Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



duyen-toi-la-lang-quan-24-0

Chương 24: Sắc lang, có khỏe không?

"Tiên Quân cũng đến thăm Mẫn Lan tỷ tỷ sao?" Thanh Trạc chân thành đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi, đôi mắt lấp lánh ánh nước, dáng vẻ thiên chân vô tà ( ngây thơ). Tư Đồ Ngu ở trong lòng lườm một cái. Chậc chậc, Công chúa điêu ngoa thật biết giả bộ. Có điều muốn diễn kịch sao, bổn tiên liền phụng bồi.

"Mẫn Lan là biểu muội của ta, nàng bị thương nên biểu tỷ như ta theo lý nên đến thăm." Tư Đồ Ngu ôn hòa hữu lễ trả lời, "Chỉ là không nghĩ đến Công chúa cũng đến đây."

"Bổn Công chúa đến đây cũng hết sức hợp lý, Mẫn Lan tỷ tỷ là sư phụ của ta, tình cảm sư đồ của chúng ta cũng không so với tình thân biểu tỷ muội cạn hơn nha." Thanh Trạc cong môi, hướng Tư Đồ Ngu chớp mắt xinh đẹp, vô cùng đắc ý. Tư Đồ Ngu sửng sốt, nhìn về phía Tiên tử trên giường, vẻ mặt hỏi ý.

"Thanh Trạc, là môn sinh đắc ý nhất của ta đấy." Mẫn Lan ánh mắt lưu chuyển giữa hai người, mím môi cười nhẹ. "Đắc ý nhất? Biểu muội, không phải ngươi chỉ có một mình nàng là đồ đệ đi." Tư Đồ Ngu nhíu mày, chính là không muốn Công chúa này quá đắc ý. Thanh Trạc ở bên cạnh nghe thế mắt phượng mang theo lửa giận trừng nàng một cái, "Chỉ có mình ta là đồ đệ thì sao, bổ Công chúa nhảy không tốt sao?"

Ách, không sai rất tốt, nhưng, bổn tiên mới không ca ngợi ngươi. Tư Đồ Ngu bĩu môi, "Bình thường thôi mà, bổn tiên vẫn cảm thấy Mẫn Lan biểu muội nhảy đẹp hơn."

"Này, sắc lang ngươi nói gì?! Cái gì gọi là bình thường thôi?!" Công chúa đại nhân rốt cuộc không nhịn được nữa.

"Bổn tiên nói là sự thật."

"Được rồi, hai người các ngươi thật như con nít." Mẫn Lan ôn nhu đánh gãy tranh chấp của hai người, "Điệu múa tay áo dài của Thanh Trạc ta cũng đã nhìn thấy, quả thật rất tốt."

"Ôi, biểu muội, ngươi cũng không dự tiệc sao có thể nhìn thấy?" Tư Đồ Ngu kinh ngạc, Mẫn Lan bị thương nằm trên giường cũng không có dự Bàn Đào Hội. Chẳng lẽ có thiên lý nhãn?

"Mẫu hậu vì để Mẫn Lan tỷ tỷ có thể ở trong phòng ngủ nhìn thấy buổi biểu diễn ở tiệc rượu, đặc biệt ban cho Tiêu Linh Kính, có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống ở Bàn Đào Hội. Tiên Quân đại nhân rất ít khi đến thiên đình, chưa từng thấy qua bảo khí cũng là chuyện bình thường." Thanh Trạc tự nhiên nói, khóe mắt dư quang liếc nhìn Tư Đồ Ngu, thần tình kia rõ ràng biểu đạt năm chữ: Hừ, thiểu kiến đa quái *.

( *) Thiểu kiến đa quái: để mô tả về một tình huống tương tự hoặc về một người rất thiếu hiểu biết. Nghĩa đen, có nghĩa là " ít được trông thấy, nên cái gì cũng thấy lạ" và hiểu nôm na là "lấy làm kinh ngạc về những thứ vốn chưa được thấy bao giờ."

Nhìn dáng vẻ như bị nghẹn của Tư Đồ Ngu, Công chúa đại nhân tâm tình rất tốt, đứng dậy đi đến trước tấm bình phong hoa văn đối diện giường, váy dài vung lên, bức bình phong đó ở trong màn sương lấp lóa biến ảo thành một mặt gương lớn, trong gương rõ ràng là tình cảnh vân đài cùng nhóm tiệc rượu. Lúc này có một ít Tiên tử bưng đĩa đi đến chỗ ngồi dâng thêm rượu và trái cây, trên đài vừa múa vừa hát, di chuyển dưới ánh đèn xinh đẹp.

