*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 39: Thác loạn.
Sắc trời tối mờ. Tư Đồ Ngu lôi kéo Mộ Dung Ly Túc đi đến cửa Dật Viên. Đối với Tư Đồ Ngu, ngày hôm nay trôi qua có thể nói là buồn vui lẫn lộn. Rốt cuộc có thể cùng người mình thích ở bên nhau, nhưng mà, lại làm tổn thương một người khác. Sáng nay dáng vẻ Thanh Trạc ảm đạm rời đi vẫn còn ở trong đầu nàng không tan, khiến nàng cảm thấy vô cùng có lỗi, tiếp đó được ở cùng Mộ Dung Ly Túc, cảm giác ngọt ngào cũng xuống thấp vài phần.
"Hồ Ly, ngươi nói bây giờ Thanh Trạc có phải rất thương tâm hay không?" Tiên Quân đại nhân lấy tay sờ mó hoa văn trên gạch đá xanh ở cổng vòm, hai đầu lông mày có chút thương cảm. Trên mái hiên cổng vòm ngói lưu ly chất chồng một ít lá khô, có một ít bị gió đêm thổi bay, rơi xuống trường bào màu xanh nhạt của Tư Đồ Ngu, Mộ Dung Ly Túc rất thích nàng mặc như vậy, tuấn khí tiêu sái, phiêu dật lạnh nhạt. Lúc này nàng đứng cạnh cửa, sau lưng là cánh rừng yên tĩnh, đẹp như tranh vẽ.
Nhưng mà, bức họa này, đẹp lại quá tiêu điều.
Lông mày Mộ Dung Ly Túc chau nhẹ lại, đưa tay phủi đi lá khô trên người Tư Đồ Ngu, ôn nhu nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Chuyện tình cảm, không có đúng sai, khó tránh khỏi sẽ có người tổn thương khổ sở. Lúc trước ta đối với ngươi nói lời tàn nhẫn, không phải ngươi cũng như vậy sao?!"
"Biết thế là tốt rồi! Hại ta thương tâm như vậy... Nhưng Thanh Trạc nàng, ta thật sự không muốn làm cho nàng khổ sở." Tiên Quân đại nhân nghĩ đến chuyện xảy ra vài ngày trước, bất mãn hừ hừ, sau đó trong lòng càng chua xót. Trong lòng nàng, Thanh Trạc tuy có chút điêu ngoa, nhưng thật ra tâm địa rất tốt, là một nữ tử tốt đáng giá có người quý trọng. Không nghĩ đến ở đây lại tổn thương lòng nàng. Theo một ý nghĩa nào đó, Tư Đồ Ngu đem Thanh Trạc trở thành người đồng bệnh tương liên với mình, thật sự không muốn nhìn thấy kết quả này. Mộ Dung Ly Túc nhìn ra suy nghĩ của nàng, cố ý nói đùa: "Như thế nào, hối hận cự tuyệt nàng sao?"
"Đúng vậy a, nữ tử tốt như vậy, cự tuyệt thật đáng tiếc a." Tiên Quân đại nhân vô cùng phối hợp cảm thán nói. Mắt phượng của Bạch y mỹ nhân nheo lại, ngữ khí trở nên nguy hiểm: "Ngươi thử lặp lại lần nữa xem."
"Hắc hắc, chỉ đùa một chút nha." Tư Đồ Ngu vô lại dán tới, ôm lấy eo nhỏ của mỹ nhân: "Bỏ qua ngươi càng đáng tiếc."
"Hừ, Thanh Trạc nói đúng, ngươi là người không đáng tin cậy, lại khiến người ta vừa yêu vừa hận, chúng ta sao lại nhìn trúng ngươi chứ." Mộ Dung Ly Túc giả bộ tức giận nói, nhưng khóe miệng lại cong cong, ngữ khí ẩn chứa quở trách, giống như tiểu nữ nhân làm nũng với người yêu. Tiên Quân đại nhân vô cùng hưởng thụ, ôm eo nhỏ nàng chặt hơn, hai thân thể kề sát cùng một chỗ, chặt chẽ không chút khe hở.
Thật sự là, sắc lang... Từ khi xác nhận quan hệ liền tùy thời tùy chỗ 'hạnh kiểm xấu'. Chỉ là ôm như vậy, ấm áp đến khiến người ta không nỡ buông ra. Mộ Dung Ly Túc đưa tay véo thịt mềm bên eo Tư Đồ Ngu, "Cũng may a, Thanh Trạc nàng không có hãm quá sâu."
