Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



duyen-toi-la-lang-quan-37-0

Chương 37: Quân tâm ngã tâm ( lòng người, lòng ta).

Sau khi đoàn người Long Vương đến rồi đi, lời đồn đãi trong Tiên giới lần nữa bay tán loạn. Mà Công chúa đại nhân, một lần nữa trở thành nhân vật câu chuyện, Tư Đồ Ngu có dính líu cũng bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió.

Từ sáng sớm chạy đến phố Tiên đi dạo, Mộ Dung Tương bị kích động chạy về phủ Tiên quân. Hiếm khi như hôm nay Tư Đồ Ngu không có đi nhân gian, buổi sáng cơm nước xong xuôi thì đi đến Phồn Vụ Các phê duyệt sổ con. Càng hiếm thấy là Thanh Trạc cùng Mộ Dung Ly Túc vậy mà sáng sớm đã hòa hòa khí khí ở trong phòng khách uống trà.

Mộ Dung Tương thở phì phò đi vào trong phòng khách, Mộ Dung Ly Túc thấy thế rót một chén trà nóng đưa cho nàng: "Chuyện gì mà vội vã như vậy?"

Mộ Dung Tương lắc lắc tay, uống trà xong, thở phào một hơi.

"Thế nào? Chẳng lẽ ra ngoài gặp phải kẻ thù... bị đuổi giết hả?" Thanh Trạc nhìn nàng một cái, ngữ khí chế nhạo. Mộ Dung Tương không so đo lời nàng nói, dựa sát vào nàng, thần thần bí bí nói: "Aiz, Tiểu công chúa, vừa rồi ở phố Tiên ta nghe người ta nói một tin tức tốt oanh động đó."

"Ngươi là yêu, sao có thể một mình đến phố Tiên?"

"A, ta có cùng tỷ ta đi qua đó mấy lần, những người kia đều nhận ra ta, không biết có bao nhiêu nhiệt tình. Aiz aiz, đây không phải trọng điểm, ngươi nghe ta nói a, đây chính là chuyện đại sự liên quan đến nhân sinh của ngươi nha."

"Thật sao?" Thanh Trạc dựa vào ghế, hào hứng không nhiều. Ngược lại Mộ Dung Ly Túc lên tiếng hỏi nàng: "Làm sao vậy?" Trong ấn tượng của Mộ Dung Ly Túc, bộ dạng thế này của muội muội, là gặp phải sự tình không tầm thường gì rồi.

"Ha ha." Mộ Dung Tương cười cười xinh đẹp, khoanh tay: "Tam Thái Tử Nam Hải, các ngươi nghe nói qua chưa, là mỹ nam tử vừa anh tuấn lại hào hoa phong nhã, là tình nhân trong mộng của biết bao nam nữ a."

"Ơ, thì ra Tương tỷ tỷ xuân tâm nảy mầm, vừa ý người ta sao?" Công chúa đại nhân mặt mày khẽ cong cười nói, phát hiện mình càng lúc càng thích cùng nữ nhân này đấu võ mồm rồi. Mộ Dung Tương nghe thế không sao cả nhún vai, "Đáng tiếc a, người mà người ta thích không phải ta." Sau đó khóe miệng càng cong hơn, mang theo vài phần hả hê: "Ta nghe những Thần tiên kia nói, Tam Thái Tử mấy ngày trước đến Tiên giới cầu hôn đó."

"Cầu hôn? Với ai?" Thanh Trạc nghe thế sửng sốt, có loại dự cảm bất hảo. Mộ Dung Ly Túc cũng có chút kinh ngạc, lông mày khẽ chau lại. Còn Hồng y mỹ nhân xinh đẹp kia dị thường sung sướng, che miệng cười duyên, có thêm vài phần khí tức phong trần: "Đương nhiên là Công chúa ngươi rồi. Ha ha, Thái Tử kia dường như rất si tình nha, đối với ngươi nhớ mãi không quên a."

"Cái gì? Vậy, phụ hoàng ta đáp ứng sao?" Công chúa đại nhân gấp đến độ thoáng cái đứng lên, tức giận. Mộ Dung Tương lúc này chậm rãi ngồi xuống, thoải mái nhàn nhã uống trà. Thanh Trạc trừng mắt hạnh, đưa tay vỗ vai nàng một cái: "Ngươi nói mau a!"