"Thật là có thể nhìn thấy a." Tư Đồ Ngu lẩm bẩm. Mẫn Lan che miệng cười khẽ, "Đồ nhi múa, sư phụ ta đây có thể không xem sao? Hơn nữa, không chỉ là múa, khi đó ta còn nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt si mê của Tư Đồ ngươi lúc ở chỗ ngồi nhìn Thanh Trạc khiêu vũ đấy."

"Gì chứ, nào có!" Tư Đồ Ngu mở to hai mắt thề thốt phủ nhận. Tiên tử cũng không để ý đến nàng, tự nhiên nói: "Trước tiệc rượu một tháng, ta đang luyện múa thì bị trật chân, tuy rằng không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn cần phải nằm trên giường an dưỡng không thể biểu diễn ở tiệc rượu. Cũng may có Thanh Trạc." Tiên Tử dừng một chút, nhìn Tư Đồ Ngu, đáy mắt ý cười khiến người khác không hiểu, "Thanh Trạc cơ sở không tệ, trong vòng một tháng có thể luyện tay áo dài tuyệt đối không phải dễ dàng. Có thể khiến nàng kiên trì khổ luyện không kể ngày đêm, nói đến cũng bởi vì nghe nói ở lần yến hội này người nào đó cũng có chỗ. Bây giờ nhìn lại... cũng không uổng phí khổ tâm rồi."

"Mẫn Lan tỷ tỷ! Ngươi nói cái gì đấy?!" Thanh Trạc đỏ mặt, ở một bên quở trách.

"Người nào đó? Không phải nhảy cho sư phụ xem sao?" Tư Đồ Ngu ngạc nhiên hỏi, sau đó bỗng nhiên cười khẩy nói: "Ồ? Tiểu Công chúa hẳn có người thích rồi hả?"

"Hừ, không liên quan đến ngươi." Thanh Trạc cắn môi, hung hăng lườm nàng một cái. Mà Tiên tử ngồi trên giường đáy mắt xẹt qua nhàn nhạt đau thương, không tiếng động thở dài.

Ôi, cũng thật là trì độn a.

Mà lúc này còn không biết mình đã bị người ta oán giận, sự chú ý của Tiên Quân đại nhân hoàn toàn bị tình cảnh trong Linh Tiêu Kính hấp dẫn đi. "Ôi, đây không phải Ly Túc sao?" Tư Đồ Ngu nhìn trong gương, chỉ thấy một góc chỗ ngồi, Bạch y Tiên tử cùng một vị tiên nam anh tuấn đang ngồi cùng một chỗ. Khóe mắt Tiên tử mỉm cười, tay ngọc nhỏ dài cầm ly rượu, bờ môi nhẹ nhàng đóng mở, tựa hồ đang nói gì đó. Nhìn thấy tiên nam ngồi ở vị trí vốn thuộc về nàng, còn nhìn chằm chằm Ly Túc cười một cách mê gái!

Trên vân đài nhạc êm múa đẹp, sáo trúc dễ nghe.

Bên trong con ngươi đen như mực của Mộ Dung Ly Túc một mảnh xán lạn, nàng nhìn vân đài, có chút thất thần. A, người kia bây giờ đang ở cùng ai, là Mẫn Lan Tiên tử, hay là Thanh Trạc Công chúa.

Tiên nam ngồi bên cạnh nhìn gò má tuyệt mỹ của Mộ Dung Ly Túc, si mê không ngớt, "Ly Túc Tiên tử, ta ngồi đây cùng ngươi uống, đợi lát nữa Tiên Quân trở về nhìn thấy có thể hay không... không vui?"

Không vui sao? Có lẽ có đi. Trong đầu Mộ Dung Ly Túc tưởng tượng ra dáng vẻ tức giận của Tư Đồ Ngu, nhếch khóe miệng, nhưng nhàn nhạt trả lời: "Có lẽ nàng sẽ không trở về. Chỉ là Tán Tài Thần Quân ở đây không ở cùng nhóm quân tịch, không sao à?" Lời nói có chút ẩn ý, cũng có thể nghe ra trong đó có ý tứ 'tiễn khách'. Hai mắt lấp lánh của tiên nam nháy mắt ảm đạm đi.