"Làm sao ngươi biết?" Tiên Quân đại nhân nghi ngờ hỏi. Trong con ngươi Bạch y mỹ nhân phát ra ánh sáng nhu hòa như nước, vùi đầu vào cổ Tư Đồ Ngu, thấp giọng nói: "Ánh mắt nàng nhìn ngươi, cùng với ngươi nhìn ta không giống nhau."
Thật... rõ ràng vậy sao? Lời này thật sự... thật ngượng ngùng. Người kia hơi thở như lan, bên tai Tư Đồ Ngu có hơi ngứa, mà cái loại ngứa này, sâu tận xương tủy. Tiên Quân đại nhân mất tự nhiên nghiêng đầu qua một bên, "Cái kia... hiện tại ta có nên đi tìm Thanh Trạc không?"
"Để cho nàng yên tĩnh một chút đi, có một số việc, không phải thoáng cái có thể tiếp nhận được." Mộ Dung Ly Túc không có phát hiện sự khác thường của nàng, tiếp tục nói. "Đợi nàng bớt giận một chút, ngươi lại đi dỗ dành nàng.", "Ngươi nguyện ý để ta đi dỗ dành nữ nhân khác sao?" Tư Đồ Ngu sửng sốt, Hồ Ly này chẳng lẽ không biết tham muốn chiếm hữu giữa người yêu nhau sao? Còn để ta đi dỗ dành người khác, hào phóng như vậy, hay là nàng thật sự không thèm để ý những điều này?
"Ta để ngươi đi dỗ dành nàng, là vì ta hy vọng nàng có thể buông ngươi, còn ngươi sẽ không bởi vì áy náy mà luôn nhớ đến nàng. Ta không thích ở đây, lại chứa những nữ nhân khác." Mộ Dung Ly Túc duỗi ngón tay ngọc chậm rãi bò lên ngực Tư Đồ Ngu, ở phía trên như có như không vẽ vòng tròn, ngữ khí lại thay đổi: "Nhưng... nếu ngươi mượn việc này làm ra chuyện gì có lỗi với ta, vậy thì không còn gì để nói nữa rồi."
"Nữ nhân bá đạo." Tư Đồ Ngu nhịn khô nóng trong thân thể, nói khẽ. Thật không biết Hồ Ly này có phải cố ý hay không, tư thế thân mật như vậy, không phải câu dẫn hiển nhiên sao?! Bổn tiên sẽ cầm giữ không được a! Nhưng vừa xác định quan hệ, sao có thể gấp gáp như vậy, không quá phù hợp với hình tượng chính nhân quân tử của ta.
Tiên Quân đại nhân đang chịu dày vò, thì lúc này một thân ảnh từ xa xa chạy đến.
Mộ Dung Ly Túc nghe thấy động tĩnh phía sau, nhanh chóng lùi khỏi ngực Tư Đồ Ngu, như không có việc gì sửa sang lại vạt áo, thần sắc lạnh nhạt. Tiên Quân đại nhân ủy khuất cong miệng, khiến mỹ nhân khẽ giận. Sau lưng, cách đó không xa, Thanh Thủy cùng cái bóng thật dài chạy đến, nhìn thấy hai người các nàng, thần sắc biến đổi, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ mặt không biểu tình: "Tiên Quân, có nhìn thấy Công chúa nhà ta không?"
Tư Đồ Ngu chột dạ: "Nàng a... có lẽ ở trong phòng đi."
Thanh Thủy nghe vậy gật đầu, bước nhanh vào Dật Viên, đi về phía gian phòng của Thanh Trạc. Theo lý Công chúa sẽ không an tĩnh ở trong phòng nha, Thanh Thủy do dự một chút, gõ gõ cửa: "Công chúa, người ở bên trong sao?" Không ai đáp lại, Thanh Thủy nghi ngờ đẩy cửa phòng ra, phát hiện bên trong không có bóng người.
Đang định ly khai, Tư Đồ Ngu thấy Thanh Thủy vòng trở lại, không khỏi hỏi nàng: "Làm sao vậy?"
"Không nhìn thấy Công chúa." Trên mặt Thanh Thủy hiện vẻ lo lắng, lông mày Tư Đồ Ngu nhăn lại, "Sao lại như vậy?", Thanh Trạc nàng sẽ không phải rời đi chứ... Mộ Dung Ly Túc thấy vậy đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, nói: "Trước đừng lo lắng, chúng ta đi tìm."
Ba người xoay người ra ngoài, lúc này lại nghe phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, là thanh âm của Thanh Trạc!
"--------A!"
