Duyên Tới Là Anh

Chương 93

Mạnh Khởi Đức dễ tính rời đi tìm Triệu Thừa Dư, lúc này Thịnh Mạn Mạn mới cười ra tiếng.

"Ai nha, cậu càng ngày càng oai đấy."

"Đó là tất nhiên, còn hơn là bị ra oai nha." Thôi Hà Miêu cười tít mắt, không nhượng bộ trêu chọc lại.

"Giỏi chưa, chúng ta hiếm khi gặp mặt, cậu lại vì đàn ông chế nhạo mình!"

Cố Hàm Ninh cười, nhìn Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn cãi lộn, giống như lại trở về trước kia.

"Ai, đáng tiếc còn thiếu Vũ Hân, không là đủ người rồi." Thôi Hà Miêu hơi cảm thán, dứt lời sáng mắt lên, hạ giọng nói: "Các cậu biết không, Vũ Hân có người yêu rồi?"

"Ai? Không phải tên khốn Cao Thần kia chứ?" Thịnh Mạn Mạn tràn ngập tò mò, nhưng trong lòng lại nghi hoặc, sao lại im hơi lặng tiếng thế, cả đám đều không biết gì.

"Đương nhiên không phải, nếu như là người nọ, mình đã tới đánh cho cậu ấy thấy hối hận!" Thôi Hà Miêu liếc trắng Thịnh Mạn Mạn, lúc này mới thần thần bí bí nói, "Người này, chúng ta đều biết."

"Ai a?" Thịnh Mạn Mạn nghi ngờ hỏi.

Cố Hàm Ninh trong lòng nhảy dựng, lập tức nhớ tới một cái tên: "Ôn Thiên Lam?"

"Nha, làm sao cậu biết?" Thôi Hà Miêu mở to mắt, nhìn Cố Hàm Ninh, "Vũ Hân nói với cậu?"

"Không, mình chỉ là đoán." Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, lắc đầu.

"Cậu giỏi thế, thế mà cũng có thể đoán được. Lúc ấy Vũ Hân nói với mình, mình còn tưởng là nghe nhầm." Thôi Hà Miêu đưa ra ngón cái khen ngợi, Thịnh Mạn Mạn bên cạnh nóng vội túm lấy tay cô: "rốt cuộc chuyện thế nào? Sao Ôn Thiên Lam lại có quan hệ với Vũ Hân rồi?"

"Ai, chính là lần trước Ôn Thiên Lam nói sắp đi công tác ở thành phố N, hai người liền có liên lạc. Ai biết Ôn Thiên Lam đột nhiên tỏ tình, nói là thích cậu ấy đã rất lâu rồi, lúc ấy Vũ Hân cũng giật nảy mình, còn tưởng rằng là ngày cá tháng tư đấy. Nhưng mà lúc đó cậu ấy chưa đáp lại."

Cố Hàm Ninh khẽ gật đầu, cũng hiểu được. Về sau thái độ tránh không kịp của Cao Thần đối với Bạch Vũ Hân mới khiến Bạch Vũ Hân triệt để lạnh ngắt trái tim, cô ấy chịu nhiều cay đắng như thế, đổi lấy không phải là sự thương tiếc của Cao Thần, mà là sự rời xa chán ghét như vậy, thậm chí cậu ta còn nhanh chóng có bạn gái khác, ngay cả điện thoại của Bạch Vũ Hân cũng không nhận. Khi đó Bạch Vũ Hân ở trong phòng ngủ lấy nước mắt rửa mặt chừng mấy ngày liền, về sau mới từ từ gượng dậy.

Nhưng mà, cô thật cũng không nghĩ tới, tỏ tình với Bạch Vũ Hân, không phải Trần Minh, mà là Ôn Thiên Lam.

Trần Minh và Cao Thần cùng phòng ký túc, hồi năm ba, Bạch Vũ Hân và Cao Thần qua lại gần gũi như thế, cậu ấy hẳn là cũng có cảm giác, cho nên về sau rất ít khi thấy cậu ấy đến tìm Bạch Vũ Hân. Tình yêu có kiên định đi nữa, bị xem nhẹ trong thời gian dài, nhìn người mình yêu và người khác tình chàng ý thiếp, không có mấy người có khả năng kiên trì mãi được. Cho nên, Trần Minh rút lui thật ra rất bình thường.