"Tiên tử nói phải, vậy tại hạ xin cáo từ trước, ngày sau có cơ hội, còn hy vọng có thể cùng Ly Túc Tiên tử chè chén tâm sự." Tán Tài Thần Quân ngượng ngùng nói, nhưng không nỡ di chuyển thân thể, dáng vẻ lưu luyến không rời. Người ở ngoài gương đã nghiến răng nghiến lợi.

"Đáng ghét, thừa dịp ta không ở đó liền đến gần." Tư Đồ Ngu tức giận vung tay áo đóng lại Linh Tiêu Kính, tự nói: "Còn cười đến vui vẻ như vậy! Không được, ta phải trở về."

Thanh Trạc đứng bên cạnh Tư Đồ Ngu đem hết thảy vẻ mặt biến hóa của nàng thu hết vào đáy mắt, thấy nàng đóng Linh Tiêu Kính, lên tiếng chế nhạo: "Vị Bạch y mỹ nhân kia là Mộ Dung Ly Túc đi? Ngươi dường như rất để ý nàng?"

"Đương nhiên để ý, nàng là Ngự Thư của bổn tiên!" Tư Đồ Ngu không chút nghĩ ngợi trả lời, sau đó nhìn về phía người trên giường, "Lan nhi biểu muội, thấy ngươi không có chuyện gì ta cũng an tâm, nghỉ ngơi thật tốt, biểu tỷ hôm khác lại đến thăm ngươi." Nói xong liền muốn đi ra ngoài, lại bị Công chúa đại nhân ra tay ngăn cản.

"Này, sắc lang, có dám theo ta đến nơi này hay không?"

"Có việc hôm khác lại nói, bổn tiên hiện tại không rảnh." Tư Đồ Ngu đen mặt, hất cái tay chắn ngang bụng, cái tay kia đổi thành nắm ống tay áo của nàng. "Này, Ly Túc Tiên tử người ta đang cùng Thần Quân tuấn tú tiêu sái trò chuyện vui vẻ, ngươi đi về không phải quấy rầy người ta sao?" Thanh Trạc giảo hoạt nói, ngữ khí cân nhắc: "Hay là Tiên Quân đại nhân yêu thích Ly Túc Tiên tử? Nhưng mà ta nghe nói, trong lòng Tiên tử đã có người thương nha."

"Ngươi nói bậy gì đó." Tư Đồ Ngu lạnh giọng nói, nhưng sức không đủ.

"A, sắc lang, ta nói gì trong lòng ngươi rõ ràng. Bây giờ đi về làm người thứ ba hay là cùng bổn Công chúa đi chơi, tự ngươi chọn đi." Thanh Trạc buông tay áo Tư Đồ Ngu ra, nhìn Mẫn Lan đang ngồi im trên giường, quay người đi ra ngoài cửa, vài sợi tóc đảo qua gò má Tư Đồ Ngu, ừ, hương mai ngạo nghễ trong tuyết.

Tư Đồ Ngu nhíu mày, nàng không biết Công chúa này đến cùng là muốn làm gì, ôi, nữ nhân a. Nàng lắc đầu một cái, nhìn về phía Mẫn Lan: "Lan Nhi biểu muội, ta...", "Đi đi, ta cũng buồn ngủ rồi." Tiên tử không chờ nàng nói xong đã mềm mỏng đánh gãy, hướng nàng cười, sau đó vén chăn gấm nằm xuống. Tư Đồ Ngu đi đến cúi người xuống nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh tốt góc chăn, rồi chậm rãi đi ra cửa.

Ở ngoài cửa, Công chúa đại nhân đứng ở nơi đó, nhếch khóe miệng.

Tiếng bước chân xa dần, Tiên tử nằm trên giường mới chậm rãi mở mắt. Nhẹ giọng nỉ non: "Tư Đồ..."

━━━━━━

duyen-toi-la-lang-quan-24-1

Cung điện tiên gia, hai người một trước một sau đi đến.

Tư Đồ Ngu lúc này có chút hối hận đã đi theo vị Công chúa này rồi. Quanh đi quẩn lại, vòng qua một tòa cung khuyết lâu, nàng sắp bị lượn đến hôn mê. Mà người phía trước vẫn đi nhẹ nhàng, biểu hiện vui sướng.