"Tương nhi, đừng nháo, mau nói đi." Mộ Dung Ly Túc thấy Thanh Trạc gấp gáp như vậy, liền sẳng giọng với muội muội mình. Mộ Dung Tương le lưỡi, nói với người khuôn mặt tràn đầy sốt ruột: "Phụ thân ngươi không đáp ứng... cũng không có cự tuyệt, chỉ nói để ngươi quyết định, nhưng mà Tam Thái Tử kia dường như cũng không từ bỏ ý định."

"Tại sao lại như vậy?" Thanh Trạc tức giận dậm chân, hai tay nắm lấy váy thêu màu hồng nhạt. Ở tại chỗ bước tới bước lui, như nghĩ đến điều gì, nhấc chân chạy ra ngoài cửa. Mộ Dung Tương thấy vậy vội vàng gọi nàng: "Này, Tiểu công chúa ngươi muốn về nhà sao?" Thanh Trạc bước chân không ngừng lại, nhưng quay đầu liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi ngốc a, lúc này ta trở về để chui đầu vô lưới sao?!"

"Ách..."

Mộ Dung Tương nhìn phía cửa, lại xoay người nhìn về phía Bạch y mỹ nhân như đang có điều suy nghĩ, "Tỷ, ngươi nói nha đầu kia có thể hay không vì sốt ruột sẽ làm ra một ít sự tình vừa đáng sợ vừa kích thích?"

"Sự tình vừa đáng sợ vừa kích thích?" Mộ Dung Ly Túc nhíu mày, không rõ.

"Ôi, nói ví dụ như sẽ bá vương ngạnh thượng cung với Tư Đồ Ngu chẳng hạn..."

"Đừng nói bậy."

"Sao lại nói bậy, rất có thể nha!" Mộ Dung Tương tiến lên lôi kéo tay áo tỷ tỷ bắt đầu lay động: "Tỷ a, ngươi còn do dự cái gì chứ, Tiên quân nhà ngươi tuy rằng định lực tốt nhưng Công chúa mãnh liệt như hổ a!"

"Nếu... nàng và Thanh Trạc cùng một chỗ, ta cũng không phản đối." Bạch y mỹ nhân xoay mặt qua một bên, nhàn nhạt nói. Chẳng qua là, lúc nói những lời này không tự chủ nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, có chút đau đớn.

Nhớ lại sáng nay, nàng đến Duyên điền đúng lúc gặp Tư Đồ Ngu vừa thi hành cam lâm xong. Tối qua mình nói với Tư Đồ Ngu như vậy, nhất thời không biết đối mặt với nàng như thế nào. Kỳ thật, lúc nói ra miệng những lời kia, nàng làm sao không khó chịu, nhưng mà không biết tối qua tại sao lại rối loạn trận tuyến, mất tỉnh táo.

Tư Đồ Ngu một khắc nhìn thấy Mộ Dung Ly Túc, cũng ngẩn người, ánh sáng thoáng qua đáy mắt, rồi trở nên ảm đạm. Hai người không nói gì nhìn nhau, bầu không khí có chút lúng túng. Mộ Dung Ly Túc thấy sắc mặt Tư Đồ Ngu có chút tiều tụy, trong lòng một trận khổ sở. Là vì những lời tối qua của nàng sao? Gần như xúc động muốn giữ chặt Tư Đồ Ngu, nói rõ ràng với nàng, nói ra tâm ý của mình, nhưng lúc này đây, người đối diện không nói một lời đột nhiên đi về phía mình. Không hiểu sao Mộ Dung Ly Túc khẩn trương, mơ hồ có chút chờ mong.

Tư Đồ Ngu cúi đầu, chậm rãi đến gần, sau đó đi lướt qua nàng.

Mộ Dung Ly Túc giật mình đứng tại chỗ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ có vài tia bối rối cùng kinh ngạc, người nọ đi không hề lưu luyến, bóng lưng dứt khoát. A, rốt cuộc hiểu rõ cảm thụ của Tư Đồ Ngu lúc mình lướt qua nàng rời đi rồi.

Bạch y mỹ nhân nắm lấy vạt áo trước ngực, cắn môi dưới. Mộ Dung Tương thấy thế buông ống tay áo của nàng, lắc đầu: "Tỷ, ngươi khẩu thị tâm phi."

