*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 26: Hồ nhị Công chúa.
Trời hơi lạnh, vài vầng sáng nhạt xuyên qua cửa sổ, mềm nhẹ chiếu xuống chiếc chăn trên giường.
Màn tơ vàng trên giường kéo dài đến mặt đất. Xuyên thấu qua màn, người mặc áo ngủ thêu hoa bằng gấm an ổn ngủ. Tóc dài như suối trải bên cạnh gối đầu, có một vài sợi đẹp đẽ quấn quanh trên cổ tuyết trắng, người kia mí mắt khẽ nhúc nhích, chậm rãi tỉnh lại.
"Ừ- trời lại sáng." Tư Đồ Ngu miễn cưỡng ngồi dậy, đầu còn mê man chưa tỉnh táo. Mơ mơ màng màng duỗi người, thấp giọng mập mờ lầm bầm một câu không rõ.
Tia sáng vàng rực rỡ chiếu qua màn, bao phủ quanh thân, ấm áp, rất thoải mái. Tư Đồ Ngu hơi hí mắt, theo thói quen dùng chân vén chăn, đang muốn xuống giường, không ngờ bị một cánh tay ngọc trần trụi ôm lấy cái cổ kéo về giường thơm.
"Ừm, ngủ thêm một chút nha, dậy sớm như vậy làm gì?" Nữ tử xinh đẹp vùi ở trong lòng Tư Đồ Ngu, mị nhãn như tơ. Ngay cả thanh âm cũng tựa như mưa bụi triền miên của tháng ba Giang Nam, câu hồn đoạt phách.
Tư Đồ Ngu bỗng nhiên mở to hai mắt, hoàn toàn tỉnh ngủ. Đây, đây là tình huống gì? Mắt nhìn thấy trướng màn kim sa, mền gấm đỏ, giường khảm ngọc, thảm hoa văn màu đỏ sậm trải dài từ đáy giường đến cửa, cột cẩm thạch khắc hoa phản xạ ánh sáng ôn nhuận, bộ bàn ghế tử đàn được khảm tơ vàng, xa hoa không gì sánh được, nhưng tất cả đều không phải trọng điểm, trọng điểm là... đây không phải là gian phòng của nàng!
Tại sao lại tỉnh dậy trong căn phòng xa lạ? Mà trên giường còn thình lình xuất hiện một mỹ nhân xa lạ chỉ mặc yếm cùng tiết khố! Lúc này nàng đang lười biếng làm ổ trong lòng mình, tiếp xúc với da thịt non mềm, hương khí xa lạ quấn quanh hơi thở, vô hạn kiều diễm. Tiên Quân đại nhân hóa đá hồi lâu, trong đầu nghĩ: Ta không phải ngủ một giấc liền hồn xuyên chứ, cùng một vị vương công đế tử hoán đổi linh hồn a?! Hay ta thật ra chưa tỉnh ngủ, còn trong mộng?
Kiểm tra một chút thân thể của mình, hoàn hảo hoàn hảo, ngoại trừ y phục có chút mất trật tự, vẫn tuấn mỹ như ban đầu. Vì vậy lại tự tay dùng sức véo cánh tay của mình, đau đến nước mắt suýt chút nữa chảy ra, chỉ là cảnh tượng kiều diễm trước mắt không chút thay đổi.
"Ha ha, thế nào mà sau một đêm lại trở nên ngốc nghếch rồi, còn dùng sức véo mình nữa, không đau sao?" Nữ tử xinh đẹp trong lòng cười duyên đứng dậy, một tay chống cằm, một tay xoa xoa chỗ cánh tay Tư Đồ Ngu, chậm rãi xoa nắn, sợi tóc mang theo mùi hương đảo qua gò má Tư Đồ Ngu, nữ tử cúi người ở phía trên nàng, con ngươi trong trẻo đầy nước, cười xinh đẹp. Chỉ một thoáng, phòng lớn phảng phất như có bong bóng màu hồng bay bay đầy trời, trong không khí tràn đầy hương vị ngọt ngào mê người.
Tiên Quân đại nhân có chút ngẩn ngơ, khó khăn dời tầm mắt đối diện nàng, "Ngươi... là ai?"