"Này, ngươi rốt cuộc dẫn ta đi đâu?" Tư Đồ Ngu u oán nói. Công chúa này trong hồ lô bán gì đây?!

"Thế nào, ngươi sợ ta dẫn ngươi đến một nơi vắng vẻ rồi mưu hại sao? Yên tâm, bổn Công chúa khinh thường làm chuyện như vậy." Thanh Trạc trừng Tư Đồ Ngu một cái, tiếp tục bước đi nhẹ nhàng ở phía trước, không lâu sau, hai người liền đi đến một cái vườn có bố cục tinh xảo. Trong vườn đủ loại cây lạ, có cây cao hơn hai trượng, đầu cành sắc màu rực rỡ. Dưới tàng cây, tiên vụ lượn lờ đá con phủ kín đường nhỏ phủ kín màu tím nhạt của cánh hoa. Một đường kéo dài đến cái đình ở chỗ sâu trong cánh rừng.

Trong đình có một bàn đá bày rượu và thức ăn, một thị nữ đứng yên bên cạnh, cảm thấy có chút quen mặt, cẩn thận nghĩ một hồi, phát hiện nàng chính là tiểu thị nữ năm đó ở Tiên Sơn hầu hạ Công chúa tắm rửa, ừm, người này, hình như tên là --- Thanh Thủy? Chậc chậc, tên này là năm đó Công chúa ban cho a ( Tiên Quân đại nhân, tên người khác ban thưởng ngươi cũng có thể suy nghĩ bẩn thỉu được sao)...

"Thế nào, cùng bổn Công chúa ngồi xuống uống một ly khó vậy sao?" Thanh Trạc buồn cười nhìn người kia vẻ mặt phong phú, phất tay cho thị nữ lui ra, đi đến trước bàn ngồi xuống, đưa tay lấy bầu rượu rót rượu, trên mặt vẫn ý cười trong suốt. Có lẽ ý cười quá mức ngây thơ, Công chúa đại nhân bộ dáng lớn lên quá mức vô hại. Tư Đồ Ngu cảm thấy trước đó phòng bị quá mức hẹp hòi rồi. Nên cũng ngồi xuống theo, không khách khí bưng lên ly rượu Thanh Trạc đã rót, khẽ nhấp một cái, nhất thời hương rượu tràn ngập răng môi, khiến cả người ấm áp, không chút cay độc. "Thế nào, ngự tửu cất giấu của bổn Công chúa, tư vị không tệ đi." Thanh Trạc mặt mày cong cong, cười nói.

"Phải, không tệ." Tư Đồ Ngu chậc lưỡi, "Nhưng hôm nay Công chúa đặc biệt mời ta đến uống rượu sao?"

"Coi như là ôn chuyện đi." Thanh Trạc chống cằm, "Những năm này làm Nhân Duyên Ty, cảm giác thế nào?"

"Ừ... cảm giác rất kỳ quái, lúc đầu rất chán ghét, bởi vì tình yêu của phàm nhân quá mức phức tạp, muốn thúc đẩy nhân duyên, suy nghĩ biện pháp để duy tục ( duy trì và phát triển) không phải chuyện dễ." Tư Đồ Ngu nhớ lại quá khứ, khóe miệng dần dần cong lên. "Nhưng mà, từ từ cũng cảm thấy rất thú vị. Ta đặt mình vào câu chuyện của họ, tự mình cảm thụ ngọt ngào hoặc chua xót bên trong, sau đó vì bọn họ nối nhân duyên, nhìn bọn họ sau cùng cười hạnh phúc, thật sự, rất thỏa mãn."

Gió nhẹ thổi sợi tóc, hơi che đậy đôi mắt hoa đào của Tư Đồ Ngu. Thanh Trạc bỗng nhiên muốn chạm đến khuôn mặt nàng. Vươn tay ra, chậm rãi tiếp cận, nhưng lại đâm vào cái trán trắng nõn kia: "Sắc lang, ngươi lại trở nên cảm tính a."

"Này, có thể đừng gọi ta là sắc lang không?"

"Vậy ngươi trước gọi ta một tiếng Thanh Trạc nghe xem." Thanh Trạc gắp một viên thịt bỏ vào trong bát Tư Đồ Ngu, sau đó mặt đầy chờ mong nhìn nàng.