"Không có." Mộ Dung Ly Túc xoay người, che giấu bối rối của mình.

"Thật ra lúc ở phố Tiên nghe được tin tức.. còn chưa nói xong." Mộ Dung Tương nhìn người đưa lưng về phía mình, quyết định cho thêm liều thuốc mạnh. Vì vậy ngữ khí trở nên nghiêm túc, "Tam Thái Tử muốn kết hôn với Tiểu công chúa không sai a..., nhưng Thần Đế về sau đã gọi phụ thân của nàng đến Thiên Cung nói chuyện, ý tứ kia... hình như là muốn Tiểu công chúa gả cho Tư Đồ Ngu a."

Gả cho... Tư Đồ Ngu. Bạch y mỹ nhân run lên, sắc mặt dần thay đổi. Trong lòng dường như bị đánh một đòn nghiêm trọng, đau nhức khó chịu, tay đặt ở ngực cũng khẽ run lên.

Mộ Dung Tương ngầm thở dài: "Tỷ, ngươi suy nghĩ kỹ đi, nếu thật thích Tư Đồ Ngu, muội muội ta tuyệt đối ủng hộ ngươi, cùng lắm đến lúc đó dẫn người đến cướp hôn..."

"Tương nhi..."

"Được rồi, tự tỷ suy nghĩ a." Mộ Dung Tương phất phất tay, cũng đi ra ngoài. Aiz, hy vọng lần này có thể chuyển cơ a.

━━━━━━

Bên trong Phồn Vụ Các, Tiên quân đại nhân nằm trên giường êm, không chút nào biết rõ Tiên giới hiện tại đang huyên náo xôn xao, một tay cầm sách, hai mắt vô thần, suy nghĩ lại bay thật xa. "Sáng nay... có phải hơi quá đáng không?!" Tư Đồ Ngu thì thào. Nhớ đến sáng nay mình lướt qua người Mộ Dung Ly Túc, trong chớp mắt kia thần sắc nàng bi thương, bối rối, Tiên quân đại nhân có chút đau lòng.

"Nhưng, ta cũng bởi vì sợ nàng sẽ nói ra một số lời đả thương người!" Tư Đồ Ngu đem sách ôm trên bụng, lầm bầm lầu bầu: "Hình như... nàng thật sự muốn nói cái gì đó... Ai nha, ta vội vàng như vậy làm gì chứ..." Tiên quân đại nhân nói nói rồi lấy sách phủ trên mặt, ở trên giường lăn qua lăn lại hừ hừ.

"Này, Tư Đồ Ngu ngươi đang làm gì thế?" Thanh Trạc chẳng biết từ lúc nào đến bên cạnh nàng, lấy sách che trên mặt nàng ra. Tư Đồ Ngu mặt đỏ. "Ngươi, sao ngươi lại đến đây?"

Công chúa đại nhân thoải mái bước đến ngồi bên cạnh Tư Đồ Ngu: "Tới thăm ngươi không được sao?"

"Được, ngươi muốn thế nào cũng được." Tư Đồ Ngu dịch người ra, cảm giác hôm nay Công chúa này không giống bình thường, ừ... dường như có chút --- sát khí? Chuyện gì xảy ra sao? Thanh Trạc thấy nàng sững sờ, ngón tay thon dài chọt chọt trên ót nàng: "Này, ngươi đang suy nghĩ gì?"

"Aiz, hôm nay Công chúa đại nhân có gì không hài lòng sao, tìm ta để trút giận sao?"

"Đúng vậy a, rất không hài lòng! Ngươi càng khiến ta không hài lòng!" Mắt hạnh của Công chúa đại nhân trừng nàng, nói đến nghiến răng nghiến lợi. Nghe được tin tức Mộ Dung Tương nói khiến tâm nàng loạn như a. Nhưng Tư Đồ Ngu bên này một chút tỏ vẻ với nàng cũng không có, tiếp tục như vậy nữa đến khi phụ thân phái người bắt nàng trở về, giữa hai nàng một chút khả năng cũng không có. Đáng giận! Không có thời gian, nàng không đợi được rồi.

Tư Đồ Ngu ở bên cạnh thấy sắc mặt Công chúa đại nhân bất thiện, vội vàng bưng trà bánh đến, nịnh nọt nói: "Ha ha, xin bớt giận, đến uống chén trà, ăn chút điểm tâm."