Trên chiếc giường chạm trổ, Công chúa đại nhân nắm chặt chiếc chăn, run rẩy chỉ vào người ngủ bên cạnh nàng, giọng nói yêu kiều: "Ngươi, ngươi, sao lại là ngươi?" Tại sao có thể như vậy! Thanh Trạc cắn môi dưới. Vừa bị động tĩnh ở sát vách làm tỉnh, nàng mở mắt ra liền ngây ngẩn cả người, đập vào mắt nàng là gian phòng lạ lẫm. Đầu choáng váng dữ dội, Thanh Trạc ngồi dậy, đột nhiên phát hiện thân thể phía dưới chiếc chăn của mình không một mảnh vải, trong đầu ông một tiếng, sắc mặt Thanh Trạc trắng bệch. Lúc sáng đi tìm Tư Đồ Ngu tỏ tình, sau đó đến phòng yêu nữ uống rượu, lại sau đó... Công chúa đại nhân cứng nhắc xoay đầu, vén chăn lên, thiếu chút nữa bị thân thể trắng bóng, sáng ngời kia chọc mù mắt.
Mà nệm gấm phía dưới các nàng, có một vết hồng sắc như hàn mai nở rộ. Trong nháy mắt Thanh Trạc như bị điện giật.
"----A! Nữ nhân chết tiệt mau dậy cho ta a!" Thanh Trạc thét chói tai khiến người đẹp tỉnh mộng. Mộ Dung Tương bất mãn xoa xoa mắt, cảm thấy trên người mát lạnh, nàng đưa tay kéo chăn qua. "Làm gì kích động như vậy?", "Làm gì? Phải là ta hỏi ngươi đi!" Công chúa đại nhân mắt hạnh trừng trừng, dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm mỹ nhân tóc rối xinh đẹp lười biếng kia.
Mộ Dung Tương chậm rãi tỉnh lại, ôm chăn ngồi dậy, mắt nhìn dấu vết mập mờ trên giường bừa bộn, đột nhiên che mặt, ngữ khí lạnh lẽo âm u, giống như tiểu nương tử bị một lão gia có tiền chiếm đoạt thân thể: "A, ngươi đối với ta... đối với ta làm ra loại chuyện không bằng cầm thú bậc này!"
Thanh Trạc ngạc nhiên, không dám tin nhìn nàng, sau đó khuôn mặt dữ tợn bổ nhào qua nắm lấy bờ vai nàng dùng hết sức lắc lắc: "Yêu nữ ngươi còn giả bộ cái gì, cũng dám nhân lúc cháy nhà hôi của! Ngươi gan to bằng trời!", "Này, hiện tại không phải nên ẩn tình nhìn nhau, ham muốn không ngừng sao." Mộ Dung Tương bị dao động đến váng đầu hoa mắt, lời nói cũng không trôi chảy. Công chúa đại nhân nghe xong càng hừng hực lửa giận, nghiến răng nghiến lợi quát: "Ta muốn giết ngươi!"
"Này, thất thân là ta!" Mộ Dung Tương kịp thời ngăn móng vuốt của Thanh Trạc đang vươn tới, nghe người phía dưới nói, giọng nói ẩn chứa tức giận... còn có ủy khuất. Nhưng Công chúa đại nhân giờ phút này không đủ tỉnh táo để phân tích tâm tình của nàng, nghe thấy nàng nói những lời này, Thanh Trạc chỉ thoáng như bị điểm huyệt đạo, không động đậy.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Thanh Thủy vẻ mặt đầy sốt ruột xông tới, đột nhiên giữa chừng ngừng lại, nàng nhìn người trên giường, há to mồm, không nói ra lời. Hai người trên giường cũng quên phản ứng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tư Đồ Ngu cũng chạy vào, thiếu chút nữa bị bình rượu làm trượt chân, đập vào mắt là bình rượu bị ném loạn đầy đất, còn có y phục bị ném trên mặt đất, từ gần đến xa, áo ngoài, áo trong, tiết khố, rồi đến cái yếm màu hồng nhạt bên chân giường! Trên cái giường kia... Mộ Dung Ly Túc sau đó cũng bước vào gian phòng, giật mình nhưng nhìn thấy hai người trên giường, tiếp đó nhanh chóng vươn tay che mắt của Tư Đồ Ngu lại.
"Ly Túc, ngươi che mắt ta làm gì?" Tiên Quân đại nhân trước mắt tối sầm, bất mãn nói.
"Chúng ta đi ra ngoài." Mộ Dung Ly Túc lạnh nhạt lôi kéo Tư Đồ Ngu đi ra ngoài Thanh Thủy tự giác đi theo sau các nàng, sau đó còn săn sóc đóng cửa phòng. Một lát sau, trong phòng cùng truyền đến tiếng kêu gào, là của Thanh Trạc và Mộ Dung Tương...