"Này... Thanh Trạc, chúng ta bỏ qua hiềm khích trước kia, từ nay về sau ta sẽ đối xử với ngươi như bằng hữu." Tư Đồ Ngu gắp viên thịt bỏ vào trong miệng, ừ, chất thịt ngon, thật sự là hàng cao cấp hiếm thấy. Kết giao bằng hữu, sau đó ăn chực cơm cũng không tệ. Công chúa đại nhân mắt hạnh nheo lại, "Bằng hữu sao... Vậy phải xem ngươi có thành ý hay không?!" Chỉ ngón tay, nói: "Đóa hoa kia, ta muốn, ngươi hái cho ta."

Tư Đồ Ngu nhìn theo hướng nàng chỉ thấy một đóa hoa đơn độc nở rất đẹp, lông mày khẽ hất: "Công chúa đại nhân thật đúng là tinh tường. Nhưng mà, chuyện này có gì khó khăn chứ?!"

Đặt đũa xuống, Tư Đồ Ngu nhẹ nhàng phi thân đi đến dưới cái cây kia, đang muốn nhảy lên hái đóa hoa, không ngờ dưới chân sụp xuống, thân thể chìm xuống, ngay sau đó hai tay bị thứ gì đó trong nháy mắt buộc chặt bên eo. Khi phản ứng lại, Tư Đồ Ngu giật mình phát hiện mình bị dây thừng treo ở trên cây, dưới chân là một hố sâu, lúc này có rất nhiều cục đất nhỏ rơi xuống liền tiến vào hố sâu tối tăm. Này, đây là chuyện gì?

"Ha ha, Tư Đồ Ngu, đừng giãy giụa, đây là Khổn Tiên Thằng ( dây trói tiên), ngươi không thoát được." Thanh Trạc khẽ cười chậm rãi đi đến dưới tàng cây, đứng bên cạnh nàng, thị nữ lúc trước đang cầm một đầu khác của dây thừng, mặc không cảm xúc.

"Cái gì?! Ngươi lại thấy hình cụ Thiên Lao để trói ta? Này, sẽ không hẹp hòi đến thế đi, không phải nói bỏ qua hiềm khích trước đây sao?! Ngươi sao lại thay đổi a?" Tư Đồ Ngu đung đưa trên không trung, không có chút kinh hoảng vì bị mưu hại. Có điều thị nữ kia khiến nàng kinh hãi, tuy nói nàng vóc người tinh tế, nhưng lại rất cao gầy, so với nữ tử bình thường có chút nặng hơn, nhưng một tiểu thị nữ lại có thể dễ dàng dùng dây thừng đem nàng treo lên, có thể thấy được trời sinh sức mạnh a... Tư Đồ Ngu hơi cười: "Ta nói Công chúa a, tuy rằng bổn tiên bị trói nhưng pháp lực vẫn còn, ngươi không làm gì được ta."

"--- Thật không?!" Thanh Trạc trên mặt giảo hoạt, như hồ ly trộm được nho, "Tiên Quân đại nhân thử một chút đi, xem pháp lực ngươi còn không?!" Nói xong cho thị nữ một ánh mắt.

"Vâng, Công chúa." Thị nữ hiểu ý, trên tay buông lỏng, thân thể Tư Đồ Ngu nhất thời rơi xuống, một chút pháp lực cũng không dùng được, cứ như vậy rơi vào hố sâu, rơi xuống đáy hố. Sau đó bị kéo lên, trên y phục của nàng đã dính không ít bùn đất, vai bị đụng đau, lúc này mới ý thức được sự tình không ổn, Công chúa không dễ trêu chọc.

"Ngươi bỏ gì trong rượu?" Tư Đồ Ngu cắn răng.

"Chỉ chút thuốc khiến người ta mất pháp lực thôi, không ảnh hưởng đến thân thể." Thanh Trạc cười khẽ, ngẩng đầu lên nhìn người bị treo trên không trung.

"Nhưng thân thể ta hiện tại bị thương tổn."

"Đáng đời." Công chúa đại nhân sẳng giọng, "Ta hỏi ngươi, những năm này, có nhớ đến ta hay không?"

"Ơ? Khi không ta nhớ đến ngươi làm chi?" Tư Đồ Ngu không chút suy nghĩ trả lời, không hiểu tại sao Công chúa đột nhiên hỏi vấn đề này. Công chúa đại nhân ở dưới tàng cây nghe thế, không những không giận mà còn cười, chỉ là nụ cười này... khiến người ta cảm thấy rất lạnh lẽo.

"--- Thanh Thủy."