"Tư Đồ Ngu, có chuyện ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy!" Thanh Trạc đẩy trà bánh ra, hai tay đặt trên vai Tư Đồ Ngu nhìn nàng. Tiên quân đại nhân ngẩn người, lại dịch thân thể ra ngoài, cười nói: "Cái kia, Công chúa a....", "Gọi ta Thanh Trạc!" Công chúa đại nhân kéo về, hung hăng nói.

"Ách, Thanh Trạc, ngươi làm sao vậy?"

"Đừng đáp phi sở vấn *! Ta hỏi ngươi, ngươi thích ta không?"

( *) Đáp phi sở vấn: ông nói gà, bà nói vịt.

Thật trực tiếp! Tiên quân đại nhân nuốt nuốt nước miếng.

"A? Thích a, tất cả mọi người đều là bằng hữu nha." Ánh mắt Tư Đồ Ngu trốn tránh, nói xong câu đó thì cảm giác được lực đạo trên vai tăng thêm, nắm đến vạt áo có chút nhăn. Tư Đồ Ngu giương mắt nhìn người đối diện, không khỏi ngẩn ngơ. Thanh Trạc bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, hốc mắt đỏ lên, nghe thấy câu trả lời kia, trong con ngươi nồng đậm thất vọng. Bỗng nhiên bắt lấy vạt áo nàng dùng sức lay động, giọng căm hận nói: "Ngươi, ngươi còn giả bộ hồ đồ! Ngươi có biết ta sắp phải lập gia đình rồi không?"

"Gả cho ai?" Tư Đồ Ngu thiếu chút nữa phản ứng không kịp, mở to mắt hỏi.

"Ai thèm quan tâm! Dù sao, ta muốn ngươi lấy ta. Ta không muốn gả cho tam Thái Tử gì gì đâu!"

"Nếu ngươi không muốn, Thần đế sẽ không ép buộc ngươi đâu." Tư Đồ Ngu rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân Công chúa đại nhân thất thố, vì vậy vỗ vỗ vai nàng ôn nhu an ủi. Thanh Trạc lay lay tay nàng, thanh âm nghẹn ngào: "Đúng vậy a, một người thì có thể cự tuyệt, hai người ba người, về sau lại cầu hôn thì sao? Phải có lý do cự tuyệt chứ! Tư Đồ Ngu rốt cuộc ngươi có hiểu không, ta thích ngươi a!"

Aiz, đồ ngốc. Tư Đồ Ngu thở dài đem người tâm tình kích động ôm vào trong lòng, nội tâm một hồi khổ sở. Đưa tay vỗ nhẹ sau lưng nàng, chậm rãi an ủi tâm tình nàng, thanh âm trầm thấp: "Thanh Trạc, ta không muốn thương tổn ngươi."

Tựa như ngữ khí của trưởng bối yêu thương đối với vãn bối, ấm áp mà đả thương người. Thanh Trạc ngừng giãy giụa, nằm trong lòng Tư Đồ Ngu, nắm chặt vạt áo nàng. Khóe mắt hàm lệ, thanh âm buồn bực: "Ta có chỗ nào không tốt chứ!"

"Ta thì có chỗ nào tốt a?"

"Ngươi bộ dạng xinh đẹp, rất nhiệt tình."

"Ừ ừ, còn gì nữa không, bổn tiên còn ưu điểm gì nữa?" Tư Đồ Ngu buồn cười vỗ về sau lưng nàng, đột nhiên có loại ảo giác Thanh Trạc như nữ nhi của nàng.

"Ngươi khiến người ta rất yêu thích a. Tuy luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, câu tam đáp tứ."

"--- Này." Tiên quân đại nhân lên tiếng kháng nghị, Thanh Trạc không để ý đến nàng, tiếp tục buồn buồn nói: "Hơn nữa về mặt tình cảm lại cố chấp, làm việc không đáng tin cậy, cả ngày chạy đến nhân gian ăn uống chơi đùa, chọc cho người ta tức giận."

"Ta, ta nào có kém như vậy chứ?" Tư Đồ Ngu có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Thanh Trạc như phát tiết bóp lấy da thịt mềm mại của nàng, mang theo giọng nức nở: "Ngươi chính là kém như vậy!" Nói xong còn chưa hết giận, lại bắt đầu đập vào ngực Tư Đồ Ngu, vừa đánh vừa mắng, cuối cùng nước mắt bắt đầu trào ra, "Ta làm sao lại vừa ý loại người như ngươi chứ! Dựa vào cái gì ngươi vẫn không thích ta!"