Nữ tử thấy nàng dời mắt, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức hiển hiện ra thần sắc ủy khuất, cắn môi dưới, giọng nói buồn bã, nhìn thấy mà yêu thương: "Phu quân ngươi đêm qua vừa muốn thân thể của thiếp xong, sáng nay lại hỏi thiếp là ai, quả nhiên.... chiếm được thì không còn quý trọng nữa sao. Hay là do đêm qua thiếp phục vụ không tốt?"
---- Cái gì? Tư Đồ Ngu lập tức ngồi dậy, kinh ngạc mở to hai mắt: "Đêm qua ta không làm gì cả! Còn có, ta không phải phu quân ngươi. Ta là hoàng hoa khuê nữ xinh đẹp, yêu kiều."
Nghe Tư Đồ Ngu nói thế, khóe mắt nữ tử chợt co rút một cái, nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ đáng yêu, thậm chí đôi mắt long lanh còn xuất hiện nước mắt, "Phu quân, ngươi nói cái gì đó. Ngươi là nữ tử ta còn không rõ sao, ngươi vì sao giống như cái gì cũng không nhớ? Ta là thê tử mới cưới của ngươi a."
"Mộ Dung Tương, ngươi đùa quá trớn rồi."
Đang lúc Tư Đồ Ngu sắp bất tỉnh, nơi cửa truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng quen thuộc, thời khắc này đối với Tiên Quân đại nhân mà nói, quả thật như nghe thấy tiên nhạc.
"Ly Túc!" Tư Đồ Ngu nhanh chân chạy xuống giường, ôm lấy Bạch y mỹ nhân trong ánh sáng nhạt, cứ như chịu phải ủy khuất thật lớn. Mộ Dung Ly Túc mặt lạnh kéo người đang treo trên người mình ra, thấy y phục nàng xốc xếch, ánh mắt lại dời về phía người trên giường hầu như nửa thân trần tư thế câu người, nhíu mày khó nhận ra, khí tức càng thêm lạnh. Tư Đồ Ngu bỗng dưng rụt cổ lại, ôm lấy hai tay. Nữ tử xinh đẹp trên giường nhếch miệng, vừa rồi chớp mắt không vui của Mộ Dung Ly Túc không qua khỏi mắt nàng.
"Ta nói tỷ tỷ, ngươi đến cũng quá nhanh đi a! Là nhớ cô muội muội ta đây, hay là lo lắng cho người kia? Yên tâm, ta chỉ luyện tập mị thuật một chút thôi, nhưng.... xem ra dường như lui bước rồi." Nữ tử quấn lấy sợi tóc mềm mại của mình chậm rãi đứng dậy, vung cánh tay thon dài lên, cảnh trí trong phòng lập tức biến ảo vặn vẹo, hóa thành yên vụ [ sương mù ] rồi bị hút vào trong chiếc nhẫn trên ngón tay nữ tử, sau đó từ trong hư không lấy ra một kiện váy đỏ sa mỏng màu sậm, ngay trước mặt hai người thoải mái sửa sang y phục.
"Các ngươi là... tỷ muội?" Tư Đồ Ngu ngẩn ngơ tại chỗ, tra xét một phen sau, mới phát hiện người trước mắt là một con Hồng Hồ Ly đạo hạnh cao thâm. Y phục chỉnh sửa xong, Hồng Hồ Ly hướng Tiên Quân đang ngẩn ngơ cười quyến rũ: "Mới vừa rồi chỉ là vui đùa, Tiên Quân xin đừng trách."
Chậc chậc, quả nhiên là tác phong của Hồ Ly. Tiên Quân đại nhân chép miệng một cái, "Không có gì phải trách." Nói rồi cũng đi đến trước tấm bình phong lấy y phục mặc vào. Mà ánh mắt mỹ nhân Hồng Hồ Ly lưu chuyển, ở trên người nàng qua lại, trong mắt hiện ra thưởng thức, "Ta tên là Mộ Dung Tương, Nhị Công chúa Hồ giới, muội muội của nàng." Mộ Dung Tương chỉ vào Mộ Dung Ly Túc, nói với Tư Đồ Ngu, bỗng nhiên nghiêng thân tới gần nàng, "Tiên Quân quả nhiên tuấn mỹ, tiêu sái như lời đồn, hơn nữa... còn rất khả ái nha. Ha ha, về sau ta gọi ngươi là 'Ngu Nhi' được không?"
"...Đây là cách gọi của phụ mẫu ta."