Không bình thường dĩ nhiên là bạn học Triệu rồi. Cố Hàm Ninh nghĩ đến sự đợi chờ của Triệu Thừa Dư kiếp trước kiếp này, trong lòng vừa ngọt vừa chát. Có lẽ là kiếp trước cảm thấy hơi mắc nợ anh, cho nên kiếp này, cô đối với Triệu Thừa Dư, đau lòng rất nhiều, càng thêm bao dung, thế cho nên bạn học Triệu bây giờ có chút lòng tham không đáy rồi.

Cố Hàm Ninh trong lòng nóng lên, nhẹ nhấp một ngụm trà xanh, che giấu xấu hổ buồn bực phát tán sau khi tư duy dưới đáy lòng.

"Lúc ấy Vũ Hân thật ra rất buồn phiền, cho nên tới tìm mình tỉ tê. Mình liền khuyên cậu ấy, nên cho bản thân và Ôn Thiên Lam một cơ hội. Không nghĩ tới ngày hôm sau, cậu ấy liền nói toàn bộ chuyện của bản thân và Cao Thần cho Ôn Thiên Lam, cậu ấy nói, cậu ấy bằng lòng cho hai người cơ hội, chỉ là quyền lựa chọn chẳng hề trong tay cậu ấy, cậu ấy không muốn gạt Ôn Thiên Lam, để khỏi về sau chuyện lộ ra, hai bên không chịu nổi. Chừng mấy ngày Ôn Thiên Lam bặt tăm tin tức, lúc đó mình vừa sốt ruột vừa lo lắng, không nghĩ tới một tuần sau, Ôn Thiên Lam chạy thẳng tới thành phố N, nói cậu ta rất khó chịu, không vì cái gì khác mà là vì biết rõ trước kia Vũ Hân đã từng thích một người khác như thế, điều này khiến cậu ta vô cùng ghen tị. Ai, thì ra trước kia chúng ta đều nhìn lầm rồi, Ôn Thiên Lam thật đúng là đàn ông! Cậu ta nói, cậu ta hối hận đi tìm Vũ Hân quá muộn, cho nên mới để Vũ Hân bị đau khổ như thế, người mà cậu ta không nỡ chạm vào thế mà lại bị người ta làm tổn thương như vậy, mà đến bây giờ cậu ta mới biết."

Thôi Hà Miêu nói mặt mày hớn hở, Thịnh Mạn Mạn nghe say sưa dạt dào, Cố Hàm Ninh bất giác thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Như vậy rất tốt, các cô đều có cuộc đời khác đi, trên tiền đề không làm hại người vô tội, mỗi người đều có quyền khăng khăng với tình yêu. Chí ít kiếp này, Bạch Vũ Hân có thể thoát khỏi một Cao Thần tàn nhẫn hơn, ma cô hơn, một lần nữa có được một phần tình cảm ấm áp khác.

Yêu, thật có thể xoa dịu rất nhiều vết thương.

Chuyện của Ôn Thiên Lam và Bạch Vũ Hân đã dấy lên một làn sóng lớn ở trong nhóm QQ lớp, người sợ hãi than rất nhiều, tuy rằng cũng có vài âm cá biệt không hài hòa, nhưng đều bị một câu nói nhẹ nhàng của Ôn Thiên Lam xua đi rồi: "Mình yêu Bạch Vũ Hân, ngay cả cha mẹ mình cũng không có cách nào can thiệp, các bạn vui lòng chúc phúc, mình sẽ rất vui mừng, nếu như không muốn, mình cũng không gượng ép, bởi vì không quan trọng."

Thịnh Mạn Mạn ở phía sau rất chân chó theo sát một câu: "Anh rể! Thật đàn ông!"

Cố Hàm Ninh không có nhiều lời, chỉ cười yếu ớt nhìn cái Bạch Vũ Hân cũng đang online. Cô vui vẻ cho người đàn ông biết bảo vệ bạn gái của mình một tràng vỗ tay, đây là nghĩa vụ tối thiểu của một người bạn trai.

Chuyện của Bạch Vũ Hân và Cao Thần khi xưa, mặc dù không ầm ĩ, nhưng người biết sơ sơ, thậm chí đoán được sự thật không phải là không có. Nhưng chỉ cần Ôn Thiên Lam có thái độ kiên định, chuyện sẽ đơn giản rất nhiều. Cô cũng chân thành chúc phúc, tình yêu của bọn họ có thể giản đơn, sẽ không có lời ra tiếng vào gì ầm ĩ đến trước mặt cha mẹ nhà họ Ôn.