Trước đại môn phủ Tiên Quân, Tư Đồ Ngu giữ chặt Công chúa đại nhân mặt đen, nhỏ nhẹ nói: "Thanh Trạc, ngươi phải trở về rồi sao? Ngươi, ngươi cùng Tương Tương..."
Thanh Trạc hất tay nàng ra, hung hăng nói: "Đều tại ngươi!" Tư Đồ Ngu rút cổ lại, cúi đầu xuống: "Thật xin lỗi a."
"Ngươi, ngươi ủy khuất như vậy làm gì?! Cứ như là ta khi dễ ngươi!" Công chúa đại nhân oán hận liếc Tư Đồ Ngu. Mọi chuyện đều rối loạn, hiện tại tâm nàng loạn như ma, đầu óc rối rắm. Hận không thể lập tức chạy trốn khỏi nơi thị phi này, nhưng... Lúc trước đến không phải lòng tin tràn đầy muốn bắt lấy Tư Đồ Ngu sao, vì sao đến cuối cùng lại cùng yêu nữ kia... Liếc mắt nhìn phía sau Tư Đồ Ngu, mỹ nhân xinh đẹp sắc mặt như thường giống như không chút để ý, Thanh Trạc bỗng nhiên tức giận: "Tư Đồ Ngu, ta không muốn nhìn thấy ngươi! Còn ngươi nữa, Mộ Dung Tương!" Thanh Trạc chỉ vào Mộ Dung Tương.
Người bị chỉ ngón tay đến cười xinh đẹp, đáy mắt hiện lên tâm tình không rõ: "Này, Tiểu công chúa, ngươi cứ như vậy không chịu trách nhiệm sao?", "Ngươi!" Thanh Trạc thần sắc thay đổi, trong lúc nhất thời nội tâm càng thêm bối rối.
"Ách, lúc nãy, ta... có phải bỏ lỡ cái gì hay không?" Tư Đồ Ngu ở một bên xen vào, lại nói Ly Túc che mắt của nàng a, khiến nàng hiếu kỳ không thôi.
"--- Câm miệng!" Hai người đồng thời xoay đầu quát. Tư Đồ Ngu khẽ giật mình, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất, rút vào lòng Bạch y mỹ nhân bên cạnh cầu an ủi, Thanh Thủy ôm bao đồ khóe miệng không khỏi cong lên. Mỹ nhân thần sắc lạnh nhạt như nước hơi chút rung động, lặng yên đưa tay ngắt thịt mềm bên hông nàng.
Thanh Trạc cắn môi, phất tay áo xoay người. "Thanh Thủy, chúng ta đi."
"Thanh Trạc, lúc rãnh chúng ta sẽ đi thăm ngươi nha..." Tư Đồ Ngu ở phía sau hô to. Cùng đi phía xa, Thanh Thủy lắc đầu, thở dài: "Tình cảm đặt nhằm người a..."
Hoàng hôn bao phủ, thân ảnh chủ tớ hai người rất nhanh biến mất bên trong bóng tối kia.
Mộ Dung Ly Túc nhìn người bên cạnh ánh mắt phức tạp, âm thanh trầm lạnh: "Tương nhi, chuyện hôm nay xem ra, ngươi phải hảo hảo cùng ta nói rõ một chút a."
━━━━━━
Mộ Dung Ly Túc: ~('•︵•)~ Tư Đồ Ngu, ngươi sẽ thay lòng sao?
Tư Đồ Ngu: ∩( '∀')∩ Làm sao có thể?
Mộ Dung Ly Túc: ٩( 。•ω•。)و Thật không, vậy ngươi có phải luôn nhớ nhung ta, hận không thể từng phút từng giây ở bên cạnh ta?
Tư Đồ Ngu: ( ′ʘ⌄ʘ‵) Đương nhiên!
Mộ Dung Ly Túc: ٩( 。•ω•。)و Đi trên đường nhìn thấy nữ tử khác thì luôn đem ra so sánh cùng ta, trọng điểm là, cuối cùng đều luôn cảm thấy ta xinh đẹp nhất.
Tư Đồ Ngu: ( ′ʘ⌄ʘ‵) Ách, khẳng định thế.
Mộ Dung Ly Túc: ٩( 。•ω•。)و Trông thấy người nào đó yêu thương nương tử, liền tự so sánh với bản thân, hơn nữa còn quyết tâm phải làm tốt hơn hắn.
Tư Đồ Ngu: 〣( ºΔº)〣 Đúng, đúng đi.
Mộ Dung Ly Túc: [ mắt phượng nheo lại ( ̄^ ̄)ゞ] Ngữ khí rất gượng ép a...
Tư Đồ Ngu: 彡( -_-;)彡 Bổn tiên cảm thấy, trong nháy mắt già đi rất nhiều....