"Vâng, Công chúa."

Ngay lập tức, Tư Đồ Ngu lại bị quăng ngã lần nữa một cách tàn nhẫn, lúc kéo lên vô cùng chật vật, gương mặt tuấn tú cũng xụ xuống. "Công chúa, ta sai rồi." Tiên Quân thê thảm, lại thức thời nói.

"---Nha? Nói nghe thử một chút, sai cái gì?"

"Ta, ta thật ra luôn nhớ đến ngươi." Ừ, không sai, rất nhớ còn chửi rủa nữa.

"A, còn gì nữa không?"

"Ta không nên xuất hiện lúc ngươi tắm rửa."

"Còn gì nữa?" Thanh Trạc mặt mày cong cong.

Còn? Còn chưa hết a?! Tư Đồ Ngu cau mày, thật không nghĩ ra còn chỗ nào chọc đến Công chúa điêu ngoa này. Nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của nàng, đứng dưới tàng cây, nụ cười trên mặt Công chúa biến mất, trong thanh âm hiện ra ý lạnh không rõ: "Tư Đồ Ngu, hôm nay ngươi cứ ở đây suy nghĩ thật kỹ xem đến cùng là sai ở đâu. Bổn Công chúa sẽ không phụng bồi, gặp lại sau." Nói xong phất tay áo bỏ đi, tay áo mang theo vài cánh hoa rơi.

Tư Đồ Ngu, dựa vào cái gì ngươi trêu chọc ta, để trong lòng ta nhớ đến ngươi, ngươi lại ở nơi khác tiêu dao tự tại, chưa từng đến tìm ta, còn ở khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt! Hừ, ngươi tội ác tày trời!

━━━━━━

Gió lạnh thổi qua, người bị treo trên cây vô hạn phiền muộn.

Dưới tàng cây, thị nữ đem đoạn dây thừng trong tay quấn trên cây khô, thở dài: "Tâm tư Công chúa, Tiên Quân ngươi đừng phỏng đoán..." Sau đó, người đi đình trống, Tư Đồ Ngu bị treo trên cây đến xương sống thắt lưng đau, chỗ vai cũng tụ máu, nhưng pháp lực lại không khôi phục, hiện tại thực sự là, toàn thân đều đau! Tiên Quân cảm thấy bị tội này thật oan ức, tâm muốn khóc cũng có. Mất sức trở tay làm thủ quyết, gọi Đại Cẩu hoàng kim ra.

"Tiểu Tam, ngươi có thể đem ta thả xuống không?"

Đại Cẩu liếc mắt nhìn đầu buộc dây thừng cao cao trên thân cây, không lên tiếng, không nhúc nhích.

Tư Đồ Ngu phiền muộn càng sâu, "Này, vậy ngươi lén lấy thuốc giải của Công chúa cho ta?"

Đại Cẩu miễn cưỡng lười biếng duỗi người, dùng chân trước gãi gãi lông bụng.

"Quên đi, ngươi không cần để ý đến ta, để ta tự sinh tự diệt..." Tiên Quân cụt hứng.

Lần này Đại Cẩu rất nghe lời, không chút do dự mà, chạy xa...

Tư Đồ Ngu, ngổn ngang trong gió.

━━━━━━

Thanh Thủy: ('・∀・') Công chúa, người hết giận chưa?

Thanh Trạc: Hừ, bổn Công chúa mới không dễ dàng tha thứ cho nàng.

Thanh Thủy hưng phấn lấy ra một cái rương lớn, ở bên trong tìm kiếm: Ψ( ゚∀゚)Ψ Vậy lần sau chúng ta thử một chút đồ kẹp tay, cái đinh bản này cũng không tệ a, ôi còn có phấn ngứa thực cốt ( ăn mòn xương)...

Thanh Trạc: ( '•౪•')Tại sao có thể đem những thứ này dùng trên người nàng --- Trong phòng ta không phải còn có Hổ Đầu Châm, Độn Đao ( đao cùn), với Xuyên Tâm Tiễn sao?!

Mộ Dung Ly Túc: (≖ ‿ ≖) Công chúa, ngươi không nên quá đáng như vậy, cõi đời này chỉ có ta mới có thể mắng nàng, trói nàng, đánh nàng, châm nàng...

Tư Đồ Ngu: ( giận) (⊙ヮ⊙)Các ngươi coi ta chết rồi sao!
Bình Luận (0)
Comment