Tư Đồ Ngu không nghĩ đến tâm tình nàng thoáng kích động lên, tuy rằng đôi bàn tay trắng như phấn kia không có bao nhiêu khí lực, cứ vậy đánh loạn lên, bả vai cũng bị đánh cho đau nhức, đành phải đưa tay đè lại thân thể nàng, Thanh Trạc lại đột nhiên áp sát đến. Tư Đồ Ngu nhất thời không phòng bị, té nhào trên giường êm.

"Thanh Trạc, có chuyện gì từ từ nói." Tiên Quân đại nhân thở dài, muốn đứng dậy, lại bị ấn trở về. Nàng hiểu được cảm thụ hiện giờ của Thanh Trạc, vì vậy cũng không đành lòng kháng cự nhiều, chỉ có thể tùy nàng dạng chân ngồi trên bụng mình. Thanh Trạc đè tay Tư Đồ Ngu lại, cúi người ở phía trên nàng, hốc mắt đỏ bừng. Cứ vậy nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, bỗng nhiên từ trong tay áo móc ra một sợi dây thừng.

Tư Đồ Ngu nhìn sợi dây kia, trong lòng giật mình. Với tư cách là một vị Nhân Duyên Ty, nàng há không biết sợi dây thừng đỏ kia là gì. Lúc này Thanh Trạc đem một đầu dây thừng buộc trên tay mình, rồi cầm lấy một đầu khác hướng về cổ tay nàng. Tư Đồ Ngu thấy tình thế không ổn, vội vàng giãy giụa gấp giọng nói: "Này, ngươi làm gì?"

"Không biết sao, ta muốn cùng ngươi kết duyên!"

"Nếu như buộc tơ hồng có thể tâm ý tương thông, khăng khăng một mực yêu nhau thì bên trong Duyên điền mỗi một gốc Tình cây đều có thể nở hoa kết quả rồi!" Tư Đồ Ngu bắt lấy tay Thanh Trạc không cho nàng lộn xộn, do dự hồi lâu, vẫn nhẫn tâm nói ra miệng: "Thanh Trạc, tơ hồng dù buộc lại, cũng sẽ đứt đoạn a. Trong lòng ta đã có người khác, ngươi, còn muốn trói buộc ta sao?"

"Trói buộc?" Trong mắt Thanh Trạc mơ hồ một mảnh, mờ mịt nhìn nàng.

"Nếu cưỡng ép yêu nhau, chính là trói buộc." Khẽ cắn môi quay mặt đi chỗ khác, rồi lại cảm giác được có chất lỏng nóng hổi rơi trên mặt, một giọt, hai giọt, như đánh vào trong lòng. Tư Đồ Ngu chậm rãi nhắm mắt lại.

"Tư Đồ Ngu, ngươi thật độc ác." Trên người chợt nhẹ đi, Thanh Trạc từ trên người nàng đi xuống, lung tung lau khô mặt. Kiêu ngạo của Công chúa không cho phép nàng chật vật như vậy. Thanh Trạc hít sâu một hơi, bước chân lảo đảo xoay người ly khai, nghiên mực bị ống tay áo quét qua, quật ngã trên đất, mực nước vung vẩy như một đóa hoa bị bụi gai quấn quanh. Tư Đồ Ngu nghe tiếng bước chân đi xa, chậm rãi mở mắt.

Thanh Trạc, nỗi đau của ngươi, ta cũng hiểu rõ.

Trong lòng Tư Đồ Ngu chua xót khó chịu. Lúc này, mùi hoa lan nhàn nhạt thổi qua, quen thuộc như vậy. Tiên Quân đại nhân ngẩng đầu, giật nhìn nhìn người đứng ngoài cửa. Áo trắng như tuyết, xinh đẹp đứng đó. Ngược chiều ánh sáng, biểu lộ mơ hồ.

"Ngươi nhìn thấy rồi?!" Tư Đồ Ngu thấp giọng nói ra, đáy mắt không che giấu được mệt mỏi.