Trước khi tắt QQ, Cố Hàm Ninh thấy Thích Kỳ cũng đang trên mạng, cuối cùng cô ấy không nói câu nào. Cô không rõ rốt cuộc Thích Kỳ biết bao nhiêu, nhưng làm lớp trưởng, hồi Bạch Vũ Hân xin phép, cô cũng từng liên hệ mấy lần, trước khi giấy xin phép nghỉ được giao cho khoa thì đều do chủ nhiệm lớp và cô ấy xử lý, cuối cùng Thích Kỳ chỉ báo cho Bạch Vũ Hân là đã xin cho cô ấy nghỉ bệnh rồi, không nói gì khác. Cố Hàm Ninh nghĩ, dù Thích Kỳ không biết toàn bộ, cũng có thể đoán ra phần nào.

Cho nên bốn giờ chiều lúc gặp Thích Kỳ ở nhà cô Mạc, Cố Hàm Ninh lập tức nở nụ cười thân thiện: "Thích Kỳ, cô Mạc đi mua thức ăn, bảo chúng ta cùng ăn tối."

Thích Kỳ khẽ gật đầu, nhếch khóe môi, yên lặng ngồi xuống ghế sô pha.

Cố Hàm Ninh vẫn luôn tỏ ra hữu nghị với cô, ngược lại khiến cô không được tự nhiên, lần nào cũng bất giác nhớ tới chuyện cũ mình giễu cợt Cố Hàm Ninh, cùng với việc bị giễu cợt lại… Tiếc là, bây giờ là bạn cùng một thầy, cơ hội gặp mặt quá nhiều…

Cô Mạc là người phương bắc, rất thích bánh chẻo, đến khi cô và chồng là thầy Trần trở về, liền tuyên bố bữa tối cùng nhau làm vằn thắn. Chờ đến lúc chính thức bắt tay làm, Cố Hàm Ninh mới phát hiện, Thích Kỳ vốn luôn tỏ ra điềm tĩnh thì ra cũng có lúc không làm được, cho đến lúc Cố Hàm Ninh gói xong mười chiếc bánh chẻo đẹp hoàn chỉnh, vừa quay đầu lại thì thấy Thích Kỳ đang phấn đấu với chiếc bánh chẻo thứ ba, mà chiếc bánh chẻo thứ nhất, thứ hai của cô ấy có hình thù lạ lùng không hề ngoại lệ, còn chưa cho vào nồi đã hở nhân rồi.

Cố Hàm Ninh không chút che giấu cười ha ha, nhìn Thích Kỳ lúng túng đến bắt đầu đỏ mặt đổ mồ hôi, ngay cả cô Mạc tính nghiêm túc cũng không khỏi nhếch khóe môi.

"Thích Kỳ, phần cậu nặn cậu phụ trách nhé, cái dáng này mình cũng không dám nuốt." Cố Hàm Ninh híp mắt trêu chọc, quả nhiên thấy Thích Kỳ thay đổi sắc mặt, cường độ tay không đều, nặn bánh chẻo đến rách cả vỏ.

"Ha ha, là thầy cán vỏ chưa đều." Thầy Trần vừa cán vỏ, vừa giải vây giúp Thích Kỳ, kết quả vô số vỏ bánh chẻo đều rách.

Cố Hàm Ninh cười vui vẻ, quơ quơ bánh chẻo hoàn mỹ do mình nặn ở trước cô ấy: "bạn học Thích, đây mới gọi là bánh chẻo nha."

Thích Kỳ thay đổi sắc mặt liên tục, trừng Cố Hàm Ninh đang vui mừng khôn xiết, nặng nề buông bánh chẻo đã hỏng trong tay xuống: "Vậy thì phiền cậu nặn nhiều một chút, mình liền ăn của cậu." Nói xong, không quay đầu lại đi rửa tay rồi.

Cố Hàm Ninh cúi đầu nhìn ba cái bánh chẻo của Thích Kỳ, nghĩ thầm quả nhiên mỗi người đều có nhược điểm, thế là nói với Thích Kỳ đang đi vào phòng vệ sinh rằng: "Yên tâm đi, bánh chẻo mình nặn tuyệt đối có thể yên tâm ăn."