"Hừ, ta cũng sắp một ngàn tám trăm tuổi, lớn hơn ngươi tám trăm năm đó, ngươi có thể gọi ta một tiếng Tương tỷ tỷ, ta cũng có thể gọi ngươi là Ngu Nhi." Mộ Dung Tương dường như đang lừa tiểu hài tử vậy, hướng dẫn từng bước, nói đến phân nửa rồi che miệng cười: "Ha ha, tỷ của ta so với ta còn già hơn, nàng hẳn càng nên xưng hô với ngươi như vậy nha."
"Mộ Dung Tương, ngươi đủ rồi." Bạch y mỹ nhân lạnh giọng quát lớn, sắc mặt hờn giận. Người bị trách vẻ mặt ủy khuất.
"Này, ta là thân muội của ngươi nha, sao có thể đối xử với ta hung dữ như vậy, uổng ta đêm hôm chạy đến thăm ngươi."
"Đến thăm ta? Chỉ sợ ngươi là đêm hôm bỏ nhà ra đi a!"
"A.... Ha ha, đến thăm ngươi... thuận tiện bỏ nhà ra đi nha." Mộ Dung Tương cười gượng nói: "Cái này không thể trách ta a, lão bà bà mấy ngày nay luôn bắt ta kế thừa vương vị, ta mới không muốn bị nhốt trong cung điện phê duyệt sổ con đâu. Tỷ, ngươi liền thu lưu ta một thời gian đi a! Ta thật đáng thương mà!" Nói xong lại hướng Tư Đồ Ngu ra vẻ đáng thương. "Tiên Quân đại nhân, Tư Đồ Ngu, ngươi nói có đúng hay không a, cho ta ở đây vài ngày đi!"
Mắt phượng của Mộ Dung Ly Túc nheo lại. Nàng có một muội muội từ nhỏ đã không phải người bớt lo, ham chơi thành tính, ở nhà có chút gì không hài lòng thì sẽ bỏ nhà ra đi, càng về sau thường xuyên đều do người làm tỷ tỷ như nàng tự mình đi bắt trở về. Chỉ là... từ khi phát sinh chuyện kia, nàng theo Quảng Lai Tiên Quân tu hành, thì rất ít về nhà. Nương nàng chỉ có hai nữ nhi, nữ nhi lớn đi tu tiên, sự vụ lớn nhỏ của Hồ giới đương nhiên phải chia sẻ với nhị nữ nhi.
Vậy nên trong ngàn năm này, Mộ Dung Tương tuy biểu hiện vẫn ham chơi bướng bỉnh như trước, nhưng cũng trầm ổn hơn rất nhiều. Thật ra, trước giờ áp lực đều rất lớn a! Mộ Dung Túc có chút hổ thẹn, dù sao, vô luận là nữ nhi hay tỷ tỷ, nàng đều không làm tốt. Nghĩ đến đây, trên mặt trong trẻo lạnh lùng của Bạch y mỹ nhân lộ ra một chút bất đắc dĩ, nhìn về phía Tư Đồ Ngu, giọng nói cũng mềm mại hơn nhiều: "Đại nhân nghĩ thế nào?"
"Ách, ha ha, có thể có thể, rất hoan nghênh a." Người bị hỏi vội vàng gật đầu, sau đó dừng lại, có chút lúng túng: "Chỉ là sau đó đừng dùng mị thuật với ta nữa là được."
"A? Ngươi không vui sao, vừa rồi trông ngươi còn rất hưởng thụ a." Mộ Dung Tương dùng tay xoa bóp khuôn mặt tuấn mỹ của Tư Đồ Ngu, giọng nói ám muội, khóe mắt liếc qua len lén quan sát phản ứng của Mộ Dung Ly Túc. Quả nhiên phát hiện thần sắc người kia trở nên trầm lãnh. Đáy lòng Mộ Dung Tương cười trộm, ha ha, quả nhiên để ý nha, Tư Đồ Ngu, về sau ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
"Nào có! Bổn tiên... bổn tiên chỉ là chưa tỉnh ngủ a." Tư Đồ Ngu nói xong đỏ mặt, quay đầu sang một bên tránh né vuốt ve của mỹ nhân xinh đẹp.
"Thật không?" Âm cuối của mỹ nhân cao lên, nhìn thẳng vào nàng.