"Ừ." Mộ Dung Ly Túc nhẹ giọng trả lời. Người ngồi trên giường êm đứng lên, vỗ vỗ vết nhăn trên y phục, phía trên vài giọt nước vẫn còn lưu lại độ ấm. Tư Đồ Ngu không hiểu sao muốn khóc, hơi hơi hất cằm, dáng cười gượng ép: "Như vậy cũng tốt, nên đứt thì đứt, miễn cho ngày sau tổn thương càng sâu." Nói xong cũng đi đến cửa.

Nên đứt thì đứt... Người đứng cạnh cửa thân mình run lên. Tư Đồ Ngu, cuối cùng ngươi là muốn buông tay sao?

Mộ Dung Ly Túc nhìn người đang chậm rãi đến gần, bỗng sinh ra một loại sợ hãi. Tư Đồ Ngu một mực cúi đầu, bộ dáng như ở Duyên Điền sáng nay. Vẫn là, đi lướt qua. Chẳng qua lúc sắp lướt qua, thanh âm nàng khàn khàn nói: "Hồ Ly, ta cũng không muốn trói buộc ngươi a."

Ta không muốn trói buộc ngươi, cho dù, ta hận không thể đem ngươi vây khốn cả đời bên cạnh ta.

Tư Đồ Ngu cúi đầu, lúc sắp bước qua cánh cửa, thì bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt. Đưa lưng về phía nàng, Mộ Dung Ly Túc nắm lấy cánh tay nàng, thần sắc trên mặt không còn lạnh nhạt như nước nữa.

"Không phải trói buộc."

Sau lưng truyền đến thanh âm của Mộ Dung Ly Túc. Lành lạnh lại kiên định. Tư Đồ Ngu ngơ ngẩn, không dám tin quay đầu lại. Hốc mắt Mộ Dung Ly Túc chẳng biết từ lúc nào cũng ẩm ướt, nàng nắm lấy Tư Đồ Ngu thật chặt, "Suy nghĩ trong lòng ta, cũng giống ngươi."

"Cũng giống ta...Ngươi cũng hiểu ta nên buông tay sao?" Tư Đồ Ngu thì thào, thần sắc buồn bã. Mộ Dung Ly Túc ngạc nhiên nhìn nàng, sau hồi lâu, bỗng nắm tay nàng kéo đến trước mặt mình, thanh âm trở nên lạnh: "Tư Đồ Ngu, ta không cho phép!"

"Không cho phép cái gì? Tối hôm qua không phải ngươi nói, chuyện của ta không liên quan gì đến ngươi sao?" Tiên Quân đại nhân quay mặt đi.

"Ta... thật xin lỗi."

"Không cần." Tư Đồ Ngu lạnh lùng hất tay nàng ta. Trên mặt Mộ Dung Ly Túc hiện ra thần sắc bi thương, hàm răng cắn môi dưới, một giọt nước mắt tràn ra, trượt xuống cái cằm xinh đẹp, im lặng nhỏ xuống.

Tiên Quân sững sờ tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Ly Túc rơi lệ. Nhưng ngay sau đó, chuyện xảy ra khiến nàng kinh ngạc quên luôn nhúc nhích. Nhìn thấy người trước mắt bất vi sở động, thần sắc bi thương của Mộ Dung Ly Túc bỗng chuyển thành ủy khuất cùng không cam lòng, cơ hồ bổ nhào vào lòng Tư Đồ Ngu, há miệng hung hăng cắn cái cổ trắng noãn kia. Tư Đồ Ngu hít sâu một hơi, "Ngươi, ngươi thật sự là Hồ Ly sao?"

"Ngươi hỗn đản!" Mộ Dung Ly Túc cắn người rồi lại nắm lấy cổ áo Tư Đồ Ngu, đỏ vành mắt trách mắng, hoàn toàn mất đi dáng vẻ lạnh nhạt, nghiêm chỉnh thường ngày, "Ngươi không nhìn ra sao, ta cũng thích ngươi a!"

"Ngươi... đáp ứng ta?" Tư Đồ Ngu ôm nàng, kinh ngạc mở to hai mắt, quá đỗi vui mừng đột nhiên đến khiến nàng không đứng vững. Người kia lại đem mặt vùi vào trong lòng nàng.

"Này, không phải thế chứ, ngươi đang dỗ ta vui vẻ sao?" Tiên Quân cong miệng, ôm mỹ nhân đong đưa.