Con trai của cô Mạc đi du học nước ngoài, mặc dù không nói ra, nhưng Cố Hàm Ninh vẫn có thể nhìn ra, hai người đều rất thích mình và Thích Kỳ làm bạn, cho nên cô luôn thích trêu chọc Thích Kỳ, khuấy động bầu không khí một chút.

Buổi tối khi ra cửa để về nhà, Cố Hàm Ninh không khỏi quay đầu nhìn nhà cô Mạc sau ánh đèn vàng ấm, trong lòng suy nghĩ, phải sinh mấy đứa con mới tốt a.

Về vấn đề con cái, thật ra cô cũng suy xét cẩn thận. Nghe nói hai mươi lăm là tuổi sinh con tốt nhất, vậy thì cô thuận theo tự nhiên đi. Phòng tránh, tránh không được thì cũng không có cách nào, cứ xem cái duyên giữa mình và con cái đi.

Trải nghiệm càng nhiều, cô càng tin tưởng trên đời thực sự có cái duyên. Cái duyên giữa người và người thật huyền diệu lại kỳ lạ, lần nào cũng khiến cô sợ hãi than không thôi.

Khi năm nhất nghiên cứu sinh vừa kết thúc thì trái bom đỏ chót của Thôi Hà Miêu cũng đến.

Thôi Hà Miêu vừa tốt nghiệp liền vào một đơn vị hành chính ở quê, Mạnh Khởi Đức thì vào một xí nghiệp vốn nước ngoài ở địa phương, nghe đâu cũng xông pha không tệ lắm, một người ổn định, một người gây dựng sự nghiệp, tổ hợp như thế cũng không tồi. Mồng một tháng năm vừa rồi nghe nói Mạnh Khởi Đức thăng một chức nhỏ, tiền lương tăng chút ít, việc cưới xin tất nhiên cũng được nhấc lên bàn bạc, nhưng không ngờ nhanh như thế, Quốc Khánh là làm đám cưới rồi.

Rất nhanh, Cố Hàm Ninh đã biết tại sao vội làm đám cưới vào dịp Quốc Khánh rồi, bởi vì có người đã đợi không kịp.

"Cái đó, hơn một tháng rồi. Vốn dĩ quyết định vào tháng năm sang năm..." Thôi Hà Miêu nhăn nhăn nhó nhó, muốn nói lại thôi, nhóm phòng ngủ yên lặng vài giây, sau đó đều hiểu ra rồi. Té ra là có em bé rồi, sợ là em bé chờ không kịp muốn ra đời rồi…

"Lão Mạnh nhanh tay nhanh chân thật..." Cố Hàm Ninh bật cười đánh ra một câu như vậy, tưởng tượng ra dáng dấp vừa xấu hổ lại vừa vui sướng của Thôi Hà Miêu bây giờ. Như vậy cũng không tồi, nhanh nhẹn lưu loát, cha mẹ của cô ấy càng thêm không có lý do để phản đối, nếu nói hồi đầu là xem thế nào đã, thì bây giờ chính bọn họ còn gấp gáp hơn rồi.

"Anh rể Mạnh uy vũ! Mình sắp làm dì, thật hưng phấn a!" Thịnh Mạn Mạn có vẻ còn vui cho cô ấy hơn so với bản thân mình, có lẽ cô đang nhảy dựng lên, để bày tỏ sự hưng phấn của mình.

"Chúc mừng." Bạch Vũ Hân đáp lại rất ngắn gọn, Cố Hàm Ninh không biết cô ấy có thể thấy cảnh thương tình không, nhưng chỉ cần bằng lòng phơi bày vết thương ra, chậm rãi nó sẽ khỏi hẳn.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô lại rất nhớ các cô ấy, cùng phòng ký túc bốn năm trời, phần tình nghĩa này như đã khắc sâu vào máu thịt, xa nhau, ngược lại càng thêm nhớ nhung.

"Ừ, vậy tháng mười chúng ta lại có thể gặp mặt, còn hai tháng nữa!" Cố Hàm Ninh mỉm cười đánh ra một hàng chữ.

"Đúng a đúng a! Mình còn mong đợi thế hơn so với đám cưới của Miêu Miêu!" Thịnh Mạn Mạn còn kèm thêm một mặt cười thật to ở cuối câu, cứ như là giờ phút này cô ấy cũng đang cười to không khép miệng được.

"Như vậy, tháng mười gặp." Bạch Vũ Hân an tĩnh đánh ra một hàng chữ, trong lòng dâng lên đậm nỗi chờ mong.
Bình Luận (0)
Comment