"Ai nha, cái kia, ta đi an bài gian phòng cho ngươi, ừm Tương Tương a, nếu như ngươi là muội muội của L Túc vậy cũng là muội muội của Tư Đồ Ngu ta, cứ coi nơi này là nhà của mình không cần khách khí a..." Tư Đồ Ngu bị Mộ Dung Tương dùng thần tình suy ngẫm mờ ám khiến khuôn mặt không chịu được, mà Mộ Dung Ly Túc đứng phía sau khí áp càng lúc càng trầm thấp âm lãnh, phảng phất như đưa thân giao vào giữa băng hỏa, Tiên Quân đại nhân nóng lạnh đan xen, ở thế khó xử, vì vậy đổi đề tài, nhanh chóng chạy đi. Đương nhiên trước khi đi cũng phải chuẩn bị xong xưng hô, nếu là muội muội Ly Túc, vậy tương lai phải cố gắng biến nàng thành cô em vợ, sao có thể là Tương tỷ tỷ gì đó được...
"Ha ha, ngươi rất biết móc nối bối phận a." Mộ Dung Tương nhìn người chạy xa kia, lắc đầu cười khẽ. Sau đó mấy bước cọ đến bên người Mộ Dung Ly Túc, bắt lấy cánh tay nàng lay động, nụ cười càng phát ra ẩn ý không tốt.
"Tỷ, mùa xuân của ngươi rốt cuộc đến rồi."
"Đừng nói bậy." Mộ Dung Ly Túc tùy ý nàng lôi kéo không có tránh né, chỉ là khi nghe thấy lời này thì biểu hiện trên mặt có chút mất tự nhiên. Mộ Dung Tương tiến đến trước mặt nàng, thấy bộ dáng của nàng như vậy vừa muốn mở miệng trêu ghẹo bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì đó dừng lại một chút, tiếu ý trên mặt phai nhạt đi, ngược lại dáng vẻ trở nên cẩn thận: "Lẽ nào, trong lòng ngươi còn nhớ đến người kia?"
Vừa mới hỏi ra những lời này, nàng liền cảm giác được thân thể của người đang bị nàng nắm lấy run lên. Mộ Dung Tương giương mắt lặng lẽ nhìn Mộ Dung Ly Túc, quả nhiên thấy sắc mặt nàng trầm xuống. Mộ Dung Tương có chút hối hận, hai người trong chốc lát không nói chuyện. Đang lúc nàng nghĩ người bên cạnh sẽ phát tác, người kia trầm mặc thật lâu lại chậm rãi mở miệng, giọng nói có vài phần đạm nhiên: "Mạc Dao sao, ta... ta cũng không biết." Mộ Dung Ly Túc nhẹ nhàng rút ống tay áo bị nắm lấy, đi đến trước cửa sổ, đẩy ra cánh cửa sổ nửa che. Lập tức gió mang theo hơi lạnh thổi đến, sợi tóc phất động, ngũ quan trong trẻo lạnh lùng ở trong nắng mai nhu hòa đi nhiều, con ngươi màu mực lại giống như hồ sâu. "Có lẽ, hẳn là ta nên quên hắn, nhưng hắn chiếm cứ trong lòng ta nhiều năm như vậy, như thế nào nói quên là có thể quên." Bạch y mỹ nhân lẩm bẩm, thần sắc phức tạp chợt lóe qua đáy mắt.
Ở sau lưng nàng, người mặc váy đỏ xinh đẹp vẻ mặt biến đổi liên tục, từ kinh dị ban đầu biến thành mừng rỡ, nàng cũng đi đến trước cửa sổ, ở trong gió nhẹ nhếch miệng: "Ha ha, tỷ, ngươi có phát hiện ngươi thay đổi rất nhiều rồi không. Bây giờ ngươi có thể thản nhiên nói đến hắn, phải biết rằng, trước đây chúng ta ở trước mặt ngươi cũng không dám nhắc về hắn."
Mộ Dung Ly Túc ngẩn ngơ. Thay đổi rất nhiều sao? Tư Đồ Ngu nàng... cũng đã nói lời tương tự a.
Này, Hồ Ly, ngươi có phát hiện một chuyện?
Lần này nhắc đến hai chữ Mạc Dao, trong mắt ngươi không còn tuyệt vọng oán hận nữa.