"Hừ!"

"Ta hiểu rồi, quả nhiên ngươi là thương hại ta. Còn không bằng thẳng thắn với ta là được rồi." Tư Đồ Ngu khuôn mặt suy sụp.

"Ngươi... đồ ngốc." Mộ Dung Ly Túc vừa bực mình vừa buồn cười nhéo khuôn mặt nàng, nâng càm hôn lên má nàng. Trong nháy mắt Tư Đồ Ngu cứng đờ, cảm giác cả thân thể đều mềm nhũn rồi, ổn định lại rồi ôm chặt người trong ngực, có vài phần vô lại làm nũng nói: "Làm sao không hôn môi a, cái này không tính, làm lại."

"Nghĩ hay lắm."

"Hồ Ly..."

Mộ Dung Ly Túc từ trong lòng Tư Đồ Ngu đứng thẳng lên, ôn nhu nhìn nàng: "Trong lòng ta còn có Mạc Dao." Nhìn thấy thần sắc Tư Đồ Ngu biến đổi, Mộ Dung Ly Túc nắm chặt tay của nàng, cắn cắn môi, dáng vẻ nhu thuận nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà ta muốn đem trái tim thanh lý sạch sẽ, hoàn toàn thuộc về ngươi." Ta muốn xác định, người ta yêu là Tư Đồ Ngu ngươi, không liên quan đến Mạc Dao.

Nghe được câu trước, mặt Tiên Quân đại nhân như trái cà, nhưng nghe xong câu sau, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều phấn khởi.

Đây đại khái là câu nói động lòng người nhất mà ta từng nghe.

Tư Đồ Ngu giương khuôn mặt tươi cười: "Ngươi nguyện ý đem vị trí kia cho ta, ta đã hài lòng. Chúng ta còn thời gian cả đời, từ từ sẽ đến. Chỉ là... có chuyện gì ngươi không nên giấu diếm ta, nhất định phải nói cho ta nghe, cùng ta chia sẻ."

"Ừ." Khóe miệng Mộ Dung Ly Túc cong lên, lại vùi đầu vào lòng Tư Đồ Ngu.

"Cái kia... chúng ta đây coi như là lưỡng tình tương duyệt rồi sao?"

"Ừ."

"Ha ha." Tiên Quân đại nhân hạnh phúc đến cười ngây ngô. Bộ dáng của nàng khiến Mộ Dung Ly Túc có vài phần xấu hổ, vùi đầu càng thấp hơn, lại bị một bàn tay nâng cằm lên. Còn chưa kịp phản ứng, trên môi bị mềm mại khác dán lên. Khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo của Tư Đồ Ngu phóng đại trước mặt, khí tức ấm áp lướt nhẹ qua trên mặt, cảm giác tê dại từ bên tai lan tràn khắp toàn thân. Trên mặt Mộ Dung Ly Túc nổi lên rặng mây đỏ, có chút bất đắc dĩ nhắm mắt lại, ôm lấy cổ Tư Đồ Ngu, đầu nhập vào nụ hôn nóng bỏng dài lâu này.

duyen-toi-la-lang-quan-37-1

━━━━━━

Mộ Dung Ly Túc: (︶ω︶) Từ giờ trở đi, chỉ cho phép ngươi thích một mình ta, phải sủng ta, không được gạt ta, mỗi việc đáp ứng ta đều phải làm được, mỗi một câu nói với ta đều phải thành thật, không cho phép khi dễ ta, mắng ta, phải tin tưởng ta. Người khác khi dễ ta, trước tiên ngươi phải đến giúp ta, ta vui vẻ, ngươi phải bồi ta cùng vui vẻ, ta không vui, ngươi phải dỗ dành ta vui vẻ. Vĩnh viễn phải cảm thấy ta xinh đẹp nhất, trong mộng cũng phải muốn gặp ta, lòng lòng chỉ có ta!

Tư Đồ Ngu: (′ʘ⌄ʘ‵) Có loại ảo giác lên phải thuyền giặc...

Mộ Dung Tương: ( •ˇ‿ˇ•) Chính là ảo giác a..

Thanh Trạc: (,,#゚Д゚) Lớn mật! Làm bổn công chúa tức giận còn chạy đến đây cùng người khác khanh khanh ta ta!!!
Bình Luận (0)
Comment