có buồn đau không

. . .”

Ca từ quen thuộc, Triệu Thừa Dư hát lên lại hoàn toàn có loại phong cách khác, Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy rất êm tai rất êm tai, một bài hát nhưng không nhớ ra là bài gì.

Cô nắm thật chặt điện thoại di động, khóe môi nhếch lên, lắng nghe Triệu Thừa Dư hát đến cuối cùng, dưới lầu dường như lại vang lên một ca khúc khác, nhưng cô đã không nghe thấy, những thứ tiếng ca nhạc rock kịch liệt kia, từng chữ đều thua kém âm thanh trầm thấp trong điện thoại này, từng chữ từng câu, đều chảy vào trong lòng cô, mỗi nốt nhạc đều mang đến một tia run rẩy và ấm áp.

Trận biểu diễn loại nhỏ này, đến sau cùng, chỉ khiến cho phòng ngủ sinh viên nữ hai bên nhìn náo nhiệt, đến cuối cùng, nữ chính cũng không hề xuất hiện, mà chàng thanh niên ngay từ đầu còn chần chừ, cuối cùng, trong sự khuyên bảo của quản lý ký túc, chỉ có thể buồn bã rời đi.

Đến 11:30 rồi, dù là tối thứ bảy, ký túc xá sinh viên cũng phải tắt đèn rồi.

Cái sự kiện tỏ tình vô cùng náo nhiệt này, ngày hôm sau thức dậy, vẫn là tin tức lớn nhất trong ký túc xá nữ, Thịnh Mạn Mạn và phòng ngủ cách vách cùng nhau trao đổi tin tức, trở về thần thần bí bí nói cho Cố Hàm Ninh, cô gái Khương Mộc Ninh kia là ở tầng bốn, học khoa công trình kiến trúc, nghe nói tối hôm qua ở trong phòng ngủ, chỉ là luôn luôn không lộ diện, theo tin tức từ trong phòng ngủ truyền đến, vị nhóm trưởng “ban nhạc ngày mai” kia, đã tỏ tình nhiều lần, đều bị cự tuyệt nhiều lần.

Loại tin tức đồn thổi này, Cố Hàm Ninh dĩ nhiên là lúc rảnh rỗi nghe một chút, loại chuyện như vậy, mỗi học kỳ phải có ít nhất một lần, chỉ là tới trước mắt, xác xuất thành công chẳng hề cao.

Cũng phải, nếu như là lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều thích nhau), còn phiền phức như vậy làm gì.

Hiện tại Cố Hàm Ninh cũng không biết có nên hối hận một chút hay không, lúc trước mình đồng ý quá dễ dàng rồi, hẳn là nên tỏ vẻ khó khăn một thời gian rồi mới tiếp nhận chứ.

Ai, ai bảo mình dễ dàng mềm lòng với Triệu Thừa Dư đây.

Cố Hàm Ninh chỉ tò mò tin đồn một chút mà thôi, rửa mặt xong liền không để ở trong lòng. Chờ cô ra khỏi phòng tắm, Triệu Thừa Dư gọi điện thoại tới, nói là trưa nay cùng nhau ăn cơm, sau đó gọi Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu và Mạnh Khởi Đức cùng đi nội thành hát karaoke.

Ý Triệu Thừa Dư là cơm trưa, hai người bọn họ cùng ăn, những người còn lại, cơm trưa xong trực tiếp đến KTV.

Cố Hàm Ninh một mình xuống lầu ăn sáng, đến thư viện đọc sách một lúc, liền nhận được tin nhắn của Triệu Thừa Dư.

“Em đang ở thư viện sao? Anh đến cửa nam rồi.”

Cố Hàm Ninh nhìn tin nhắn, mím môi cười yếu ớt, ra khỏi thư viện, chạy dọc theo đường về cửa phía nam, còn khoảng cách rất xa, đã thấy Triệu Thừa Dư đi tới.

“Cảm giác đã lâu không hẹn hò, cách thời giăn cơm trưa còn có chút thời gian, em muốn đi nơi nào?” Triệu Thừa Dư mấy bước liền đi tới trước mặt Cố Hàm Ninh, cười dắt tay của cô, rảnh rỗi bước về hướng trạm xe buýt, “Ừ, nếu không chúng ta đi KTV trước? Đặt một phòng nhỏ trước, buổi trưa đi ăn cơm ở bên cạnh, vừa lúc chờ bọn Khởi Đức đến.”

Cố Hàm Ninh cười liếc Triệu Thừa Dư chững chạc đàng hoàng đi phía trước, cũng rất nghiêm túc trả lời: “Hai người hát có cái gì hay, không bằng đi dạo phố đi.”

Triệu Thừa Dư thở dài trong lòng, quay đầu, mở to mắt nhìn Cố Hàm Ninh: “Không phải em không thích đi dạo phố sao. Vẫn là hát Karaoke thì hơn, yên tĩnh.”

“Trong KTV yên tĩnh gì chứ. Vẫn là đi dạo phố tốt hơn.”

Sau khi xe buýt đến nội thành, Triệu Thừa Dư còn chưa từ bỏ ý định muốn khuyên Cố Hàm Ninh đi KTV, trực tiếp bị Cố Hàm Ninh dùng tay đè lên môi.

“Em muốn đi cửa hàng sách!”

Triệu Thừa Dư nói không được lời nào, lại không dám thật dùng lực mạnh, chỉ có thể mở to mắt trừng Cố Hàm Ninh, bất đắc dĩ gật đầu.

Thật hi vọng hôm nay không có ai đi cửa hàng sách.
Bình Luận (0)
Comment