━━━━━━
Thời gian quay trở về đêm hôm đó, Tư Đồ Ngu đứng trong ánh trăng, nói với nàng. Ánh trăng mông lung, ánh mắt Tư Đồ Ngu ôn nhu khiến người ta loạn nhịp. Mộ Dung Ly Túc sinh ta cảm giác kỳ dị, trong lòng như có sợi dây nhẹ nhàng bị trêu chọc. Nàng kinh ngạc che ngực, cố gắng đem cặp mắt hoa đào hàm chứa tình cảm kia ném ra khỏi tâm trí, giọng nói bỗng hoảng hốt: "Dù là như vậy, ta cũng sẽ không thích một ai nữa!"
Những lời này nói xong có chút mạc danh kỳ diệu, giống như đang cố ý nói cho chính mình nghe. Mộ Dung Tương cười xinh đẹp: "Ai nha, tỷ a ngươi sao lại đột nhiên kích động như vậy, ta cũng không nói ngươi thích ai, ôi chao, giọng điệu này, sao nghe có chút có tật giật mình." Mỹ nhân váy đỏ cười kề sát mặt vào Bạch y mỹ nhân: "Còn có a, vừa rồi ngươi suy nghĩ cái gì a, biểu tình quái dị như vậy?"
"Nói bậy!" Mộ Dung Ly Túc đem khuôn mặt tiến đến gần kia đẩy trở về, nghiêm túc nói lời hung dữ, nhưng trên mặt đỏ bừng khả nghi khiến cho sự hung dữ của nàng không có chút sức mạnh nào, từ trước đến nay cái người trong trẻo lạnh lùng này lại khó có được hiện ra vài phần không được tự nhiên khả ái.
"Nói thật, ngươi thích Tiên Quân nhà ngươi sao?" Bị đẩy ra, Mộ Dung tương cũng không buông tha.
"Chúng ta không phải như ngươi nghĩ."
Cái tính tình cố chấp, không được tự nhiên này không chút thay đổi a. Mộ Dung Tương cảm thán trong lòng, xem ra con đường phía trước của Tiên Quân đại nhân còn rất gian nan a, ai nha, không có biện pháp, chỉ có thể để muội muội này ra sức giúp tỷ tỷ nhà mình mưu cầu hạnh phúc.
Vì vậy, đôi mắt xinh đẹp của mỹ nhân lay động, cười duyên nói: "Ha ha, thì ra là vậy a, ta đây yên tâm. Nhưng... tỷ a, hiện giờ người trúng mị thuật của ta còn có thể kéo về ý thức, trong Tam giới không có mấy người, người có định lực, tốt bụng, dáng dấp lại không tệ thế kia, nếu ngươi không muốn, muội muội ta phải hạ thủ."
"Xin cứ tự nhiên." Nét mặt Mộ Dung Ly Túc bất vi sở động, lạnh lùng phun ra hai chữ, xoay người đi ra cửa.
"Thật sao? Vậy ta đây không cần khách khí." Mộ Dung Tương ở sau lưng nàng hô.
"Ở vài hôm thì nhanh chóng về Hồ sơn, đừng có gây chuyện. Đến lúc đó mẫu thân đến bắt ngươi ta sẽ không giữ ngươi." Người đi phía trước dừng chân, trong giọng nói có chút - nguy hiểm. Mà người đi phía sau, nụ cười càng thêm giảo hoạt.
Ha ha, mạnh miệng.
━━━━━━
Mộ Dung Tương: (*≧∀≦*) Tỷ, trước khi đến ta có tìm trưởng lão tính một quẻ a, nàng nói lần này ta sẽ gặp phải người trong mệnh định a.
Mộ Dung Ly Túc: (* ̄○ ̄) Thật không?
Mộ Dung Tương: ( hưng phấn ( *¯ ³¯*)♡) Đúng vậy, đúng vậy, ngươi nói có phải là Tư Đồ Ngu hay không?
Mộ Dung Ly Túc: (* ̄○ ̄) Không phải.
Mộ Dung Tương: (⊙_☉) Làm sao có thể, trong phủ Tiên Quân, trừ ngươi chỉ còn có Tư Đồ Ngu thôi!
Mộ Dung Ly Túc: ( mỉm cười, vẩy tay (* ̄○ ̄)) Tam nhi, ngươi đến đây một chút.
Đại Cẩu hoàng kim từ trong góc tối đi ra, bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon lắm nên biểu tình thoạt nhìn -- có chút dữ tợn.
Mộ Dung Tương: ₍₍ (꒪່౪̮꒪່) ⁾⁾Ta muốn trở về Hồ sơn.
Tiểu Tam: ( ̄(エ) ̄) Vượng?